Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 17

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Hoàng thượng giá lâm.”
Thôi rồi, sao Hoàng thượng lại đến vào lúc này, Tiểu Thúy hoảng hốt quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Hoàng Bộ Thần bước vào, nhìn trái nhìn phái cũng không thấy Cam Đình Đình, lại hỏi, “Thái hậu nương nương đâu?”
“Thái hậu nương nương người ” Nhất thời lúng túng, Tiểu Thúy ấp úng không nói nên lời.
“Thái hậu nương nương làm sao?” Hoàng Bộ Thần không kiên nhẫn nói.
“Hồi Hoàng thượng, nô tỳ cũng không biết.”
“Không biết? Ta thấy ngươi không giống như không biết, vậy chắc ngươi biết tội lừa dối trẫm sẽ chịu hình phạt gì?” Hoàng Bộ Thần cố ý cao giọng.
“Nô tỳ đáng ૮ɦếƭ, Thái hậu nương nương và Thập nhất vương gia đã xuất cung.”
“Xuất cung? Đi cùng Thập nhất đệ?” Cư nhiên dám lén trốn ra khỏi cung, lại còn đi cùng Thập nhất đệ. “Đi từ lúc nào?”
“Gần đến giờ Ngọ đã đi rồi ạ.”
Giờ Ngọ? Hiện tại đã là xế chiều, thế mà còn chưa quay về, Hoàng Bộ Thần buồn bực ngồi xuống, không nói thêm lời nào.
Chẳng biết qua bao lâu, Hoàng Bộ Thần một chén lại một chén trà cũng không thấy Cam Đình Đình quay về. Vừa định rời đi thì bắt gặp một cái đầu nhỏ ló vào, dường như không biết đến sự hiện diện của Hoàng Bộ Thần.
“Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, ta đã trở về.”
“Tiểu thư ” Tiểu Thúy nháy mắt ra hiệu.
Hoàng Bộ Thần, sao anh ta lại ở đây? “Sao ngài lại đến đây?” Cam Đình Đình cười hì hì bước vào.
“Nàng đã đi đâu?”
“Ta chỉ đi loanh quanh thôi.” Cam Đình Đình cười bẽn lẽn nói.
“Đi loanh quanh? Đi loanh quanh lâu đến vậy sao?”
“Hoàng cung rất lớn mà, cho nên ” Cam Đình Đình vừa nói vừa nhìn Tiểu Thúy, thấy biểu tình trên mặt cô liền hiểu mọi chuyện đã bại lộ, “À chuyện kia, ta chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi.”
“Chơi một chút? Nàng có biết như vậy rất nguy hiểm không?”
“Không đâu, đã có Hoàng Bộ Ưng bên cạnh rồi.” Cam Đình Đình thấy chẳng có gì đáng lo, nếu không phải vì Hoàng Bộ Ưng kiên quyết muốn cô quay về, cô còn lâu mới có mặt ở đây. Hơn nữa cô chỉ đến phủ Hoàng bộ Ưng, những nơi khác đều không đi.
“Nàng xem bộ dáng nàng như vậy còn ra thể thống gì?”
“Hắc hắc, ta lập tức thay y phục.” Cam Đình Đình vội vàng đi vào buồng trong, thật ra cô muốn thoát khỏi sự truy vấn của Hoàng Bộ Thần.
“Tiểu Thúy, sao em lại nói ra hết vậy? Chẳng phải ta đã dặn em nếu Hoàng Bộ Thần đến thì nói là ta sang các cung khác sao? Sao lại bại lộ hết cả, lần sau nếu muốn xuất cung sẽ rất khó khăn.” Cam Đình Đình trước cởi y phục, sau nghe tiếng bước chân cứ ngỡ là Tiểu Thúy, cô liền oán thán nói.
“Còn muốn có lần sau?”
“Ngài ngài sao lại vào đây?” Cam Đình Đình xoay người lại, kinh ngạc nhìn Hoàng Bộ Thần, hoàn toàn quên chuyện cô vừa cởi y phục.
“Nói, nàng và Thập nhất đệ đã làm gì?” Hoàng Bộ Thần tiến đến gần Cam Đình Đình, ánh mắt không buông tha thân thể lồ lộ của cô.
“Làm cái gì? Đương nhiên là ngài ấy đưa ta ra ngoài chơi rồi.” Cô cảm nhận được ánh mắt kì lạ của Hoàng Bộ Thần, Cam Đình Đình nhìn lại mình. Thiên a, cô “Ngài, ngài không được nhìn.” Cam Đình Đình vội ôm lấy xiêm y che chắn trước ***.
“Không muốn cho ta thấy vậy nàng muốn để ai thấy? Chẳng lẽ là Thập nhất đệ?” Bàn tay to lớn của Hoàng Bộ Thần kéo Cam Đình Đình ôm vào lòng.
“Ngài ban ngày ban mặt ngài mau đi ra, ta muốn thay xiêm y,” Bị người ta nhìn chằm chằm, từ mặt đến cổ cô đều đỏ ửng.
“Nàng còn chưa trả lời ta.” Hoàng Bộ Thần chẳng để ý, tiếp tục ôm chặt cô.
Cam Đình Đình hiểu tính khí của anh ta, nếu cô không trả lời, Hoàng Bộ Thần tuyệt đối không buông tha. “Trừ ngài ra chưa có ai thấy qua, câu trả lời này ngài có hài lòng?”
“Thỏa mãn.”
“Có thể để ta vận xiêm y hay chưa?”
“Không thể, nàng cho là ta còn có thể khống chế khi thấy nàng như vậy?”
“Ngài chẳng lẽ ngài ”
“Ta chính là muốn.” Hoàng Bộ Thần ôm lấy Cam Đình Đình đi về phía giường ngủ.
“Ngài không được. Nếu để bọn Tiểu Thúy thấy được thì ” Người này thật là, muốn động dục cũng không xem xem hiện tại là lúc nào, Cam Đình Đình trong lòng oán thán.
“Nàng yên tâm, ta đã cho bọn họ lui cả ra rồi.” Không phải hắn tự chủ không tốt, chỉ tại nữ nhân trước mặt này quá mê người.
“Nhưng ” Cam Đình Đình còn chưa kịp thốt ra, đôi môi đã bị người ta chặn lại.
Lại một lần nữa triền miên kịch liệt trầm luân, ngắm nhìn Hoàng Bộ Thần đang chỉnh trang y phục, bờ vai rộng lớn, vóc người cao ngắt, đôi tay rắn chắc. Đáng tiếc, người đàn ông kia chỉ thuộc về cô trong giây phút này.
“Nàng ngủ tiếp đi, ta còn có việc phải giải quyết.” Hoàng Bộ Thần thoáng nhìn Cam Đình Đình, dịu dàng nói.
Nhìn theo thân ảnh Hoàng Bộ Thần rời đi, Cam Đình Đình vùi đầu nhỏ ngốc nghếch vào tấm chăn dày, bên trong vẫn còn lưu giữ mùi hương quen thuộc kia. Cứ sau mỗi lần thế này, trong lòng cô rất phiền muộn, rõ ràng cô là loại người sợ phiền toái, nhưng cứ một lần lại một lần tự đẩy bản thân vào mớ bòng bong.
“Tiểu thư, tiểu thư.”
Vừa nghe thấy giọng Tiểu Thúy, Cam Đình Đình lú đầu ra từ trong chăn, kinh ngạc nhìn nha hoàn thân cận.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Ta không sao, chỉ hơi khó chịu.”
“Để em đi gọi thái y.”
“Không cần đâu Tiểu Thúy. Ta nghỉ ngơi một lát là ổn.”
“Phải rồi, Thập nhất vương gia đến, người có muốn gặp ngài ấy không?”
“Hoàng Bộ Ưng? Anh ta đến đây lúc nào?” Cam Đình Đình vội hỏi.
“Hoàng thượng vừa rời đi không bao lâu thì đã đến.”
Hoàn hảo hoàn hảo, Cam Đình Đình thở dài một tiếng, không rõ vì sao cô không muốn Hoàng Bộ Ưng biết chuyện giữa cô và Hoàng Bộ Thần, có lẽ vì sợ phiền phức.
“Mời ngài ấy vào đi.”
“Cô không sao chứ? Ta nghe Hoàng huynh nói cô khó chịu trong người nên liền tới thăm.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng Bộ Ưng, Cam Đình Đình bỗng cảm thấy hổ thẹn, giống như cô đã làm chuyện có lỗi với anh ta.
“Không sao. Sao ngài còn quay lại đây?” Cam Đình Đình chỉ lú cái đầu nhỏ ra nói chuyện với Hoàng Bộ Ưng.
“Vốn định trở về, nhưng sau lại có việc phải lưu lại. Phải rồi, trong khoảng thời gian này cô đừng chạy loạn, hiện tại trong cung có gián tế từ Hải quốc xâm nhập, vô cùng nguy hiểm. Cô nên cẩn thận ở trong cung Trường Xuân, vậy cũng tương đối an toàn.”
“Gian tế? Hải quốc?” Đây là lần đầu tiên Cam Đình Đình nghe nói đến, vì sao Hoàng Bộ Thần lại không nói với cô?
“Phải, Hải quốc là một quốc gia nhỏ ở phía Bắc nước ta, bất mãn với chế độ thống trị nên manh động. Theo lời mật thám hồi báo, Hải quốc đã phái một kẻ võ công cao cường lẻn vào hoàng cung ta, mục đích là trộm lấy ngọc tỷ, khiến nước ta tan rã.
“Chà, đáng sợ vậy sao?”
“Vậy nên trong khoảng thời gian này Hoàng thượng sẽ chỉnh đốn trong cung, cô không nên chạy loạn, tránh gặp phải gian tế Hải quốc, biết không?”
“Ừ ừ.” Cam Đình Đình gật đầu vâng lời, hiện tại thật giống như thầy giáo đang dạy dỗ học sinh, cũng có phần như phụ mẫu đang dạy dỗ nhi tử.
“Ta hồi phủ trước, còn nhiều chuyện phải làm. Cô ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên chạy lung tung.” Trước khi đi, Hoàng Bộ Ưng không quên dặn dò.
“Ta đã biết.” Tuy cảm thấy Hoàng Bộ Ưng nói quá nhiều, nhưng trong lòng Cam Đình Đình lại thấy ấm áp. Bởi lẽ cô biết Hoàng Bộ Ưng là người đầu tiên thực lòng quan tâm đến an uy của mình.
“Tiểu thư, chúng ta nên nghe lời Thập nhất vương gia. Em nghe nói hôm qua có một cung nữ vào ngự thư phòng dọn dẹp đồ đạc liền bị xử ૮ɦếƭ.” Tiểu Thúy sợ hãi nói.
Ngự thư phòng? Cung nữ? Chẳng lẽ là cung nữ cô bắt gặp hai lần cùng Hoàng Bộ Thần kia? Vì sao Hoàng Bộ Thần không nói với cô? “Tiểu Thúy, em còn biết được chuyện gì?” Tuy cô cũng ở trong cung, nhưng cô tin rằng cung nữ cũng biết nhiều chuyện như cô, còn Tiểu Thúy hẳn là nghe ngóng được thêm nhiều chuyện khác.
“Em nghe bọn họ nói Hoàng thượng định phong Tần quý phi làm Hoàng hậu, chẳng biết là thật hay giả.”
Hoàng hậu? Vì sao đến chuyện này cô cũng không biết? Trong lòng Cam Đình Đình càng thêm phiền não, bỗng cô cảm thấy có điều không ổn. Trước đây đích thực Hoàng Bộ Thần vô cùng chán ghét cô, sau lại đột nhiên nói thích cô, còn cùng cô — Chẳng lẽ đúng là —- quá nhiều vấn đề cô nghĩ không thông, đầu nhỏ loạn cào cào, bèn trùm chăn gạt hết sang một bên.
“Tiểu Thúy, ta thấy mệt.”
“Dạ.” Tiểu Thúy lui ra ngoài.
Mấy ngày nay Cam Đình Đình đều ngoan ngoãn ở trong cung Trường Xuân, Hoàng Bộ Thần lẫn Hoàng Bộ Ưng đều không đặt chân đến.
Nhìn sắc trời đã chuyển tối, Cam Đình Đình rảnh rỗi buồn chán, định ra ngoài một lát liền bị thị vệ gác cửa ngăn lại, “Thái hậu nương nương, thứ lỗi cho thuộc hạ thất lễ.”
“Các ngươi?” Cam Đình Đình không biết từ khi nào, cửa lớn cung Trường Xuân lại xuất hiện nhiều thì vệ như vậy. Lẽ nào những thị về này là Hoàng Bộ Thần phái tới bảo vệ cô sao? “Là ai phái các ngươi đến?”
“Chúng thuộc hạ vâng lệnh Thập nhất gia đến hộ giá Thái hậu nương nương.” Đám thị vệ cung kính đáp.
Thập nhất vương gia Hoàng Bộ Ưng? Trong lòng cô có hơi thất vọng.
“Vẫn chưa bắt được gian tế sao?” Cam Đình Đình lại hỏi.
“Hồi Thái hậu, chuyện này thuộc hạ không rõ lắm.”
Cam Đình Đình không hỏi nữa, xoay người trở về nội điện.
“Thích khách, có thích khách. Mau bắt lấy thích khách.”
“Mau hộ giá Thái hậu nương nương.”
Cam Đình Đình vừa nghe thấy tiếng hô lớn, vội vàng vàng xoay người thì đã ***ng phải một người áo đen chạy vào Trường Xuân cung, đánh ngã đám thị vệ gác cửa. Trong nháy mắt, tên hắc y nhân kia đã đến gần, Cam Đình Đình vẫn đứng yên vị không nhúc nhích.
“Không được lại gần, bằng không ta sẽ *** Thái hậu.”
Đến khi Cam Đình Đình kịp phản ứng, thanh đao sáng loáng đã kề sát cổ cô.
“Ngươi, đừng làm bậy.” Hoàng Bộ Thần cùng Hoàng Bộ Ưng dẫn theo rất nhiều thị vệ chạy đến.
“Không được bước lên.” Hắc y nhân quát lớn, nắm chặt thanh đao đang kề trên cổ Cam Đình Đình.
“Ta khuyên ngươi nên buông đao, giao ra ngọc tỷ. Ngươi trốn không thoát đâu.” Hoàng Bộ Thần nói với tên hắc y nhân.
“Ta vốn không có ý định trốn. Thái hậu của các ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn Thái hậu toàn mạng thì thả ta đi, bằng không thì —–” Hắc y nhân cuồng vọng uy hiếp, hắn cũng không ngờ con tin hắn tùy tiện chộp lấy lại là Thái hậu đương triều.
“Ngươi đừng làm bậy, mọi việc đều có thể thương lượng.” Hoàng Bộ Ưng lo lắng nhìn Cam Đình Đình, lo sợ rằng hắc y nhân kia sẽ động thủ thương tổn cô.
Thiên a, sao cô lại gặp phải loại chuyện này, đúng là chuyển kiếp khốn khiếp, Cam Đình Đình trong lòng kêu lên. Cô nhìn ánh mắt Hoàng Bộ Thần, những mong anh ta sẽ cứu cô, đáng tiếc, tất cả sự chú ý của anh ta đều đặt trên ngọc tỷ trong tay hắc y nhân.
“Hoàng huynh —” Hoàng Bộ Ưng nhìn Hoàng Bộ Thần cầu viện.
“Bảo bọn họ bỏ VK, lui về phía sau ngồi xuống.” Hắc y nhân lớn tiếng quát để dọn đường, hiện trong tay hắn đang nắm giữ một con tin quan trọng, không sợ những kẻ này bất tuân.
૮ɦếƭ tiệt, vì sao cô không thể có khí chất một chút, giống như diễn viên trong phim vậy, thốt ra một câu “Không cần lo cho ta”. Nhưng cô không làm được, cô không muốn sinh mạng vất vả xuyên qua cứ thế mất đi. Cô không muốn, cô không cam lòng, cô cũng không nói được những điều ấy, cô không phải người làm chuyện vĩ đại như thế.
“Ta đếm đến ba, lập tức làm theo lời ta.” Thấy bọn họ không chút động tĩnh, hắc y nhân lại quát lên.
“Các ngươi mau làm theo lời hắn.” Thấy Hoàng Bộ Thần không nói gì, Hoàng Bộ Ưng bèn nóng lòng nói, nếu thật sự không làm theo lời kẻ áo đen kia nhất định Thái hậu sẽ gặp nguy hiểm.
“Chuyện này —-” Bọn thị về nhìn nhau, cuối cùng đều buông binh khí. Dù sao người hắc y nhân bắt giữ cũng là Thái hậu của họ, tuy Hoàng thượng chưa lên tiếng nhưng bọn họ tin tưởng Hoàng thượng nhất định cũng sẽ vì Thái hậu nương nương —-
“Ai cho các ngươi buông VK. Nhặt lên cho ta. Nếu ai có thể bắt được tên này, ta sẽ trọng thưởng.” Hoàng Bộ Thần lớn tiếng nói.
Hoàng thượng đã hạ lệnh tất bọn họ phải nghe theo, đám thị vệ nhanh chóng nhặt binh khí lên, nắm chắc trong tay chuẩn bị chiến đấu.
“Hoàng huynh, Thái hậu vẫn còn trong tay hắn.” Hoàng Bộ Ưng không rõ Hoàng Bộ Thần định làm gì, chẳng lẽ bỏ mặc sống ૮ɦếƭ của Thái hậu sao?
Nhìn biểu tình lãnh khốc trên khuôn mặt Hoàng Bộ Thần cùng đôi mắt hừng hực liệt hỏa, Cam Đình Đình bỗng nhiên rõ ràng, hóa ra cuối cùng cô cũng không sánh bằng giang sơn của anh ta. Xem ra cô sai rồi, quá sai rồi. Cam Đình Đình nhắm mắt lại, buông xuôi ý chí cầu sinh, có lẽ đây là hình phạt mà ông trời dành cho cô.
“Cung thủ.” Hoàng Bộ Thần hạ lệnh, một loạt cung thủ tiến vào, chờ phân phó.
“Các ngươi không muốn giữ mạng Thái hậu sao?” Vừa thấy những kẻ này không định theo ý mình, hắc y nhân nóng nảy ép đao vào cổ Cam Đình Đình.
“Hoàng huynh —”
Hoàng Bộ Ưng lo lắng nhìn về phía Cam Đình Đình, một lần nữa lên tiếng cầu viện Hoàng Bộ Thần. Đáng tiếc, Hoàng Bộ Thần tâm ý đã quyết, không một ai quan trọng sánh ngang bằng giang sơn của hắn, hắn sẽ không mạo hiểm để kẻ khác ςướק đi tất cả những gì thuộc về hắn.
Hoàng Bộ Thần giơ một tay, các cung thủ đợi khi hoàng thượng phất tay hạ lệnh lập tức bách tiễn hướng đến hắc y nhân, đương nhiên còn có Thái hậu của họ. Nhưng bọn họ không còn cách nào khác, họ chỉ là người chấp mệnh, những chuyện khác nằm ngoài tầm tay.
“Hoàng huynh, huynh không thể —” Hoàng Bộ Ưng quỳ xuống dưới chân Hoàng Bộ Thần.
Hoàng Bộ Thần không hề để ý đến Hoàng Bộ Ưng, hắn phất tay, bách tiễn rời cung hướng về phía hắc y nhân và Cam Đình Đình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc