Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 10

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Chà, nhất kiến chung tình, thật lãng mạn nha.” Cam Đình Đình cao hứng đứng bật dậy.
Vừa thấy dáng vẻ si mê kia của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần không mấy dễ chịu, châm chọc nói, “Yên tâm đi, đời này cô cũng chẳng có cơ hội.”
“Ta mới mười sáu tuổi, làm sao ngài biết ta không có cơ hội chứ? Biết đâu chừng một ngày kia cũng có người đối với ta nhất kiến chung tình, đến khi ấy ta sẽ ——” Cam Đình Đình vừa nói vừa mơ mộng, hai tay chống cằm tựa như đang nhập cõi thần tiên.
“Mê trai —-” Hoàng Bộ Thần hận không thể giáng cho Cam Đình Đình một cái tát.
“Thần đệ trước đi chuẩn bị.” Bầu không khí này, cuộc đối thoại này, Hoàng Bộ Vũ cảm thấy thật giống như hai tiểu hài tử đang đấu võ mồm, vốn là hắn lo lắng cho Cam Đình Đình nên ghé qua xem thử, nhưng hiện tại thế này, xem ra là hắn đã đa tâm.
“Ừm.” Hoàng Bộ Thần không nói gì, vẫn nhìn về phía Cam Đình Đình đang chu du cõi thần tiên, nhịn không được cầm lấy một quyển sách trên bàn ném về phía cô.
“Ui nha.” Cam Đình Đình khẽ kêu lên, sờ sờ đầu. Cô đang trong một hồi mộng đẹp, cái tên không biết sống ૮ɦếƭ kia cư nhiên dám quấy rối hảo mộng của bổn cô nương, “Là ai? Chút nữa là bẹp đầu rồi!”
“Ta nói Thái hậu nương nương, xin người đừng quên thân phận của mình.” Nữ nhân này có điểm nào giống Thái hậu.
“Thân phận? Ta đương nhiên không quên, tuy ta là Thái hậu nương nương nhưng cũng là một nữ nhân, là nữ nhân thì sẽ mơ mộng, là nữ nhân đương nhiên muốn gặp được bạch mã vương tử của mình rồi.” Cam Đình Đình không cam lòng nói.
“Ta thấy cô dường như vẫn chưa hiểu quy tắc trong cung.” Hoàng Bộ Thần hung hãn nói, nữ nhân lẳng lơ này còn dám nghĩ đến cái gì bạch mã vương tử, xem ra sớm muộn cũng không chịu nổi cô lạnh, sau cùng cũng làm ra chuyện hồng hạnh xuất tường.
“Ủa? Vũ đâu?” Cam Đình Đình nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Hoàng Bộ Vũ, cô liền đuổi theo, chẳng thèm để ý đến nét mặt Hoàng Bộ Thần.
Hoàng Bộ Thần vỗ trán, hắn thật muốn nổi điên, sao lại muốn ôm nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt kia chứ. Cô ta ngoài đôi mắt to, tâm hồn thuần khiết, cái miệng nhỏ hồng hồng, cái mũi xinh xắn, thoát tục, thân thể mềm mại hấp dẫn,… Điểm này tốt, nhưng cũng không tốt.
Ôi, Hoàng Bộ Vũ đi rồi đúng là có phần cô đơn, Cam Đình Đình ném đi bông hoa trong tay, trong lòng trống rỗng.
“Ta nói cô đó, hoa này không phải để cô đạp cho hư.”
Giọng nói này, Cam Đình Đình nhận ra ngay là người thấy cô không vừa mắt – Hoàng Bộ Ưng.
“Ngài không phải lại tới gây chuyện chứ?” Cam Đình Đình liếc Hoàng Bộ Ưng, ủ rũ nói.
“Ta không rảnh rỗi như cô.” Mấy ngày không gặp, Hoàng Bộ Ưng cũng không biết vì cớ gì hắn lại bất tri bất giác bước đến cung Trường Xuân.
“Vậy ngài đến làm gì? Không phải là vội đến thỉnh an ta chứ, sao còn chưa thấy ngài hành lễ?” Dù cô là Thái hậu cũng không giống Thái hậu, chẳng những Hoàng Bộ Thần không hành lễ, giờ đây ngay cả Hoàng Bộ Ưng cũng chẳng coi ra gì.
“Nghe nói cô vì chuyện của Thập nhất đệ mà đến tìm Hoàng thượng?”
“Phải, nhưng anh ta nói công chúa Vân Nam quốc đối với Thập nhất đệ nhà ngài là nhất kiến chung tình, nói không chừng là một mối nhân duyên tốt, cho nên ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho huynh ấy.”
“Cô không phải là —-”
“Không phải là cái gì?”
“Cô thích Thập nhất đệ?” Giọng Hoàng Bộ Ưng rất nhỏ, như đang thử Cam Đình Đình, lại vừa như có phần không dám tin.
“Đương nhiên, huynh ấy là người bạn đầu tiên của ta trong cung cấm, người đầu tiên không chán ghét ta. Không giống như các người, luôn nói ta dụ dỗ, mê hoặc Hoàng thượng —– thực chẳng khác nào đem ta biến thành hồ ly tinh.”
“Ta —– nào có —-”
“Ngài còn dám nói không có.” Cam Đình Đình hướng về phía Hoàng Bộ Ưng đầy uy Hi*p.
Khoảng cách gần trong gang tấc khiến Hoàng Bộ Ưng thấy con tim mình đập mạnh, khuôn mặt cũng đỏ ửng, không giấu nổi vẻ khẩn trương, “Ta —- cô —”
“Cái gì mà ta ta cô cô, dù sao tất cả cũng đã qua, ta vẫn bình an vô sự.” Cam Đình Đình khoanh tay làm như chẳng hề gì, sau đó tâm tình lại tốt lên, cô nói, “Chờ khi ta có thể xuất cung, ta nhất định sẽ đến chơi Vân Nam quốc, thuận tiện đi thăm Vũ.”
“Ước chi được như Thập nhất đệ nhỉ —”
“Được như Vũ? Chẳng lẽ ngài thích vị công chua kia? Vậy sao không nói sớm?” Cam Đình Đình vội hỏi.
“Ta — ta không phải có ý đó.”
“Ngài đường đường là một đại nam nhân, sao lại vừa ấp úng vừa xấu hổ thế kia. Thích thì là thích, có gì phải ngượng ngùng.” Đây chính là điểm không tốt của thời đại này, rõ ràng là thích thế mà lại xấu hổ không dám nói ra, Cam Đình Đình cô nếu có thích ai, cô nhất định sẽ tỏ tình trước.
“Ta — không phải là —-” Chuyện này đúng là hiểu lầm lớn, Hoàng Bộ Ưng cũng không biết nên giải thích thế nào.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Cam Đình Đình cũng sẽ không đi tìm Hoàng Bộ Thần. Các vị đại thần vì chuyện tuyển tú của Hoàng thượng, ai nấy đều tìm tới chỗ Thái hậu, nếu họ đã tìm đến, cô cũng không tiện cự tuyệt, dù sao cô cũng đường đường là Thái hậu nương nương, cũng nên làm chuyện chính sự chứ.
“Tham kiến Thái hậu nương nương.” Vừa thấy Cam Đình Đình, thái giám cung nữ đứng trước cửa ngự thư phòng đều quỳ xuống.
“Đứng dậy cả đi. Hoàng thượng đâu?”
“Tạ ơn Thái hậu. Hoàng thượng ngài —”
Tên sắc lang hoàng thượng kia không phải lại đang làm chuyện xấu xa trong ngự thư phòng đấy chứ? Lần này Cam Đình Đình không xông vào, cô không muốn nhìn thấy chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ, dù sao cô cũng mới chỉ đang ở tuổi vị thành niên.
“Hoàng thượng người đang phê tấu chương.”
Phê tấu chương mà phải ấp úng vậy sao? Khẳng định là có chuyện mờ ám. “Các ngươi đi thông báo một tiếng, nói bổn cung muốn gặp Hoàng thượng.”
“Dạ.” Một tiểu thái giám chạy vào.
“Mấy ngày không gặp, quy củ của Thái hậu nương nương cũng tiến bộ không ít.” Hoàng Bộ Thần nhìn Cam Đình Đình giễu cợt.
“Bổn cung chỉ là không muốn bị hành động của người nào đó làm hư mắt.”
“Cô —- Chẳng hay Thái hậu nương nương đến đây vì chuyện gì?” Hoàng Bộ Thần kiềm chế lửa giận trong lòng, một mặt cung kính nói.
“Đương nhiên là vị chuyện tuyển tú. Nếu ngài không mau chọn một Hoàng hậu cùng mấy phi tử, các cựu thần sẽ không để ta yên.” Nói thì nói vậy, thật lòng Cam Đình Đình cũng muốn xem thử cái trò tuyển tú này rốt cuộc là thế nào.
“Chuyện này trẫm tự biết sắp xếp.”
“Sắp xếp? Ngài sắp xếp thế nào, chẳng lẽ lại cùng các cung nữ ở ngự thư phòng —- Như vậy chi bằng chọn vài mỹ nữ vào hậu cung, quang minh chính đại lại chuyện xấu xa.”
“Hậu cung? Trẫm không muốn nhất thời đui mùi chọn phải nữ nhân giống như cô.”
૮ɦếƭ tiệt, Cam Đình Đình thầm rủa một tiếng, sau bày ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói, “Nếu Hoàng thượng không ưa nữ nhân như bổn cung, vậy mong Hoàng thượng long nhãn tinh tường, chọn cho thật kỹ.”
“Cô – trẫm không nói muốn chọn tú nữ.”
“Chuyện này bổn cung sẽ thay ngài làm chủ, chờ ngài lập hậu rồi bổn cung cũng có thể nghỉ ngơi.”
“Trẫm không cần.”
Anh không cần nhưng tôi cần, hắc hắc, ngắm mỹ nữ cũng tốt cho mắt, nếu đổi lại chọn một mỹ nam thì càng tốt hơn. Đáng tiếc — đáng tiếc —
Thấy nụ cười gian tà trên mặt Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần biết chắc cô ta lại đang nảy ra chủ định quỷ quái gì. “Nếu đã là ý của Thái hậu nương nương, như vậy phải phiền Thái hậu rồi.”
“Vậy là ngài đồng ý rồi nhé. Ta sẽ nhanh chóng gọi các Vương gia chưa lập gia thất đến, thuận tiện để bọn họ chọn một mỹ kiều nương như hoa như ngọc.” Chuyện này khiến Cam Đình Đình càng thêm vui vẻ.
“Như vậy không hợp quy tắc.” Hoàng Bộ Thần thật không biết đầu óc Cam Đình Đình chứa thứ gì, toàn nói những lời vượt quá sức tưởng tượng, không theo lẽ thường. Hoàn hảo hắn cũng coi như có chút hứng thú, bằng không thì —–
“Có gì mà không hợp quy tắc. Ngài tuyển xong thì đến họ tuyển, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bổn cung đói bụng rồi, hồi cung dùng điểm tâm trước.” Nói xong, tựa như một làn khói, Cam Đình Đình rời đi chẳng thấy bóng dáng.
Nữ nhân này? Hoàng Bộ Thần chống cằm, suy nghĩ về những chuyện liên quan Cam Đình Đình. Lần đầu gặp mặt, điều hắn ấn tượng đầu tiên là nữ nhân này rất đẹp, đẹp đến lạ; Lần thứ hai gặp mặt, hắn cảm thấy nữ nhân này rất thông minh, thông minh đến giả dối; Lần thứ ba gặp mặt, hắn thấy nữ nhân này giống như tiên tử không vướng bụi trần, tiếng ca tựa như tiếng nói của đất trời; Lần thứ tư gặp mặt.
Cuối cùng, một tháng sau, đợt tuyển tú thuận lợi tiến hành. Trong một tháng này, Cam Đình Đình bận tối mắt tối mũi, song ngày mai đã đến kì tuyển tú, cô háo hức đến mất ngủ. Đêm khuya cô mặc y phục cung nữ lén ra khỏi cung Trường Xuân, tản bộ lúc rảnh rỗi.
Ban đêm trong hoàng cung rất yên tỉnh, chỉ nghe được tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây, trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời khuya, ánh trăng dịu dàng khiến mọi vật trên mặt đất đều trở nên ôn hòa.
Cam Đình Đình chậm rãi bước trong vô định.
Ôi, Cam Đình Đình khẽ thở dài, một tháng nay bận rộn muốn ૮ɦếƭ, dường như cũng đã quên mất thân phận của mình, trái tim được lấp đầy nên tạm quên đi sự trống rỗng, cũng không còn nhớ nhà nữa, dường như cô đã trở thành người của thời đại này, tựa hồ cũng đã tiếp nhận số phận sẽ như thế.
“A —— chỗ đó —–”
“A —- muốn —-”
Kỳ quái, đã muộn thế này sao còn có người ở đây, nghe tiếng động này không lẽ đã xảy ra chuyện? Cam Đình Đình đánh bạo đi về phía bụi cỏ, đúng là không nhìn không biết, vừa nhìn qua đã bị dọa đến giật mình.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cam Đình Đình nhìn thấy hai người, một nam một nữ tuy không lõa thể ở chung một chỗ, nhưng áo quần chẳng đủ che thân.
“A, chỗ đó — thi*p muốn —-” Tiếng nữ tử kia yểu điệu thốt ra, tựa như tiếng bạc.
Mà nam tử ở phía trên cũng không hé nửa lời, toàn thân vận động, nữ tử kia lại một lần nữa ngân lên, hai người họ ở nơi này cùng “vận động thân thể”.
Có lẽ nếu nói đây là dã chiến, thế này — cũng quá kịch liệt ấy chứ. Chẳng lẽ thời cổ này còn cởi mở hơn thời đại kia, hắc hắc, chỉ có điều cô chưa từng xem qua phim ảnh loại này, thôi thì xem thực tế cũng không tệ. Cam Đình Đình nằm sấp một bên ngừng thở, nhìn không chớp mắt lấy một lần.
Hai nhân vật trong lùm cỏ thay đổi tư thế, nữ tử ngồi xuống trên người nam tử —-
Thiên a, xem rồi liệu có bị nổi mụt lẹo không nhỉ? Tuy vậy cô vẫn không rời mắt, dù sao cô cũng là một thiếu nữ trưởng thành, đương nhiên là nói ở cổ đại, ở thời đại kia mười sáu tuổi vẫn là vị thành niên mà thôi.
“Xem đủ chưa?” Cam Đình Đình còn đang nghĩ chuyện của mình, không biết từ lúc nào trên bãi cỏ chỉ còn lại một mình nam tử, nam tử kia chỉnh trang lại y phục, đi về phía Cam Đình Đình.
“Ngươi — ơ, sao chỉ có mình ngươi?” Cam Đình Đình ngu ngốc hỏi.
“Thế nào? Chẳng lẽ cô còn muốn xem?” Nam tử kia nhìn Cam Đình Đình cười lớn.
“Không phải thế đâu, ta không có cố ý xem lén, chỉ là vô tình bắt gặp thôi.” Lúc nam tử kia tiến lại gần, Cam Đình Đình mới nhìn rõ, hóa ra là Thập tam a ca Hoàng Bộ Quân.
Đương nhiên Hoàng Bộ Quân cũng nhận ra Cam Đình Đình, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận. “Không ngờ Thái hậu nương nương còn có loại đam mê này.”
“Cảnh xuân dâng tận mắt, muốn không thấy cũng phải thấy. Cũng chính ngài khuya khoắt còn cùng cung nữ – à không phải, là tú nữ ở chỗ này vụng trộm, nếu ngài thích có thể tâu với Hoàng thượng ban tặng cho ngài vị tú nữ kia —” Ban đầu Cam Đình Đình còn tưởng cô gái kia là cung nữ, sau mới phát hiện ra nơi này là Trữ Tú cung, là nơi ở của các tú nữ, mà cô gái khi nãy quả thực cũng không giống cung nữ.
“Hoa nhà nào có được hương thơm của hoa dại.” Hoàng Bộ Quân vô lại nói.
Cô kháo, đức hạnh thật giống nhau, chẳng trách là huynh đệ. “Vậy ngài tiếp tục tìm hoa dại của ngài đi, bổn cung không rảnh đi theo.”
“Đã muộn thế này Thái hậu nương nương còn đi một mình, chẳng lẽ là"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc