Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 09

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Người đâu, tiễn Hoàng hậu nương nương lên đường.” Hoàng Bộ Thần vung tay, tức thì hai tên thái giám bước lên.
“Gượm đã.” Cam Đình Đình hét lớn, sau đó lấy ra thánh chỉ từ trong tay áo, nâng lên cao lớn tiếng nói, “Bổn cung cũng có thánh chỉ, chỉ có điều không phải là khẩu dụ.”
“Ngươi — ngươi lấy đâu ra thánh chỉ?” Lệ phi bán tín bán nghi nhìn Cam Đình Đình.
Cam Đình Đình chẳng để ý đến thái độ của Lệ phi, trực tiếp đưa thánh chỉ cho Hoàng Bộ Thần, “Xin Thái tử điện hạ tuyên đọc, thánh chỉ này bổn cung đã nhờ các đại thần xem qua, tin tưởng rằng Thái tử điện hạ sẽ không cho là bổn cung ngụy tạo.”
“Ngươi —” Nhìn nội dung trên thánh chỉ, Hoàng Bộ Thần á khẩu.
Thấy nhi tử lặng thinh, Lệ phi nóng nảy, tiến đến định bụng nhìn xem thánh chỉ viết gì, nhưng đã bị Cam Đình Đình nhanh tay cầm trước.
“Hoàng nhi, đúng thật là thánh chỉ của phụ hoàng con sao?” Lệ phi không còn cách nào khác ngoài hỏi Hoàng Bộ Thần.
“Phải.” Hoàng Bộ Thần gật đầu.
Còn Hoàng Bộ Ưng và Hoàng Bộ Vũ bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, hôm nay là ngày tân đế đăng cơ, đặc biệt sắc phong Hoàng hậu Nghê thị làm Thánh Hiền thái hậu.
Tiểu thư, bây giờ người đã là Thánh Hiền thái hậu.” Tiểu Thúy vui sướng nói, tiểu thư nhà cô không chỉ hiểm nguy hóa nhỏ mà còn làm tới Thái hậu, quả là chuyện đáng mừng, thật đúng với câu hữu kinh vô hiểm, sự tình ngày hôm qua khiến tim cô thiếu chút nhảy ra ngoài.
“Ta không lạ gì, chỉ không ưa vẻ mặt đầy ác ý của Lệ phi và Thái tử.” Nếu không phải Thái tử và Lệ phi muốn hại cô, cô cũng chẳng muốn làm Thái hậu.
“Chuyện này tiểu thư có thể an tâm, Lệ phi nương nương đã bị đưa đến tự viện của hoàng gia.”
“Bà ta tự làm tự chịu, nhưng quy củ trong cung cũng chẳng nhân đạo, cư nhiên quy định ngoại trừ hoàng hậu, tất cả các tần phi đều phải đến các miếu, chùa tu hành sau khi hoàng đế băng hạ. Ôi, nhiều cô nương tuổi đời còn quá trẻ, ấy vậy mà từ nay về sau phải làm bạn với nến đèn cả đời.” Cam Đình Đình có chút cảm thán.
“Tiểu thư, Thái tử — không phải, là Hoàng thượng —”
“Hắn ta đương nhiên giúp thân mẫu mình, nhưng sau này bà ta cũng không thể tìm ta gây phiền toái.” Anh ta làm Hoàng thượng của anh ta, cô làm Thái hậu của cô, nước giếng không phạm nước sông.
“Tiểu thư quả là lợi hại.” Tiểu Thúy bội phục nói.
“Không phải ta lợi hại mà trong thâm cung này vốn dĩ hiểm ác, đáng sợ. Chuyện qua rồi thì hãy để nó qua đi. Tiểu Thúy, hôm nay tâm tình ta rất tốt, muốn ra ngoài tản bộ một chút, em không cần theo.” Cuối cùng hiện tại thiên hạ cũng thái bình, không cần lo lắng đối phó với lão hoàng đế, càng không có Lệ phi nham hiểm luôn muốn đưa cô vào chỗ ૮ɦếƭ, thật thi vị, thật đáng để ăn mừng.
Rời khỏi Trường Xuân cung, Cam Đình Đình đã bắt gặp Hoàng Bộ Vũ, cô cao hứng chạy tới, “Này, sao lại không vào?”
“Tham – tham kiến — Thái hậu nương nương.” Hoàng Bộ Vũ vội quỳ xuống.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, lúc nào chỉ có hai chúng ta thì không cần câu nệ.” Cam Đình Đình kéo Hoàng Bộ Vũ đứng dậy rồi dẫn vào tiểu đình trong cung Trường Xuân.
“Xin lỗi – không thể giúp gì cho cô.”
“Ta vẫn bình an đấy thôi? Huynh thay ta cầu tình đã khiến ta rất vui rồi.” Kỳ thực ngày ấy yến hội Cam Đình Đình có chút tổn thương vì thái độ của Hoàng Bộ Vũ, nhưng sau nghe nói về chuyện của Hoàng Bộ Vũ, cô có hơi khó hiểu.
“Không — ta cũng chưa làm điều gì.” Hoàng Bộ Vũ hơi xấu hổ cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ dần.
“Huynh đến thăm ta là vui rồi.”
“Ta — ta đến là để cáo biệt cô.”
“Cáo biệt? Huynh muốn đi đâu?”
“Giờ ta đã là Vương gia, Hoàng thượng hạ chỉ để ta đi Vân Nam.”
“Vân Nam?” Chẳng phải trong lịch sử đã viết Vân Nam Đại Lý là nơi đất lành sao, nếu đi du ngoạn một phen hẳn rất thú vị, “Vân Nam cách nơi này có xa không?”
“Hẳn là rất xa, ta cũng chưa từng đặt chân đến.”
“Nhất định là chơi rất vui, chi bằng huynh dắt ta theo, ta cũng muốn thăm thú một chuyến.”
“Chuyện này — không được. Cô là Thái hậu — ta, ta cũng không phải đi chơi, mà là đến Vân Nam quốc"
“Cái gì? Vân Nam quốc? Huynh nói Vân Nam là một quốc gia?”
“Phải, là quốc gia hảo hữu với Đình quốc ta.”
“Huynh đến đó làm gì?”
“Chỉ là đi — đi —-”
“Huynh mau nói ta biết.” Cam Đình Đình nóng nảy nói.
“Đi — đi làm phò mã —”
“Phò mã?” Cam Đình Đình choáng váng.
“Ngày mai ta lên đường, nên muốn đến cáo biệt cô.”
“Huynh từng gặp qua công chúa Vân Nam quốc sao? Huynh thích nàng ta sao?”
“Không có, ta không biết.”
“Nếu huynh chưa từng gặp qua, vậy sao biết được có thích nàng ta hay không, thế thì sao phải đồng ý.” Cam Đình Đình tức giận nói.
“Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, ta —-”
“Huynh — huynh cái gì. Dù là thánh chỉ, không nguyện ý thì không thể tùy tiện đáp ứng. Huynh để ta đi nói với Hoàng Bộ Thần.” Cam Đình Đình chạy biến ra ngoài tựa như làn gió.
“Thái —-” Không ngờ lại có người lo lắng cho hắn, có người vì hắn — trong lòng Hoàng Bộ Vũ có một loại cảm giác lạ, đáng tiếc ——
“Hoàng Bộ Thần, Hoàng Bộ thần —” Cam Đình Đình bất chấp tất cả, chạy vội đến ngự thư phòng.
“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ngài —-” Một tên thái giám muốn ngăn cản Cam Đình Đình, liền bị cô gạt phăng sang một bên.
“Hoàng Bộ Thần, Hoàng —-” Khi bước vào ngự thư phòng, Cam Đình Đình trợn tròn mắt. Tình cảnh trong ngự thư phòng lúc này thật khiến người ta muốn thổ huyết.
“Nô tài đáng ૮ɦếƭ, không ngăn được Thái hậu nương nương.”
“Ngươi lui ra đi.” Hoàng Bộ Thần thản nhiên đứng dậy, nhìn tên thái giám phất tay.
“Hoàng thượng.” Nữ tử quần áo xốc xếch Dưới *** Hoàng Bộ Thần nũng nịu nói.
Ngất, không ngờ lúc này lại được chiêm ngưỡng Xuân Cung đồ. Cam Đình Đình vội hoàn hồn, chỉ vào mặt cô gái kia nói, “Ngươi cút xuống cho bổn cung, bổn cung có chuyện cần nói với Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng, nàng ta là ai vậy? Sao lại hung dữ như thế.” Nữ tử chẳng coi lời Cam Đình Đình ra gì, còn nhào đến ôm vai bá cổ Hoàng Bộ Thần.
Cô hung dữ? Cô kháo, tẫn nhiên dám ở trước mặt cô làm càn, được lắm, giỏi lắm. Cam Đình Đình không nói lời nào, đi tới kéo nữ tử kia xuống, giáng cho nàng ta hai cái tát, sau mới truyền lệnh, “Người đâu, lôi ả ta xuống.”
“Chuyện này —-” Hai tên thái giám nhìn Cam Đình Đình với vẻ khổ sở.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng cứu thiếp —” Nữ tử kia khổ sở đáng thương nhìn Hoàng Bộ Thần.
“Y theo lời Thái hậu nương nương nói mà làm.” Hoàng Bộ Thần chỉnh trang lại y phục, lạnh lùng nói.
“Rõ.” Nữ tử bị hai tên thái giám lôi ra ngoài.
Không còn nghe thấy tiếng khẩn cầu của cô gái kia nữa, Cam Đình Đình mới quay sang nhìn Hoàng Bộ Thần, “Ngài — ngài – ngài dám tùy tiện phát sinh quan hệ bất chính tại ngự thư phòng.”
“Quan hệ bất chính? Thái hậu nương nương nói sai rồi, đây là chuyện trẫm cần giải quyết.” Thái độ Hoàng Bộ Thần như bất mãn.
Người này đúng là không biết xấu hổ, bỏ đi, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, cô đến đây vì chuyện của Hoàng Bộ Vũ mới quan trọng. “Vì sao ngài để Vũ đi Vân Nam quốc?”
“Vũ? Gọi thật thân mật, chẳng lẽ Thái hậu nương nương vừa ý Thập nhất đệ?” Hoàng Bộ Thần nhìn Cam Đình Đình, nét mặt hết sức vô lại.
“Vừa ý? Hắn là đệ đệ của ngài.”
“Chính vì là đệ đệ, cho nên đệ ấy mới đồng ý làm chuyện cống hiến cho sự hòa bình của Đình quốc.”
“Ta mặc kệ cái gì hòa bình cái gì cống hiến, nói chung ta là không cho phép Vũ đi Vân Nam.” Cô vất vả lắm mới tìm được một người bạn, sao có thể cứ như vậy —-
“Cô cho phép hay không cho phép hắn cũng phải đi.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng đáp.
“Ngươi, lãnh huyết vô tình, không phải người.” Cam Đình Đình chẳng thèm giấu giếm nói thẳng.
“Ta có phải người hay không còn chưa đến lượt cô lên tiếng.” Lời nói của Cam Đình Đình đã chọc giận Hoàng Bộ Thần, hắn lạnh lùng đứng lên, tiến về phía Cam Đình Đình uy hiếp.
Bầu không khí sặc mùi nguy hiểm, khiến Cam Đình Đình thấy áp lực, giống như có thể bị nuốt lấy bất cứ lúc nào. “Cái kia —- ngươi —” Cam Đình Đình ấp úng không biết nói gì cho phải.
“Nếu Thái hậu quầy rầy chuyện tốt của trẫm, vậy tiếp theo nên để Thái hậu nương nương thay thế nhỉ. Trẫm đây rất vui lòng.” Hoàng Bộ Thần vừa nói vừa vươn tay kéo Cam Đình Đình sát về phía mình.
“Hoàng Bộ Thần, tên hỗn đản nhà ngươi, tên sắc lang, mau buông.” Cam Đình Đình chửi vừa cố vùng ra khỏi vòng tay anh ta, đáng tiếc với sức lực của cô không có khả năng làm đối thủ của một đại nam tử như Hoàng Bộ Thần.
“Buông ra? Ta không định làm vậy.” Hoàng Bộ Thần vô lại nói.
Cô kháo, thoạt nhìn những tưởng là chính nhân quân tử lạnh lùng, thực ra cũng chỉ là đại sắc lang đội lốt người, mới khi nãy còn làm chuyện xấu xa, hiện tại ngay cả cô cũng không buông ta. Được lắm, hay lắm, Cam Đình Đình tôi cũng chẳng phải người dễ chọc.
Chỉ nghe “bụp” một tiếng, Cam Đình Đình dùng hết sức bình sinh in một đấm lên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Bộ Thần. Về phía người “bị hại” kia, Hoàng Bộ Thần không ngờ Cam Đình Đình lại ra tay thật nên chẳng đề phòng, kết quả là lãnh đủ một đấm của cô.
“Hừ, không cho người biết lợi hại ngươi còn tưởng bổn cung dễ bắt nạt.” Cam Đình Đình thổi thổi nắm tay, dương dương tự đắc nói, vừa nói vừa khoan khoái nhìn Hoàng Bộ Thần một tay che mắt, nhịn không được cười phá lên. “Ha ha, ha ha.” Cô vừa cười vừa chỉ vào mặt Hoàng Bộ Thần nói, “Biến thành gấu trúc mắt thâm.”
“Cô —” Hoàng Bộ Thần khẽ xoa chỗ bị đau, sau hung ác trừng mắt nhìn Cam Đình Đình.
“Ngài đó — ai bảo ngài làm loạn.” Cam Đình Đình vội lui về sau mấy bước, phòng khi Hoàng Bộ Thần lại giở trò xằng bậy cô còn kịp thời chạy trốn.
“Làm loạn? Đó chẳng phải là việc cô thường làm sao? Cô thật sự coi mình là cái gì trinh khiết liệt nữ? Loại như cô cũng chỉ có thể mê hoặc Thái thượng hoàng.” Hoàng Bộ Thần châm chọc nói, vốn dĩ tâm tình vô cùng tốt liền bị một quyền của Cam Đình Đình đánh tan.
“Đức hạnh, đức hạnh của ta ngài quản sao? Ta yêu ai mê luyến ai thì cũng nhất định không phải ngài.” Cam Đình Đình không chịu lép vế nói.
“Cô — cô đừng quên thân phận của mình.”
“Những lời này xem ra ngài tự nói với bản thân thì hơn, đừng quên thân phận của mình.”
Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, Hoàng Bộ Thần tức giận không thốt nên lời.
“Ta hỏi ngài, rốt cuộc ngài có thu hồi chuyện để Vũ đi Vân Nam hay không?”
“Quân vô hí ngôn.” Hoàng Bộ Thần nói chắc như đinh đóng cột.
“Nhưng —–”
“Hoàng thượng, Thập nhất vương gia cầu kiến.” Thái giám vội bẩm báo.
“Cho vào.” Hoàng Bộ Thần hung hăng liếc nhìn Cam Đình Đình sau đi tới tọa trên ghế.
“Tham kiến Thái hậu, Hoàng thượng.” Hoàng Bộ Vũ quỳ xuống hành lễ.
“Người trong nhà cả không cần đa lễ. Mau đứng lên đi.” Cam Đình Đình kéo Hoàng Bộ Vũ đứng dậy.
Hoàng Bộ Thần mặt đen thui nhìn hai người phía dưới, một câu cũng không nói.
“Tạ ơn Thái hậu.” Hoàng Bộ Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Bộ Thần, vừa nhìn thấy khuôn mặt tân đế, hắn kinh ngạc hỏi, “Hoàng thượng — ngài —”
“Ha ha ha, ngài xem anh ta mi mắt đen thui, nhìn có đẹp không?” Vừa nghe Hoàng Bộ Vũ nhắc đến, Cam Đình Đình lại không nhịn được bật cười.
“Mi mắt đen?”
“Đương nhiên là kiệt tác của ta, phải nghiêm phạt kẻ dám ngang nhiên dĩ hạ phạm thượng.” Cam Đình Đình giơ giơ bàn tay, đắc ý nói, cũng không quên liếc nhìn Hoàng Bộ Thần.
Hoàng Bộ Vũ không hiểu đầu đuôi song cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đứng một bên như tượng.
“Đệ đến là vì chuyện với Vân Nam quốc?” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng lên tiếng.
“Không phải, thần đệ là đến cáo biệt Hoàng thượng. Sáng sớm mai đã phải lên đường.” Tuy thật lòng Hoàng Bộ Vũ không muốn đến nước Vân Nam, nhưng hắn biết đây là mệnh của hắn, hơn nữa ở lại đây cũng chẳng hơn gì.
“Ngài thực sự muốn đi?” Cam Đình Đình vội kéo Hoàng Bộ Vũ lại hỏi.
“Phải, đây là chức trách của một thần tử.” Hoàng Bộ Vũ kiên định gật đầu nói.
“Thế nhưng —-” Vào thời điểm then chốt, Cam Đình Đình nghẹn lời, không biết nói gì cho phải, đành hướng ánh mắt về phía Hoàng Bộ Thần đang tọa phía trên.
Thì ra hai người bọn họ coi hắn là kẻ vô hình, Hoàng Bộ Thần không đếm xỉa đến ánh mắt của Cam Đình Đình, cầm lấy một bản tấu chương trên bàn, chăm chút xem.
Người kia rõ ràng là cố ý, nhất định là cố ý. Cam Đình Đình bước đến đoạt lấy tấu chương trong tay Hoàng Bộ Thần, vứt sang một bên, cô nói, “Ngài không nói câu gì được à?”
“Cô cũng chẳng nói gì đấy thôi.” Hoàng Bộ Thần trừng mắt nhìn Cam Đình Đình, nữ nhân này chẳng giống Thái hậu mẫu nghi thiên hạ, chỉ đơn thuần là một tiểu thư giảo hoạt, bốc đồng.
“Ngài là Hoàng thượng hay ta là Hoàng thượng?”
“Giờ cô mới biết ta là Hoàng thượng sao?” Hoàng Bộ Thần nói xong liền nhìn đến Hoàng Bộ Vũ, lạnh nhạt nói, “Là công chúa Vân Nam quốc chỉ dích danh đệ đi hòa thân. Tuy ta không biết công chúa như thế nào biết được đệ, nhưng dường như nàng ta đối với đệ là nhất kiến chung tình, cho nên"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc