Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 08

Tác giả: Họa Thi Ngữ

Trăng lên cao, gió thanh mát. Trong Nghênh Xuân lầu, tiếng người cười nói đàn hát vui vẻ.
Lão hoàng đế ngự tọa trên cao, Cam Đình Đình theo bên cạnh, hai bên trái phái là các tần phi và a ca.
“Hoàng thượng, sức khỏe người còn chưa hồi phục, R*ợ*u này không nên uống.” Cam Đình Đình quan tâm nói với lão hoàng đế.
“Ái phi, trẫm không sao. Hôm nay trẫm rất vui, phải uống một chén.” Lão hoàng đế già hăng hái giơ cao chung R*ợ*u.
“Thần thiếp bồi Hoàng thượng.” Cam Đình Đình cung giơ cao chén R*ợ*u trong tay, tuy cô chưa từng uống qua nhưng dường như rất thơm, bèn cả gan nếm thử.
“Hôm nay là gia yến, không cần câu nệ lễ tiết.”
Lão hoàng đế vừa nói dứt câu, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều, còn Cam Đình Đình nếm thấy ngon ngọt, liền uống thêm vài chén.
“Tiểu thư, người không thể uống nữa.” Tiểu Thúy bên cạnh khẽ nhắc nhở. Tửu lượng của tiểu thư nhà bọn họ không cao, giờ đã uống mấy chén, cô sợ ràng cứ tiếp tục như vậy tiểu thư sẽ say mất.
“Tiểu Thúy, ta không sao.” Cam Đình Đình rõ ràng là không thể uống tiếp, bằng không hẳn là say thật.
“Thần thiếp kính Hoàng hậu nương nương một chén. Chúc Hoàng hậu nương nương phúc thể an khang.”
“Nhi thần kính Hoàng hậu nương nương. Chúc Hoàng hậu nương nương phúc thể an khang.”
Cam Đình Đình biết cô sẽ say, nhưng vẫn phải uống, cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu chén, đầu óc cô bắt đầu mơ màng, có lẽ R*ợ*u đã ngấm.
“Hoàng thượng, thần thiếp hơi sau rồi — muốn — về nghỉ trước.”
“Ái phi không sao chứ?”
“Hoàng thượng, thần thiếp không sao. Chỉ hơi choáng váng một chút —” Gương mặt Cam Đình Đình ửng đỏ, đôi mắt say sưa ௱o^ЛƓ lung, ngây dại nhìn lão hoàng đế.
“Người đâu, tiễn Hoàng hậu về nghỉ.”
“Tạ ơn Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui.”
Tiểu Thúy đỡ lấy Cam Đình Đình, một chủ một tớ rời khỏi yến hội.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Thúy lo lắng nhìn Cam Đình Đình.
“Ta không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.” Cam Đình Đình nghiêng đầu, tay xoa huyệt thái dương, thực ra cô không muốn say, cô chỉ không muốn phải xã giao với bọn họ. Nếu cô giả say rời đi, kẻ nào đó nhất định không buông tha, đặc biệt là Lệ phi và Thái tử.
“Tiểu thư, người vốn không uống được R*ợ*u, vậy mà đêm nay lại uống nhiều như thế.”
“Tiểu Thúy, ta cũng là bất đắc dĩ. Em bảo bọn họ lui cả đi, ta muốn đi dạo một lát.” Cam Đình Đình nghiêng ngả, trong dạ dày nhộn nhạo, có lẽ vì uống nhiều R*ợ*u mà bụng lại rỗng.
“Dạ.”
Tiểu Thúy đỡ Cam Đình Đình đi phía trước, đằng sau cũng chỉ có hai cung nữ theo hầu. Đi ngang qua một mái đình, Cam Đình Đình đến bên trong ngồi xuống.
“Các ngươi bưng một chén canh giải R*ợ*u đến đây.” Tiểu Thúy phân phó hai ả nha hoàn.
“Dạ.” Hai ả nha hoàn đều lui xuống.
“Tiểu Thúy, ta thật sự khiến người khác chán ghét sao?” Trong yến hội hôm nay, thái độ của Hoàng Bộ Vũ khiến Cam Đình Đình tổn thương.
“Sao có thể. Tiểu thư chớ suy nghĩ lung tung.”
“Tiểu Thúy, em đi lấy cây đàn tranh mà Hoàng thượng ban cho ta lại đây.”
“Dạ.”
Còn chưa kịp nếm trải cái giá lạnh khi hoa tuyết nở
Cùng nhau run rẩy, sẽ càng hiểu rõ đâu là ấm áp
Còn chưa kịp cùng chàng tay trong tay đi qua đồi cát hoang vu
Biết đâu từ nay ta học được trân trọng thiên trường địa cửu

Có lúc này, hay lúc khác, ta tin rằng mọi thứ đều có điểm tận
Gặp gỡ và rời xa, đều có lúc cả, không gì là trường tồn bất diệt
Thế nhưng ta, cũng có lúc, thà lựa chọn lưu luyến không buông tay
Đợi khi phong cảnh đã xem khắp cả, có lẽ chàng sẽ cùng ta
ngắm dòng nước mảnh chảy mãi không ngừng…

Còn chưa kịp vì chàng đem hồng đậu nấu thành vết thương triền miên
Rồi cùng nhau thưởng thức, sẽ càng hiểu rõ nỗi sầu tương tư
Còn chưa kịp nếm trải dịu dàng của nụ hôn lúc thức giấc
Có lẽ chỉ khi quanh quẩn bên chàng, ta mới khát khao theo đuổi
niềm tự do đơn độc

Có lúc này, hay lúc khác, thiếp tin rằng mọi thứ đều có điểm tận
Gặp gỡ và rời xa, đều có lúc cả, không gì là trường tồn bất diệt
Thế nhưng ta, cũng có lúc, thà lựa chọn lưu luyến không buông tay
Đợi khi phong cảnh đã xem khắp cả, có lẽ chàng sẽ cùng ta
ngắm dòng nước mảnh chảy mãi không ngừng...
Có lúc này, hay lúc khác, thiếp tin rằng mọi thứ đều có điểm tận
Gặp gỡ và rời xa, đều có lúc cả, không gì là trường tồn bất diệt
Thế nhưng ta, cũng có lúc, thà lựa chọn lưu luyến không buông tay
Đợi khi phong cảnh đã xem khắp cả, có lẽ chàng sẽ cùng ta
ngắm dòng nước mảnh chảy mãi không ngừng…
“Tham kiến Thập hoàng tử.”
“Các ngươi lui cả đi.”
“Dạ.”
Cam Đình Đình cũng không hiểu vì sao cô lại muốn hát bài hát này, đơn thuần là sầu não, không tự chủ được nghĩ đến nó.
“Ai sẽ theo ta ngắm tế thủy trường lưu?” Cam Đình Đình sờ khuôn mặt lạnh băng, miệng lẩm bẩm nói.
“Cô —–” Hoàng Bộ Ưng đưa chiếc khăn tay cho Cam Đình Đình.
“Cảm tạ.” Cam Đình Đình hoa lê đái vũ, miễn cưỡng mỉm cười.
“Giọng ca của cô rất đẹp, nhưng cũng rất ưu thương.”
“Ưu thương? Ta chẳng qua cảm thấy cô đơn, trong thâm cung kín cổng cao tường, tuy rằng ta là Hoàng hậu cao cao tại thượng, nhưng chẳng có ai cùng trò chuyện, đến một bằng hữu cũng không. Ta không hiểu vì sao các người đều chán ghét ta như vậy.”
“Chuyện này, ta chỉ là chỉ là —”
“Nếu như có thể, ta nguyện làm một người bình thường.”
“Xin lỗi, ta không phải cố ý nhằm vào cô, chỉ là —-” Hoàng Bộ Ưng điềm đạm nhìn Cam Đình Đình.
“Vậy thì vì cớ gì?” Cam Đình Đình ngẩng đầu, đợi chờ câu trả lời từ Hoàng Bộ Ưng.
Đối mặt với đôi mắt tựa sao xa, Hoàng Bộ Ưng cảm giác lòng mình như mềm yếu, nhìn Cam Đình Đình khổ sở trước mặt, hắn rất kích động, muốn ôm nữ nhân kia vào lòng. Nhưng hắn đành khống chế tam can, nữ tử trước mặt hắn là Hoàng hậu, là nữ nhân của phụ hoàng hắn.
“Không có gì.”
“Thôi, không nói cũng được. Dù sao các người đều không thích ta. Thái tử, cả ngài nữa, còn có các tần phi và các a ca.” Gió khẽ thổi, Cam Đình Đình như tỉnh táo hơn, ngay cả ưu thương nhàn nhạt trong lòng cũng tiêu biến.
“Không phải, ta không có chán ghét cô.”
“Chẳng phải ngài đang ở yến hội sao? Sao lại chạy tới đây?”
“Ta thấy chán, muốn ra ngoài một chút.”
“Ra ngoài một chút? Ta còn định nói là ngài tới tìm ta huyên náo chứ.” Nam nhân này, Cam Đình Đình vốn nghĩ vị Thập hoàng tử này dường như quan tâm đến cô, nhưng giờ ngẫm lại, tám phần mười là tới xem cô xấu mặt.
“Cô —- ta —-” Nữ nhân này thật không biết tốt xấu, nhìn không ra tấm lòng tốt của người ta.
“Bỏ đi, hiện tại ta không có tâm trí cãi nhau với ngài, mà chẳng phải khi nãy ngài đã trộm nghe ta hát?”
“Nghe trộm? Ta đây là quang minh chính đại nghe được mới phải.”
“Ta mặc kệ, dù sao cũng là ngài đã nghe, là ngài thiếu ta một ân tình.”
“Ân tình? Ta —–”
“Cứ quyết định vậy đi, ngài nhất định phải trả.”
“Ta nói cô đó —-”
“A nha, tuy tỉnh R*ợ*u, nhưng đầu sao thế này —–” Cam Đình Đình thấy mọi vật trước mắt tối sầm lại, sau đó cái gì cũng không biết.
“Cô — cô làm sao vậy?”
“Cô — cô không sao chứ?”
Ô kìa, còn có người quan tâm cô, thật là ấm áp. Cam Đình Đình thấy dễ chịu trong lòng, càng không muốn mở mắt.
Nữ nhân này quá đáng lắm rồi, cứ thế nói ngủ là ngủ, lẽ nào cô ta không bị hắn bán đứng sao, ngắm người say ngủ trong lòng, nét mặt Hoàng Bộ Ưng bỗng dịu dàng hẳn. Ngoài miệng tuy oán giận, nhưng động tác lại như nâng niu bảo bối trân quý.
“Hoàng thượng, thần thiếp —”
Nữ nhân này còn nói mớ, Hoàng Bộ Ưng đi thật chậm, ánh mắt không rời khuôn mặt Cam Đình Đình.
Mái tóc kết kiểu phong lộ kế[1], đôi mắt mỹ nhân đầy ý xuân, làn da mịn màng mềm mại sáng như ngọc, cái miệng anh đảo nhỏ nhắn chẳng cần son, kiều diễm như giọt sương, tóc mai bên má theo gió khẽ bay bay càng thêm phần phong tình. Khi tỉnh táo thì đôi mắt ấy thông minh, lại thêm vài phần nghịch ngợm, một chút bướng bỉnh, một thân lục y, thắt lưng uốn gọn quanh eo, đẹp không tì vét, đẹp thấu lòng người. Nữ tử như thế, ai có thể chán ghét?
“Chỉ là —- đáng tiếc —–” Hoàng Bộ Ưng khẽ thở dài.
“Ui ui, sao đầu ta lại đau nhức thế này.”
“Tiểu thư, tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh lại.”
“Tiểu Thúy, ta bị sao vậy?”
“Tiểu thư người uống say, đã ngủ hai ngày.”
“Hai ngày?” Trời ạ, R*ợ*u kia không ngờ lợi hại đến vậy, hại cô say những hai ngày, lần sau sẽ không ***ng một giọt.
“Tiểu thư — có chuyện này —-”
“Làm sao vậy? Tiểu Thúy?”
“Hoàng thượng ngài —”
“Hoàng thượng người làm sao?”
“Hoàng thượng ngài đã băng hà.”
“Băng hà? Đã ૮ɦếƭ?” Chuyện gì đã xảy ra, chẳng phải cô chỉ ngủ hai ngày sao? Sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Tiểu thư, chúng ta phải mau đến Càn Thanh cung.”
“Đi thôi.” Cô là Hoàng hậu nương nương, đương nhiên phải đi, chỉ không ngờ lão hoàng đế già kia lại quy thiên sớm đến vậy, thật lòng mà nói lão hoàng đế đối với cô cũng không tệ.
“Còn chuyện này, Tiểu Thúy, hai ngày nay có ai đến Trường Xuân cung?”
“Tiểu thư, Thái tử và Lệ phi nương nương đều ghé qua.”
“Bọn họ có nói gì không?”
“Không có.”
Thái tử và Lệ phi đến nhất định không có chuyện gì tốt, lần này xem ra cô lành ít dữ nhiều.
Tiếng khóc than vọng ra từ Càn Thanh cung, trên mặt đất trắng những tang phục.
“Hoàng thượng, người sao đã vội đi, thần thiếp đến một lần sau cuối cũng không gặp được người.” Cam Đình Đình cũng quỳ trên đất gào khóc thảm thiết. Tuy không đến mức thương tâm khóc rống, nhưng thực sự cũng có chút tình cảm nảy sinh.
“Ngươi, ngươi còn biết đến đây sao.” Lệ phi hung hăng nhìn Cam Đình Đình, ngoài miệng nói năng càng lỗ mãng.
Cam Đình Đình không để ý đến Lệ phi, chỉ quỳ một chỗ lau nước mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp còn chưa bồi ngài thật tốt, sao ngài đã nỡ ra đi, Hoàng thượng —” Cam Đình Đình da diết nói.
“Hoàng hậu nương nương, người đã muốn bồi phụ hoàng như vậy, vừa hay phụ hoàng cũng có khẩu dụ cho Hoàng hậu nương nương.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng nhìn Cam Đình Đình, lớn tiếng nói.
Khẩu dụ? Tám phần mười không phải là thứ gì tốt, Cam Đình Đình xoay người lướt nhìn Hoàng Bộ Thần, trên khuôn mặt anh ta không có biểu hiện gì ngoài vẻ lạnh lùng, băng giá.
“Thái tử ca ca, huynh —–” Hoàng Bộ Ưng kêu lên, nhưng phần sau lại nuốt vào lòng, nhìn Cam Đình Đình bằng ánh mắt đồng cảm.
“Thái tử điện hạ, có khẩu dụ gì ngài cứ nói.” Cam Đình Đình vẻ như chẳng hề gì, dù sao trong tay cô cũng có vương bài, mặc kệ cái gì khẩu dụ, đối với cô đều vô dụng.
“Hoàng a mã cùng Hoàng hậu nương nương phu thê tình thâm, cho nên người hạ khẩu dụ, để Hoàng hậu nương nương cùng đi.” Hoàng Bộ Thần vừa nói xong, tất thảy những người đang quỳ phía dưới ai nấy đều kinh ngạc, tiếp đó nhỏ to bàn tán.
Đắc ý nhất phải kể đến Lệ phi, chỉ cần Cam Đình Đình ૮ɦếƭ đi, bà ta sẽ danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị Thái hậu. “Hoàng hậu nương nương, không phải người muốn kháng chỉ chứ?” Lệ phi cố ý cao giọng nói.
“Kháng chỉ? Bổn cung không dám.” Cam Đình Đình đứng lên, ngẩng đầu nhìn lướt qua một lượt các tần phi và a ca đang quỳ dưới đất. Ngoài trừ Hoàng Bộ Vũ và Hoàng Bộ Ưng tỏ vẻ lo lắng cho cô, tất cả những người khác đều như đang vui vẻ xem một màn kịch, trong đó Hoàng Bộ Thần và Lệ phi càng mong sao cô lập tức ૮ɦếƭ tại nơi này.
“Vậy thì mời Hoàng hậu nương nương lên đường chứ nhỉ?” Hoàng Bộ Thần ném dải lụa trắng trong tay cho Cam Đình Đình, xem ra đã chuẩn bị từ sớm.
“Thái tử ca ca —-” Hoàng Bộ Ưng nhìn Hoàng Bộ Thần cầu xin, đáng tiếc, Hoàng Bộ Thần nhất quyết đẩy Cam Đình Đình vào chỗ ૮ɦếƭ, chẳng thèm để ý đến Hoàng Bộ Ưng.
“Thái tử điện hạ, xin huynh tha cho Hoàng hậu nương nương.” Hoàng Bộ Vũ quỳ sụp trên đất cầu tình giúp Cam Đình Đình.
Không ngờ lại có kẻ vì Cam Đình Đình cô mà cầu tình, trong lòng cô như có mặt trời nhỏ le lói tỏa sáng.
“Hoàng hậu nương nương, mời lên đường, không nên để lỡ giờ lành.” Lệ phi lên tiếng thúc giục.
“Thỉnh Hoàng hậu nương nương thượng lộ.” Đám người phía dưới đồng loạt hô lớn.
“Lên đường? Bổn cung có nói muốn lên đường sao?” Cam Đình Đình lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương muốn kháng chỉ?” Hoàng Bộ Thần cường hãn nói.
“Kháng chỉ? Bổn cung không bao giờ làm chuyện đó.” Cam Đình Đình trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, cô cũng muốn xem thử nam nhân này định gây khó dễ cho cô thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc