Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 07

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Này Vũ, huynh thích ở đây sao?” Cam Đình Đình và Hoàng Bộ Vũ, hai người ngồi trong ngự hoa viên trò chuyện.
“Cũng không phải là thích, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đương nhiên ta cũng vậy.”
“Còn ta thích cuộc sống tự do tự tại bên ngoài cung hơn, nếu có thể, ta rất muốn phiêu bạt khắp chân trời góc biển.” Cam Đình Đình hào sảng nói. Cùng người thương phiêu bạt chốn hồng trần là giấc mộng lãng mạn nhất cô từng mơ.
“Cô —–”
“Thế nào? Cảm thấy ta không giống tiểu thư khuê các sao?”
“Không phải vậy. Chẳng qua là nữ tử thẳng thắn như cô thật hiếm thấy.”
“Vũ, ta cũng không muốn làm cái gì Hoàng hậu nương nương, chỉ muốn làm một nữ tử bình thường, cùng người thương sớm tốt bên nhau.” Cô cứ thế kết hôn, chẳng chút yêu thương, loại chuyện này đến tận bây giờ Cam Đình Đình cũng chưa từng nghĩ đến, càng không cam lòng. Không cam lòng để tuổi mười sáu thanh xuân ngắn ngủi cứ thế vô thanh vô tức hương tiêu ngọc vẫn, còn rất nhiều chuyện cô muốn làm.
“Lẽ nào cô —–”
“Ha ha, không có gì. Mỗi người đều có số cả, tuy không tránh được nhưng chí ít có thể nỗ lực thay đổi.”
“Cô rất đặc biệt.”
“Vậy sao? Có thể là vì trong lòng huynh thấy vui thôi.”
“Ta —” Hoàng Bộ Vũ nhìn Cam Đình Đình, mặt hơi ửng đỏ.
“Phải, trong cung ta không có lấy một người quen, lại càng không có bằng hữu, cám ơn huynh đã đồng ý kết giao bằng hữu cùng ta.” Cam Đình Đình chân thành nói.
Thình thịch — thình thịch — Trái tim Hoàng Bộ Vũ bất chợt lỗi nhịp, “Chuyện này — ta —–”
“Hắc hắc, nói với huynh nhiều như vậy, tâm tình ta cũng thấy khá hơn.”
“Nếu cô không ngại, cứ coi ta như bằng hữu mà tâm sự.” Đây là lần đầu tiên Hoàng Bộ Vũ cảm thấy được sự ấm áp giữa con người với con người. Tuy thân phận hắn là hoàng tử, nhưng là con của khí phi nên bị lạnh nhạt, nụ cười tươi tắn của Cam Đình Đình như lan sang cả hắn, khiến hắn cảm thấy như được đắm mình dưới ánh dương.
“Đương nhiên, huynh có gì cũng có thể nói với ta.” Dù ngoài mặt là Hoàng Bộ Vũ là người ôn tồn lễ độ, nhưng Cam Đình Đình vẫn cảm nhận được nét ưu thương toát ra từ anh ta.
“Phải —-” Hoàng Bộ Vũ gật đầu, nhưng thâm tâm hắn biết, hắn không dễ tin tưởng người khác nhanh như vậy.
“Này, ta hát cho huynh nghe một bài nhé.” Tâm tình tốt lên, Cam Đình Đình bất ngờ muốn ca hát.
Ngọt ngào, nụ cười của chàng thật ngọt ngào
Tựa như đóa hoa đang nở trong gió xuân
Hoa nở trong gió xuân
Ở đâu? Thiếp đã gặp chàng ở đâu?
Nụ cười của chàng quen thuộc thế này
Thiếp nhất thời không nhớ ra
À, ở trong giấc mơ

Trong mơ, thiếp đã gặp chàng trong mơ
Ngọt ngào, chàng cười ngọt ngào lắm
Là chàng, người thiếp gặp trong mộng chính là chàng

Ở đâu? Thiếp đã gặp chàng ở đâu?
Nét mặt tươi cười của chàng quen thuộc thế này
Thiếp nhất thời không nhớ ra
À, ở trong giấc mơ

Đã gặp chàng ở đâu, ở đâu?
Nụ cười của chàng quen thuộc thế này
Thiếp nhất thời không nhớ ra
À, ở trong giấc mơ

Đã gặp chàng trong mơ trong mơ
Ngọt ngào, chàng cười ngọt ngào lắm
Là chàng, người thiếp gặp trong mộng chính là chàng

Đã gặp chàng ở đâu ở đâu?
Nét mặt tươi cười của chàng quen thuộc thế này
Thiếp nhất thời không nhớ ra
À, ở trong giấc mơ
“Rất hay —” Hoàng Bộ Vũ vừa vỗ tay vừa say mê nói.
“Hắc hắc, huynh thích là được rồi.” Cam Đình Đình ngượng ngùng cúi đầu, dù không phải là ngôi sao ca nhạc, nhưng giọng hát của cô cũng không tệ.
“Hoàng hậu nương nương — Không phải. Này, Thường — bài hát này —”
“Bài hát này tên là【Mật ngọt】nếu huynh thích, lần sau ta lại hát cho huynh nghe.”
“Ừm.”
“Phải ra, ta còn phải trở về. Nếu huynh có thời gian có thể đến Trường Xuân cung tìm ta cùng chơi.”
“Được.”
Cam Đình Đình phát tay rời đi.
Nhìn hình bóng Cam Đình Đình, trong lòng Hoàng Bộ Vũ thấy ấm áp, cảm giác rất lạ kì. Cô nương xinh đẹp này ấp ám như nắng, tựa như làn gió xuân, khiến người ta thấy ngọt ngào thanh thản.
“Đệ thật ta gan —”
Vừa nghe giọng nói kia truyền đến, Hoàng Bộ Vũ vội quỳ xuống
“Tham kiến Thái tử điện hạ.” Hoàng Bộ Vũ cung kính nói.
“Thập nhất đệ, đệ hẳn là hiểu rõ cung quy.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng nhìn Hoàng Bộ Vũ, lạnh lùng lên tiếng.
“Thần đệ biết tội.”
“Đứng lên đi, đệ không nên vì chút ân huệ của nữ nhân kia mà để cô ta dắt mũi.”
“Vâng.” Hoàng Bộ Vũ chỉ biết cúi đầu, đứng bên cạnh cung kính lắng nghe.
“Còn nữa, đừng quên thân phận của đệ.”
“Vâng.”
“Sau này còn tái phạm thì không dễ dàng như thế này đâu.”
“Đệ hiểu.”
“Gia yến tối nay, chớ quên.” Hoàng Bộ Thần mặt không đổi sắc, xoay người rời khỏi ngự hoa viên.
———————
Hôm nay trời quang mây tạnh, phong cảnh hữu tình.
Cam Đình Đình vừa đi vừa hát, tâm trạng vui vẻ.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Ngài, ngài ở đây làm gì?” Cam Đình Đình yên lặng, liếc mắt dò xét Hoàng Bộ Ưng.
“Hoàng hậu nương nương, bệnh của người thật mau khỏi, mới đó đã hết rồi sao?” Hoàng Bộ Ưng châm chọc.
“Đương nhiên, người gặp chuyện vui tinh thần tất thoải mái, bệnh của bổn cung ta tự nhiên hết. Song gia yến này trách nhiệm đè cả lên vai một mình Thập hoàng tử, đúng là vất vả cho ngài rồi. Đêm nay phải hưởng thụ nhiều một chút, thuận tiện bổn cung sẽ ở trước mặt Hoàng thượng nói tốt về ngài, để người ban thưởng cho Thập a ca. Nhưng biết ban thưởng gì đây nhỉ?” Cam Đình Đình làm bộ chống cằm nghiêm túc suy nghĩ.
“Ban thưởng thì không cần, chỉ là từ lâu đã nghe danh Hoàng hậu nương nương là nữ nhân tài hoa, đêm nay phải phiền Hoàng hậu nương nương trổ tài một chút.”
Trổ tài? Thiên a, cô chưa có chuẩn bị gì cả! “Chuyện này, ngài hẳn là đã sắp xếp biểu diễn ca vũ?”
“Chuyện này đương nhiên.”
“Xướng ca?”
“Cái này cũng có.”
Cũng có? Vậy cô phải làm gì? Điều duy nhất có thể là đánh đàn ca hát thì đều có cả, cô không phải —– Bỏ đi, chỉ cần cô khiến Hoàng thượng vui vẻ, còn ai dám nói gì đến nữa.
“Chắc ngài bận rồi, ta đến chỗ Hoàng thượng.” Cam Đình Đình phất tay, tươi cươi đi về phía cung Càn Thanh.
“Thịch — thịch — thịch —- Đúng là nữ nhân kì quái.” Hoàng Bộ Ưng cố kiềm chế lòng mình, quay đầu lẩm bẩm nói.
“Tham kiến Hoàng thượng,” Cam Đình Đình hành lễ trước mặt lão hoàng đế già, tiện thể liếc nhìn xung quanh, có vẻ như ngoài lão hoàng đế và bọn thái giam cung nữ, các tần phi và a ca đều không thấy.
“Nghe nói ai phi bị thương hàn, đã khá hơn chút nào chưa?” Thấy Cam Đình Đình, lão hoàng đế có vẻ lên tinh thần.
“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, đã khá lên nhiều. Thần thiếp vì nhớ mong Hoàng thượng, cho nên muốn đến thăm người.” Cam Đình Đình chủ động nắm tay lão hoàng đế, ngồi xuống bên cạnh.
Lão hoàng đế nhất thời vui vẻ, “Ái phi đúng là quan tâm trẫm.”
“Thần thiếp vẫn chờ Hoàng thượng mau chóng khỏe lại, còn sủng ái thần thiếp.” Cam Đình Đình cúi đầu, cố ý để lộ vẻ xấu hổ.
“Ái phi ——” Lão hoàng đế càng thêm H**g phấn, trong lòng rục rịch, đáng tiếc sức khỏe không cho phép.
“Hoàng thượng —-” Cam Đình Đình giương đôi mắt long lanh quyến rũ khẩn thiết nhìn lão hoàng đế, khiến ông ta mềm lòng.
“Ái phi.” Lão hoàng đế già ôm Cam Đình Đình vào lòng.
“Hoàng thượng, thân thể người còn chưa hồi phục, không nên mệt mỏi quá độ, để thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng.” Cam Đình Đình đứng lên đi về phía sau lão hoàng đế già, nhẹ nhàng xoa P0'p vai.
“Ừm —”
“Hoàng thượng, thế nào? Có thoải mái không?”
“Thoải mái, thoải mái —-” Lão hoàng đế từ từ khép mi, nhắm mắt hưởng thụ.
“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn thỉnh cầu, mong Hoàng thượng phê chuẩn.”
“Ái phi có chuyện gì cứ nói."
“Thần thiếp mới tiến cung, còn nhiều điều phải học tập, cũng không đủ năng lực đảm nhiệm vị trí Hoàng hậu, mong Hoàng thược thu lại sắc phong Hoàng hậu của thần thiếp, thần thiếp chỉ mong được ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng.” Cam Đình Đình dịu dàng nói, cô thừa biết lão hoàng đế già rất thích điều này.
“Ái phi đừng lo, trẫm biết trong cung có nhiều kẻ bất mãn với quyết định của trẫm, nhưng nếu trẫm đã phong ái phi làm Hoàng hậu thì đấy đã là sự thực không thể thay đổi. Bất kể là sau này hay là hiện tại, ái phi đều là Hoàng hậu, đợi trẫm thoái vị ái phi chính là Thái hậu. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ.”
“Hoàng thượng, thần thiếp chẳng để ý chuyện có làm Hoàng hậu hay không, chẳng qua là thiếp thấy trong cung còn nhiều tỷ tỷ có tư cách hơn thần thiếp, tỷ như Lệ phi nương nương —”
“Trẫm biết, Lệ phi vẫn luôn đau đáu nhằm vào vị trí hoàng hậu này, mà Thái tử lại là hoàng đế tương lai, nàng ấy hẳn là càng vô kiêng vô kỵ, chẳng coi ai vào mắt.”
“Hoàng thượng, Lệ phi nương nương là thân mẫu của Thái tử điện hạ, lẽ ra tỷ ấy mới đủ tư cách làm Hoàng hậu.”
“Trẫm nói ai có tư cách thì người đó có tư cách. Tiểu Đắng Tử, mang Pu't lông đến.”
Miễn bàn Cam Đình Đình cô có bao nhiêu cao hứng, xem ra trò khích tướng này đã hiệu quả, có tấm bùa hộ thân của lão hoàng đế già trong tay, cô muốn gì mà không được.
“Ái phi, đạo thánh chỉ này nàng giữ lấy.” Lão hoàng đế đưa thánh chỉ vừa ngự Pu't cho Cam Đình Đình.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Cam Đình Đình quỳ xuống nhận thánh chỉ, đây là tấm bùa hộ thân của cô, cô nhất định phải giữ kĩ.
“Mau đứng lên đi.” Hoàng đế già nắm lấy tay Cam Đình Đình, thoạt nhìn dường như rất sủng ái cô.
“Hoàng thượng, hôm qua thần thiếp vừa học được một khúc ca mới, không biết Hoàng thượng có hứng thú thưởng thức?”
“Trẫm đương nhiên muốn nghe.”
Cam Đình Đình sai người mang đàn tranh đến, hoàn hảo ngày trước cô từng học qua, không ngờ lúc này lại có đất dụng võ.
“Tưng – tưng – tưng – tưng –” Cam Đình Đình thử qua một chút, quả nhiên là hảo cầm, âm thanh phát ra trong trẻo tròn trịa, thấm đến tậm tâm. Cô tin rằng khi kết hợp với giọng hát của mình nhất định sẽ khiến lão ta khen không dứt lời.
Cắt đi một đoạn thời gian chầm chậm trôi
Trôi vào gợn sóng trong ánh trăng
Đàn một khúc, hương sen nhàn nhạt
Tiếng đàn tuyệt đẹp tụ lại cạnh ta
Đom đóm thắp sáng sao đêm
Ai cho ta thêm một kiện mộng y
Mở rộng cửa lòng nhìn nơi xa
Ai hái một đúa u sầu ngày cũ
Ta như con cá trong ao sen của người
Chỉ vì cùng người chờ ánh trăng thanh bạch
Du qua hết bốn mùa hương sen vẫn thế
Chờ người ẩn hiện trong dòng nước
“Là ai đang hát?” Hoàng Bộ Ưng hỏi cung nữ đứng ngoài cửa.
“Khởi bẩm Thập hoàng tử, là Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu? Nữ nhân kia? Tiếng ca lảnh lót, tiếng đàn đẹp mê người đều là của cô ta sao? Hoàng Bộ Ưng không dám tin, lại càng không hiểu được.
“Thập đệ, không phải đệ cũng bị cô ta mê hoặc chứ?” Chẳng biết từ lúc nào, Hoàng Bộ Thần đã xuất hiện phía sau Hoàng Bộ Ưng.
“Thái tử ca ca, thần đệ — thần đệ chỉ đơn thuần cảm thấy bài hát này nghe rất êm tai.” Tiếng ca đẹp như vậy, đừng nói là hắn, là đàn ông hẳn ai cũng bị mê hoặc.
“Thập đệ, nữ nhân kia rất biết dùng thủ đoạn dụ dỗ nam nhân, đệ không nên bị lừa.”
“Phải, thần đệ biết.” Tuy Thái tử ca ca nói vậy, nhưng lòng Hoàng Bộ Ưng không cách nào kháng lại những âm thanh tự nhiên cứ lởn vởn bên tai.
Đúng là nữ nhân dụ hoặc, người cũng thanh nhã như bài hát, xinh đẹp mị hoắc, Hoàng Bộ Ưng nhủ thầm.
“Thái tử ca ca, huynh cũng đến gặp Hoàng a mã sao?”
“Có một số việc cần báo với Hoàng a mã.”
“Một số việc? Chẳng lẽ là về Hoàng hậu nương nương?”
“Phải.”
“Thái tử ca ca, hiện tại không thích hợp. Hoàng a mã hiện tại vô cùng sủng ái cô ta, nếu huynh tùy tiện xông vào sẽ chọc giận Hoàng a mã.”
“Nhưng ta không thể để cô ta ở bên cạnh dụ dỗ Hoàng a mã, nịnh hót quân vương.”
“Thái tử ca ca, trước phải nhẫn, tương lai huynh sẽ đăng cơ, khi ấy chẳng lẽ không có cơ hội sao?”
“Thập đệ nói rất phải —” Hoàng Bộ Thần trong lòng phiền não, nếu không phải Hoàng Bộ Ưng nhắc nhớ hắn có lẽ hắn đã phạm phải sai lầm lớn, khi ấy không biết sẽ phải xử trí thế nào.
“Đại ca, chúng ta vào thôi.”
“Ừm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay