Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 06

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt kia, nhất định là cố ý, đừng tưởng rằng nói vậy là ta sẽ —–”
“Thập đệ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lục ca, huynh đã trở về sao?” Hoàng Bộ Ưng cao hứng nhìn người kia.
“Phải, vừa về đến, đang định đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu phi.”
“Lục ca, huynh về thì tốt rồi, đệ tưởng là mình sắp ૮ɦếƭ rồi.”
Hai kẻ lâu ngày xa cách thân thiết trao cái ôm chào đón.
“Thập đệ, lát nữa cùng đệ trò chuyện.”
“Được.” “——, Lục ca —-” Hoàng Bộ Ưng vốn định gọi nam tử xưng Lục ca kia, đáng tiếc anh ta đã đi xa.
Hoàng Bộ Ưng xoay người đi đến ngồi trong đình, không hiểu vì sao sau khi rời khỏi Trường Xuân cung, trái tim hắn vẫn loạn nhịp, chẳng lẽ hắn cũng bị nữ nhân kia truyền nhiễm phong hàn? Không có khả năng, cô ta rõ ràng là giả bệnh.
Không đúng, hắn nhất định là ngã bệnh, nhất định là bị nữ nhân kia trêu tức đến ngã bệnh, Hoàng Bộ Ưng tự lẩm bẩm, tay khẽ vuốt ve nơi trái tim.
“Ủa, đây chẳng phải là lão thập sao? Sao lại ngồi ở đây?”
“Tham kiến Lệ phi nương nương.” Hoàng Bộ Ưng vội đứng lên hành lễ.
“Miễn lễ. Nghe nói Lục ca ngươi đã trở về, là thật sao?”
“Dạ phải, Lục ca đi thỉnh an phụ hoàng.” Hoàng Bộ Ưng cung kính nói. Tuy rằng tính cách Lệ phi nương nương không mấy thân thiện, đối với các hoàng tử bọn họ cũng không tốt, nhưng dù gì cũng là thân mẫu của Lục ca, cho nên Hoàng Bộ Ưng liền nhẫn.
“Mau, mau đến Càn Thanh cung.” Lệ phi có phần kích động, con trai bà ta đã trở về, ngày tháng tốt đẹp cũng sắp bắt đầu. Chỉ cần con trai bà ta lên ngôi hoàng thượng, vị trái thái hậu còn ai khác ngoài Lệ phi bà ta, tiểu tiện nhân Nghê Thường kia sao còn dám tranh đoạt.
“Lệ phi nương nương đến.”
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Lệ phi nhìn một vòng cũng không thấy con trai mình.
“Nàng đến gặp hoàng nhi chứ gì, ta bảo nó đi thỉnh an Hoàng hậu rồi.”
Cái gì? Con trai bà lại phải đi thỉnh an nữ nhân kia? Lệ phi ôm một bụng tức, nhưng vì ngại Hoàng thượng nên chẳng dám phát tác, chỉ có thể nén giận nói, “Thần thiếp cáo lui.”
“Lệ phi.” Lão hoàng đế gọi Lệ phi lại.
“Hoàng thượng.”
“Hoàng hậu bị bệnh, nàng cũng đi thăm hỏi mới phải.”
Cái gì? Lại còn muốn bà ta đi thăm nữ nhân kia, bà còn mong cô ta bệnh ૮ɦếƭ luôn mới thỏa lòng. “Thần thiếp xin đi ngay.” Tuy trong lòng trăm ngàn lần không muốn, nhưng ngoài mặt Lệ phi phải làm như bằng lòng. Bà ta quá hiểu tính tình của Hoàng thượng.
——————————
“Tiểu thư, Thái tử đến.”
“Thái tử?” Vị thái tử này Cam Đình Đình chưa từng gặp qua, ngày hôm qua cô nghe lão già kia nói muốn truyền vị cho Thái tử, xem ra sau này vị Thái tử này sẽ là người nắm quyền cao nhất, không thẻ đắc tội, nhất định phải tạo quan hệ tốt.
“Tiểu Thúy, mời Thái tử vào.” Cam Đình Đình khoác áo ngồi dậy, tốt xấu gì cô cũng là bệnh nhân, dù giả bộ cũng phải giống một chút.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.” Cam Đình Đình chăm chú quan sát nam tử đang quỳ dưới đất, mong chờ được chiêm ngưỡng tướng mạo.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Mẹ ơi, không phải những người này dùng thuốc làm đẹp gì chứ? Sao người này cũng rất đẹp trai nhỉ? Đẹp như được trạm chổ, ngữ quan rõ ràng, khuôn mặt vuông vức dị thường tuấn mỹ. Thoạt nhìn bề ngoài dường như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong đôi mắt lại toát ra tinh quang khiến người ta không thể xem thường. Mái tóc đen được Pu'i gọn được giữ chặt bởi kim quan, chân mày lưỡi mác, cặp mắt đào hoa đầy phong tình, khiến ai nấy đều không suy nghĩ nguyện rơi vào tay giặc. Sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng, nụ cười khiến đối phương hoa mắt.
“Chẳng hay Thái tử điện hạ đến tìm bổn cung có chuyện gì?” Mê thì mê cũng không thể thất thố, bằng không sẽ chẳng để lại ấn tượng tốt với vị điện hạ này.
“Ta phụng ý chỉ phụ hoàng đến thăm Hoàng hậu nương nương.”
Xem ra lão gia kia đối với cô không tệ, “Khiến Thái tử nhọc công, bổn cung chỉ bị thương hàn nhẹ, không có gì đáng ngại.”
“Thương hàn nhẹ cũng có khi mất mạng, Hoàng hậu nương nương bảo trọng, ta cáo lui.”
Cam Đình Đình cảm thấy câu nói vừa nãy của Thái tử là cố ý nhắm vào cô. Cô không hiểu, cô cũng không đắc tội với Thái tử mà, huống hồ đây là lần đầu tiên gặp mắt, thế nào lại —- không đúng, cô và Thập hoàng tử kia cũng chẳng thù oán, nhưng anh ta cũng nhằm vào cô y như vậy. Xem ra cô thật sự không thể khiến người ta yêu thích
“Tiểu thư, Lệ phi nương nương đến.”
“Lệ phi? Mẫu thân của thái tử? Khẳng định không có chuyện gì tốt, không gặp.” Cam Đình Đình trùm chăn ngã xuống giường.
“Nhưng —-”
“Em cứ nói ta khó chịu trong người, muốn nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.” Một người lại một người đến, cô không có hứng thú ứng phó với họ, tuổi hoa này sao có thể phí hoài làm chuyện nhàm chán.
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp là phụng ý chỉ Hoàng thượng đến thăm Hoàng hậu nương nương.”
Cam Đình Đình không nhìn cũng biết nét mặt Lệ phi bây giờ ra sao, càng không muốn tiếp chuyện.
“Bà cũng thấy rồi đấy, bổn cung muốn nghỉ ngơi.”
“Thần thiếp còn tưởng Hoàng hậu nương nương bị bệnh gì nghiêm trọng, hóa ra chỉ là chút bệnh vặt vãnh. Ấy nhưng bệnh cặt đôi khi cũng thay đổi cả vấn đề lớn.”
Cô kháo, đúng là mẹ nào con nấy. “Tiểu thúy, tiễn Lệ phi nương nương ra ngoài.” Cam Đình D(ình xoay người, xoay mặt vào trong chẳng để ý đến Lệ phi.
“Lệ phi nương nương, mời.”
“Thần thiếp xin cáo lui. Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi cho tốt, kẻo đến ngày Thái tử điện hạ đăng cơ, Hoàng hậu nương nương lại không đến được.”
Ai quan tâm đến ngày anh ta đăng cơ, liên quan đến cô sao? Than ôi, đến hôm nay mới được ba ngày, Cam Đình Đình lực bất tòng tâm, cô không ngờ nhân tình thế thái trong cung quả vô cùng đáng sợ, mà hiện tại cô lại thân cô thế cô, Lệ phi nhằm vào cô, Thập hoàng tử không thích cô, giờ đến cả Thái tử cũng ——— Xem ra chỉ cần lão Hoàng đế già này vừa thăng thiên, ngày tháng an lành của cô cũng chấm dứt.
“Tiểu thư, Lệ phi nương nương đã đi rồi.”
“Tiểu Thúy, trong cung này đúng là một nơi đáng sợ, ta vẫn thích ở nhà hơn.” Cam Đình Đình nằm lì trên giường, chua xót nói. Tuy rằng vị phụ thân và nương kia vẫn rất xa lạ, nhưng họ rất hiền lành, nhân hậu, không có ý xấu với cô, nhưng ở đây —– ai cô cũng không biết —- cô rất nhớ cha mẹ.
“Cha mẹ.” Cô nỉ non khóc.
Cam Đình Đình muốn khóc liền khóc, chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế khóc òa lên, khiến Tiểu Thúy tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, vội vàng đi tìm thái y.
“Hoàng hậu nương nương, người có chỗ nào không thoải mái sao?
“Khó chịu? Không có nha.” Cam Đình Đình lấy làm lạ, vị thái y này rảnh rỗi không có việc làm bèn chạy đến đây sao.
“Tiểu thư, Tiểu Thúy thấy người —- còn tưởng rằng người có chỗ nào khó chịu.”
Sau khi tất cả đã lui ra, Cam Đình Đình bò dậy từ trên giường, khóc xong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, Cam Đình Đình cô trước nay vốn không phải người giỏi cam chịu.
“Tiểu Thúy, trang điểm cho ta.”
“Tiểu thư, người thế này là…”
“Ta đi gặp Hoàng thượng.”
“Gặp Hoàng thượng?” Tiểu Thúy không rõ ý tiểu thư nhà mình thế nào, rõ ràng không muốn gặp Hoàng thượng nên cố ý giả bệnh, giờ lại —–
“Tiểu Thúy, tiểu thư nhà em không phải loại người dễ dàng nhận thua.” Cam Đình Đình cười nói với Tiểu Thúy, rồi đứng lên đi ra phía ngoài.
Tiểu thư? Đây là tiểu thư nhà cô sao? Tiểu Thúy luôn cảm thấy sau khi tỉnh lại, tiểu thư dường như đã biến thành người khác. Tuy rằng vẫn xinh đẹp như thế nhưng lại —- lại — dù sao cô cũng không ngờ tiểu thư lại thành ra thế này.
Tiểu Thúy khẩn trương theo sau.
Cam Đình Đình một mình đi phía trước, Tiểu Thúy cùng đám cung nữ thái giám hầu phía sau.
Ô kìa, đúng là oan gia ngõ hẹp. Từ xa, Cam Đình Đình đã thấy Lệ phi và Thái tử, quả đúng là mẫu tử tình thâm, hai người bọn họ không hề chú ý đến cô. Cam Đình Đình cũng không nhìn thẳng bọn họ, dù sao họ cũng không định gặp cô. Chẳng lạ gì.
“Hoàng nhi, con thấy đấy, ả hồ ly tinh kia vừa tiến cung vài ngày đã cho phụ hoàng con uống mê – hồn -dược, xoay người như chong chóng. Ả chẳng những ngồi vào vị trí hoàng hậu, còn không để phi tần chúng ta vào mắt.” Nhi tử đã trở về, Lệ phi cũng như được tiếp thêm dũng khí.
“Mẫu phi, người yên tâm. Có nhi thần bên cạnh, sẽ không để cô ta khi dễ mẫu phi.” Hoàng Bộ Thần nhìn theo dáng Cam Đình Đình rời đi, lạnh lùng nói.
“Các cô nghe nói gì chưa? Chuyện Hoàng hậu nương nương tiến cung là để xung hỉ cho Hoàng thượng ấy?”
“Phải, tôi cũng có nghe qua. Nghe đồn phải là cô gái sinh vào giờ Thìn ngày 7 tháng 7.”
“Các cô nói xem, nếu như Hoàng thượng —- Hoàng hậu nương nương có bị chôn theo không?”
“Suỵt, mấy cô nhỏ tiếng một chút. Tôi thấy Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương lắm, tám phần mười là sẽ —”
“Tiểu thư —” Tiểu Thúy lo lắng nhìn Cam Đình Đình.
“Tiểu Thúy, ta không sao.” Những lời này khiến Cam Đình Đình dao động, nhưng bây giờ không phải lúc, cô không phải loại con gái một khóc hai nháo ba treo cổ.
“Mấy người các ngươi thật to gan, gặp Hoàng hậu nương nương còn không hành lễ.” Tiểu Thúy nhìn mấy cung nữ đang nép vào góc phòng mà hét lên.
“Nô tỳ đáng ૮ɦếƭ, xin Hoàng hậu nương nương tha tội.” Đám cung nữ vội quỳ sụp xuống, dập đầu trước Cam Đình Đình.
“Tiểu Thúy, bỏ đi, bảo bọn họ giải tán đi.” Dẫu có là thật thì những cung nữ này đều vô tội, dù là cung cấm này tàn nhẫn nhưng sao cô có thể hạ thủ với người vô tội.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương. Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
“Tiểu thư, mấy ả đó chỉ nói bậy, người đừng để trong lòng.”
“Tiểu Thúy, bọn em về trước đi, ta muốn ở một mình.” Bây giờ cô chẳng còn tâm trí đến Càn Thanh cung.
“Dạ.”
Cam Đình Đình buồn bã một mình bước đi, bất tri bất giác lạc bước đến ngự hoa viên. Ngắm cảnh hoa lá đua nhau khoe sắc, cô cũng thấy vui vẻ lên vài phần. Tuy rằng cô cũng thấy kì lạ khi mình có thể bước lên ngôi vị hoàng hậu, nhưng chẳng ngờ tới lại là để xung hỉ cho lão già bệnh tật kia. Nếu như lão ta thực sự thăng thiên, nói không chừng cô cũng bị chôn theo. Dù sao chuyện tần phi chôn cùng hoàng đế ở thời cổ này cũng rất đỗi bình thường.
Chao ôi, cô vốn dĩ tha thiết mong ước được xuyên qua, nghĩ không ra số phận lại như vậy nghiệt ngã, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách mình.
“Ai? Là ai ở bên đó?”
Ai? “Ngươi thật to gan. Thấy bổn cung còn không hành lễ.” Cam Đình Đình quát lớn, trong cung này trừ bỏ Hoàng thượng, bất luận kẻ nào gặp cô cũng phải hành lễ.
“Cô, —-”
Oa, lại là một mỹ nam, đáng tiếc hiện tại cô không có tâm tình để ngắm. “Ngươi là ai?” Nhìn qua sắc phục, Cam Đình Đình cũng biết nam tử trước mặt này không phải hoàng tử a ca thì cũng là con cháu nhà quan lại.
“Cô là ai?” Nam tử hoài nghi nhìn Cam Đình Đình.
“Ta? Là Hoàng hậu nương nương.”
“Hóa ra cô chính là Hoàng hậu nương nương Hoàng a mã vừa sắc phong sao?” Nam tử kia hồ hởi nói.
“Không thể sai, Cam Đình Đình khẳng định đây là nhi tử của lão hoàng đế.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Ngài đứng hàng thứ mấy?”
“Mười một.”
Quả thật là nhiều nha, “Ta hỏi ngài, ta đáng ghét lắm sao?”
“Đáng ghét? Không có.” Hoàng Bộ Vũ không rõ vì sao Cam Đình Đình lại hỏi vậy.
“Ngài không ghét ta?”
“Tại sao ta phải ghét cô?”
Oa, rốt cuộc cũng tìm được một người không ghét mình, không cần nói cũng biết Cam Đình Đình cỡ nào cao hứng. “Cám ơn ngài, từ ngày ta tiến cung đến nay ngài là người đầu tiên không ghét ta.”
“Hoàng hậu nương nương vóc người thanh tú, dịu dàng, sao có thể chán ghét.”
“Ngài thật biết ăn nói. Ngài tên gọi là gì?”
“Hoàng Bộ Vũ.”
Hoàng Bộ Vũ, “Có cảm giác phiêu dật tựa thiên tiên, rất hợp với ngài.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi.”
“Lúc không có người, ngài cũng không cần gọi ta là Hoàng hậu nương nương. Chúng ta là bằng hữu, ta là Nghê Thường.” Cam Đình Đình chìa ta về phía Hoàng Bộ Vũ.
“Chuyện này — thế này là —”
“Đương nhiên là bắt tay kết giao bằng hữu rồi.” Cam Đình Đình chủ động kéo tay Hoàng Bộ Vũ lại, nắm lấy.
Thật đúng là một người kì quái, Hoàng Bộ Vũ nhủ thầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc