Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 05

Tác giả: Họa Thi Ngữ

“Tiểu thư.”
“Có chuyện gì vậy Tiểu Thúy?”
“Hoàng thượng phái người đến mời tiểu thư qua bên ấy.”
“Cái gì? Lão già kia lại cho mời?” Vất vả lắm mới tránh được tối hôm qua, chẳng lẽ —- chẳng lẽ thực sự chạy trời không khỏi nắng?
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không sao.” Làm sao mà không sao cho được, chỉ là Cam Đình Đình không muốn Tiểu Thúy lo lắng mà thôi. Song cô chợt nhớ hiện tại là ban ngày, không phải lão Hoàng đế kia ban ngày ban mặt cũng động dục chứ?
“Tiểu Thúy, trang điểm cho ta.” Đi thì đi, dù sao lão Hoàng đế kia nhìn qua chắc cũng không còn trụ được bao lâu, coi như an ủi ông ta lúc cuối đời, nhưng lần đầu tiên của bổn cô nương nhất định phải dành cho người ta yêu.
“Hoàng hậu nương nương đến.”
Ngay cả cái này Hoàng hậu nương nương cũng không giống, bất kể đến nơi nào, cung nữ thái giám cũng đều ngay hàng thẳng lối chào đón, nếu không phải đi bồi lão già kia, lòng Cam Đình Đình đắc ý biết bao nhiêu, thế nhưng vừa nghĩ đến còn phải ứng phó với lão già kia, Cam Đình Đình hơi rủ rũ cúi đầu.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Ái phi, mau đứng lên.” Lão Hoàng đế đầy hào hứng ngồi trên giường nhỏ, vươn tay kéo Cam Đình Đình lại gần.
“Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương. Hoàng ngạch nương cát tường.”
Cam Đình Đình nhận ra giọng nói này, đây hẳn là người cô đã gặp ở cửa cung đêm qua, chỉ là đất trời tối đen nên không nhìn rõ.
“Đứng lên đi.” Cam Đình Đình nhìn về phía nam tử kia, không khỏi giật mình. Anh ta quả đúng là một mỹ nam! Trên đầu đội kim quan khảm bảo thạch, đôi lông mày cương nghị tựa như nhị long thưởng châu kim trên vầng trán, trên người vận một bộ nhị sắc kim bách điệp điểm hoa đỏ thẫm, thắt lưng tơ lụa năm màu ghép thành, hoa bát đoàn[1] xanh thẫm, đi kèm là tiểu triêu ngoa[2] xanh điểm trắng. Mặt như trung thu chi nguyệt, sắc tựa xuân hiểu chi hoa, tóc ví như lưỡi đao, mày như mặc họa, mặt như đào biện[3], mục ví như thu ba. Quả là hữu tình! Trên *** tựa như có vầng sáng, ánh mắt phát ra quang mang tựa lưu ly. Dung mạo như tranh vẽ, đẹp tựa chân nhân, loại này dung mạo, loại này phong nghi, căn bản là vượt trên tất cả vẻ đẹp của con người. Nếu tùy tiện mặc một cái áo choàng, cũng cảm thấy như là tiên nhân, mà tiên nhân tuyệt đối không thể đẹp hơn anh ta.
“Ái phi, đây là hoàng nhi của trẫm, tên Hoàng Bộ Ưng, đứng hàng lão thập.” Lão Hoàng đế giới thiệu với Cam Đình Đình.
Lão thập? Vậy trên anh ta còn đến chín người nữa, không phải bọn họ cũng là nam tử tuấn mỹ như vậy chứ, hì hì, quả là may mắn trước mặt. “Thập hoàng tử, bổn cung mới tiến cung, có gì thất lễ mong ngài lượng thứ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hoàng ngạch nương thật biết nói đùa, nhi thần không dám.” Hoàng Bộ Ưng cười cười nói.
“Ái phi, hoàng nhi, trẫm tìm hai người tới chính là có chuyện muốn bàn bạc. Trẫm chuẩn bị tổ tức gia yến, trước là vì ái phi, sau là muốn nghênh tiếp Thái tử sắp hồi kinh vào ngày mai.”
Thái tử sắp hồi kinh? Có ý gì? Chẳng lẽ Thái tử không ở trong cung.
“Phụ hoàng nghĩ thật chu đáo, nhi thần lập tức đi chuẩn bị.”
“Không vội, hoàng nhi, trẫm biết vì chuyện trẫm lập Hoàng hậu, trong triều lẫn tần phi hậu cung đều bất mãn, cho nên mười lăm tháng sau trẫm sẽ thoái vị nhường ngôi cho Thái tử, không biết ý hoàng nhi thế nào?”
Cái gì? Việc này mà Hoàng thượng phải hỏi ý kiến vị Thập hoàng tử này sao, xem ra anh ta không phải người đơn giản.
“Tất cả đều nghe theo lời Hoàng a mã căn dặn.”
“Ý ái phi thế nào?” Lão Hoàng đế nhìn Cam Đình Đình.
“Hoàng thượng, hậu cung không được can chính, đối với chuyện trong triều thần thiếp cũng không hiểu, chỉ biết tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, thống lĩnh lục cung, đó mới là bổn phận của thần thiếp.” Cam Đình Đình nũng nịu nói, chốc chốc lại nhìn về phía Hoàng Bộ Ưng.
“Ái phi quả là thùy mị, quan tâm.” Lão Hoàng đế mặt mày rạng rỡ tán thưởng Cam Đình Đình.
Nha nha nha, Cam Đình Đình cảm giác như toàn thân nổi gai ốc.
“Vậy chuyện gia yến kia trẫm giao cho ái phi và hoàng nhi xử lý.”
“Vâng.”
“Dạ."
Rời khỏi Càn Thanh cung, Cam Đình Đình vốn định sớm hồi cung, không ngời bị Hoàng Bộ Ưng gọi lại.
“Hoàng ngạch nương, xin dừng bước, nhi thần có mấy câu này không biết có nên nói hay không.” Nụ cười khi nãy trên mặt Hoàng Bộ Ưng đã biến mất, chỉ còn lại sự chán ghét dành cho Cam Đình Đình.
“Mời nói.” Cam Đình Đình cũng chú ý đến thái độ của Hoàng Bộ Ưng, dù sao đây cũng là cung cấm, mỗi người đều có một khuôn mặt ngụy trang, Cam Đình Đình cũng không ngoại lệ.
“Cô thực sự nghĩ rằng bản thân có tư cách ngồi trên bảo tọa, giữ vị trí Hoàng hậu nương nương này sao?” Hoàng Bộ Ưng khinh thường nói.
“Ngài là có ý gì?” Thực chất cô cũng không nghĩ rằng mình có thể ngồi trên bảo tọa Hoàng hậu nương nương, có hay không cũng vậy, cô chẳng thèm để ý, nhưng vì sự sinh tồn trong cung, cô nhất định phải bảo trụ vị trí này, đây là đường sống duy nhất. Tuy rằng cô không hiểu , nhưng xem trên ti-vi nhiều, học được cũng không ít.
“Ý ta chính là cô không xứng.”
“Không xứng? Ngài nói sao cũng được, chỉ cần Hoàng thượng cho rằng ta xứng là được, trước mặt Hoàng thượng ngài cũng đã gọi ta mấy tiếng hoàng ngạch nương.” Cam Đình Đình không chịu lép vế nói.
“Cô — cô đừng vội đắc ý, đợi khi Thái tử trở về, xem xem cô còn lớn lối như vậy hay không.” Hoàng Bộ Ưng có hơi chán nản, vốn dĩ hắn cho rằng cái cô Nghê Thường này cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân có nhan sắc, nhưng với tính cách này, quả đúng là có điểm để hắn nhìn cô bằng con mắt khác.
“Thái tử? Thái tử là ai? Bổn cung không biết. Thập hoàng tử, nếu như không còn chuyện gì, bổn cung đi trước.” Hừ, muốn đấu với Cam Đình Đình cô sao, tốt xấu gì cô cũng là con người của thời đại mới, xem phim truyền hình còn nhiều hơn là qua cầu.
“Cô —” Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, để xem cô kiêu ngạo đến khi nào.
“Phải rồi, Thập hoàng tử, chuyện gia yến kia đành nhờ ngài, bổn cung thấy hơi khó ở, ngài phí tâm rồi.” Cam Đình Đình quay đầu, xấu xa nói.
“Cô — cô —” Được, ta nhẫn, hiện tại Hoàng a mã rất sủng ái nữ nhân mê hoặc này, không thể đắc tội.
Ha ha, tức ૮ɦếƭ ngươi chưa, ai bảo ngươi có dung mạo đẹp đẽ mà tính cách lại tầm thường như vậy, Cam Đình Đình cười trộm, nhủ thầm trong lòng.
——————————-
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nhiễm phong hàn.” Một tên thái giám báo lại.
“Phong hàn? Có nặng không? Thái y đã xem qua chưa?”
“Hồi Hoàng thượng, thái y đã xem qua, cũng đã kê thuốc.”
“Đám người ở Trường Xuân cung đó hầu hạ thế nào vậy, có phải không muốn sống cả rồi không?”
“Phụ hoàng bớt giận, có thể vì Hoàng ngạch nương vừa tiến cung, còn chưa quen nơi chốn nên mới nhiễm phong hàn.” Hoàng Bộ Ưng mau miệng nói, bằng không hắn tin tưởng phụ hoàng nhất định sẽ giận chó đánh mèo sang cả đám thái giám và cung nữ.
“Hoàng nhi, phụ hoàng không tiện ra ngoài, con thay ta đi xem xem. Tiện thể mang 【Thiên Sơn ngọc lộ[1]】mà tộc Thổ Phồn tiến cống lần trước cho Hoàng hậu dùng.”
“Phụ hoàng, đó chẳng phải là —-”
“Bảo ngươi đi lấy thì cứ đi lấy.”
“Dạ.” Nữ nhân dụ hoặc kia, vừa tiến cung hai ngày đã xoay vần phụ hoàng, khiến người khi không lại đem cả ngọc lộ trân quý của mình giao ra — nhưng cứ đợi Thái tử ca ca trở về mà xem, phụ hoàng nhường ngôi, bằng không Hoàng Bộ Ưng nghi ngờ giang sơn này sợ rằng đều bại trong tay nữ nhân.
“Hoàng nhi —” Hoàng Bộ Ưng cầm theo ngọc lộ vừa định cáo lui đã bị lão Hoàng đế gọi lại.
“Phụ hoàng, còn gì căn dặn?”
“Lần trước nước láng giềng tiến cống áo khoác lông chồn, đem sang cho Hoàng hậu luôn thể. Trời trở lạnh, để cho nàng giữ gìn thân thể nhiều một chút, đợi trẫm khỏe lại lập tức đi thăm nàng.”
“Dạ.” Lần này Hoàng Bộ Ưng không dám nói gì thêm, hắn biết có nói cũng bằng không, phụ hoàng quả nhiên bị nữ nhân kia dụ dỗ. Cái áo khoác lông chồn kia đến tận bây giờ phụ hoàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ ban nó cho tần phi hậu cung, ngay cả hoàng hậu trước đây phụ hoàng cũng chưa từng sủng ái như vậy. Cứ thế này thì không xong rồi, đợi Thái tử ca ca hồi cung nhất định phải nghĩ tìm cách phế đi nữ nhân này mới được.
“Tiểu thư, người —”
“Em muốn hỏi vì sao ta giả bệnh phải không?”
“Tiểu Thúy không hiểu.”
“Sau này em sẽ hiểu.” Cam Đình Đình ngồi trên giường, trên đầu gối là đĩa bánh hoa quế, từng miếng từng miếng ăn ngon lành.
“Thập hoàng tử đến.”
“Tiểu Thúy, mau mau ——-” Cam Đình Đình đưa đĩa bánh cho Tiểu Thúy, nhanh chóng nằm xuống trùm chăn.
“Tham kiến Thập hoàng tử.”
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ.” Tiểu Thúy không yên lòng thoáng nhìn tiểu thư còn đang nằm trên giường, nhưng cô vẫn phải lui ra ngoài.
“Hoàng ngạch nương, nhi thần đến thăm người.” Hoàng Bộ Ưng cố ý nói.
“Không cần đâu, bổn cung còn muốn nghỉ ngơi, ngài về đi.” Đương nhiên Cam Đình Đình cô biết anh ta nhất định không có ý tốt.
“Như vậy sao được, nhi thần phụng ý chỉ của phụ hoàng đến thăm Hoàng ngạch nương, còn mang theo lễ vật.”
Thôi đi, ngươi mà hảo tâm vậy mới lạ. “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”
“Cô cũng không cần làm bộ nữa, gạt được người khác chứ nào gạt được ta.” Hoàng Bộ Ưng giật phăng tấm chăn trên người Cam Đình Đình.
“Ngươi —-” Cam Đình Đình tức dật ngồi dậy, người này rõ ràng là tìm nàng gây chuyện lôi thôi.
“Thế nào? Bị ta nói trúng rồi?”
“Đúng thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi cũng giả bệnh đi.”
“Cô —-”
“Ta làm sao? Ta thích giả bệnh thì giả đấy.”
“Cô —-” Nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt này, Hoàng Bộ Ưng nghiến răng tức giận.
“Lễ vật đâu?” Cam Đình Đình hỏi.
Hoàng Bộ Ưng tức tối ném toàn bộ đồ vật trên tay cho Cam Đình Đình.
Cam Đình Đình chẳng để tâm đến ai kia đang phẫn nộ, chỉ mải quan tâm đến những thứ Hoàng Bộ Ưng vừa ném qua, “Cái này là cái gì? Ăn ngon không? Còn cái này là cái gì? Thoáng nhìn sao thấy như muốn dọa người vậy nhỉ?”
“Cái này là độc dược độc ૮ɦếƭ cô đó, còn cái kia là lông thú, hù ૮ɦếƭ cô chưa?” Hoàng Bộ Ưng bực tức nói, nữ nhân đáng ૮ɦếƭ này đến trân bảo cũng không nhìn ra.
“Ta hỏi ngài, ta với ngài có cừu oán sao? Dù sao ngài cũng sở hữu mỹ dung mạo đẹp đẽ, thế mà lại độc ác như vậy?” Cam Đình Đình lộn một vòng trên giường rồi đứng dậy chống nạnh, hung hăng nhìn Hoàng Bộ Ưng.
“Cô — cô nói bậy bạ gì thế?” Hoàng Bộ Ưng có hơi bối rối, khuôn mặt cũng ửng đỏ, hắn không biết chuyện này là sao, nghe nữ nhân dụ hoặc kia khen hắn đẹp, bỗng nhiên cũng thấy vui vui.
“Nói bậy? Ta có sao? Gương mặt ngài thật sự rất tuấn tú, hơn nữa vóc người này cũng rất thích hợp làm người mẫu, nếu như ngài sống vào thời đại của ta, nếu không phải người mẫu thì cũng là minh tinh điện ảnh.” Cam Đình Đình quan sát Hoàng Bộ Ưng từ đầu đến chân, một mặt H**g phấn nói.
“Cô — cô — ta không nói với cô nữa, chỉ toàn nói lung tung.” Hoàng Bộ Ưng bỏ ra ngoài.
Kì quái! Tôi đã nói gì sai? Tôi khen anh đẹp anh còn không biết tốt xấu, cố ý không nhìn ra ý tốt của tôi.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thấy Hoàng Bộ Ưng bước ra, Tiểu Thúy lo lắng, khẩn trương chạy vào.
“Chuyện gì? Không sao cả, cái này cho em.” Cam Đình Đình đưa áo khoác lông thú cho Tiểu Thúy.
“Tiểu thư — cái này —”
“Này cái gì, cho em thì em cứ cầm đi.” Tuy rằng Cam Đình Đình biết tấm áo ấy là vật quý, nhưng cô chẳng thích, cũng sẽ không dùng đến.
“Cám ơn tiểu thư.” Đồ tốt như vậy cả đời này nhìn qua thôi cũng đủ hài lòng, không ngờ tiểu thư lại đem cho cô, không cần phải nói cũng biết Tiểu Thúy xúc động đến nhường nào. Quả nhiên tiểu thư đối đãi với cô như người nhà, sau này cô nhất định phải tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc