Thái Giám Đại Quan - Chương 47

Tác giả: Fressia Phan

Cục diện triều chính thời gian này của Càn Long quả thật có rất nhiều vị quan liêm chính, cũng chẳng có rối ren khiến Lăng Lam rất bất mãn. Nàng liên tiếp đề bạt những nhân vật chẳng có chút tài cán làm quan to, Hoằng Lịch vì mù quáng nên đều gật đầu ưng thuận, hắn chỉ lo nàng sẽ lại chạy đi mất, mặc kệ nàng thao túng mọi việc, việc gì biết cũng giả vờ không biết, tấu chương tố cáo tội trạng của nàng liền tự động cho qua không duyệt. Lăng Lam cử một người tên Tô A Cách, một kẻ bất tài làm tay sai vặt của mình, cho hắn giữ chức Binh Bộ, Công Bộ, Hộ Bộ Thị Lang rồi tới Tổng đốc Lưỡng Giang. Tô A Cách cũng không còn quá trẻ khỏe nhưng lại ăn hối lộ rất hăng. Quả nhiên không phụ kì vọng của nàng. Tiếp tới, nàng cài một người tên Ngô Tỉnh Lang giữ chức Học Chính, làm quan chủ khảo trong các kì thi Hương để thuận tiện cho việc buôn bán đề thi, nhờ việc này mà ngân lượng chảy vào túi không hề ít. Thiên hạ làm gì có ai không muốn đường công danh cơ chứ? Cứ nhìn tấm gương như nàng là biết, sống giàu sang sung túc, phủ đệ hào nhoáng ngang với cung Càn Thanh, đến cái bô đi tiểu đêm còn bằng vàng thau, hỏi sao không họ không đổ xô đi mua đề thi để được ra vơ vét dân chúng như nàng. Như thế này là dùng người Mãn Hán hại chính dân tộc của chúng, nàng chỉ là nhân vật trung gian đẩy đưa, tay cũng không quá dính bùn.
Về mặt Phúc Khang An, một vị tướng quân liêm chính thời bấy giờ, vì nợ riêng mà cũng kìm lòng câm nín, không dám dâng tấu vạch tội nàng. Vả lại y cũng hiểu rằng có thêm tấu sớ của y thì cũng chẳng có phân lượng nào trong lòng thánh thượng. Càn Long đã chiều chuộng nàng tới mù quáng rồi, nếu bây giờ Lăng Lam bảo hắn dâng cho nàng toàn bộ giang sơn Đại Thanh này, có lẽ hắn cũng sẽ làm. Nếu hỏi thế gian ai là kẻ si tình mù quáng nhất, có lẽ không ai đoạt được ngôi quán quân từ vị vua tên húy Hoằng Lịch này…
Việc tạo vây cánh thế lực này quả thực rất mất sức, chỉ trong một thời gian ngắn, trông Lăng Lam đã xanh xao hốc hác, dung nhan phải gọi là xuống sắc thậm tệ. Dận Minh thì khỏi phải nói, y cũng chẳng hơn gì nàng, ngày ngày ở cùng các phu nhân của quan lại giao hảo, nhận hối lộ. Tay cầm trân châu mã não nặng muốn ૮ɦếƭ mà miệng vẫn cười tươi rói, giả lả không khác gì một vị tú bà chuyên nghiệp. Một tuần đầu tiên, Dận Minh không nhai nổi cơm, gia nhân phải nấu cháo cho y rồi sai người bón từng thìa một cho y nuốt, căn bản vì mới vào “nghề” nên bị cứng cơ miệng không cử động được. Thật là vô cùng khổ sở! Lệ Nhan cũng chẳng nhàn rỗi gì, nàng bữa này tới chỗ kia mở cửa hiệu, bữa khác tới chỗ đó thâu thêm người An Nam tha hương, bữa tiếp lại thay mặt Lăng Lam ra nhận bạc của mấy viên quan địa phương,… Nói chung chức vụ quản gia này, lời thì có lời, nhưng quả thật quay nàng tới chóng mặt, mấy lần xém chút ngất xỉu tại trận. Tóm lại chính là, trên dưới Hòa phủ ai ai cũng bận rộn, chỉ mong cái mạng lưới công việc này mở rộng thêm chút nữa, làm thêm một thời gian thì đâu sẽ vào đấy, guồng quay đỡ hấp tấp hơn mà có thời gian để thở một chút.
Cũng không phụ niềm mong mỏi này, dưới tài chỉ huy của Lăng Lam, chỉ gần một năm là mọi thứ đã êm thấm, tựa như vòng quay của cối xay gió phương Tây, không cần công sức con người, cứ tự nhiên mà tới thôi. Tưởng rằng bản thân giờ đã có thể thảnh thơi rồi, nhưng không ngờ lại có viên quan Giám sát Ngự sử đạo Thiểm Tây tên gọi Tào Tích Bảo dâng tấu lên Càn Long, nói rằng quản gia nhà nàng Lưu Toàn nguyên chỉ là một tên nông phu thất học, giàu sang phách lối, nhà cửa xe cộ hoa lệ vô ngần, chắc chắn dựa hơi chủ mới được như vậy. Lăng Lam day day thái dương, thật muốn vác dao bổ đôi viên quan liêm khiết này ra rồi cười khẩy, việc nàng tham lam vô đối như vậy Càn Long còn không để tâm, giờ dâng sớ về Lệ Nhan chẳng lẽ hắn lại để ý?
Nhưng thật ra lần này nàng đoán sai rồi, nàng tham thì Càn Long còn mù quáng cho qua, nhưng người dưới của nàng cũng muốn chèn ép con dân của hắn thì… không được. Vậy nên Càn Long chuẩn tấu cho người tới nhà của Lệ Nhan tra xét, may mắn là Lăng Lam nhận được tin tức này trước, liền hoảng hốt huy động hàng trăm người tới dọn sạch sẽ bảo vật trong nhà Lệ Nhan đi, tiếp tới cất giấu toàn bộ ngựa giống cùng thay đổi toàn bộ bàn ghế, giường chiếu cho tới cả rèm cửa khiến nơi ở của quản gia nàng tuy đúng là có to thật nhưng lại vô cùng đơn sơ giản dị. Quan quân tới kiểm tra thấy thế, về báo cáo lại với Hoằng Lịch, hắn có chút khó hiểu, ngồi suy nghĩ cẩn thận lại thành ra tuổi cao mù quáng, nghĩ rằng viên Ngự sử kia ghen ghét vu cáo Lăng Lam vì nàng được hắn sủng, bèn nổi giận, cách chức lưu nhiệm của Tào Tích Bảo vớ lí do “là quan Giám sát mà thiếu quan sát kĩ, tố cáo không đúng sự thật”. Sau khi sự việc này xảy ra, trên dưới Thanh triều đều biết rằng mình không thể động vào tên nam sủng Hòa Thân này, tự động ngậm miệng mọi điều chướng tai gai mắt liên quan tới nàng, từ đó triều đình rất yên ổn, rất hòa thuận, nhanh chóng đi vào đúng quỹ đạo vận hành mà Lăng Lam đã vạch sẵn…
Giải quyết xong chuyện này thì đã vào một mùa thu mới, lại có một sự việc động Trời xảy ra. Đó chính là… quản gia của nàng – Lưu Toàn… mang thai. Không hiểu trong một năm bận bịu như thế, Lệ Nhan đã làm cách nào khiến Dận Minh xiêu lòng, nhưng tóm lại chính là hai người này “gạo đã nấu thành cơm” rồi, giật gân hơn chính là sắp có hài tử rồi…
Hôm đó Lăng Lam cười tới là sáng lạn, mặt mũi rực rỡ như hồi xuân khiến Hoằng Lịch rất vui vẻ, hứng chí hỏi xem nàng có chuyện gì mà vui thế, Lăng Lam vui vẻ khoe với hắn. Nghe xong thấy chuyện tốt này cần phải ăn mừng, Hoằng Lịch liền xông xáo tới phủ nhà nàng, sai người hái cúc thưởng trăng, ngồi cười rất vui vẻ, lại còn định tính chuyện chung thân đại sự của Ngung Diễm nữa. Lăng Lam có đôi chút hoảng hốt, con trai nàng… đã lớn thế rồi sao? Vốn biết các aka thường lập gia thất sớm nhưng mà… thằng bé đã tới tuổi đó rồi hay sao? Nàng sắp có con dâu? Ý nghĩ này khiến cho Lăng Lam có chút mắc nghẹn, hóc cái xương cá ho mãi không nhổ ra được khiến trong ngoài phủ một phen hỗn loạn. Nhổ được xương ra cũng là do Càn Long tức tốc cho người gọi thái y từ trong cung tới, vật lộn một hồi thì Lăng Lam cũng thoát khỏi khổ sở.
– Kia chính là em dâu sao?- Càn Long cười tít mắt ngó Lệ Nhan đang bế hài tử mới sinh rồi chợt nhớ ra điều gì, nhíu mày.- Cũng chính là nhân vật tên Lưu Toàn?
Nhờ khả năng quan sát sắc mặt vượt trội của mình, Lăng Lam đoán chắc tên hoàng đế lắm chiêu này định giở trò, nàng cũng không vội vã, vẫy tay bảo Lệ Nhan lại gần, cười cười:
– Hai người cũng chưa chính thức gặp nhau bao giờ đúng không? Em dâu, đây là tướng công của tỷ.
Lệ Nhan e lệ mỉm cười, nhún nhẹ xem như là bái kiến. Hoằng Lịch thì thừ người ra nãy giờ vì hai chữ “tướng công” của nàng. Trong lòng hắn đang có một hồi trống đánh giộn giã không ngừng, Hoằng Lịch chớp chớp mắt, mọi ý định tra vấn quản gia Lưu Toàn này đều bay sạch, quay sang nhìn Lăng Lam chăm chăm, cảm động không thốt nên lời.
Thấy kế sách của mình đạt thành tựu, Lăng Lam mỉm cười bảo Lệ Nhan lui, tay nàng khẽ siết chặt tay hắn dưới gầm bàn khiến Hoằng Lịch bất giác run rẩy. Hắn cảm thấy thực sự vui vẻ, thực sự viên mãn, mong rằng giây phút này sẽ cứ kéo dài kéo dài mãi…
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Trời bắt đầu vào đông khiến Lăng Lam có chút run lạnh. Gió thổi chỉ nhè nhẹ cũng đủ để đôi má nàng khô hanh đỏ hồng. Bao năm rồi mới chịu lại cái lạnh của phương Bắc như thế này khiến Lăng Lam thích ứng không kịp, nhớ da diết sự ấm áp của An Nam tới ghê gớm. Càn Long đã giao Ngung Diễm cho Lăng Lam dạy dỗ, thằng bé một tiếng gọi nàng “sư phụ”, hai tiếng gọi “thầy” một cách kính trọng, lúc nào cũng chăm chỉ đọc sách thánh hiền và thuật trị quốc. Có một lần thấy nó buộc cả tóc lên xà nhà tránh ngủ gật mà đôi mắt thì đã díu lại, có cố hết sức cũng không căng ra nổi nữa, Lăng Lam đau lòng lấy cuốn sách từ tay Ngung Diễm, úp xuống mặt bàn và dắt tay thằng bé ra chiếc ghế dài gần đó. Nàng sai người trải thảm ấm, ngồi xuống rồi bảo Ngung Diễm gối lên đù* mình. Thằng bé trợn mắt, do dự hết nhìn nàng rồi lại mím mím môi. Lăng Lam mỉm cười:
– Sao? Sợ sư phụ sẽ ăn thịt con à?
Ngung Diễm nhẹ lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu cởi giày nằm lên ghế, khe khẽ gối xuống đù* nàng. Sống mũi Lăng Lam cay cay, nàng vỗ vỗ lưng thằng bé, thì thầm:
– Ngủ đi, ta canh giấc ngủ cho con…
Ngung Diễm bình yên nhắm mắt, trước khi chìm hẳn vào mộng đẹp nó còn nghe thấy tiếng nàng hát, hình như là một bài hát ru, âm thanh rất êm tai nhưng lại là một thứ ngôn ngữ lạ lẫm, dịu dàng tới vô ngần:
“Con cò mày đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tôi có đồng nào, ông cứ xào măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước ***c, đau lòng cò con…
À à ời, à à ơi…”
Tiếng thở của Ngung Diễm đều đều, ***g *** phập phồng, Lăng Lam biết rằng thằng bé đã ngủ. Nàng cẩn thận chạm vào bím tóc đen nhánh của nó, đuôi tóc có cài một miếng ngọc bội quen thuộc. Ngọc bội này năm ấy nàng lấy từ tay Càn Long cùng cả nhẫn ngọc, giờ lại nằm trong tay con trai mình. Lăng Lam kéo chăn lên ủ ấm cho con, khẽ mỉm cười. Có tiếng động nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt ưu thương của Ân Đức khiến nàng giật mình, bàn tay đang vỗ vỗ ru cho Ngung Diễm ngủ cũng khựng lại. Trong nháy mắt, nàng tưởng chừng như hốc mắt đứa con nhỏ của mình loang loáng nước, nhưng khi chớp mắt nhìn cho rõ thì thấy đôi mắt nó lại trong veo không chút cảm xúc. Ân Đức yên lặng bước vào thư phòng, kê ghế tới sát giá sách rồi đứng lên đó, với lấy một quyển, xong xuôi liền để ghế lại chỗ cũ, rời phòng. Cả quá trình đó thằng bé đều làm trong im lặng, môi mỏng mím chặt không phát ra một âm thanh nhỏ nhoi nào làm Lăng Lam chột dạ. Là nàng nhạy cảm hay thực sự rằng Ân Đức bị tổn thương?
Đoán rằng Ngung Diễm đã ngủ say, nàng với tay lấy gối kê xuống đầu cho thằng bé rồi chạy ra ngoài xem Ân Đức. Gặp con ngay khoảng sân trước cửa thư phòng, nàng bế nó lên ôm vào lòng, cọ cọ má vào làn da non nớt của nó. Ân Đức phụng phịu má, đôi mắt nhanh chóng phiếm hồng, vùi mặt vào vai nàng khóc thút thít. Lăng Lam thở dài, vuốt vuốt tóc con, ánh mắt chẳng may rơi vào bên trong cánh cửa đã bỏ lại sau lưng. Ở nơi ấy, nằm trên chiếc ghế dài, chăn kéo tới cổ, một cánh tay lạnh lẽo rơi ra khỏi sự ấp ủ của chăn, đôi mắt Ngung Diễm mở lớn, nhìn về phía hai mẹ con nàng.
Lăng Lam giật mình, đứng sững.
Nàng… đã sai sao?
—o0o—
Cái cảm giác cô đơn như thế này quả thật đã ђàภђ ђạ nàng lâu lắm rồi. Cho dù Càn Long có đối tốt với nàng như thế nào, có yêu thương nàng đến mấy, hắn cũng không phải chàng. Chỉ đơn giản là không phải chàng, vậy thôi.
Mùa đông phương Bắc tới sớm hơn nàng dự kiến rất nhiều và sự cô độc thì cứ thế bủa vây lấy tâm trí nàng. Giá như con người có thể sống mà không cần có nhau. Giá như nhân gian có thể bớt cô quạnh hơn một chút, dù chỉ một chút thôi. Quạnh quẽ là cảm giác đáng sợ lắm. Khi đêm dài nàng co ro trong *** Càn Long, cố rúc sâu vào lòng hắn tới đâu cũng không thể tìm thấy hơi ấm, chân tay nàng lạnh băng, hơi thở phả ra những làn khói trắng dưới lớp chăn long phượng dày cộm. Càn Long sốt sắng chà hai bàn tay mình áp vào má Lăng Lam để giúp nàng sưởi ấm nhưng vô ích. Đôi môi nàng run rẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập không dứt, hàng mi rung rung nhắm nghiền. Lăng Lam cứ thế mà hôn mê…
Giấc ngủ này dài lắm, và giấc mơ này cũng rất dài. Nàng mơ tới ngày mình còn ở An Nam, ánh nắng vàng rộm bao phủ lên làn da non tơ của Ân Đức, thằng bé đang đứng dưới một rặng tre, chắp tay sau lưng bộ dáng ông già, thâm trầm ngắm Pu'p măng khiến Hồ Bình và nàng đứng sau không khỏi bật cười, chậm rãi tiến lại gần ôm Ân Đức trong lòng, cọ má mình vào má thằng bé cho tới khi nó thấy nhột phải bật cười khanh khách. Nhưng giấc mơ đâu chỉ dừng lại bình yên ở đó, khi nàng đang nắm tay Hồ Bình và cười tươi với Ân Đức thì hai thân ảnh khác lại lọt vào mắt nàng. Cách ba người chỉ vài bước chân là Càn Long và Ngung Diễm, đôi mắt thằng bé hằn đầy tơ máu khiến tim nàng nhói lên một cái, nàng dường như muốn buông tay Ân Đức chạy ra xem Ngung Diễm nhưng Ân Đức không chịu buông tay, nó bấm vào đầu Ng'n t nàng, bắt Lăng Lam phải nhìn về phía mình. Từ đôi mắt trong vắt của thằng bé chảy ra hai dòng huyết lệ khiến Lăng Lam sợ hãi hét lên, nước mắt chan hòa trên mặt, nàng níu tay áo Hồ Bình bảo chàng hãy cứu thằng bé nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn chàng thì đôi mắt chàng cũng ướt đầy lệ máu. Lăng Lam sợ hãi nhìn sang phía đối diện, Càn Long và Ngung Diễm vẫn đứng đó, nhưng đôi mắt họ thì cũng chẳng khác gì, đỏ sậm thứ chất lỏng đặc quánh, rơi tí tách tí tách…
– Mẹ! Mẹ! MẸ!!!
Tiếng thét của một đứa nhỏ vang lên đánh tỉnh Lăng Lam từ ác mộng, nàng bàng hoàng mở mắt, chứng kiến những khuôn mặt quen thuộc đang ngó mình chăm chăm. Có Ân Đức, Dận Minh, Càn Long và cả… Ngung Diễm. Thằng bé đang đứng cách giường nàng vài bước chân, ánh mắt khó hiểu nhìn từ trên cao chiếu xuống nàng. Nhận ra biểu tình mờ mịt của nàng, Dận Minh nhỏ giọng nói bằng tiếng An Nam:
– Tỷ, vừa rồi tỷ đã gọi tên cả Ân Đức và Ngung Diễm, rồi khóc rất thương tâm trong mộng…
Nàng “a” lên một tiếng, có chút bối rối.
Càn Long nhíu mày dém chăn cho nàng:
– Tỉnh rồi thì uống thêm c*** đi, đừng lo lắng nhiều.
Dứt lời liền bón từng thìa thuốc cho Lăng Lam, chiếc bát hết sạch mới thả vào miệng nàng một viên đường nhỏ. Hắn chuyên tâm tới mức trán lấm tấm mồ hôi cũng không nhận ra, Lăng Lam áy náy cầm khăn tay chấm chấm lên trán hắn. Ngung Diễm nhìn thấy cảnh này lại nhíu đôi mày của nó lại, mím môi tỏ vẻ khó chịu khiến Lăng Lam vội vàng rụt tay lại. Nhận ra biểu hiện khác thường của nàng rồi liếc sang Ngung Diễm, Càn Long hiểu ra tất cả, hắn phẩy tay bảo con trai:
– Ngung Diễm, con mang Ân Đức đệ ra ngoài luyện kiếm đi, ta có chút việc muốn bàn luận với sư phụ của con.
Ngung Diễm lễ phép cúi người lĩnh ý, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Đức ra ngoài. Ánh mắt hai thằng bé, một lớn một nhỏ, không hẹn mà cùng quay đầu lại, lưu luyến dừng trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Lăng Lam mỉm cười, lắc đầu tỏ ý không sao chúng mới kìm lòng đi ra.
Hoằng Lịch đưa tay vuốt nhẹ lên gò má xanh xao của nàng, thương xót cầm tay Lăng Lam lên miệng hôn, hơi thở ấm nóng của hắn phủ lên mu bàn tay nàng. Rất tự nhiên, hắn cất giọng hỏi bâng quơ:
– Lam nhi, Ân Đức là con trai nàng sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc