Thái Giám Đại Quan - Chương 45

Tác giả: Fressia Phan

Trời thu se lạnh, vườn cúc vàng sậm nghiêng mình nương theo gió, những cánh hoa mỏng manh rung rung như muốn rụng. Một tiếng thở dài não nề vang lên khiến Lăng Lam đang bước vội cũng dừng lại, lùi lại vài bước liền nhìn thấy Ngung Diễm đang đứng cạnh một hòn giả sơn, mắt ௱ôЛƓ lung hướng về phía những khóm cúc, nhưng nhìn mà lại như không nhìn.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút rồi vẫn tiến lên, cúi người nhỏ giọng gọi:
– Thập ngũ aka…
Ngung Diễm giật mình khỏi suy tưởng, quay đầu nhìn thấy Lăng Lam thì khẽ gật đầu miễn lễ, mỉm cười.
– Thần có thể đứng cùng Người được chứ?
Ngung Diễm hơi ngẩn người nhưng rồi cũng gật đầu. Hai người đứng lặng im một lúc, không ai nói lời nào thì có tiếng cười đùa vọng từ xa đến. Là Lệnh hoàng quý phi cùng Thập Thất aka mới bốn tuổi. Đứa nhỏ này khá hiếu động, thích chạy nhảy trong cung và ngắt hoa lung tung làm hỏng hết cả cảnh quan nhưng Ngụy Tiểu Ngọc lại quá yêu thương con mình, cũng chẳng bận tâm tới ngăn cản nó mà chỉ mỉm cười hạnh phúc. Chứng kiến cảnh này, Lăng Lam nhận thấy người con trai mình hơi co lại, đôi đồng tử trong suốt bỗng chốc trở nên mờ mịt, đầu vội ngoảnh, chân rời đi. Lăng Lam bối rối đi theo Ngung Diễm, hàng trăm câu nói chuẩn bị trong đầu cứ lộn xộn chồng chéo lên nhau khiến nàng không biết phải làm sao.
– Thập ngũ aka… – nàng vừa bước vừa gọi với theo bước chân vội vã của Ngung Diễm. Nghe thấy tiếng nàng, nó mới chợt nhận ra Lăng Lam đã theo mình nãy giờ, quay người nhìn nàng, giọng lãnh đạm:
– Chuyện gì?
– Ừm… ta có một đứa con trai Ngài đã từng gặp, không biết Ngài có còn nhớ?
Ngung Diễm gật đầu.
– Nó rất quý Ngài, muốn gặp lại Ngài… có thể chứ?
Ngung Diễm đứng ngược sáng khiến Lăng Lam không thể nhìn ra biểu hiện của đứa nhỏ này. Mặt Trời cuối ngày hắt nắng vào lưng thằng bé xuống đất khiến chiếc bóng trở nên đen sẫm cô độc. Ngừng một khắc ngỡ như thằng bé sẽ lắc đầu nhưng lại là không phải:
– Ừm. Vậy… tên?
– Ân Đức.
– Cái tên rất hay. Ân Đức có thể vào cung chứ? Hay ta gặp em ấy ở ngoài?
Nghe tới đây, Lăng Lam mỉm cười, giọng điệu nhu mì tới mức Ngung Diễm tưởng như mình đã nghe lầm:
– Ngài tới nhà của hạ thần đi. Hạ thần sẽ nấu cơm cho ngài.
– Ừm.- Ngung Diễm gật đầu rồi tiếp tục bước đi, được vài bước thì thằng bé quay đầu lại tiến tới trước mặt Lăng Lam. Nàng bây giờ mới nhận ra nó đã cao tới cằm mình rồi, đôi mắt rất thẳng thắn, rất kiên định thường ngày giờ lại xen thêm chút nồng ấm:
– Cảm ơn ngươi. Ta rất mong đợi bữa cơm này.
Nói xong quay gót, lần này là đi thật.
Lăng Lam ngẩn ngơ đứng đó, một cảm giác ấm áp lạ lẫm xen vào từng mạch máu của nàng. Hiện tại Lăng Lam có chút muốn khóc, mắt cay cay khiến nàng vội vã ngẩng đầu lên trời, miệng lẩm bẩm:
– Thời tiết chớm thu, thực ra cũng không tới nỗi tệ…
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Thời gian này quả thực trong triều bàn tán xôn xao rất nhiều về vị quan mới ngày ngày thân cận bên vua kia. Chức quan thăng tiến không ngừng, mồm miệng dẻo quẹo, đoán ý vua không sai chút nào, có chuyện gì chỉ việc hỏi vị quan này liền biết thánh thượng có dự định tiếp theo là gì ngay. Dĩ nhiên là không hề có chuyện vị quan kia lỡ mồm nói ra tin tức bao giờ, luôn luôn có châu báu ngọc ngà luồn lách từ cửa sau giao tận tay tới phu nhân của vị quan này rồi sẽ nhận được chỉ thị. Mạng lưới quan lại lưu thông, tiền tệ cũng lưu thông, quả là một chuyện tốt. Quên chưa giới thiệu, vị quan kia chính là Lăng Lam. Mà phu nhân của vị quan kia trong mắt người ngoài, chẳng cần dùng đầu mà nghĩ cũng đoán ra không ai khác chính là Dận Minh.
Để tiện bề thăng tiến và tạo mạng lưới quan hệ thật tốt o bế Ngung Diễm lên ngôi vua sau này, Lăng Lam đã rất chăm chút cho hồ sơ lí lịch giả kia của mình rất tỉ mỉ, rất chu đáo. Thậm chí nàng còn thuê người đóng giả người thân của mình cho phù hợp với lí lịch, trả lương hậu hĩnh hàng tháng.
Hoằng Lịch quả thực rất sủng nàng, mọi chức tước béo bở nhất của triều đình đều bay vèo vèo tới tay khiến nàng chóng mặt, không những thế còn vô cùng nôn nóng sủng sang cả Ân Đức con nàng, phong cho nó danh hiệu “Phong Thân Ân Đức” nghe khá oai vệ uy vũ. Khi nhận được thánh chỉ lĩnh cái danh này, đứa nhỏ của nàng hừ nhẹ một tiếng, không thèm đoái hoài, lặng lẽ tiếp tục nhâm nhi cuốn binh pháp. Lăng Lam day day thái dương, quả thực ở tuổi nó, đọc binh pháp thì… có hơi đáng sợ. Dường như một loạt hành động đó vẫn chưa làm hắn thấy yên lòng, qua vài tháng, Càn Long liền hứa gả con gái út của mình là Cố Luân Hòa Hiếu cho Ân Đức khiến Lăng Lam có chút dở khóc dở cười.
Chuyện kể lại là như thế này.
Ngày hôm ấy, chính xác là trước tết trung thu hai ngày, chi tiết hơn một chút cũng chính là ngày sinh nhật của Càn Long. Hắn rất hứng khởi chờ đợi xem Lam nhi sẽ tặng quà gì cho mình, trốn khỏi bầy oanh yến đang giương móng vuốt bấu chặt long bào, thoát thân nhảy chân sáo tới phủ đệ của nàng. Kết quả tới nơi thì thấy một cảnh rất vui vẻ đang diễn ra: Nàng và Dận Minh đang nướng thịt thơm phức, ở sân thì có ba đứa bé đang chơi đuổi bắt với nhau gồm có: Con trai hắn, con gái hắn và con trai đệ đệ nàng. Khoảnh sân thì nhỏ mà tiếng cười rộn rã vang lên không dứt, tới cả thằng bé Ngung Diễm kia bình thường biểu tình lãnh đạm như ông cụ non thì giờ phút này mắt cũng long lanh sáng ngời, cười lại còn to nhất hội. Bất giác di di mấy con kiến dưới chân, trong chốc lát đáy mắt hắn nổi lên tầng tầng sát khí.
Bỗng chốc một tiếng gầm vọng vào tai Lăng Lam:
– LAM NHI!!!!!
Độ vang rất lớn, nàng có muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được liền rất không tự nguyện sắm cho mình một nụ cười tươi rói, quay lại nhìn hắn.
Càn Long hùng hổ bước tới làm Lăng Lam thối lui vài bước, đưa tay ra vuốt mặt hắn:
– Lịch nhi đến rồi sao? Vạn thọ vô cương nha, sáng nay đã ăn mỳ trường thọ chưa? Sao để chúng ta đợi lâu vậy? Bọn trẻ đều đói meo hết cả vì chờ chàng đó!
Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, nhớ rõ ràng mình vừa bị người nào đó bón cho đầy thịt nướng tới mức đầy bụng, tiếp theo cũng chính người nào đó đó xua chúng đi chạy nhảy cho tiêu bớt. Mặc dù nghĩ là vậy nhưng tụi trẻ này rất biết điều đều không nói sự thật đó ra, hướng ánh mắt long lanh non nớt nhìn Hoằng Lịch, chớp chớp. Tâm gan hắn chốc lát liền mềm như 乃ún, cơn giận bốc hơi hết cả, ánh mắt hắn đằm dịu đi, tiến tới xoa đầu cả ba nhóc vài cái:
– Đói lắm hả? Trẫm… ta xin lỗi, cũng tại không thấy ai thông báo cho mình, hóa ra mọi người đều định cho ta bất ngờ lớn trong ngày sinh nhật thế này… Ta thực sự rất…
– Hoàng a mã…- Ngung Diễm nhỏ giọng gọi, nó thực sự đã bị lương tâm trách cứ, đang định mở miệng đem sự thật nói ra nhưng bị Lăng Lam trừng một nhát, nàng lao tới kéo tay Hoằng Lịch về phía chậu than nướng thịt, giao phó:
– Nào nào, chàng cùng Dận Minh nướng nốt chỗ này đi rồi chúng ta cùng chung vui sinh nhật!
Hoằng Lịch mắt rưng rưng cảm động gật đầu chấp thuận, bắt đầu xắn tay áo long bào mà ngồi xổm xuống đất quạt quạt lật lật. Dận Minh bên cạnh nhìn hắn một hồi, cảm thấy bệnh ngu này thật hết thuốc chữa, tới thần y như y cũng đành bó tay, rất không cam lòng mà quay mặt ra chỗ khác, cười trộm.
Ân Đức hí hửng chạy vào trong nhà bưng ra một vò rượu sim, trong lúc người lớn không để ý liền lấy cái đũa chấm ʍúŧ vài giọt. Khuôn mặt đang thích chí thì bị tiểu cách cách kia phát hiện, sau một hồi bàn bạc giao hảo, nó liền tình nguyện đưa ra một chiếc đũa nữa cho tiểu cách cách kia, hai đứa cùng nhau chấm ʍúŧ rượu, cùng nhau bắt trước thi gia gật gù tán thưởng. Chẳng mấy chốc thì cảnh quan hai đứa nhóc má đỏ lựng nhìn nhau cười hihi haha này bị Hoằng Lịch bắt gặp, hắn liền khăng khăng rằng hai đứa nhỏ tuổi chưa đến số ngón trên một bàn tay này có “tình ý” với nhau, nhất quyết gán ghép cho đôi uyên ương còn chưa hiểu chuyện, trong đầu phác ra một cái thánh chỉ ban hôn oanh liệt, quyết định sáng mai sẽ công bố toàn dân.
Đêm đó thịt nướng thơm phức, khói bốc lừng trời, trăng chưa tròn hẳn đã sáng vô ngần, Lăng Lam thực sự vui vẻ nhìn hai đứa con trai mình hòa thuận yêu thương nhau, tới khi Hoằng Lịch thủ thỉ tai nàng cái ý định tứ hôn kia thì thực sự nàng có chút muốn mếu. Càn Long và Hồ Bình làm thông gia? Ý tưởng này… haizzz… thôi không nghĩ tới nữa, nghĩ nhiều sẽ già nhanh xấu xí, nữ nhân rất quan trọng chuyện nhan sắc nha.
—o0o—
Một ngày đẹp trời, nắng vàng rộm, chim ca líu lo, gió ấm vui tươi, thời tiết rất không hợp lí vào mùa thu như thế này, Lăng Lam ᴆụng mặt một người tại một nơi khá kín đáo- Phúc Khang An. Nghe nói nhân vật này thời gian qua sống rất hạnh phúc bên phu nhân mình, khi gặp lại nàng nơi đại điện mấy tháng trước đã hoảng hồn thật sự, tránh mặt nàng, cáo ốm không lên triều,… tìm đủ mọi lí do nhưng vẫn bị Lăng Lam tóm được. Nguyên nhân chính là vì nàng hiện đã khinh công qua tường phủ nhà người ta, đứng sừng sững trong sân nhà người ta, hiên ngang đối mắt với người ta mà Phúc Khang An lại thua khí thế, cụp mắt không dám nhìn thẳng nàng mới là chuyện đáng sợ.
– Phúc tướng quân, sức khỏe đã khá hơn rồi chứ?
– Ha ha, vẫn tốt vẫn tốt.- Phúc Khang An cười nhạt thếch, ánh mắt dừng nơi mũi giày mình.
– Vậy thì hạ quan thấy an tâm rồi. Hôm nay đường đột tới quý phủ, mong tướng quân lượng thứ cho kẻ hèn này vô lễ.
– Ha ha, đừng quá câu nệ, đừng quá khách khí. – Vẫn nhìn mũi giày.
– Hơn mười năm qua, đại nhân chắc rất viên mãn?
– Đủ vui, đủ dùng.
– Ồ… vậy nên chuyện ta nhờ đại nhân mới quên bẵng đi mà ném nhi tử ta cho người khác xâu xé?!?- Ngữ điệu trầm bỗng, nét mặt khoan thai, giọng nói rõ là ngọt ngào nhưng Phúc Khang An lại không tự chủ run nhẹ lên một cái, lí nhí nói:
– Là ta sai… Là ta đã không bảo vệ được cho hài tử của ngươi được chu toàn… Là ta…
– Dừng!- Nàng đưa tay ngăn lại.- Không cần phải giải thích nhiều, hối lỗi cũng chả được tích sự gì, cái ân tình ta giúp Hà Tam Cô rời địa lao coi như ngươi vẫn chưa trả được, ghi sổ nợ đi, sau này ngươi hãy lấy việc khác mà bù vào.
Mắt Phúc Khang An lập tức sáng lên, gật đầu liên tục. Hắn vốn tưởng con người âm hiểm như Lăng Lam sẽ tính kế khiến hắn sống không được, ૮ɦếƭ cũng không xong, hoặc ít nhất cũng sẽ chia lìa hắn và Tam Cô, nhưng không ngờ lần này nàng lại dễ dàng thế.
– Tốt rồi, vậy ta xin cáo biệt, còn có hẹn với Lệnh hoàng quý phi. Hôm nay ngày đẹp trời, đi đòi nợ một lúc luôn thể.
Nàng mỉm cười, nhảy lên tường, nhanh chóng mất hút, Phúc Khang An vỗ иgự¢ thở phào một hơi.
Về tới Tử Cấm Thành thì trời đã xâm xẩm tối, Lăng Lam tâm tình không được tốt, cước bộ có hơi nhanh tới Chung Túy cung. Nơi này quả thực xứng đáng cho vị hoàng quý phi- phi tần cao nhất hậu cung này ở. Rất đẹp, rất diễm lệ, lại còn treo tranh “Hứa hậu phụng án” nữa chứ. Khi nàng tới thì thấy nàng ta đang ngồi bên bàn cờ vây bằng ngọc bích, đăm chiêu suy nghĩ.
Lăng Lam tiến lại gần, nhặt một quân cờ ở phía đối diện lên, nhẹ nhàng đặt xuống khiến cục diện hai bên lập tức thay đổi, Ngụy Tiểu Ngọc tay run run ngẩng đầu lên nhìn nàng. Lăng Lam mỉm cười, không đợi mời mà tự động ngồi xuống ghế, mở miệng chậm rãi nói:
– Kỳ có 361 lối đi, tượng trưng cho con số của vòng đời. Bốn góc bàn cờ tượng trưng cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Hai bên quân đen trắng tượng trưng cho âm dương đối địch. Đi từng bước đều phải cẩn thận chu đáo. Tiểu Ngọc muội muội, ta ngày trước chẳng phải đã từng dạy muội rất kĩ cách đánh cờ rồi hay sao, giờ cớ gì lại sơ suất như thế?
Ngụy Tiểu Ngọc không nói gì, sợ hãi nuốt nước bọt. Lăng Lam thản nhiên phẩy tay bảo cung nữ đi lấy trà, đợi người mang tới, nàng nâng lên một chút định uống rồi lại đặt xuống, thở dài:
– Thôi, ta không dám uống, chẳng may trong này lại có độc thì thật xót thương cho đứa con trai nhỏ bị ghẻ lạnh của ta…
– Chủ nhân!- Ngụy Tiểu Ngọc hô lên một tiếng, quỳ mọp dưới chân nàng.
– A…- Lăng Lam giả vờ bất ngờ, mỉm cười nhẹ nhìn xuống đôi mắt long lanh của vị Lệnh hoàng quý phi này.- Muốn thanh minh?
– Chủ nhân… nô tì sai rồi… Xin chủ nhân có trừng phạt hãy để một mình nô tì gánh tất cả, còn hài tử của nô tì xin người giơ cao đánh khẽ, xin đừng làm tổn hại tới chúng!!! Chủ nhân, Tiểu Ngọc van xin Người!!!- Dứt lười liền vái lạy đầu đập cộp cộp xuống sàn điện. Âm thanh lạnh và khô khốc, chẳng mấy chốc đã có máu vương ra đất.
Lăng Lam thản nhiên nhìn, áng chừng như đứa “ăn cháo đá bát” trước mặt mình sắp ngất đi vì mất máu thì mới uể oải ra lệnh:
– Đứng dậy đi.
– Tạ ơn chủ nhân.- Ngụy Tiểu Ngọc con mắt đỏ rực vì máu từ trán tràn vào, lảo đảo phải vịn vào chân ghế mới có thể đứng vững, vài đứa nô tài vội định chạy tới đỡ nàng ta nhưng nhìn tới sắc mặt không chút ấm áp của Lăng Lam đang ngồi trên ghế liền sợ hãi rụt tay lại, cúi đầu coi như bản thân là không khí. Lăng Lam cười nhẹ, người dưới trướng của Ngụy Tiểu Ngọc, quả nhiên rất biết điều.
– Tiểu Ngọc, ngươi không quan tâm tới Ngung Diễm là một tội, lại còn cho người ám sát ta nữa. Haizzz… chả hiểu ngươi ăn phải gan hùm gan báo gì?
– Chủ nhân!- Tiếng kêu thất thanh, lại quỳ xuống.
– Đứng dậy! Ngươi định hủy thân thể mình sao? Trán be bét thế kia chắc chắn để lại sẹo, không còn muốn giành sủng ái của Hoằng Lịch nữa hay sao?
Những tên nô tài nghe thấy nàng gọi thẳng tên của Càn Long thì giật mình thảng thốt, rồi lại thấy chủ nhân của chúng tiếp tục màn vừa khóc vừa dập đầu khiến chúng cũng bối rối dập đầu theo, vừa dập vừa hô to:
– Xin đại nhân thứ tội! Xin đại nhân thứ tội!…
Nhiều người hô, tiếng to vang dội, Chung Túy cung chợt trở nên rất ồn ào náo nhiệt, tiếng khóc ai oán không ngớt.
Lăng Lam tiếp tục thở dài, đứng dậy bỏ ra ngoài, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu:
– Đứng dậy cả đi. Từ nay về sau nhớ chăm sóc chủ nhân của các ngươi chu đáo.
Đám thái giám và cung nữ cảm động rớt nước mắt, vội vàng đỡ Lệnh hoàng quý phi và cung tiễn nàng:
– Cảm tạ Hòa đại nhân ân điển!
Lăng Lam không trả lời, sải bước. Với cái chức danh quan nhất phẩm, Hòa đại học sĩ Văn Hoa Điện này quả thực nàng vẫn chưa quen lắm. Ra làm quan thay tên đổi họ, thật thấy có lỗi với cái tên mà phụ mẫu đặt cho. Lăng Lam thở dài. Cái tên mới này, nàng đã nghĩ rất lâu mới đặt được. “Hòa” trong “ôn hòa, nhiệt tình”, “Thân” có nghĩa là “ngọc”, gắn liền với điển tích “Ngọc Hòa Thị”. Cái tên mới của nàng, khá ngắn gọn, chỉ gồm hai chữ, dễ nghe dễ đọc – HÒA THÂN.
——————————————————————————————
Chú thích: Cứ đi từ cái chú thích nhỏ cho tới chú thích lớn nha mọi người ^^
– Kỳ: Cũng tức là cờ vây.
– Ngụy Tiểu Ngọc: Vào giai đoạn lịch sử mà tác giả nhắc đến, Càn Long không có hoàng hậu. Chính xác hơn, Càn Long chỉ có hai hoàng hậu và tới giờ khắc này thì hai vị này đều đã ૮ɦếƭ, Càn Long không lập thêm người nào khác. Sau này khi Ngung Diễm lên ngôi (tức vua Gia Khánh) đã phong cho mẹ mình thụy hiệu là Hiếu Nghi Thuần Hoàng Hậu, biến Ngụy Tiểu Ngọc thành hoàng hậu thứ ba và cũng là cuối cùng của Càn Long.
– Thập thất aka: Con trai của Ngụy Tiểu Ngọc, con trai út của Càn Long, tên gọi Vĩnh Lân.
– Cố Luân Hòa Hiếu Công chúa: Người con gái thứ mười của Càn Long, được Càn Long yêu quý nhất.
– Hòa Thân: Quá nổi tiếng rùi nhỉ? ^^: Trong các bộ phim chúng ta hay xem, diễn viên đóng Hòa Thân rõ ràng là già hơn Càn Long. Nhưng thực ra không phải như vậy, lịch sử có nói Hòa Thân kém Càn Long rất nhiều tuổi và ngoài ra còn nói thêm là ngoại hình ông ta nhỏ nhắn, da trắng môi đỏ rất giống nữ nhân. Hòa Thân thực ra rất có tài, ông ta chẳng những tinh thông thư pháp hội họa mà còn giỏi cả chữ Mãn, chữ Hán, chữ ௱ôЛƓ Cổ và Tây Tạng. Thời bấy giờ, trong số các đại thần rất ít ai biết bốn thứ chữ như Hòa Thân. “Đức thắng tài là quân tử, tài thắng đức là tiểu nhân”, thế nên mới nói, muốn làm một tiểu nhân nổi tiếng trong lịch sử, giữ được nhiều chức quan to, tiền tài vô biên, già trẻ gái trai không ai không biết như Hòa Thân thì vẫn cần có chữ “TÀI” => văn hóa rất là quan trọng nha ;). Trong quyển “10 đại gian thần trong lịch sử Trung Quốc” do Nhiễm Vạn Lý chủ biên có đề cập rất chi tiết về vị tham quan này, mọi người ai có hứng thú cứ tự nhiên tham thảo nhé. Còn vài vụ về Hòa Thân có sử dụng trong “Thái giám đại quan” nữa thì khi nào tới chi tiết đó, tớ sẽ chú thích tiếp. ^-^
Tác giả lảm nhảm: Vâng, cuối cùng thì 1 cái bí mật to đùng đã được giải đáp. Mọi người thấy thế nào? Thỏa mãn tò mò rùi chứ? Trong số tất cả các độc giả từng đọc “Thái giám đại quan”, chỉ mới có 2 người đoán ra vụ Lăng Lam là Hòa Thân thui ạ. Đều khui ra từ cái tên của bé Ân Đức nhà mềnh hết. Tớ phải công nhận 2 bạn này thiệt là giỏi, cái manh mối có tí tẹo vậy mà…
Hì hì, thời điểm tớ viết những dòng chính là sinh nhật của Càn Long đấy ạ. Tức là ngày 29/09/2012 tức ngày 13 tháng 8 âm lịch => 2 ngày nữa là tới trung thu. Happy B-day oppa Càn Long nhé! Chúc anh sn vui vẻ! Nhớ phải thác loạn ăn thịt nướng đó nha! ^0^
Ah, còn khoảng vài cái bí mật lớn nữa thôi, mọi người hãy… tiếp tục đón đọc nhé!
Good day!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc