Thái Giám Đại Quan - Chương 44

Tác giả: Fressia Phan

Nếu nước mắt có thể rửa trôi ưu thương hận thù thì thế gian này đã ngập trong thứ chất lỏng mằn mặn đó từ vạn cổ.
Nếu chỉ vì bị phản bội mà tự kết liễu đời mình thì xác người ૮ɦếƭ mỗi ngày sẽ đủ để trải thảm khiến ta không còn đất trống để bước đi.
Hãy thử tưởng tượng một thứ niềm tin chắc chắn như việc vầng dương mọc đằng đông, lặn đằng tây, một ngày bỗng chốc có người nói với ngươi rằng mặt trời thực ra mọc đằng tây lặn đằng đông thì ngươi sẽ phản ứng thế nào? Từ hôm đó, Dận Minh liền ngã bệnh. Trận ốm này kéo dài cho tới mùa thu mới rút đi khiến thân thể y gầy rộc xanh xao yếu ớt như thân liễu đứng trước gió đông. Lăng Lam dù đau lòng nhưng cũng chỉ có thể ngày ngày bón cho y từng bát thuốc. Tới khi hoàn toàn bình phục, ánh mắt Dận Minh từ trong suốt trở nên trĩu nặng tâm sự. Một tuần trời y thường cùng ngồi với nàng từ gác tửu lâu ngắm dòng người qua lại, thỉnh thoảng khi may mắn sẽ có thể thấy bóng dáng của đứa cháu kia của mình. Ngung Diễm tuy mới chỉ là một thiếu niên nhưng đã khá cao so với tuổi, khuôn mặt thanh tú, cử chỉ tao nhã, rất ra dáng, đặc biệt là rất có tinh thần “gặp chuyện bất bình chẳng tha”. Đi đường nếu nhác thấy hai cô nương bán cá có tranh nhau một con vịt thì chắc chắn y cũng sẽ lao vào khuyên giải, phân xử rõ ngọn ngành cho cả hai cùng vui vẻ. Mỗi khi có tình huống ấy xảy ra, một đoàn người gồm Lăng Lam, Dận Minh và cả Ân Đức sẽ rồng rắn nhau lại gần góp vui, sau khi đám đông giải tán, nàng sẽ hứng khởi vỗ vai Dận Minh:
– Đệ thấy chưa? Đó là con trai ta đó! Nó không tiếc thân mình hành hiệp trượng nghĩa!
– Cái gì mà “không tiếc thân mình” với việc “trượng nghĩa”? Ta thấy chính là thằng nhóc này thích xía vào chuyện người khác thành thói quen luôn rồi!- Lời nói tỏ vẻ châm biếm nhưng ánh mắt và giọng điệu đều tràn ngập sự cưng chiều và hài lòng, y hiện tại đang rất vui vẻ.
Trong khi hai tỷ đệ đang cười híp mắt với nhau thì phía cuối ngõ có một vị phụ nhân lụa là nhìn Lăng Lam mà tái xanh mặt mày, lập tức quay sang nói nhỏ với tỳ nữ bên cạnh rồi rảo bước lên một cỗ xe sang trọng rời đi.
Đêm hôm đó, khi đại nội mật thám của Càn Long âm thầm theo dõi tên tùy tùng của Lệnh quý phi như thường lệ thì phát hiện ra một cảnh khá kì lạ. Đầu tiên là hắn thấy tên kia chầm chậm thổi thuốc mê vào một phòng hạng sang của khách điếm bậc nhất Kinh Thành, tiếp tới thì lôi một lọ độc dược ra (lí do vì sao đại nội mật thám biết đó là độc dược ư? Vì tên tùy tùng kia lật đật chạy ra chỗ có ánh trăng soi chữ trên thân lọ để cho chắc ăn!) định đổ vào miệng một cô nương băng thanh ngọc khiết đang thiu thiu ngủ. Nhưng mà khi y chưa kịp hành động thì từ cái cổ họng của cô nương mỹ mạo tuyệt trần kia lại phát ra tiếng nói trầm khàn của một nam nhân đích thực!
– Muốn hãm hại ta bằng thứ trò mèo này ư?!? Hoang tưởng!
Tiếp tới liền vung nắm tay ra một thứ bột màu trắng khiến tên tùy tùng lập tức ngất xỉu tại chỗ!
Vị cô nương này sau khi hì hục trói chắc tay chân của tên tùy tùng vào ghế gỗ thì mới lười nhác đá đá vào ௱ô** của vị công tử nằm bên cạnh mình dậy. Người này có lẽ là phu quân của nàng, bằng chứng là họ đã có với nhau một hài tử vẫn đang chóp chép ngủ nằm trong cùng của chiếc giường rộng ngang với long sàng, lăn mười vòng cũng không sợ lao xuống đất.
Sau khi nhận thức được hoàn cảnh, vị công tử này ngái ngủ ngáp một cái, giương tay vươn vai, tiếp tới lắc lắc cổ cho đỡ mỏi làm cái mũ trọc trên đầu rớt xuống đất, xổ ra một mớ tóc dài thườn thượt khiến đại nội mật thám không khỏi cảm thán: “Ồ… hóa ra là nam tử người Hán, tới giờ vẫn còn chưa chịu gọt nửa đầu mà dùng cách hóa trang thế này, chắc chắn là người của Thiên Địa Hội! Chuyện này về nhất định phải bẩm báo với thánh thượng!”
Tên người Hán này mắng mỏ vị cô nương kia rất thậm tệ trong tiếng thì thầm âm vang trong gió:
– Lăng Dận Minh! Ân Đức còn đang ở đây, ngươi không vác tên thích khách này đi nơi khác rồi mới thẩm vấn được à?!? Trói gô hắn thế này, ta và ngươi di chuyển hắn thế nào đây?!
– A, ta thật là hồ đồ!- Vị cô nương giọng khàn này vỗ nhẹ vào trán mình than thở, lục ***c cởi dây trói rồi lê thân thể tên tùy tùng tới cửa sổ, ủn ủn vài nhát liền thành công ném bụp hắn xuống bụi cỏ bên dưới còn bản thân thì hồ hởi vác cái ghế và dây thừng đi cầu thang xuống vị trí vừa rồi, bắt đầu tra khảo.
Một xô nước lạnh buốt vào đêm thu, tên tùy tùng xấu số tất nhiên lập tức thanh tỉnh, chưa kịp há mồm nói gì đã bị tên người Hán kia phủ đầu:
– Đừng có diễn bài “Tôi không biết” với ta. Nói trước, không khai ta liền trước biến ngươi thành thái giám, sau liền bắt ngươi tận mắt chứng kiến chó săn nhai rôm rốp “cái đó” của mình!
Hoảng quá, tên tùy tùng vội la lên lanh lảnh:
– Ta khai! Ta khai! Ngươi đừng hoạn ta! Ta trên còn mẹ già chờ tôn tử, bên cạnh còn nương tử đêm dài ngóng trông, ngoài ra ta còn chưa hưởng thụ đủ lạc thú của ***! Mấy cô nương ở Vạn Hoa Lầu vẫn còn một nửa ta chưa thưởng thức qua…
– Dừng!- Vị cô nương băng thanh ngọc khiết giương chân ngọc ngà đạp vào miệng hắn, day day thái dương nói.- Bây giờ chúng ta hỏi câu nào ngươi trả lời câu đấy, cấm nói lung tung ngoài lề nghe chưa?!?
Tên kia định há mồm đồng ý nhưng xét thấy môi vẫn còn đang hôn đế giày nên liền gật đầu mãnh liệt biểu thị sự phục tùng của mình.
– Ai sai ngươi tới?- Câu hỏi kinh điển xuất phát từ miệng tên người Hán xảo quyệt biết hóa trang.
– Lệnh quý phi.- Rất dứt khoát, câu hỏi vừa dứt liền trả lời luôn, điều này chứng tỏ tên tùy tùng này được trả lương bổng không đủ nên tinh thần bán đứng chủ nhân rất cao.
Tên người Hán nghe xong thì mặt đơ ra như bị sét đánh, sau một hồi cũng lấy được tỉnh táo mà lầm rầm chửi rủa vài câu rồi tiếp tục tra khảo. Nhưng mà thật ra chẳng tra ra cái gì bởi vì tên này đúng là duy chỉ làm theo lệnh, mục đích hay cái gì gì của vụ ám sát này đều không biết thật. Chán nản, vị cô nương kia đành bỏ cuộc, bắt tên kia uống một viên bổ thận tráng dương gì đó rồi dọa:
– Đây là thuốc ta đặc chế dành cho những kẻ không biết giữ bí mật như nhà ngươi! Chuyện hôm nay ngươi phải về báo lại với Ngụy Tiểu Ngọc kia rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu dám khai ra chúng ta vẫn còn sống, viên thuốc này lập tức sẽ phát huy tác dụng, phá hủy lục phủ ngũ tạng của ngươi nhanh chóng! Ngươi sẽ ૮ɦếƭ trong đau đớn và tiếc hận!!!
Tên tùy tùng nghe thế thì tái xanh mặt mày, vái lạy hai người kia đã tha mạng rồi chạy bán sống bán ૮ɦếƭ rời đi.
Đại nội mật thám cảm thấy mình theo dõi đến đây cũng đã đủ, liền luồn lách vào bóng đêm trở lại điện Dưỡng Tâm bẩm báo với Càn Long.
—o0o—
Khi ban mai vừa mới chớm, Lăng Lam và Dận Minh đã lục ***c chuyển địa bàn ra ngoài ngoại ô Kinh Thành. Tới chính ngọ, khi cơm nước đã xong xuôi, nàng lười nhác nằm trên sạp trúc, đặt quyển binh thư gối đầu giường lên mặt tránh nắng, thảnh thơi ngủ trưa. Ngay bên cạnh, Dận Minh đang ngồi thêu một bông mẫu đơn trăm đóa lên chiếc khăn lụa trắng tinh còn Ân Đức thì đang lăng xăng trước mặt, cầm nhánh cây… múa võ.
Tiếng vó ngựa lộp cộp vội vã đang lại gần khiến Lăng Lam có dự cảm chẳng lành, nàng tỉnh dậy từ mộng đẹp, ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn về bóng người từ xa đang lại gần với tốc độ chóng mặt. Dáng người thanh mảnh, tóc đuôi sam bện chặt, bên hông còn lủng lẳng một thanh ngọc bội vô cùng quen thuộc, trên thắt lưng thêu chỉ vàng bộc lộ sự sang quý,… Con người này, cho dù xa cách hơn chục năm ròng nhưng nàng không làm sao quên hình dáng hắn được… Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách trên người hắn lúc nào cũng dát vàng dát bạc, tới đôi ủng còn nạm ngọc thượng đẳng thế kia thì làm sao một kẻ hám tài như Lăng Lam quên cho nổi?
Hắn ghìm cương ngựa cách nàng chỉ vài thước, nhảy xuống khỏi yên khiến tà áo cẩm bào bay bay. Khoảng cách gần thế này Lăng Lam mới nhận ra hắn cũng không còn trẻ nữa, những nếp nhăn đã đọng lại nơi khóe mắt và hằn lên vài đường trên trán. Nàng khẽ thở dài, thời gian quả nhiên đáng sợ, chẳng bao dung cho bất kì ai, tự vỗ *** mình đôm đốp xưng là Thiên Tử con Trời như hắn còn bị lão hóa, nàng nếu chẳng may có vài sợi tóc bạc âu cũng là lẽ thường tình.
– Lam nhi… – Hắn gọi, giọng khàn khàn đôi phần nghẹn ngào, chân bước thoăn thoắt tiến lại. Lăng Lam theo bản năng lùi lại vài phân khi hắn đưa tay muốn nắm lấy nàng.
– Ha ha, vị đại nhân này, có gì cứ từ từ nói, đừng động chân động tay.- Nàng cười khan.
Đôi mày của hắn nhíu chặt lại tỏ vẻ không hài lòng, nhìn nàng đăm đăm không chịu rời mắt khiến Lăng Lam phải đưa tay lên gãi mũi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Lăng Lam cũng đành quay sang bên cạnh, uể oải giới thiệu:
– Dận Minh, đây là Lịch nhi… à không phải, là Hoằng Lịch.- Rồi lại quay sang gật đầu với hắn.- Lịch nhi chắc cũng đoán ra rồi, đây là đệ đệ Biến th' của ta- Lăng Dận Minh, còn đứa trẻ kia là… con trai đệ ấy.
Ân Đức khịt khịt mũi rồi hắt xì một cái rõ mạnh, nó không tự nhiên cho lắm nhoẻn cười với Hoằng Lịch rồi cầm cái que vừa dùng để tập võ vẽ vòng tròn trên đất, cố gắng biểu hiện rằng mình không quan tâm tới câu chuyện mà người lớn đang nói.
Thấy con trai mình bày ra bộ dáng tủi thân như thế, Lăng Lam bèn kéo tay Hoằng Lịch di chuyển vào rừng trúc để hắn có cơ hội giãi bày.
– Lam nhi… – Hắn gọi nàng.
– Ơi?
– Lam nhi…
– Ờ.
– Lam nhi…
Lăng Lam rung động đưa tay lên chạm vào vành tai của hắn. Ôi chao mới có hơn mười năm thôi vậy mà Hoằng Lịch đã trở thành một lão già điếc thế này rồi…
Bất chợt hắn ôm chặt nàng vào lòng, có thứ chất lỏng gì đó nóng hổi trượt qua gò má hắn, thấm vào vai áo nàng.
– Lam nhi… nàng có biết ta tìm nàng bao lâu rồi không? Hơn mười năm rồi… Mười năm này, nàng đã ở đâu? Đã có những lúc ta tuyệt vọng tới nỗi muốn bỏ cuộc, nhưng rồi mỗi lần nhìn Ngung Diễm, kí ức xưa lại ùa về, khiến ta…
Hoằng Lịch thút thít như một đứa trẻ, Lăng Lam cảm thông vỗ vỗ vào lưng hắn vài cái an ủi. Yêu một người tất nhiên là khó, là khổ. Nhất là lại yêu phải một người không yêu mình như hắn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hắn đáng thương.
– Mười năm qua, đáng lẽ ra ta đã có thể cùng nàng đi qua mười năm đó… Nắm tay nàng du ngoạn sơn thủy, chọc lét nàng cho tới khi nàng cười lăn vào lòng mình…
Hoằng Lịch vừa lẩm bẩm vừa lần tìm tới môi nàng khiến Lăng Lam có phần hoảng hốt, vội vã kêu lên cắt đứt dòng suy tưởng của hắn:
– Bình tĩnh! Hoa đã héo sao còn muốn hái?
Thân thể Càn Long lập tức cứng đờ. Nàng từ chối hắn! Lam nhi từ chối hắn!
Ánh mắt giận dữ của hắn làm Lăng Lam có chút giật mình, nàng vội vàng điều chỉnh ngữ điệu, cười cười với hắn:
– Lịch nhi, hãy để mọi chuyện từ từ một chút được không? Dù sao chúng ta xa cách đã hơn mười năm trời…
Không để nàng kịp nói hết hắn đã ngắt lời:
– Từ từ? Nàng nghĩ ta còn mấy cái mười năm nữa để đợi nàng? Lam nhi, nàng cũng đã quá nhẫn tâm rồi… – Giọng hắn ngày càng nhỏ dần rồi gần như chuyển sang lẩm bẩm, tiếng gần nhỏ tới mức Lăng Lam phải hết sức căng tai ra mới nghe thấy.- Ngày trước ta đã có ý muốn chặt đứt đôi cánh của nàng, vậy mà chưa kịp thực hiện nàng đã bay đi mất, bay liền một mạch mười năm ròng…- Rồi hắn nhìn thẳng, xoáy sâu vào mắt nàng.- Lăng Lam, từ nay nàng đừng hòng thoát khỏi ta!!! ĐI, VỀ Tử Cấm Thành!!!
Càn Long kéo tay nàng tới phía ngựa, Lăng Lam giãy giụa muốn thoát ra nhưng sức lực không đủ, nàng hét to:
– Lịch nhi, đừng khẩn trương như thế! Ta sẽ không chạy đi đâu cả! Ta thề! Ta thề với chàng đấy! Hãy cứ để ta ở ngoại thành, chàng tới lúc nào ta cũng vẫn sẽ luôn ở đây đợi!!! Đừng, đừng bắt ta trở lại đó… – Nước mắt nàng đã ứa ra, trượt dài trên gò má.- Nơi đó rất rất ngột ngạt, rất… khó thở.
Bàn tay đang kéo nàng của Càn Long siết chặt hơn, hắn nhếch mép cười, dừng cước bộ, tiếng gằn lên:
– Ở bên ta nàng thấy ngột ngạt? Thấy khó thở? Hả?
Lăng Lam thấy hai con mắt của hắn đã đỏ lên, rồi liếc thấy hàng loạt thanh kiếm sắc bén của cẩm y vệ sau lưng hắn đang lóe lên dưới nắng, bất giác ngừng giả bộ khóc, lòng đổ mồ hôi vội vã lắc đầu:
– Không… không phải vậy. Ý ta không phải thế, chàng hiểu lầm rồi…
– Vậy thì đi thôi.- Càn Long dứt lời liền dứt khoát kéo nàng lên ngựa, đặt trước ***g *** mình, vung roi phi nước đại, Lăng Lam sợ hãi lọt thỏm trong lòng hắn nhưng vẫn cố gắng ngoái đầu lại nhìn, thấy Dận Minh cùng Ân Đức đã bị đám cẩm y vệ kia cung kính cưỡng chế áp tải theo mình. Nàng thầm khóc, oán trách bản thân sao lại xui xẻo đến thế?
—o0o—
Sau một thời gian tuyệt thực cùng giằng co quyết liệt với Hoằng Lịch, hắn đã phải nhượng bộ từ bỏ ý định ban đầu phong nàng làm phi tử mà để cho Lăng Lam giả nam ở bên mình dưới chức danh thị vệ. Điều này khiến hắn có chút vui sướng. Nếu như là phi tử, hắn muốn tới chỗ nàng cũng phải dạo khắp một vòng Tử Cấm Thành mới tới nơi, thực sự có chút mỏi chân. Vả lại nếu lật thẻ bài của nàng nhiều quá sẽ dậy lên làn sóng ghen ghét, thế lực trong ngoài cung ngấm ngầm soi xét điều tra,… Tóm lại là rất phiền phức! Nhưng nếu là thị vệ, Lăng Lam không lúc nào rời khỏi hắn cả, hắn thoải mái ngắm nhìn nàng nằm bò trên ghế gẩy gẩy sợi bấc nến khi hắn ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, hắn kéo nàng vào lòng khi thánh giá thân chinh tới ngự hoa viên, chỉ cho nàng những khóm hoa mới hắn đã cho người trồng trong thời gian cả hai không bên nhau,… Hoằng Lịch thật sự rất thỏa mãn với hạnh phúc hiện tại cho đến một ngày…
Hắn nhận ra nàng không còn cười với mình nữa, luôn trưng ra bộ mặt lãnh đạm nhìn mình. Biểu cảm của nàng lạnh tới nỗi hắn cảm thấy sợ hãi. Tại sao chứ?
– Thánh thượng…- nàng nhỏ giọng bái kiến hắn.
– Lam nhi…- trong giọng hắn có đau xót, tiến tới đưa tay định vuốt lên đôi mắt nàng nhưng bị Lăng Lam tránh né. Từ trong sâu thẳm của Hoằng Lịch có một ngọn lửa giận dần nhen nhóm, hắn cưỡng chế lời nói mình bình tĩnh, cười với Lăng Lam.- Từ lúc tới đây nàng có qua chỗ Ngung Diễm chưa?- Dứt lời thong thả đưa tách trà lên môi chậm rãi uống khiến Lăng Lam giật mình. Đây là một lời cảnh báo dành cho nàng!
Lăng Lam cười chế giễu, hơn mười năm trước nàng cho rằng bản thân thông minh, sắp xếp cho con trai một chỗ dựa vững chắc là Lệnh phi, nghĩ rằng nàng ta sẽ vì lợi ích bản thân mà thương yêu Ngung Diễm. Nhưng “Người tính không bằng Trời tính”, Ngụy Tiểu Ngọc đã sinh một aka cho Càn Long, nghiễm nhiên bỏ bê Ngung Diễm, dùng hết sức mình cố gắng o bế con trai ruột tranh giành tình cảm của Càn Long cùng với các aka khác. Nếu không phải Hoằng Lịch còn thỉnh thoảng nhớ đến Ngung Diễm mà triệu nó đến trò chuyện, thật sự đứa bé này sẽ rơi vào tình trạng bị ghẻ lạnh, mà trong Tử Cấm Thành hiểm ác này, không biết nó còn có thể trụ lại bao lâu trong khi vẫn còn non nớt tới thế…
– Đứa con đó của nàng… quả thật rất thích hành hiệp trượng nghĩa, ai phạm lỗi gì nó đều điều tra rồi báo lên trên.- hắn cười khục khục vài tiếng.- nên tất nhiên đã đắc tội không ít người.- thấy lời mình nói còn chưa đủ chuẩn xác, hắn liền bổ sung.- Thực ra là hiện tại nó đắc tội chẳng chừa một ai.- Nét cười trên môi hắn ngày càng rõ.- Lệnh phi ngày càng cảm thấy nó là cái gai trong mắt, cản trở mạng lưới hậu thuẫn mà nàng ta giăng ra dành cho con trai mình. Bởi vì người ngoài nhìn vào thì Ngung Diễm vẫn là hài tử của nàng nên nàng ta có chút trở ngại trong việc thiết lập mối quan hệ với những người mà thằng nhóc từng không ngại ngần mà lôi lỗi lầm của họ ra trước công đường.
Lăng Lam hít sâu một hơi, chớp mắt nhìn Hoằng Lịch. Trước mặt nàng giờ phút này dường như không còn là Lịch nhi của nàng năm nào nữa, hắn đã là một Càn Long rồi. Mười năm, đủ thời gian để hắn thay đổi, đủ để hắn dùng mọi cách để xích nàng lại bên người mình.
– Diễm nhi… nó cũng là con trai chàng… – Tiếng Lăng Lam rất nhỏ, nàng nhìn hắn, đôi mắt phiếm hồng.
– Ồ…- Càn Long cười híp mắt, rõ ràng hắn đang cười mà lại khiến nàng rét run.- Ta có rất nhiều đứa con trai.
Nhận được câu trả lời này, Lăng Lam chợt thấy miệng mình đắng chát. Nàng lảo đảo tiến lại gần, ngồi lên đù* hắn, thật dịu dàng nói:
– Lịch nhi, có lẽ cả chàng và Ngung Diễm đều thật sự cần ta giúp đỡ… Ta muốn ra làm quan, chàng sắp xếp đi, trước tiên có lẽ là một chức nho nhỏ Hộ Bộ Thị Lang đi.
Hoằng Lịch cười, đuôi mắt của hắn cong lên một độ cong hoàn mỹ. Rất thản nhiên, hắn cúi xuống chạm môi lên làn da mát lạnh ở cổ nàng, khẽ “ừm” một tiếng đồng ý…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc