Thái Giám Đại Quan - Chương 43

Tác giả: Fressia Phan

Lại một hành trình dài dằng dặc diễn ra, Lăng Lam cảm thấy mình chẳng khác gì tội phạm truy nã, ngày nhỏ thì chạy Hoằng Lịch hết từ đông sang tây rồi lại từ nam sang bắc, tới bây giờ lại chạy Hồ Bình ngược xuôi, thậm chí chạy xuyên biên giới. Haizz… lại nói, cái vấn đề “lãnh thổ” này rất thiêng liêng và ý nghĩa nha. Đất Thanh triều, cho dù Hồ Bình có nhìn thấy nàng nhởn nha trước mắt, muốn trùm bao tải mang về An Nam vẫn phải qua cửa kiểm dịch, không cẩn thận là phiền hà với quan phủ địa phương nhé, hiện tại triều đình cấm *** qua biên giới mà.
Vốn nàng cũng chẳng muốn tới nơi này đâu, nhưng mà nàng và Dận Minh ngoài tiếng An Nam ra thì chỉ biết có tiếng Hán, chẳng lẽ lại lưu lạc nơi nào khác rồi xì xồ “ông nói gà, bà nói vịt” với mấy người ngoại quốc? Quả thật là không ổn mà! Vậy nên, giờ nàng đang phải cấp tốc dạy tiếng Hán cho Ân Đức. May mắn là tiểu tử nhà nàng thông minh, học tới đâu nhớ tới đó khiến kẻ làm mẫu thân như nàng hết sức vui lòng. Hài tử nhà người tầm tuổi này nói còn chưa sõi, vậy mà con trai nàng lại thông thạo hai thứ tiếng nha!
– Quả đúng là “hổ mẫu sinh hổ tử”!- Lăng Lam thích chí vỗ đét một cái vào đùi mình, nhìn con trai mà gật gù tâm đắc.
– Là “hổ phụ sinh hổ tử” mới đúng! Phụ thân nó là tướng quân danh trấn thiên hạ, thông thạo từ binh pháp cho tới kinh thư, đã vậy còn sáng lập ra đủ loại võ phái, đánh đông dẹp tây,…
– Dừng!- Lăng Lam đưa tay ra trước chặn trước họng Dận Minh, mắt nàng chớp chớp rơm rớm đầy tính kịch.- Ngươi cứ nhất thiết phải xót muối vào vết thương chưa lành của tỷ tỷ mình mới được à? Hử?
Dận Minh liếc nàng một cái, xác nhận rằng nàng lại giở thói giả đò mỏng manh như mọi bận, chẳng thèm nói chuyện nữa, bế Ân Đức lên đùi, giở y sách ra dạy cho thằng bé nhận biết vài cây thuốc cơ bản.
Lăng Lam hừ hừ vài tiếng, cũng lặng im, đầu ngẩn ngơ suy nghĩ. Chẳng hiểu sao lòng nàng có một thứ cảm giác mãnh liệt muốn phi ngựa thẳng tới Kinh Thành. Hơn mười năm rồi, nơi ấy giờ thế nào? Hơn mười năm rồi,… Ngung Diễm nhìn ra sao…?
Rong ruổi chẳng biết đã bao ngày trong xe ngựa, cuối cùng hai lớn một nhỏ cũng tới được Kinh Thành. Người ngoài nhìn vào thì thấy rõ ràng đây là một gia đình nhỏ, một cặp phu thê cùng nhi tử mới từ một thôn trấn xa xôi nào đó tới tá túc chốn phồn hoa này. Lại nói tại sao lại có vụ “một cặp phu thê” ở đây, cái này cũng không có gì mới lạ, “thê” chính là Dận Minh, mà “phu” chính là Lăng Lam nàng. Đệ đệ giả gái thành quen mà vị tỷ tỷ của y thì tới chốn cũ này thì kỉ niệm bao năm giả nam đầu trọc lại ùa về, thúc giục bản năng xưa cũ trỗi dậy khiến Lăng Lam không thể cưỡng được. Nàng dắt tay “nương tử” và nhi tử dạo phố, cầm cái quạt phe phẩy chỉ đông chỉ tây, nói liến thoắng:
– Tửu lâu kia ngày trước ta cá với một vị hảo hán giang hồ, uống một buổi liền hết veo mười vò, hắn thua nên phải chi bạc.- Tiếp tới mắt sáng lên nhìn sang phải.-Tên chủ của sòng bài kia cứ nhìn thấy ta là mặt nhăn hơn khỉ, hỏi ta lại đến làm hắn phá sản à, vốn là ta đã thông thạo mọi mánh nên đánh đâu thắng đó, được dân cờ bạc phong là “Quỷ khóc thần sầu”.- Chưa kịp kết thúc câu chuyện cũ, nàng đã thấy cái biển hiệu “Vạn Hoa Lầu” khiến kí ức dội về, Lăng Lam hô lên.- A a, cái kĩ viện kia, ngày trước ta…
Nàng còn đang dở lời thì nghe thấy tiếng Dận Minh ho khụ khụ, lườm nàng rồi liếc sang Ân Đức, ánh mắt hắn xẹt qua một tia lửa roẹt roẹt, đại ý của tia lửa này chính là: “Tỷ khoe cái gì với đứa cháu bé bỏng của ta đấy?!?”. Chưa kịp hối hận vì những gì mình vừa thốt ra, Lăng Lam đã nghe một giọng hết sức non nớt vang lên khiến nàng dở khóc dở cười:
– Mẹ, kĩ viện là cái gì?
– A ha ha…- nàng cười đánh trống lảng.- Để mẹ mua cho Ân Đức xâu mứt quả nhé, ngon cực luôn!
– Vâng ạ. Nhưng mà cái kĩ…
– Ân Đức!- Lăng Lam làm mặt nghiêm nghị nhìn con.- Mẹ không muốn con nhắc tới từ này nữa, nghe chưa?
– Dạ?- thằng bé ngơ ngác.
Dận Minh tiến lên ςướק Ân Đức từ tay Lăng Lam:
– Tỷ không thể dùng đàn áp để xử xự với trẻ nhỏ được, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu!- Tiếp tới y nhìn Ân Đức, trìu mến giảng giải.- Đó là nơi nam nhân tìm thú vui.- Để minh họa cho lời mình nói, y chỉ vào mấy nữ tử đang đứng ở cửa lâu mời khách rồi tiếp tục.- Con nhìn thấy mấy vị cô nương xiêm y xộc xệch kia chưa, hở cả nội y kia kìa, thú vui của nam nhân chính là đó!
Lăng Lam lập tức che tai Ân Đức lại, quắc mắt trừng Dận Minh:
– Ngươi nói thế đấy à? Ngươi làm hỏng con trai ta!!!
– Đệ chỉ nói sự thật!
– Sự thật cái đầu ngươi! Ngươi đang nhồi nhét vào đầu nó những thứ không trong kinh thư hay binh pháp!
– Con người có thất tình lục dục, chối cũng không chối được, thằng bé biết điều này sớm không phải tốt hơn sao?
– Ngươi…
Giọng Lăng Lam run run, nàng sắp phẫn uất ói máu tới nơi thì không biết từ đâu ra một thiếu niên đứng trước mặt Ân Đức, cúi xuống nhỏ nhẹ nói:
– Nhân gian có thiện và ác, giống như một ngày có sáng và tối. Kĩ viện kia thuộc mặt tối, chính là thứ chúng ta không nên lún sâu. Tiểu đệ hiểu chứ?
Ân Đức gật đầu một cái. Thiếu niên kia mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, khẽ xiết rồi mới đứng dậy, ngẩng cái đầu con trẻ của mình lên nhìn Lăng Lam và Dận Minh:
– Phụ mẫu không nên để con cái nhìn thấy mình cãi lộn.- tiếp tới nhíu mày nhìn Lăng Lam.- Vị thúc thúc này không nên nặng lời với nương tử, nữ nhân vốn là sinh ra để được che chở bảo vệ.
Lăng Lam chống một tay vào hông, P0'p P0'p thái dương, hoàn toàn quên béng giờ mình đang diện nam trang. Kinh Thành quả thật thay đổi nhiều quá, bây giờ đi ra đường mới được vài bước đã bị một đứa bé hơn mười giáo huấn đạo làm người. Thiên hạ đại loạn rồi!
– Tiểu tử, ngươi con cái nhà nào hả?- Dận Minh tò mò cúi xuống hỏi, hai tay chống gối tạo thành tư thế chổng ௱ôЛƓ rất đặc thù.
Thiếu niên kia nhíu mày:
– Vị cô cô này, nàng cũng nên giữ ý một chút, nữ nhân có “tam tòng tứ đức”…
– Mẹ, anh này bị ngộ sách ạ?- một câu hỏi ngây thơ chỉ có thể xuất phát từ một con người ngây thơ, tất nhiên ở đây thì chính là Ân Đức dễ thương muôn phần.
– Con trai, có những chuyện không nên nói thẳng nói thật quá, sẽ khiến người khác tổn thương.- Lăng Lam nói với thằng bé, không quên đắc ý liếc thiếu niên hơn mười kia một cái. Khoan, thế này có tính là nàng bắt nạt trẻ nhỏ không nhỉ?
Thiếu niên nghe nàng nói xong, mặt cũng không đổi sắc, từ tốn quay gót giày, bước thẳng. Trước khi y khuất bóng, nàng còn kịp nhìn thấy trên hông y đeo một khối ngọc bội nhìn rất quen mắt, thậm chí tới cả cái bộ dạng bước đi cũng vô cùng… quen thuộc, quả thật rất giống…
– Tỷ, thằng nhóc đó có cái bớt đỏ ở cổ y hệt con cháu họ Lăng ta! Ha ha, sao hay thế nhỉ?- Y cười tới là vui vẻ hí hửng, rồi chợt thấy có một cơn gió chạy vụt qua mình tới phía trước.- Tỷ, tỷ chạy đi đâu thế?
Dận Minh vội vã bế Ân Đức đuổi theo. Lăng Lam tóm lấy cánh tay thiếu niên kia, còn chưa kịp vạch cổ nó ra xem thì một loạt cấm vệ quân đã bao vây lấy nàng, kiếm giáo sáng loáng, tiếng quát rõ ràng như vạch vào tâm trí của nàng từng vết chém:
– NGU DÂN! MAU BUÔNG THẬP NGŨ AKA RA!!!
Lăng Lam lập tức ngã ngồi ra đất, mắt hướng lên thiếu niên đang dùng cái nhìn lạnh lẽo chiếu xuống mình. Tay nàng run run nắm chặt lấy gấu áo, mắt chẳng thể chớp lấy một cái, ánh nhìn như muốn xuyên suốt mọi quá trình trưởng thành của đứa nhỏ này. Có một thứ chất lỏng tức tối ép chặt trong mắt đòi được xả ra nhưng nàng vẫn cố giữ, nàng chỉ sợ chỉ một cái chớp thôi, thằng bé sẽ biến mất khỏi nàng không tung ảnh.
Đám cấm vệ quân hộ tống chủ tử đi về phía Tử Cấm Thành, Lăng Lam cứ ngồi ngây ngốc ở đó nhìn bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy vững vàng ấy đi khuất khỏi tầm mắt mình mà không thèm ngoảnh lại lấy một lần.
– Tỷ…- Dận Minh lay người nàng, trong giọng nói của y sợ sệt rõ ràng.-… Tỷ sao vậy?
Cho tới khi bóng hình kia khuất hẳn, Lăng Lam mới thất thần quay lại nhìn Ân Đức, nàng ôm thằng bé thật chặt, từng hột từng hột nước mắt to như những viên trân châu cứ thế đua nhau rơi xuống vai áo thằng bé, nàng khóc nấc lên từng hồi.
Một tiếng sáo trúc vang lên trong không gian, mang theo sự rệu rã thấm nhuần vào tâm can người hứng thanh. Bầu trời nhem nhẻm tối, vẫn còn vài mảng mây xám xịt đậu lại trên bầu trời sau cơn bão cuối hạ. Vài sợi gió đơn côi ve vuốt gò má nhòe nước của Lăng Lam. Giữa con phố đang dần trở nên thưa thớt vì mặt trời đã khuất bóng, Lăng Lam cứ như vậy xiết chặt vòng tay hơn, nước mắt cứ từng giọt từng giọt nhòe trên vết bớt trên cổ thằng bé…
—o0o—
Con người sống trên đời, có những kí ức tuyệt nhiên không nên động vào. Nếu chẳng may chạm phải, hậu quả sẽ khôn lường…
Trạng thái thẫn thờ của nàng đã kéo dài được nửa tháng rồi, Dận Minh lực bất tòng tâm nhìn tỷ tỷ mình như bị ma quỷ đoạt hồn, ngày ngày lãnh đạm ngồi trên tửu lâu, hướng mắt xuống dòng người nhộn nhịp phía dưới đang qua lại. Mỗi khi nhìn thấy thiếu niên hôm nọ, tỷ tỷ của y sẽ nhổm hẳn người dậy, miệng nở một nụ cười méo xệch, mắt phiếm hồng loang loáng nước. Cho tới khi y không chịu được nữa liền giật tay nàng kéo người Lăng Lam nhìn về phía mình.
– Tỷ…- y mở lời – ngày ấy khi xem mạch cho tỷ, nhận ra rằng tỷ vừa mới hạ sinh một hài tử, ta dù băn khoăn trong lòng nhưng vẫn không muốn ép buộc tỷ, nghĩ rằng rồi sẽ có ngày tỷ tình nguyện nói cho ta biết. Nhưng giờ cũng đã qua hơn mười năm rồi… Mười năm “thượng hải tang điền”, nỗi đau nào có lẽ cũng nên vơi bớt… Biểu hiện những ngày qua của tỷ… – y dừng lại thở dài, chấn định chính tinh thần của mình một chút mới đủ can đảm hỏi tiếp – … Thập ngũ aka kia… có phải chính là nhi tử của tỷ và Hoằng Lịch không?
Câu hỏi vừa thốt ra liền khiến tâm thần Lăng Lam trấn động mạnh, như một cái tát ép nàng phải thanh tỉnh. Sau một hồi lâu, Lăng Lam mới chua chát cười:
– Ta cứ ngỡ mình có thể giấu được mãi… cứ tự cho rằng mình thông minh, cuối cùng “cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”… Ta có lỗi với mẫu thân, có lỗi với đệ…
Dứt lời liền xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt đệ đệ mình.
– Còn cả phụ thân nữa!- Bàn tay đang đặt trên bàn của Dận Minh run run khiến chiếc bàn cũng rung theo, y đành hạ xuống đùi, ***g chặt từng ngón tay mình vào với nhau. Y cảm thấy như tỷ tỷ vừa đâm một nhát vào *** mình, sâu thật sâu…
Lăng Lam lắc đầu chầm chậm, khổ sở cất tiếng:
– Ta không có lỗi với phụ thân… – Nàng thấy trong cổ họng mình có vị đắng ngắt, hít một hơi sâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Dận Minh, khó khăn nhả ra từng từ.-… Ngày ấy… chính phụ thân đã BÁN ta và mẫu thân cho Hoằng Lịch…
Thế rồi nàng nói, nàng kể cho y mọi chuyện trong quá khứ… Từng lời từng lời, rõ mồn một…
Dận Minh chớp mắt, ánh nhìn trượt trên người Lăng Lam. Làn da nàng trắng toát, vạt áo xanh xao trượt dài trên đùi, môi mấp máy và giọng run run. Mọi tiếng động chìm nghỉm biệt tăm, chỉ còn lời nàng là rõ nét như quất vào tâm trí y từng nhát roi da. Y chợt cảm thấy lạnh… cái lạnh dường như luồn lách qua từng tấc da y mà càn quét vào mạch máu rồi chạy thẳng vào tim. Hàng mi y rung rung không nhịp điệu, chỉ mong rằng một cái chớp mắt này, mọi chuyện sẽ hóa hư vô…
Mãi tới sau này, khi đối mặt với lọ độc dược sắp kết liễu đời mình, từng chi tiết của cuộc nói chuyện này tái hiện trong đầu Dận Minh sắc nét như chỉ vừa mới ngày hôm qua. Và cũng mãi tới khi ấy y mới muộn màng nhận ra rằng mình đã sai lầm khi muốn rõ tường tận mọi chuyện trong quá khứ… Cái gọi là quá khứ chính là quá khứ, được dùng để quên đi chứ không phải để khơi lại. Có những thứ cả đời này không biết chính là vẫn tốt hơn là biết, biết rồi lại kéo tới hàng ngàn vạn nuối tiếc sau này…
———————————————————
Chú thích:
– Quang Trung – Nguyễn Huệ đã sáng tạo ra thế võ “Yến Phi Quyền” nổi tiếng, ngoài ra còn đồng sáng lập ra một vài môn võ khác.
– Thất tình lục dục:
+Thất tình gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục (Mừng, Giận, Thương, Ghét, Buồn, Vui Muốn).
+Lục dục bao gồm:
1. Sắc dục: H*m mu*n nhìn thấy sắc đẹp.
2. Thính dục: H*m mu*n nghe âm thanh êm tai
3. Hương dục: H*m mu*n ngửi mùi thơm dễ chịu.
4. Vị dục: H*m mu*n ăn ngon miệng.
5. Xúc dục: H*m mu*n thân xác sung sướng (khụ khụ, thiện tai thiện tai…)
6. Pháp dục: H*m mu*n ý nghĩ được thỏa mãn.
– Tam tòng tứ đức:
+Tam tòng là “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” (khi còn ở nhà thì nghe theo cha, lấy chồng thì nghe lời chồng, chồng ૮ɦếƭ nghe theo con trai) (ta căm, ta hận, ta băm cái chế độ này!!!)
+ Tứ đức là “Công, dung, ngôn, hạnh”. Theo quan niệm Nho giáo người phụ nữ phải chấp hành cái “tam tòng” như trên, rồi lại phải có cả tứ đức:
Công: Nữ công gia chánh phải khéo léo. Với phụ nữ xưa chủ yếu là may vá thêu dệt, nấu nướng, với phụ nữ giỏi thì có thêm cầm kỳ thi họa. (Làm phụ nữ thuở xưa quá là khổ ha =(( )
Dung: Dáng người hải hòa nhã gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân.
Ngôn: Lời ăn tiếng nói phải khoan thai, dịu dàng, mềm mỏng.
Hạnh: Tính tình hiền thảo, trong nhà nết na, kính trên nhường dưới, chiều chồng (ôi ôi…) thương con, ăn ở tốt với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt.
– Thượng hải tang điền: Nói tắt của câu Hán Văn “Tang điền biến vi thương hải”, dịch ra là “ruộng dâu biến thành biển xanh”, hiểu nghĩa chính là: “Cảnh đời luôn luôn biến đổi, không có gì là vĩnh hằng”. Ðiển tích: Theo Thần Tiên truyện, Vương Phương Bình, người đời Hậu Hán, đỗ Hiếu Liêm, làm quan đến chức Trung Tán Ðại Phu, từ quan đi tu Tiên, đắc đạo, giáng xuống nhà Thái Kinh, cho sứ giả mời Tiên Nữ Ma Cô đến. Phương Bình hỏi Ma Cô về thời gian cách biệt. Ma Cô nói với Phương Bình rằng: Từ khi biết ông đến nay, đã thấy biển Ðông đã ba lần biến thành ruộng dâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc