Thái Giám Đại Quan - Chương 42

Tác giả: Fressia Phan

Ngày trước, trong cuộc thi viết thư pháp cấp trấn, Lăng Viễn Nhai đã vinh danh đầu bảng, y rất hứng khởi chạy một mạch về nhà, giơ cái vòng ngọc quý báu với y mà rẻ tiền với quan viên ra cho nương tử mình xem. Lã Tứ Nương nhìn vòng ngọc trầm ngâm một hồi, gật gù giả vờ thích thú cho lang quân vui.
– Ta nghĩ thế này, vòng sẽ để cho Lam nhi làm của hồi môn, nàng thấy sao?- Hai mắt y hấp háy sáng hỏi vợ.
Lã Tứ Nương cười tươi, gật đầu lia lịa, nhảy cẫng lên hôn chụt một cái vào má y làm Lăng Viễn Nhai xém chút xấu hổ tới độn thổ. Hai vợ chồng cười toe tiến tới bên giường trúc, đeo cái vòng vào tay đứa con gái đang ngủ chảy nước dãi ra đầy gối.
Tới khi tỉnh dậy, thấy được hảo tâm của phụ mẫu dành cho mình, Lăng Lam đã rất vui, nàng huơ huơ cổ tay trên không trung, cười tới ngớ ngẩn làm Dận Minh ghen tị. Y níu tay áo mẫu thân phụng phịu đòi cái vòng, bị lườm một cái cảnh cáo liềm im.
Lăng Lam rất quý cái vòng này, nàng khi rảnh rỗi thường ngắm cái vòng cười tủm tỉm, tưởng tượng ra đức lang quân của mình trong tương lai, tới khi ngủ còn ôm chặt vòng tay trong ***.
Một hôm trong lúc giặt y phục bên bờ suối, nàng vừa giặt vừa hát, giọng ca trong trẻo vang vọng khắp núi rừng, kết quả là cao hứng quá đà, vòng ngọc đập vào tảng đá nhô ra cạnh nơi nàng đang ngồi, vỡ làm đôi. Tiếng ngọc vỡ thanh thúy vang lên, Lăng Lam cứ ngẩn ngơ nhìn rồi nhặt vòng lên, vứt cả quần áo ở đó, chạy vội về nhà, sà xuống chân mẫu thân đang quay sợi:
– Mẫu thân, vòng của con vỡ rồi!!
Lã Tứ Nương thấy khuôn mặt con gái đang sắp khóc thì cố nén tiếng thở dài. Đứa nhỏ này, chiếc vòng đó dù sao nếu nhà hết gạo còn có thể mang ra tiệm cầm đồ được, sao lại đánh vỡ chứ… Nàng xoa đầu con, nhẹ giọng:
– Không sao, không sao, để khi nào có bạc sẽ mua cho Lam nhi cái mới. Được không?
Hàng mi của Lăng Lam nghe vậy thì cụp xuống, ngoan ngoãn gật đầu dưới bàn tay dịu dàng đang xoa đầu nàng của mẹ. Nàng biết… nhà nàng sẽ không bao giờ có đủ bạc để mua cho nàng cái mới…
Hôm sau xuống chợ bán mấy con cá mới bắt được cùng mẫu thân, nàng nhìn thấy một vị tiểu thư cao sang đang dạo phố. Vì sao biết rằng nàng ấy là tiểu thư cao sang ư? Lăng Lam có mắt mà! Bên cạnh có mấy thị vệ đi theo tháp tùng cùng vài hầu nữ, trên người áo gấm lụa là, tóc cài trâm vàng quý giá, và nhất là trên tay nàng ấy có một chiếc vòng bạch ngọc rất đẹp. Chiếc vòng đó đẹp tới nỗi Lăng Lam cứ thẫn thờ đứng đó, mãi tới khi bị mẫu thân lay người thì nàng mới tỉnh lại. Hôm đó từ chợ phiên về, Lã Tứ Nương lấy ra một khúc gỗ nhỏ nhưng nhìn có vẻ là gỗ tốt, dùng chùy thủ vót cho nàng một chiếc trâm cài tóc, tiếp tới còn khắc lên đó những đám hoa li ti vô cùng sống động, phảng phất vài giọt tuyết đọng lại sau gió đông. Phụ thân dùng Pu't lông chấm mực đỏ tô điểm hoa đào trên cây trâm, viết lên đó vài câu thơ của Lý Bạch, xong xuôi còn tỉ mẩn phết một lớp giữ màu rồi mới tặng cho nàng.
Nhận được món quà này, Lăng Lam cảm thấy rất ấm áp, nàng cười tươi cho phụ thân và mẫu thân vui. Nàng nắm chặt cây trâm trong tay, đầu vện lên những suy nghĩ: “Mộc trâm rất đẹp, nhưng vẫn không phải vòng ngọc kia…”
Từ đó nàng đã hiểu, muốn đeo vòng ngọc phải là người có tiền. Có tiền mới có thể đeo vòng ngọc, mới có năng lực giữ cho vòng ngọc không bị vỡ.
Trong đêm tối, ôm chặt mộc trâm trong lòng, đầu nhọn của trâm đâm nhẹ vào *** trái nàng qua lớp vải rệu rã, Lăng Lam nhắm mắt, trong lòng dậy sóng quyết tâm: Nàng NHẤT ĐỊNH phải là người CÓ TIỀN!
—o0o—
Hôm nay Lăng Lam xuống bếp nấu cá kho, mùi thơm bay sực nức khắp y quán khiến bệnh nhân hứng mũi lên hít ngửi, Dận Minh vỗ bàn, làm sánh cả lư hương trước mặt, bất bình nói:
– Làm thế này là ý gì?
Dứt lời liền tức tốc sấn sổ xô đổ bàn ghế, bỏ bệnh nhân đang khám dở mà chạy nhào xuống bếp:
– Tỷ, tỷ làm ta phân tâm không chuẩn mạch được!
Lăng Lam “ồ…” một tiếng dài, vẫn tiếp tục chỉnh củi lửa đun nhỏ, cười híp:
– Ta chính là lo nghĩ cho đệ. Hăng say hành y như thế, bệnh nhân khỏi thì đệ liền lao lực mà an giấc ngàn thu. Vậy nên mới dụng tâm đun nồi cá kho này, vậy mà đệ lại…
Nàng đưa khăn tay lên chấm chấm nơi khóe mắt khô roong khiến tai Dận Minh giật giật, y nghi ngờ dạo này tỷ tỷ mình xem tuồng nhiều quá bị lây nhiễm rồi, định đóng cho ai xem đây.
Cá chín, nàng liền mang tới cho y một bát, cười tới là gian…
Dận Minh nhíu mày, cái mũi hít hít xác định những gia vị được tẩm ướt. Quả nhiên…
– Tỷ, ta là thần y đó nhé.
– Ừ. Ta biết.- Lăng Lam vẫn ngây thơ gật đầu như trống bỏi, thúc giục y.- Ăn đi đệ đệ yêu quý của ta. Cá này sáng sớm ta đã ra suối bắt về, rồi lại lọc sạch *** nấu cho đệ. Nhớ ăn cho hết, đừng phụ tấm lòng ta!
– Tỷ…- Dận Minh P0'p trán.- Mặc dù tỷ đã dùng nhiều gia vị tới vậy để che mùi, nhưng ta vẫn ngửi thấy đó nhé…
– Hử?- Lăng Lam nhướng mày.
– Tỷ bỏ Xuân dc vào đây làm gì?- Dận Minh đặt bát cá xuống, ngón trỏ chỉ thẳng vào con cá đang nằm đuỗn ra trong một tư thế của cá.
Bị phát hiện, Lăng Lam đành lật bài ngửa:
– Dận nhi này, trong phòng đệ hiện đang có một cô nương “bán mình chuộc cha” điển hình, đệ nếu có hứng thú thì “làm” đi, có kết quả ta nuôi được không? Họ Lăng không thể cụt đuôi từ đệ được!
– Sao tỷ cứ ép đệ?- Dận Minh tức hộc máu quát.
– Ta ép nổi đệ sao? Đệ có chịu ăn cá ta nấu đâu!!- Lăng Lam đập bàn đứng dậy.
Hai tỷ muội nhìn nhau tóe lửa, theo mấy loại tiểu thuyết thịnh hành gần đây thì có thể miêu tả một cách giản lược là “đao quang kiếm ảnh” xẹt xẹt khắp phòng.
– Lăng công tử…- một tiếng nói yếu ớt vang lên, hai người liền quét mắt qua đó khiến vị cô nương nọ giật mình sợ run, mãi sau mới có thể lấy hơi nói tiếp.- Tiểu nữ đã nhận tiền mua quan tài chôn cha… công tử nếu không vừa lòng tiểu nữ, thật lòng tiểu nữ không biết phải làm sao để trả nợ cho Lăng phu nhân…
Lăng Lam khoanh hai tay trước ***, chân trái rung rung thích chí nhìn vẻ mặt khó xử của Dận Minh, bộ dáng này của nàng thực rất giống mấy tên sơn tặc, miệng nàng lẩm bẩm:
– Lương y như từ mẫu, cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp,… Chẳng may Dận Minh thần y có bằng lòng?
– Hừ.- Dận Minh quắc mắt nhìn Lăng Lam.- Để nàng ta lại phụ việc cho y quán, dù sao cũng đang thiếu người.
Dứt lời liền hào sảng phất tay áo rời đi. Lấy cái cớ dở hơi đó để ép y “hành sự” ư? Đừng hòng!
Kết quả như dự đoán, Lăng Lam hí hửng chạy lại chỗ vị tiểu cô nương kia, nắm tay mà rằng:
– Muội muội, y cho muội ở lại rồi, nhớ tranh thủ thời gian bồi đắp tình cảm rồi biến y thành nam nhân của mình. Chắc chắn muội không thiệt thòi đâu.
Đôi mắt vừa còn ướt nước của vị cô nương loáng chốc liền sắc bén:
– Tỷ tỷ yên tâm, xong việc nhớ trả đủ bạc là được.
– Chuyện này còn phải nói sao?! Lăng đại gia ta, đã nói là sẽ giữ lời!- nàng đập tay lên *** đầy khảng khái. Vị cô nương che dấu ánh mắt nghi hoặc dành cho nàng, cười cười:
– Mong là như thế…
Kể từ đó, vị cô nương tên Lệ Nhan này ở lại y quán lo vài việc vặt. Sáng sớm dậy quét tước một vòng, vừa quét vừa cất tiếng hát véo von những bài đồng dao của dân du mục, tiện thể múa may vài vòng cực sảng khoái. Chẳng hiểu ngẫu nhiên hay cố ý, vị trí mà cô nương này biểu diễn những tiết mục kể trên đều vừa đúng là khoảnh sân trước cửa phòng Dận Minh khiến y không thể không chú ý tới. Điều này… thực ra chẳng dễ chịu chút nào! Dận Minh có thói quen ngủ nướng, Lệ Nhan kia mới sáng sớm đã làm loạn quấy rầy giấc ngủ của y, nếu không phải nể tình nàng là nữ nhân, có lẽ y đã phi châm điểm huyệt cho nàng nín cả đời luôn rồi! Vậy mà cô nương này lại còn không biết điều, thấy mỗi sáng y sau khi bị đánh thức đều mở cửa sổ, bắn tia mắt căm thù tới phía nàng, nàng lại còn tưởng đấy là tia nhìn đắm say mê luyến, vậy là lại càng hát múa lớn tiếng hơn làm Dận Minh chỉ muốn đâm đầu vào gối ૮ɦếƭ luôn cho xong. Lại còn được cả vị tỷ tỷ xảo quyệt của y, biết thừa rằng y tức tới xì khói chứ chẳng phải yêu thương gì nàng kia thì tỏ ra cực kì đắc ý, như ngầm ra hiệu rằng: “Ta để cho nàng hành đệ tới mất sức thì thôi, ai bảo dám không nghe lời tỷ tỷ cơ chứ! Ha ha!”
Mãi cho tới khi việc trên đều đặn trong vòng một tháng trời, sức khỏe và tinh thần Dận Minh đều giảm sút khiến năng suất chuẩn bệnh của y giảm đáng kể, dẫn tới bạc trong kho ít đi, Lăng Lam mới bừng tỉnh mà khuyên nhủ Lệ Nhan kia dùng phương thức khác để mồi chài nam nhân. Nàng nói: “Dận Minh thực ra là một kẻ khá yếu ớt, y hay xấu hổ, muội sấn sổ quá coi bộ không ổn, e thẹn một chút có lẽ hay hơn.” Tiếp thu ý kiến cao minh của nàng, Lệ Nhan chuyển sang ngày ngày cứ nhìn thấy Dận Minh là mặt lại đỏ, chạy trối ૮ɦếƭ vì xấu hổ…
Lăng Lam vỗ bốp một cái vào trán rồi đập đầu cộp cộp xuống bàn, phi vụ này coi bộ nàng lỗ vốn, cô nàng Lệ Nhan kia sao lại ngây ngô thế kia chứ? Lần sau chắc chắn rút kinh nghiệm, có mướn người nhất định phải mướn gái lầu xanh, đảm bảo Dận Minh sa bẫy!
Trong khi ở vùng biên giới Lăng Lam đang đau đầu suy tính cho thế hệ mai sau nhà họ Lăng thì An Nam lại rơi vào chiến tranh đại loạn. Chuyện huynh đệ Tây Sơn tương tàn, máu binh lính chảy xuống còn chưa mọc nổi cỏ thì Lê Chiêu Thống bị Nguyễn Hữu Chỉnh xúi giục, mang phẩm vật cùng quốc thư vào Phú Xuân dâng cho Hồ Bình, nói rằng muốn đòi lại đất Nghệ An. Bao nhiêu chuyện cùng đổ xuống một lúc như bão táp, chàng chỉ cười gằn một tiếng, báo cho sứ giả rằng sẽ cho tướng đem binh ra Thăng Long lấy đầu kẻ sinh sự. Mặt Bắc còn chưa lo xong thì hay tin Nguyễn Ánh muốn giành lại Gia Định, giờ Nguyễn Lữ đã phải bỏ thành mà chạy. Hồ Bình bị vây trong tình thế rối như tơ vò. Muốn giành lại Gia Định cần phải hành quân qua đất của Nguyễn Nhạc, mà vết thương cũ còn chưa kịp lên da non, tình huynh đệ đã sứt mẻ không còn cách nào vá lại, giờ làm cách nào để mượn đường hành quân dẹp giặc mà không bị hiểu lầm thành muốn ςướק ngôi anh?
Vậy là Hồ Bình liền đau xót để mặc đất Gia Định cho anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ lo liệu còn mình thì khiển tướng ra Bắc xử lí Nguyễn Hữu Chỉnh.
Các trí sĩ trong thiên hạ nói rằng dường như Ông Trời đang thử thách Bắc Bình Vương, một số người theo lời hiệu triệu của chàng cũng gia nhập hàng ngũ giúp dân giúp nước. Có tin đồn rằng đợt này Bắc Bình Vương đã lâm bện*** tới nỗi không xuống nổi khỏi giường nên mới không thể thân chinh ra Bắc dẹp loạn- phong cách thường thấy của chàng. Người ta còn đồn thổi rằng Vương gia cứ ngày ngày ôm chặt một vò R*ợ*u Hỉ Lam quý giá. Nghe nói vò R*ợ*u này do chính tay vị thê tử đã tự vẫn kia ủ, nói rằng Tết năm nay sẽ khui ra cho chàng uống…
Thấy mấy loại tin tức hàng chợ đầy chất bi kịch này xuất hiện trong y quán của mình, Dận Minh lập tức đóng một cái biển ghi chữ “CẤM MẤT TRẬT TỰ” treo lên tường ngay chính giữa y quán, người nào nhìn lướt qua còn tưởng y treo hoành phi thể loại mới.
Lăng Lam vẫn sống rất nhàn tản, cho tới khi nàng nghe tin Nguyễn Hữu Chỉnh đã bị bắt rồi chém, tướng được Hồ Bình cử đi là Võ Văn Nhậm lộng quyền, coi khinh lời các tướng khác thì nàng lo tới sốt vó. Nàng cực hiểu tính cách chàng, chắc chắn đợt này Võ Văn Nhậm kia chẳng sống yên ổn được đâu, cho dù chàng có ốm thật hay ốm vờ thì thế sự Bắc Hà đã rơi vào bước này, chắc chắn Hồ Bình sẽ nhanh chóng ra Bắc ngay thôi. Nàng túm lấy tay Dận Minh, ánh mắt sốt sắng, nhìn mãi rồi mới thốt ra một quyết định có lẽ là khó khăn lắm:
– “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”. Đi thôi Dận Minh, chàng đuổi tới nơi rồi…
——————————–
Chú thích:
– “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”: Ba mươi sáu kế, chạy là hơn hết! Đây là kế cuối cùng trong Binh Pháp Tôn Tử, chắc mọi người nghe quen rồi nhỉ? Thực ra, chạy ở đây không phải là chạy mãi, chạy trốn mà “tẩu kế” của Tôn Tử có ý là chạy để bảo tồn lực lượng, tính mưu, tìm thời cơ,… để quay lại đánh sau.
– Lời hiệu triệu: Lời kêu gọi.
– Sau chiến thắng dễ dàng vì hợp tác cùng ςướק biển và vài tướng phản bội trong quân Nguyễn Lữ, Nguyễn Ánh chiếm được vùng Hậu Giang. Tháng 9 năm Đinh Mùi (tức năm 1787), Ánh đưa binh vào Cần Giờ khiến Nguyễn Lữ phải bỏ chạy về gò Mụ Lượng.
– Tháng 12 năm Đinh Mùi, Bắc Bình Vương sai Võ Văn Nhậm, Ngô Văn Sở, Phan Văn Lân kéo binh ra Bắc đánh Nguyễn Hữu Chỉnh (thằng cha Chỉnh này cực “gió chiều nào, che chiều ấy” nhá, hồi trước còn giúp Bắc Bình Vương trong vụ diệt Trịnh, giờ lại trở mặt. Chẹp chẹp, thật đúng là lòng người khó đoán mà!). Đánh thắng, vua Chiêu Thống trốn thoát (sau này ổng sang nhà Thanh cầu cứu anh Càn Long nhà mềnh, thế mới có vụ oánh nhau sau này của hai “ảnh”) còn Chỉnh bị giải về Thăng Long, kể tội rồi đem giết. Võ Văn Nhậm cho người tìm Lê Chiêu Thống nhưng không được, quan nhà Lê bỏ đi. Lúc ấy, Nhậm tìm Lê Duy Cẩn, từng là Đông Cung nhưng bị phế truất, về làm Giám Quốc, bố cáo thiên hạ nhưng cựu thần nhà Lê vẫn chưa chịu theo. Ngô Văn Nhậm cho ý kiến thì bị Võ Văn Nhậm gạt đi, khinh thường sỉ nhục làm Nhậm tức tối mật báo Bắc Bình Vương. Vậy nên anh Hồ Bình mới phải thân chinh ra Bắc. Aizzz… lục ***c nội bộ mờ, “ảnh” không ra giải quyết thì ai làm cho ha?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc