Thái Giám Đại Quan - Chương 41

Tác giả: Fressia Phan

Tháng trước có một sự kiện làm nhân dân An Nam được phen hốt hoảng lo sợ, đê vỡ còn không làm bá tánh hoảng bằng việc này. Cái sự kiện này được giang hồ đồn đại rằng do Thái Đức gia có “hành động không đúng” với thê tử của Bắc Bình Vương khiến Vương gia vô cùng tức giận liền kéo quân ra Nam, quân binh lên tới mười vạn vây Hoàng Đế Thành rồi kê đại bác bắn ngày đêm không nghỉ. Tất cả những cứ điểm trong thành đều bị phá, vua Thái Đức khóc lóc đứng trên tường thành mà hô:
– Bì oa chử nhục, đệ tâm hà nhẫn?
Tới lúc đó Bắc Bình Vương mới mềm lòng mà bãi binh, nhưng Hoàng Đế Thành thì lại hết mức thê thảm, tiếng than khóc vang lên không ngớt. Vua Thái Đức nhếch nhác rời tường thành, nhục tới mức chỉ muốn giương kiếm kề cổ tự vẫn nhưng bị hoàng hậu cùng bá quan văn võ ngăn lại nên tự tử không thành. Lửa trong mắt hừng hực nổi lên, vua Thái Đức liền hạ lệnh cho Nguyễn Văn Duệ kéo quân ra QuảngNamđể trả thù mối nhục này. Nhưng tiếc thay, đội quân này lại hết sức nhanh chóng bị Bắc Bình Vương đánh cho tan tác, bêu đầu tướng địch ở thành Hội An. Thế mới nói, ruồi muỗi làm sao địch nổi hoàng long? Hay tin quân mình thua thảm hại, Nguyễn Nhạc hoàn toàn tuyệt vọng liền lâm bện*** không gượng dậy nổi.
Sau sự kiện oanh trấn bốn phương này, Bến Ván trở thành địa giới ngăn cách đất của Bắc Bình Vương và Thái Đức hoàng đế, còn Đông Định Vương thì được đất Gia Định.
Từ các hiền triết đương thời cho đến bà bán cá ngoài chợ đều bàn tán rất sôi nổi về lí do vì sao Bắc Bình Vương vốn nhẫn nhục huynh trưởng giờ lại có hành động kịch liệt tới thế. Thậm chí khi thiếu quân liền nạp cả thiếu niên vừa mười lăm và cả ông già chưa tròn sáu chục, không chừa một ai. Theo ngôn ngữ dân gian mà nói thì chính là muốn cho anh mình “tan tành xác pháo”. Có kẻ nói đây là kế li gián của Nguyễn Phúc Ánh hại anh em Tây Sơn trở mặt với nhau, có kẻ lại nói do Nguyễn Nhạc ép Bắc Bình Vương phải ra tay, muốn giải quyết nhanh gọn cho rảnh nợ, nhưng không ngờ lại bị em đánh bại. Lại có lời đồn rằng thực ra tất cả chỉ vì một nữ nhân, mà cái vị nữ nhân này chẳng phải ai khác chính là người kết tóc se duyên với Nguyễn Huệ bao năm ròng, đã bị Nguyễn Nhạc đưa lên giường rồi nàng liền tự kết liễu bằng một thước bạch lăng để bảo toàn trinh tiết… Nói chung, tình tiết được đồn thổi và tin tức vỉa hè rất nhiều, Lăng Lam nàng đây là một trong số những nhân vật chính cũng chẳng biết cái nào là thật giả, nghe mấy khách khám bệnh bàn luận cũng đành hóng tai này mà ù tai kia, sau một hồi liền ném chúng ra khỏi đầu. Nghĩ nhiều tổn hại nhan sắc, tuy không còn có ý định kết nạp thêm bất kì một vị phu quân nào nữa, nhưng nàng vẫn còn chưa muốn nhìn bản thân trong gương mà thảng thốt à nha.
Hiện tại tên gia nhân ૮ɦếƭ tiệt kia lại chạy vào báo với nàng rằng quân sai của Bắc Bình Vương tới khiến Lăng Lam có chút hoảng hồn. Tại sao lại tới đây? Tới làm gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là khám bệnh hay đã tra ra nàng và Ân Đức?
Dận Minh tuy có tài nhưng cũng không phải là nhân vật quan trọng với Hồ Bình, chắc chắn chàng chẳng tìm y làm gì. Nhưng còn Ân Đức… nó là con trai của chàng, là giọt máu miếng thịt của chàng, đang tự nhiên lại biệt tăm biệt tích như thế, chắc chắn chàng sẽ nổi trận lôi đình, đem quân sát phạt Nguyễn Nhạc là phải. Nhưng hiện tại Lăng Lam có chút thắc mắc không tài nào gỡ nổi… Chính chàng đã dâng nàng cho Nguyễn Nhạc để đổi lại sự bình yên cho bá tánh cơ mà? Sao giờ lại bắt cả trẻ nhỏ lẫn ông già ra trận như thế, chẳng lẽ… tất cả chỉ là một cái cớ để chàng có lí do ςướק ngôi???
“Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai hương”. Điều đơn giản như thế chắc chắn Hồ Bình hiểu nên mới hành động trước nhằm tránh bị đánh úp. Chỉ có Nguyễn Nhạc kia ngây thơ bị đưa vào tròng lúc nào mà không hay và còn cả Lăng Lam nàng bị dụng như một quân cờ lúc nào mà cũng không biết. Tình yêu hả? Phu thê uyên ương sống ૮ɦếƭ không rời hả? Tình nghĩa phu thê chứ gì? Đều là thứ bỏ đi hết!!!
Cái ý nghĩ này khiến Lăng Lam cười nhạt, cái gì mà “máu chính là thứ rẻ mạt nhất trên chiến trường…”? Lời ca ai oán đến thế, giọng chàng trầm khàn cất lên đầy thương tâm đến thế… Hừ, ngày trước mẫu thân đã từng dặn nàng không nên tin tưởng vào mỹ nam! Tuyệt đối không! Nàng cũng đã từng thề với lòng mình là vậy! Thế mà giờ đây vài lời ngọt bùi đã khiến nàng quên sạch bách! Cái này chẳng thể trách ai, chỉ có thể trách bản thân như con thiêu thân lao vào lửa, biết là sẽ bị thiêu rụi mà vẫn cố chấp trầm mình. Dường như là bị hấp dẫn mê hoặc bởi ngọn lửa cháy đẹp tới huy hoàng ấy… Quả nhiên mỹ nam là thứ không nên động vào, nhẹ thì phải bỏng, nặng thì đánh đổi bằng cả tính mạng!
Ngoài quán có tiếng quân giáp được cởi bỏ, binh khí leng keng đặt xuống nền sàn khiến Lăng Lam thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra đám binh lính này đến đây để chẩn bệnh chữa thương thật, vậy mà khiến nàng thấp thỏm nãy giờ…
Đầu ló ra khỏi bức bình phong ngó ra ngoài, nàng thấy binh lính bị thương khá nhiều, khuôn mặt đều tái nhợt không còn giọt máu. Trận chiến vừa rồi ác liệt tới thế cơ mà… Máu không chảy thành sông thì ít nhất cũng phải thành suối!
Ân Đức đang ngồi học trong thư phòng chạy lại chỗ nàng, giật giật gấu áo Lăng Lam rồi ánh mắt quay sang nhìn những binh sĩ kia.
– Họ là quân của cha con.- Lăng Lam trả lời vắn tắt.
– Tại sao họ lại bị thương hả mẹ? Cha con có bị sao không?- Thằng bé nhíu mày, giọng nói non nớt cất lên.
Lăng Lam cười chát. Hồ Bình giờ chắc đang ôm ấp đại mỹ nhân Lê Ngọc Hân kia sau khi thắng trận, thương tổn thế nào được?
– Cha con rất khỏe.- Nàng xoa đầu Ân Đức rồi thở dài một hơi, bước chân nhẹ bẫng vào phòng.
—o0o—
Đêm rất lạnh. Những cành cây quất vào cửa sổ không ngớt. Gió cùng mưa cứ tha hồ vứt nước vào phòng nàng qua khung cửa sổ giấy mở toang đã ướt nhẹp tự khi nào.
Lăng Lam nằm trên giường, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền, móng tay bấu chặt vào tấm chăn lụa, kéo toạc ra những đường lớn làm làn vải như một cánh bướm rách nát tả tơi. Nàng biết nàng đang mơ… nhưng sao giấc mơ lại chân thật đến thế?

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Giữa bầu trời cao xanh vời vợi, thảm cỏ dưới chân mềm tới mức như được dệt từ một tấm thảm tơ tằm hảo hạng. Chàng mỉm cười ấm như nắng, những ngón tay dài thân thuộc nghịch vài sợi tóc đang lòa xòa trước trán Lăng Lam. Nàng hạnh phúc với tay lấy một quả dâu đỏ mọng cắn mạnh một miếng rồi cười híp mắt hồn nhiên. Hồ Bình ngẩn ngơ trong giây lát rồi khuôn mặt chàng dần dần cúi xuống. Lăng Lam giật mình, bối rối nhắm tịt mắt chờ đợi, tim đập như ngựa phi trong ***g ***. Một cảm giác mát lạnh trượt qua má nàng, lên chóp mũi nàng rồi đọng lại ở cằm nàng. Lăng Lam thở dốc, hàng mi rung rung, chắc chắn tiếp theo sẽ là… Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy có vật thể gì “hạ cánh”, nàng ti hí mắt mở ra liền bắt gặp khuôn mặt Hồ Bình đang cố nín cười nhìn mình, trên tay là quả dâu mọng ướt nàng vừa cắn dở. Như nhận ra điều gì, Lăng Lam đưa tay lên quẹt má mình. Một màu đỏ phớt… Hừ, quả nhiên là chàng dùng quả dâu đó lừa gạt mình, nàng tức giận:
– Chàng làm gì vậy? Lem hết mặt ta rồi!
Dứt lời liền tức tối lấy ra chiếc khăn thêu mẫu đơn ra định lau. Hồ Bình giữ tay nàng lại, mỉm cười:
– Ta giúp nàng.
Nói xong, chàng liền dùng làn môi của mình tỉ mỉ “ăn” hết những vệt đỏ trên da nàng khiến khuôn mặt Lăng Lam hồng lên nhanh chóng.
– Chàng… chàng lưu manh… – Lăng Lam thỏ thẻ nói.
– Vậy sao?- Câu hỏi phát ra từ miệng chàng dường như rất bâng quơ, ánh mắt Lăng Lam xẹt qua cánh môi mềm của chàng vừa chạm vào má mình khiến nàng càng xấu hổ, mi mắt lập tức cụp xuống bối rối.
Hồ Bình cười khẽ:
– Như thế có lẽ chưa đủ lưu manh đâu…
Không để cho Lăng Lam kịp thốt ra tiếng kêu, chàng liền nuốt âm thanh của nàng vào cổ họng, tiếp đó chính là mật ngọt tới lay động tâm can…
Cái tư vị khi ấy, ngọt tới mức giờ phút này nàng mở bừng hai mắt, hàng mi run rẩy, ***g *** phập phồng thở dốc từng cơn. Nàng nhìn căn phòng trống rỗng trong bóng đêm tối om như hũ nút, trên sàn lấp lánh vài vũng nước phản chiếu ánh trăng trắng hiện ra sau cơn mưa vừa dứt.
Lăng Lam đưa tay áo quệt mồ hôi trên trán, cảm thấy bản thân rét run, nàng xuống giường xỏ hài, đóng cửa sổ lại, trả lại bóng tối hoàn toàn cho không gian.
Nếu tất cả chỉ là một màn kịch, nàng phải đi đâu mới kiếm ra được chân tình trong thứ tình ái mình vừa nếm trải?
Nàng đã lạc vào một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, hạnh phúc là thứ rất chân thực, thực tới nỗi như muốn xé nát con tim nàng thành từng mảnh vụn nhỏ. Khi mở mắt ra, nàng phát hiện cái gọi là hư ảo chính là đây. Mộng tàn tình hết, đắng cay biết nhường nào.
Cơn gió sau bão thổi vù một cái, đẩy cửa sổ mở toang hoác trống rỗng. Trong đêm tối, căn phòng nhập nhòe ánh trăng trên vũng nước của cơn mưa vừa sót lại. Vạt váy trắng của nàng ướt nhẹp khẽ quét trên nền sàn, mái tóc đen thẫm chảy dài chạm đất. Nàng khẽ đưa vạt áo lên cao, ánh mắt thơ thẩn, lần theo tiếng đàn tranh trong trí nhớ năm nào, múa trọn vũ khúc của bướm đêm… Như sau tấm rèm mảnh kia chính là những ngón tay thon dài của chàng lướt trên dây đàn căng như trực đứt, gẩy vào đêm lạnh từng giọt âm thanh thánh thót, ngân lên tiếng lòng buốt giá. Vũ điệu nàng đang múa đẹp đến quỷ dị, nụ cười và ánh mắt nàng giây phút này như yêu hồn chuyên mê mị chúng sinh… Con bướm trắng quay cuồng lả lướt với vũ điệu của riêng mình, hiến thân vào màn đêm đang dần nuốt chửng lấy nó, tự nguyện trầm luân cùng tình ái để rồi kiệt sức nằm lả xuống sàn nhà lạnh cóng sũng nước.
Mưa vẫn nhỏ từng giọt chậm rãi tí tách từ mái hiên cong cong sẫm sịt, nàng ngồi gọn trong góc phòng, vòng tay ôm lấy bản thân như một hài tử vừa mất cha mẹ. Đôi mắt hắc bạch phân minh ngày nào giờ giăng mắc một lớp sương mỏng đọng lại từ quá khứ khiến chúng dù muốn cũng chẳng thể nhìn rõ thực tại tàn khốc.
Ánh nắng dần xuyên qua lớp cửa giấy mỏng tang chiếu vào thân hình co ro của nàng. Mặt trời dần nhô, bóng tối bỏ rơi con bướm đêm bị thiêu rụi bởi ánh sáng…
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ và một giọng nói non nớt vang lên:
– Mẹ…
Lăng Lam gọi bản thân thức dậy từ một cõi xa lắm, nàng vấn gọn tóc, sắm cho mình một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh dương chính chọ và mở cửa phòng:
– Con trai, lại một ngày mới đang chờ đợi chúng ta tới rồi đây! Cùng vui nào!
———————————————————-
Chú thích:
– “Bì oa chử nhục, đệ tâm hà nhẫn”: tớ xin phép dịch thô thế này: “Nồi da xáo thịt, đệ nỡ nhẫn tâm?”. Haizz…, có lẽ từ trước không nên bức ép nhau tới thế, ông cha ta đã dạy rồi “gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”, vậy mà ông Nguyễn Nhạc không nghe, để nên cớ sự thế này. Đây có lẽ chính là vết nhơ duy nhất trong triều đại Tây Sơn lừng lẫy. Chậc chậc, buồn thay… buồn thay…
– Về lí do vì sao anh em nhà Tây Sơn bất hòa, các sử gia đã đặt ra rất nhiều giả thiết. Ví như họ cho rằng có thể là do Nguyễn Ánh tạo kế li gián nè, cũng có thể là do Nguyễn Huệ đã giữ lại của cải lấy từ tay họ Trịnh mà không giao nộp cho anh nè, google thì bảo là do Nguyễn Nhạc cưỡng bước vợ Nguyễn Huệ nè,… blah blah nhìu cái lí do lém. Nhưng mà cái lí do cực cực cực kì kì kì sâu xa đằng sau ý… tất nhiên là tớ sẽ “múa Pu't” thật kịch tính và bất ngờ cho các bạn coi. Keke, mọi người cứ típ tục đón chờ nhé ^^
– Vua Thái Đức: Nguyễn Nhạc
– Bắc Bình Vương: Nguyễn Huệ
– Đông Định Vương: Nguyễn Lữ.
-“Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương”: Cái này chắc mọi người đều biết, tớ xin dịch nôm na là: Ra tay trước thì lợi, ra tay sau thì hại. Tớ thấy các tiểu thuyết khác có thói quen chỉ trích phần đầu của câu này là “Tiên hạ thủ vi cường”, sao lại thía nhỉ? Cái gì cũng cần biết đầy đủ mới hiểu trọn nghĩa của vấn đề chứ, đúng không các bạn? Thui, tớ xin dừng lảm nhảm ở đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc