Thác Phi Phụ Tình - Chương 72

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

THÂN PHẬN CỦA SƯ HUYNH
Lưu Sương và Hồng Ngẫu, cứ như vậy ở trong ngõ nhỏ vắng vẻ của Tây Kinh.
Cuộc sống trôi qua khá thoải mái, chỉ có cơn ác mộng vẫn mãi dây dưa với Lưu Sương. Nhưng, kỳ quái chính là, không biết là do đã quen, hay là do cái gì khác, Lưu Sương không còn cảm giác sợ hãi nữa, sau khi tỉnh lại còn có cảm giác như có người ở bên. Loại cảm giác này quanh quẩn bên nàng rất lâu, đến một ngày, nàng đi ra cửa sổ ngắm trăng, ngẫu nhiên thấy dưới mái hiên một bóng người.
Cành trúc đập vào lá, phát ra âm thanh khô khốc, trăng soi vằng vặc lên bộ quần áo màu thủy lam.
Giờ khắc này, Lưu Sương mới hiểu rõ ràng, hóa ra sư huynh vẫn luôn bên nàng. Nàng nhìn sư huynh thật lâu, cảm thấy trong lòng tình cảm ấm áp chảy xuôi.
Sư huynh luôn bề bộn nhiều việc, ban ngày thường chẳng thấy bóng dáng đâu. Hắn cũng không để cho Lưu Sương đi ra ngoài, cứ như vậy, nàng đã ở nơi này hơn một tháng.
Những ngày hè nóng bức đã qua, mùa thu sắp tới.
Hồng Ngẫu bị ức chế đã lâu, cả ngày quấn quít lấy Lưu Sương muốn ra đường dạo chơi. Lưu Sương cũng muốn đi, rốt cục cầu được Đoạn Khinh Ngân đồng ý, với sự hộ tống của dược soa dược xừ, đi dạo phố phường Tây Kinh.
Tây Kinh mặc dù phồn hoa, nhưng không biết vì sao, Lưu Sương lại mơ hồ cảm thấy có không khí thê lương tràn ngập. Càng quỷ dị chính là, Lưu Sương đi đến đầu đường, thường thấy trong đầu lóe ra cái gì đấy, cảm thấy phía trước bên phải có một tòa tửu lâu lộng lẫy hoặc là chỗ góc quanh có một chung lâu, đến khi đến nơi thì suy đoán của nàng mười lần đúng chín.
Loại tình huống này làm cho Lưu Sương cảm thấy quỷ dị cực kỳ, nàng cảm giác được hình như mình đã từng tới nơi này. Nhưng mà, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng tới Tây Kinh.
Chẳng lẽ con người ta thật sự có kiếp trước? Mà kiếp trước của nàng sống ở Tây Kinh? Cơn ác mộng mỗi đêm là chuyện từ kiếp trước? Lưu Sương lắc đầu, giải thích như vậy thật quá gượng ép, cứ như vậy vừa đi đường vừa nghi hoặc.
Không biết tại sao, phía trước lại có một đám đông, dược xoa cùng dược sừ không muốn nảy sinh chuyện thị phi, đang định bỏ qua, Lưu Sương lại nghe người nào đó bàn tán xôn xao: “Thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ, sợ là không sống nổi!”
Lưu Sương nghe vậy, không để ý dược xoa cùng dược sừ ngăn cản, đẩy đám đông, len vào. Thân là thầy thuốc, gặp người có bệnh, muốn nàng bỏ mặc, nàng làm không được!
Trên tảng đá, có một hài tử hơn mười tuổi đang cuộn người, sắc mặt xanh tái. Một người đàn bà trung niên ôm hài tử khóc đứt gan đứt ruột.
Lưu Sương đi thẳng đến bên tiểu hài tử, bàn tay ngọc đặt lên cổ tay hắn, vì hắn chẩn mạch. Nhíu mày nói: “Rốt cuộc nó đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn bà đang khóc nhìn thấy Lưu Sương, lặng đi một chút, mới nghẹn ngào nói: “Buổi sáng nó nói đau bụng, thượng nôn hạ tả, ta cho nó uống thảo dược trị tả. Ai biết được, uống thuốc xong, nó lại không nôn được, còn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt cũng tái xanh. Ta mang nó đến y quán, người ta nói nó trúng độc, không còn thuốc nào chữa được nữa! Ông trời ơi, tại sao lại trúng độc, là ai muốn hại mẹ con ta chứ!” Dứt lời, phụ nhân lại khóc.
Lưu Sương ngẩng đầu liếc mắt nhìn phụ nhân một cái, nói: “Không có ai hạ độc hết, có thể nó ăn nhầm nấm độc, chỉ cần đi ngoài được sẽ hết, nhưng bác lại cho nó ăn thuốc ngừng tiêu chảy. Lúc này trúng độc nặng rồi, nhưng mà cũng không phải không cứu được. Như vậy đi, cháu sẽ châm cứu cho nó, có lẽ vẫn còn hi vọng.”
Lưu Sương xoay người lại lấy ra túi thuốc, rút kim châm, châm cứu cho tiểu hài tử, qua thời gian hai nén hương, mới rút châm ra. Kim châm vừa rút, tiểu hài tử ho khan nôn ra mấy ngụm máu đen.
Lưu Sương nhìn mặt đứa bé dần dần hết tái xanh, liền đứng dậy nói với phụ nhân: “Cháu viết một đơn thuốc, bác đi mua thuốc theo đơn đó, uống hai lần thì sẽ vô sự.”
Phụ nhân thấy Lưu Sương cứu tỉnh đứa con của mình, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, đám đông cũng trầm trồ Lưu Sương y thuật cao minh trái tim nhân hậu.
Nhưng vào lúc này, trên đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, mọi người xoay người nhìn lại.
Một xe ngựa hoa lệ màu vàng đi tới, thị vệ đứng trước xe hô lớn: “Mau tránh ra, mau tránh ra.”
Một bên hô, một bên vung roi dẹp đường. Mọi người ôm đầu tản ra, ai chậm chạp thì không tránh được việc ăn roi. Nhưng mà, cũng không ai dám lên tiếng, bởi vì mọi người nhìn màu vàng của xe ngựa mà đoán ra, đây là người trong hoàng cung, ai dám chọc vào chứ, trừ phi chán sống.
Lưu Sương cùng đứa bé và phụ nhân bị đám đông vây quanh, đến khi đám đông tản hết thì đã chậm, chẳng mấy chốc mà roi sẽ hạ lên người Lưu Sương. Dược xoa nhanh tay nhanh mắt, kéo Lưu Sương sang một bên. Dược sừ cùng Hồng Ngẫu cũng một người kéo một người, kéo đứa bé và phụ nhân sang bên đường.
Ngựa phi như bay, tạo ra một cơn gió thổi qua người Lưu Sương.Xe ngựa phía sau cũng phi như chớp.
Lưu Sương đối với việc như này cực kỳ phản cảm, không kiềm chế được đưa mắt nhìn cửa sổ xe ngựa. Trong một tích tắc, Lưu Sương thấy đôi mắt trong xe nhìn nàng.
Chỉ là liếc qua, Lưu Sương không để ý, nhưng người kia hừ một tiếng, xe ngựa đang lao nhanh lại chậm dần. Lưu Sương cảm giác đôi mắt kia nhìn nàng kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm giác không thoải mái, từ biệt phụ nhân cùng tiểu hài tử, đi ra khỏi đám đông.
Không biết vì sao, Lưu Sương đột nhiên hết cả tâm trạng đi dạo. Mấy người đến tửu lâu dùng cơm, xong thì sẽ về nhà.
Trên đường trở về, mấy người đầu tiên là ngồi xe ngựa, đến nơi yên tĩnh, dược xoa đột nhiên quay sang thì thầm với dược xừ đang đánh xe, sau đó xoay người lại nói với Lưu Sương Hồng Ngẫu: “Phía sau có người theo dõi chúng ta, ta sẽ mang hai người xuống xe trốn đi, dược xừ thì đánh lạc hướng.”
Lưu Sương cảm thấy kinh dị, chuyện gì xảy ra thế này, lại có người theo dõi bọn họ? Bọn họ không phải đại quan quý nhân gì, tại sao lại có người theo dõi bọn họ. Chẳng lẽ Thu Thủy Tuyệt đuổi theo nàng đến tận Lăng Quốc?
Mặc dù trái tim cảm thấy kinh dị, nhưng nàng biết bây giờ là thời khắc nguy hiểm, vì vậy cùng Hồng Ngẫu đi theo dược xoa, xuống xe ngựa, trốn vào một nơi bí mật gần đó. Đợi xe ngựa dược sừ đi không lâu, quả nhiên nhìn thấy phía sau có mấy người người cỡi ngựa truy tới.
Một lúc lâu sau, dược xoa xác định không có người nào, mới mang theo Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu, đi lòng vòng trong các ngõ nhỏ, đến khi hoàng hôn, mới về đến tiểu viện. Dược sừ thì đến khi trời tối đen mới trở về.
Lưu Sương có chút kinh hồn, nàng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là người phương nào đang theo dõi bọn họ, nếu là Thu Thủy Tuyệt, thì không giống. Dược xoa cùng dược sừ cũng không nói gì, chỉ im như thóc.
Dùng xong bữa tối, Lưu Sương ngồi nghỉ dưới hành lang, dược xoa cùng dược sừ đột nhiên thần sắc kinh hoàng lao ra từ căn phòng bên cạnh. Không nói hai lời, dược xoa cõng Lưu Sương nhảy lên mái. Dược sừ cùng Hồng Ngẫu theo sát sau đó, cũng phi thân lên.
Trăng sáng vằng vặc, soi tỏ rõ ràng, mơ hồ trong gió có sát khí.
Đưa mắt nhìn lại, vô số bóng đen vô thanh vô tức đang đi ra, đi về phía bọn họ. Bọn họ, đúng là vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi.
Một hồi chém giết, là điều không thể tránh được.
Ánh trăng, ánh đao, kiếm quang, huyết quang lóng lánh, Tiếng kêu vì đau tràn ngập trong tai. Đáng lẽ dược xoa sắp thoát khỏi vòng vây, Hồng Ngẫu võ công yếu kém bị bắt lại, một thanh đao sắc bén kề lên cổ Hồng Ngẫu.
Lưu Sương xoay người nhìn lại, trong lòng đau xót, “Dược xoa, ngươi thả ta đi.”
“Tiểu thư, không được!” Dược xoa trầm giọng nói.
“Tiểu thư, không cần lo cho ta, người mau đi đi.” Hồng Ngẫu hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung hô to.
“Không! Thứ Thu Thủy Cung muốn là mạng của ta, ta không thể để Hồng Ngẫu thay ta nhận lấy cái ૮ɦếƭ, ngươi thả ta xuống đi!”
Lưu Sương lớn tiếng hô, nàng tưởng đó là sát thủ của Thu Thủy Cung, Hồng Ngẫu mà rơi vào tay bọn họ thì ૮ɦếƭ là điều không cần nghi ngờ. Nàng cùng Hồng Ngẫu mặc dù danh phận là chủ tớ, kì thực thân như tỷ muội, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Hồng Ngẫu ૮ɦếƭ trước mắt nàng.
Hai người vì mải nói, liền đánh mất thời cơ đào tẩu, hắc y nhân xông tới.
Tên cầm đầu cười với Lưu Sương nói: “Chủ nhân của chúng ta muốn gặp ngươi, đi theo ta, nếu không đầu của con nha hoàn này sẽ lìa khỏi cổ.”
Lưu Sương quay đầu lại, thấy cổ Hồng Ngẫu đã chảy máu, trong lòng nhất thời đau đớn như bị chém, lạnh lùng nói: “Các ngươi thả nàng đi, ta sẽ đi cùng các ngươi!”
“Tiểu thư, không được...” Tiếng khóc thê lương của Hồng Ngẫu dần nhỏ đi, Lưu Sương bị hắc y nhân điểm huyệt ngủ, ngồi lên xe ngựa, chạy theo hướng nào không biết.
Không biết qua bao lâu, bên hông tê rần, huyệt đạo được giải, Lưu Sương bất tỉnh mờ mịt tỉnh lại.
Ánh sáng chói lòa làm mắt nàng đau nhức, Lưu Sương nhắm nhắm mắt, mở ra lần nữa, cuối cùng mới có thể thích ứng với thứ ánh sáng chói lòa này.
Nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện ra đây là một cung điện kim bích huy hoàng, có điều rất im ắng, không có một âm thanh nào, nữ tử đã giải huyệt cho nàng cũng lặng lẽ rời đi từ lúc nào.
Đây là nơi nào, người muốn bắt nàng là ai, chẳng lẽ không phải Thu Thủy Tuyệt, nếu là Thu Thủy Tuyệt, Lưu Sương đoán mình chẳng còn tỉnh dậy được nữa.
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Bạch Lưu Sương, ngẩng đầu lên!”
Lưu Sương kinh dị ngẩng đầu, bây giờ mới phát hiện trước mặt có một bức rèm, sau rèm có một người ngồi ngay ngắn, vậy câu vừa rồi là do người đó nói.
Cảm giác được ánh mắt lãnh liệt nhìn nàng, rồi lại nghe thấy một tiếng thở dài tràn đầy hận ý.
“Ngươi và Đông Phương Lưu Quang có quan hệ gì?” Người kia tiếp tục hỏi.
“Hắn là sư huynh của ta!” Lưu Sương nhíu mày trả lời.
Người sau rèm trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên khoát tay, tàn nhẫn nói: “Mang ra ngoài, giết!” Thanh âm dứt khoát vô tình.
Trong lòng phát lạnh, Lưu Sương quên cả sợ hãi. Lúc này nàng đã biết người trước mắt không phải Thu Thủy Tuyệt, cũng không phải Thu Thủy Cung bắt nàng. Tại sao lại có người muốn giết nàng, Bạch Lưu Sương nàng rốt cuộc đã đắc tội với ai?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giết ta?” Lưu Sương lạnh giọng nói.
Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cũng không biết ta là ai sao? Được, cho ngươi nhìn rõ một lần, ૮ɦếƭ cho rõ ràng!”
Tiếng nói vừa dứt, bức rèm che liền bị bốn cánh tay nhỏ bé trắng trẻo vén lên.
Đầu tiên Lưu Sương nhìn thấy một bộ cung phục màu vàng, thêu kim phượng phi tường. Dưới ánh sáng chói lòa của đèn, lóng lánh làm lòng người run sợ hoang mang, đồng thời cũng biểu lộ thân phận không ai bì nổi của người mặc.
Sau đó, Lưu Sương nhìn thấy một gương mặt, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi. Da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, một mái tóc đen Pu'i cao cài trâm kim phượng quí giá.
Bà ấy ngồi trên ghế dài, phía sau là bình phong khảm trai, dưới ánh đèn, đúng là châu quang liễm diễm, mỹ lệ mê người.
Đôi mắt bà ấy đẹp như ngọc, nhưng lại mang theo hận ý và đùa cợt nhìn Lưu Sương chăm chú. Đôi mắt ấy, làm cho Lưu Sương nhớ tới đôi mắt trong xe ngựa trên phố, rất hiển nhiên, bà ấy là người trong xe. Mà càng hiển nhiên hơn nữa, người này, là vương hậu của Lăng Quốc.
Trong phút chốc, Lưu Sương chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, mà kể cả nằm mơ nàng cũng không nghĩ ra mình và Vương hậu Lăng Quốc có cái gì liên quan.
Nàng đắc tội với Vương hậu Lăng Quốc sao? Không có, vậy thì chắc hẳn có liên quan tới sư huynh, mới vừa rồi bà ấy còn hỏi quan hệ giữa nàng và sư huynh. Trong nháy mắt, nàng đột nhiên rõ ràng, hóa ra, sư huynh không phải một người bình thường như nàng tưởng.
Hắn quả thật có dính dáng với hoàng thất.
“Thấy vương hậu còn không quỳ xuống!” Một cung nữ nói với Lưu Sương.
Lưu Sương tỉnh tỉnh mê mê, lúc này nàng ở thế hạ phong, vương hậu đối với nàng có địch ý sâu sắc, bất cứ lúc nào có thể lấy mạng nàng, vì muốn thoát hiểm mà không bị thương, Lưu Sương liền quỳ xuống, hành lễ.
“Lưu Sương không biết bản thân đã phạm tội gì, hy vọng vương hậu có thể cho Lưu Sương ૮ɦếƭ một cách rõ ràng!” Nàng nói một cách rành mạch.
“Ngươi...cũng không biết ta vì sao phải giết ngươi?” Đôi môi Vương hậu mím chặt lại, đôi mắt thì mở to, hình như là rất kinh ngạc.
Đôi mắt Lưu Sương dưới ngòn đèn chiếu rọi, rõ ràng như lưu ly, trong sáng như tuyết mùa xuân.
Vương hậu nheo mắt nhìn nàng, ngây người một lúc lâu, đột nhiên chuyển sang cười, nói: “Ngươi đứng lên đi, vừa rồi là hiểu lầm thôi, bổn cung bồi tội với ngươi. Ngươi đã là sư muội của Lưu Quang, bổn cung đương nhiên sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất, ngươi vào ở trong Minh Nguyệt cung đi.”
Thần sắc Vương hậu thay đổi nhanh quá, làm Lưu Sương không thích ứng kịp. Mới vừa rồi rõ ràng là đối với nàng địch ý rất sâu, lúc này lại rất tử tế, làm cho nàng không thể nắm bắt ý nghĩ của bà ấy. Nhưng mà, nàng biết tính mạng của bản thân tạm thời sẽ được bảo vệ.
Vì vậy thi lễ tạ ơn.
“Ngươi đi xuống đi.” Vương hậu thản nhiên nói, mấy người cung nữ dẫn Lưu Sương đi ra ngoài
Trời đã tối đen, trăng lạnh về tây, Lưu Sương bị dẫn tới một gian phòng ngầm dưới đất gần đó, phòng ngầm dưới đất thật ra không nhỏ, bày biện cũng cực kỳ nhã trí, mấy viên minh châu treo ở góc phòng, chiếu sáng cả phòng.
Lưu Sương cười thảm một tiếng, vương hậu này nói rất hay, nhưng mà ở chỗ này, tuy là hoa lệ, chẳng qua chỉ là giam lỏng nàng.
Lưu Sương không biết, vì cớ gì bà ấy phải giam một thiếu nữ tử như nàng ở đây. Trong đầu rất phiền loạn, nàng chỉ cảm thấy có rất nhiều chuyện đã phát sinh, nhưng mà nàng không biết.
Mà chuyện này, đối với nàng vô cùng quan trọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc