Thác Phi Phụ Tình - Chương 68

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

GIAO PHONG
Tối nay kinh thành rất không bình thường, bầu không khí nghiêm ngặt tràn ngập kinh thành. Cứ cách thời gian một nén nhang, lại có một đội cấm vệ quân cưỡi chiến mã, cầm đao đeo kiếm, lao nhanh như chớp, tiếng vó ngựa gõ lộp độp như mưa rào, gió lạnh thổi vi vút.
Theo những người biết chuyện tiết lộ, trong Trữ vương phủ bị mất một bảo vật quý giá, kẻ trộm giấu trong kinh thành. Cho nên Trữ Vương truyền lệnh cấm vệ quân lục tung toàn thành, hơn nữa còn phong tỏa bốn cổng thành, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành.
Rốt cuộc là bảo vật gì, lại khiến nhiềucấm vệ quân đến thế phải ra tay. Tên trộm kia cũng thật to gan lớn mật, dám vuốt râu hùm, Trữ Vương là người dễ trêu vào sao?
Cổng phía Bắc của kinh thành, trên cổng lầu, binh sĩ bảo vệ đứng đen ngòm. Những viên gạch xám, thành lâu chắc chắn, binh lính được vũ trang đầy đủ tỏa ánh sáng lành lạnh dưới trăng.
Cách đó không xa trên đường lớn, có mười mấy chiến mã dũng mãnh cùng hai cỗ xe ngựa tráng lệ đi thẳng về phía Bắc Môn.
Ngựa là ngựa của nước khác, bờm ngựa sáng bóng, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt. Người cũng là người nước khác, ai nấy đều cao lớn dũng mãnh, mang theo sự thiện chiến bẩm sinh. Họ mặc thứ trang phục kỳ quái của dị quốc, tóc cũng tết buộc kiểu kỳ quái, tai bấm đầy khuyên. Binh lính trên thành lâu, chăm chú theo dõi đoàn người đi đến từ xa, đến khi nhìn thấy trang phục, không cần đoán, cũng biết người trong xe là sứ thần của Thiên Mạc Quốc – công chúa Mộ Tịch Tịch.
Nhưng những người này canh ba nửa đêm vội vàng ra khỏi thành, không biết là vì sao? Chẳng lẽ muốn về nước sao? Không phải ngày mai mới rời đi sao?
Vó ngựa mạnh mẽ phi, bánh xe xoay tròn, chẳng mấy chốc đã đến Bắc Môn.
Tối nay phụ trách phòng thủ cho Bắc Môn là Lưu Tam, hắn đã được Trữ Vương hạ quân lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành. Giờ phút này, nhìn thấy xe ngựa của công chúa Thiên Mạc Quốc, hắn không khỏi thấy khó xử. Công chúa Thiên Mạc Quốc đâu phải người dễ trêu vào!
Hắn cuống quít nghênh đón, cất giọng nói: “Thỉnh công chúa chậm hành trình, mới vừa rồi Trữ Vương đã truyền lệnh, tối nay bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành, nếu công chúa có việc, không bằng ngày mai hãy ra khỏi thành.”
Một hán tử cao lớn đánh ngựa đi lên trước, dùng roi ngựa chỉ vào hắn nói: ” Công chúa của chúng ta có việc gấp, tối nay phải về nước, thỉnh ngươi mở cổng thành đi!”
Lưu Tam khó xử nói: “Xin lỗi, Trữ Vương đã có lệnh, chúng ta không thể làm trái!”
“Lớn mật! Công chúa của chúng ta phải về nước, còn cần các ngươi cho phép sao? Ngươi có ý gì, muốn giam lỏng công chúa Thiên Mạc Quốc chúng ta sao?” Hán tử kia không quen nói tiếng Hán, hung ác to giọng.
Lưu Tam lại càng hoảng sợ, giam lỏng công chúa Thiên Mạc Quốc, tội danh này quá to, hắn không chịu trách nhiệm được. Nếu chọc giận công chúa Thiên Mạc Quốc, phá hủy tình hữu nghị của hai nước, vậy thì lớn chuyện rồi. Nếu Trữ Vương ở đây, chỉ sợ cũng sẽ phải nể mặt công chúa ba phần.
Nghĩ đến đó, Lưu Tam trầm giọng nói: “Nếu công chúa phải về nước, chúng ta cũng không dám ngăn cản, chỉ muốn xác nhận lại một chút, xem có tặc nhân nào thừa dịp các ngươi không cẩn thận, trà trộn vào trong đoàn người.”
“Ngươi có ý gì, hay ý ngươi là người của Thiên Mạc Quốc chúng ta đều là tặc nhân?” Hán tử kia lớn tiếng nói, roi ngựa đưa qua đưa lại.
Lưu Tam giận muốn bốc khói đỉnh đầu, người của Thiên Mạc Quốc ai cũng hung ác không hiểu lễ nghĩa sao? Nhưng vẫn phải cười cầu hòa nói: “Không phải ám chỉ các ngươi, ý ta là có tặc nhân lợi dụng lúc các ngươi không để ý mà trà trộn vào!”
“Rõ ràng là ám chỉ chúng ta!” Hán tử kia không biết là cố ý xuyên tạc lời của Lưu Tam, hay là thật sự không hiểu lời hắn.
Lưu Tam cuống quít cười thảm.
Cả hai đang giằng co, trong xe đột nhiên truyền ra thanh âm thanh nhã đẹp đẽ êm tai: “Ngột Mộc Thuật, không được vô lý, không phải chỉ là lục soát sao? Cứ để cho bọn họ lục soát đi, chúng ta cần về nước càng nhanh càng tốt! Thỉnh bọn họ lục soát nhanh một chút!
Lưu Tam sửng sốt, không ngờ giọng nói của công chúa dị quốc lại êm tai đến vậy, Hán ngữ cũng nói rất lưu loát.
Ngột Mộc Thuật nghe vậy lùi sang một bên, Lưu Tam mang theo binh lính đến bên hai cỗ xe ngựa lục soát một phen. Trong xe ngựa đi sau, toàn bộ rương hòm đều là Thánh thượng tặng bọn họ. Những hán tử cưỡi ngựa này cũng không cần lục soát, vì không có tặc nhân Trữ Vương muốn tìm. Bởi vì, những hán tử này thân hình cao lớn, vừa nhìn đã biết là người Thiên Mạc Quốc.
Chỉ có xe ngựa đi trước là chưa lục soát, nói xong tiếng đắc tội, liền xốc màn xe lên nhìn vào trong.
Trong xe tối tăm, nhờ ánh đuốc trên thành lâu hắt vào, Lưu Tam nhìn thấy một cô gái ngồi trên ghế. Mặc trang phục dị quốc, cực kỳ hoa lệ đẹp đẽ, trên đầu mang vòng hoa kì quái, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ cô gái này rất đẹp.
Lưu Tam chưa từng thấy công chúa Thiên Mạc Quốc, không ngờ công chúa dị quốc không chỉ giọng nói êm tai, ngay cả dung mạo cũng xinh đẹp tuyệt trần. Cứ tưởng rằng nàng cũng giống những hán tử này, cao lớn thô kệch.
Buông rèm, lại nói câu đắc tội, rồi cho binh sĩ mở cổng thành.
Cửa thành chầm chậm mở ra, xe ngựa lao như gió, trong nháy mắt ra khỏi thành.
Lưu Tam nhìn đoàn người ngựa, phân phó binh sĩ dưới quyền cấp tốc báo với Trữ Vương. Mặc dù đã lục soát qua, nhưng hắn tự tiện thả người ra khỏi thành, vẫn muốn bẩm báo với Trữ Vương.
Bách Lý Hàn nghe xong binh sĩ bẩm báo, không khỏi nhíu mày.
Công chúa Thiên Mạc Quốc hôm nay về nước, thật là ngoài ý muốn. Trực giác của hắn mách bảo không thể có chuyện trùng hợp thế.
Lạnh giọng hỏi: “Trong số bọn họ có một cô gái dung mạo thanh lệ không?”
“Bẩm Vương gia, chỉ có một mình công chúa là nữ tử, ngoài ra không có nữ tử nào khác, những người đàn ông đi cùng thân hình cao lớn lỗ mãng, vừa nhìn đã biết là người Thiên Mạc Quốc.”
“Công chúa trông như thế nào? Có phải da tay hơi đen, mặt mày thanh tú.”
Binh sĩ lắc đầu nói: “Theo thống lĩnh nói, công chúa xinh đẹp tuyệt trần.”
Bách Lý Hàn sững sờ mở to mắt, mặc kệ Lưu Sương có trong đoàn đó không, hắn cũng muốn đuổi theo để xem tận mắt. Hắn không thể buông tha bất cứ đầu mối gì
Hắn kéo dây cương tuấn mã, hướng về phía Bắc Môn.
Đoàn xe của Mộ Tịch Tịch ra khỏi thành, ba hán tử cưỡi ngựa đi phía sau liền ghìm cương, ngựa hí vang ngừng bước. Ba hán tử lập tức nhảy xuống, thấp giọng nói: “Ra đi.”
Vừa dứt lời, ba bóng người lắc mình từ bụng ngựa đi ra, xuất hiện dưới ánh trăng.
Một người lam y phiêu đãng, một người mặc thải y nhanh nhẹn, một người hồng y đưa tình, chính là Đoạn Khinh Ngân, Mộ Tịch Tịch và Hồng Ngẫu. Hóa ra bọn họ ẩn mình dưới bụng ngựa, tránh được sự tra xét của binh lính Bắc Môn.
Bởi vì Lưu Sương vừa sẩy thai thân thể suy yếu, lại không có võ công, không thể làm được động tác với độ khó cao này. Cho nên, Đoạn Khinh Ngân liền mạo hiểm bảo nàng giả làm Mộ Tịch Tịch, ngữ khí thật ra không tệ, tên phụ trách Bắc Môn căn bản là không nhận ra Mộ Tịch Tịch.
Nhưng mà, thời gian đã lâu, binh lính phụ trách phòng thủ có thể sẽ đuổi theo, lúc này cần đi nhanh một chút.
Vì vậy Đoạn Khinh Ngân cùng Mộ Tịch Tịch đưa ra một kế, quyết định bỏ xe ngựa lại, dùng ngựa kéo xe để cưỡi.
Đoạn Khinh Ngân đi tới trước xe ngựa, bế Lưu Sương ra, động tác của hắn cực kỳ êm ái, dường như nàng là một con Pu'p bê xinh đẹp bằng sứ, quá tay một chút sẽ vỡ tan tành.
Hắn dịu dàng làm Mộ Tịch Tịch cười giễu cợt, nàng cực kỳ khinh thường, xoay người lên lưng ngựa, giục ngựa chạy đi.
“Nàng đối với muội có địch ý, dường như là rất ghét muội!” Lưu Sương vừa cười vừa nói:.
Đoạn Khinh Ngân thấp giọng nói: “Bởi vì muội khiến nàng ghen tỵ!” Dứt lời, cong môi thành một nụ cười trêu trọc, nhẹ nhàng lên ngựa.
Lưu Sương ngồi ở trên lưng ngựa, sư huynh ngồi ở phía sau nàng, bả vai dày dặn hữu lực gắt gao vờn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Hắn nhẹ nhàng kéo dây cương, con ngựa liền phi chầm chậm, đợi Lưu Sương thích ứng được, Đoạn Khinh Ngân hô lên một tiếng, con ngựa bắt đầu phi nước đại.
Gió đêm hè, mang theo cảm giác thấp mát ôn nhuận, thổi bay tóc Lưu Sương. Sợi tóc ngẫu nhiên lướt qua cổ Đoạn Khinh Ngân, cảm giác ngứa ngứa lan tràn trong hắn.
Hắn cúi đầu nhìn cái gáy trắng nõn của nàng, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Đêm ở ngoại ô rất đẹp, ánh trăng nhàn nhạt, buông xuống như sương.
Thanh phong làm bạn với ánh trăng, những đóa hoa nhiều màu sắc như đang múa, tạo thành những tiếng dào dạc, trong đêm yên tĩnh rất êm tai.
Đoàn người nhanh như chớp chạy đến bến thuyền ở bờ sông Du Thủy, nơi đó bọn họ đã chuẩn bị một con thuyền lớn và binh sĩ tiếp ứng, dù cho Bách Lý Hàn có đuổi theo, cũng chỉ là uổng công vô ích.
Bách Lý Hàn mang theo thiếp thân thị vệ dẫn mấy chục cấm vệ quân truy đuổi theo hướng bắc, đến khi nhìn thấy hai cỗ xe bị bỏ lại nơi đồng không ௱ô** quạnh, trong mắt xẹt lên những tia sáng đáng sợ, dung nhan tuấn mỹ hiện lên vẻ muốn ***.
Hắn đoán quả nhiên không sai, tối nay Lưu Sương rời đi, đối với hắn mà nói, tuy là bất ngờ. Nhưng mà, đối với Đoạn Khinh Ngân mà nói, chỉ là nằm trong kế hoạch. Đoạn Khinh Ngân dĩ nhiên cùng công chúa Thiên Mạc Quốc liên thủ ςướק Lưu Sương đi. Không! Hoặc là không thể nói là... ςướק, Lưu Sương cũng hợp mưu cùng bọn họ.
Nghĩ tới đây, Bách Lý Hàn cảm thấy sự bi thương trào dâng từ đáy lòng.
Thì ra, nàng đã vạch ra kế hoạch để rời bỏ hắn từ lâu.
Thì ra, nàng đã tuyệt vọng với hắn từ lâu.
Thì ra, hắn đã đả thương nàng quá sâu sắc.
Đoàn người đuổi theo hướng bắc hơn mười dặm, nhìn thấy một dòng sông lớn, là sông Du Thủy.
Dưới ánh trăng, nước sông thanh tịnh đẹp đẽ, lóng lánh ánh trăng lành lạnh.
Đây là bến thuyền, ngày thường sẽ có rất nhiều thuyền bè neo đậu ở đây, nhưng đêm nay, nơi này chỉ có một chiếc thuyền rất lớn.
Đưa mắt nhìn một cái, liền nhìn ra đây là một chiến thuyền, đầu thuyền cắm cờ của Thiên Mạc Quốc. Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng bắn ra bốn phía, soi tỏ cả một đoạn sông xung quanh.
Bách Lý Hàn ghìm cương ngựa dừng bước, ngóng nhìn chiến thuyền, đôi mắt đen có chút mị hoặc.
Một tiếng đàn réo rắt sôi nổi lướt trên mặt sông đến bên tai Bách Lý Hàn.
Đây là khúc “Bình sa lạc nhạn”, phồn âm rất nhiều, cực kỳ khó đàn. Đương thời, người có thể đàn được khúc này không ít, nhưng đàn êm tai thành thạo thế này thì không nhiều lắm. Nhưng hắn không nhìn thấy người đánh đàn. Bởi vì thuyền lớn đưa lưng về phía hắn, mà tiếng đàn, lại vẳng đến từ phía bên kia.
Tiếng đàn như sóng xô bờ không ngừng đưa tới, có ý tứ muốn ***. Bên bờ cỏ lau phất phơ theo gió, như đang múa theo tiếng đàn.
Lòng Bách Lý Hàn nóng như lửa đốt, hắn biết, Lưu Sương nhất định đang ở trên thuyền. Nhưng mà người đánh đàn, chắc chắn không phải Lưu Sương. Lưu Sương đánh đàn, không bao giờ có sát ý.
“Vương gia, có tấn công không?” Thống lĩnh cấm vệ quân Mạc Ngữ đứng bên hỏi.
Bách Lý Hàn lắc đầu.
Nhưng vào lúc này, tiếng đàn đột nhiên lên cao, như cao sơn núi non trùng điệp, mọi người đang sững sờ vì đỉnh cao không giới hạn thì tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, không gian lại yên tĩnh.
Ánh trăng mênh ௱ô** như sóng nước, dưới ánh trăng ௱ô** lung, thuyền lớn bắt đầu quay đầu.
Trước mắt trở nên sáng ngời, đầu thuyền treo đèn lưu ly, tản ra ánh sáng thanh u như ngọc, soi sáng cả khoang thuyền. Khoang thuyền trải một tấm thảm lớn màu đỏ, trên đó có một cây cổ cầm.
Một nam tử tuấn dật thoát tục, đang ngồi trước bàn, Ng'n t đặt lên dây đàn.
Hắn mặc lam y phiêu đãng, xanh lam trong suốt, mái tóc dài màu đen chỉ dùng một sợi dây màu xanh buộc lại, mặt trên của sợi dây còn gắn một viên ngọc bích. Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, lông mày nhướng lên, bên môi mơ hồ lộ ý cười vui vẻ. Hắn dường như vẫn đang đắm chìm trong tiếng đàn, khiến người ta chỉ dám ngắm nhìn.
Bách Lý Hàn và Đoạn Khinh Ngân, là hai tuyệt thế nam tử mà thế gian công nhận, đối diện nhau qua một con sông.
Cao lớn giống nhau, chỉ có điều kẻ đứng người ngồi.
Tuấn mỹ thoát tục giống nhau, chỉ có điều một người lạnh lẽo như hàn băng, một người ôn nhuận như ngọc.
Khí chất cao nhã giống nhau, chỉ có điều một người vương khí bắn ra bốn phía, một người cao quý tao nhã.
Không giống phong thái, nhưng ưu tú giống nhau.
Hai nam tử ưu tú đối mặt, thần sắc thản nhiên, chỉ có điều trong đáy mắt cả hai tràn ngập địch ý.
“Đông Phương Lưu Quang!” Bách Lý Hàn thản nhiên mở miệng một cách bất ngờ.
Đoạn Khinh Ngân đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao bình tĩnh nhìn Bách Lý Hàn chăm chú, trong con mắt hiện lên vẻ kinh dị. Hắn không ngờ rằng, Bách Lý Hàn phát hiện thân phận thật của hắn nhanh như vậy. Thân phận của hắn vẫn luôn là bí ẩn, Bách Lý Hàn lại có thể tra ra, Trữ Vương Nguyệt Quốc, thật không thể khinh thường.
Nhưng mà kinh dị cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt một cách nhanh chóng.
“Thỉnh các hạ trả Vương phi của bổn vương lại cho bổn vương!” Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, thanh âm lạnh lẽo mang theo sát ý một cách rõ ràng.
“Vương phi của ngươi?” Đoạn Khinh Ngân khẽ nhíu mày, sóng mắt hơi đổi, cười nhẹ nói, “Trên thuyền này không có Vương phi của Trữ Vương, chỉ có sư muội của tại hạ thôi!”
Đoạn Khinh Ngân dứt lời, tay lại lướt trên dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển lại vang lên.
Tiếng đàn ung dung, réo rắt du dương. Mời minh nguyệt, quấn quít với thanh phong, rộng lượng hào hiệp. Tràn đầy tình ý.
Bách Lý Hàn bị tiếng đàn của Đoạn Khinh Ngân làm cho lòng dạ rối bời, Lưu Sương vì sao không đi ra? Chẳng lẽ nàng thật sự ngay cả cơ hội chuộc tội đền bù cũng không cho hắn sao?
Ánh trăng như nước, buông xuống bạch y của Bách Lý Hàn, càng thêm vẻ lạnh lùng cô tịch.
Tiếng đàn đột nhiên biến thấp, Đoạn Khinh Ngân lãnh đạm vừa cười vừa nói: “Trữ Vương, Lưu Quang từ biệt tại đây, sau này gặp lại!”
Trong mắt Bách Lý Hàn dâng lên sự thù địch, lóe ra hàn quang. Nhận cây cung từ thị vệ bên cạnh, giương lên một mũi tên lửa, bắn thẳng vào cánh buồm đang giương ra đón gió. Kéo cung một cái, mũi tên lửa xuyên qua màn đêm, lao đến cánh buồm.
Đoạn Khinh Ngân lãnh đạm cười đột nhiên phất tay áo, lòng sông bị hắn cho một chưởng, một cột nước vọt thẳng lên trời, khi mũi tên lửa xuyên qua cột nước, bắn về cánh buồm, lửa đã tắt ngấm.
Cột nước vọt tới điểm cao, hóa thành mưa to rơi xuống.
Bọt nước dưới ánh trăng, trong suốt sáng long lanh.
Nét mặt Bách Lý Hàn mặc dù bình tĩnh, trong lòng cũng đã giận dữ, càng làm cho hắn dày vò chính là Lưu Sương vẫn chưa xuất hiện.
Hắn giương một mũi tên khác lên, mũi tên như muốn chọc thủng bầu trời, mang theo sát ý, lao đi. Mũi tên này không bắn về phía cánh buồm, mà là bắn thẳng đến mặt Đoạn Khinh Ngân.
Đoạn Khinh Ngân duỗi tay áo ra, một tiếng kim loại chạm nhau vang lên, đỡ lấy mũi tên của Bách Lý Hàn. Một tên không được, Bách Lý Hàn không thèm chớp mắt, thuận tay cầm ba mũi tên, giương cung, ba mũi tên cùng lao đi.
Đoạn Khinh Ngân cầm cây đàn trước mặt, xoay một cái, mặt đàn như một tấm khiên, chắn trước mặt Đoạn Khinh Ngân. Phốc phốc phốc ba tiếng, ba mũi tên cắm phập vào cây đàn, sau đó rớt ra, rơi lộp bộp trên mặt đất.
Ngay sau đó lại có một mũi tên lao đến, một cái tiếp một cái, mang theo tiếng gió đêm gào thét.
Đoạn Khinh Ngân đưa tay ra, cây đàn xoay tròn trong không trung, chặn từng mũi tên một
Chẳng mấy chóc, cây đàn chi chít mũi tên như một con nhím, Bách Lý Hàn không có ý tứ muốn dừng tay, cứ liên tục bắn tên, một mũi tiếp một mũi.
Nét mặt Đoạn Khinh Ngân hiện một tia lo lắng, nhưng vào lúc này, cánh cửa khoang thuyền mở ra, một người mặc quần áo trắng đi ra.
Tay Bách Lý Hàn đang giương cung run lên, mũi tên sắp rời cung lại vô lực rơi trên mặt đất như lá vàng lìa cành.
Lưu Sương thản nhiên đứng ở mũi thuyền, gió đêm cuồn cuộn thổi quần áo nàng bay bay, như một đóa hoa sen đang nở rộ. Bầu trời đêm phía sau, lấp lánh ánh sao, đôi mắt ướt của nàng như một ngôi sao lạnh lẽo, xa xôi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xa cách, băng hàn.
Hô hấp của Bách Lý Hàn trong nháy mắt dừng lại, trái tim không kiềm chế được sự run rẩy.
“Sương nhi, bên ngoài gió lớn, bệnh của muội còn chưa khỏi, đi vào nhanh một chút, nếu không sẽ nhiễm phong hàn!” Đoạn Khinh Ngân bỏ cây đàn đấy, đứng dậy đỡ lấy Lưu Sương, nói nhỏ vào tai nàng.
Bách Lý Hàn đứng trên bờ, chứng kiến Đoạn Khinh Ngân dịu dàng âu yếm nói nhỏ vào tai Lưu Sương. Cảm thấy một cảm giác chua xót đắng cay chưa từng xuất hiện nhấn chìm trái tim hắn, làm hắn muốn đứng cũng không được, chỉ có thể dựa lưng ngựa, mới ổn định một chút.
“Lưu Sương, cùng ta trở về!” Thanh âm của hắn, mang theo một tia khàn khàn chua xót, truyền vào tai Lưu Sương.
Lưu Sương hờ hững lắc đầu, thản nhiên nói: “Bách Lý Hàn, trong lòng của ngươi, vĩnh viễn cũng chỉ có Đại Mi Vũ, chưa từng có một góc nhỏ nào cho ta. Hôm nay ngươi tới truy bắt ta, hà tất phải thế. Ta đã nói rồi, duyên phận chúng ta đã chấm dứt, ngươi không cần cưỡng cầu. Ngươi...thả ta đi đi!”
Lời của nàng, làm lòng hắn trăn trở khó chịu: “Không phải như vậy! Sương nhi, nàng nghe ta giải thích...”
Lưu Sương nhìn hắn thương hại, đột nhiên thở dài một tiếng, ngay cả nhìn hắn thêm một cái cũng không nguyện ý, xoay người đi vào khoang thuyền, tấm rèm dày dặn hạ xuống, che mất hình bóng nàng.
“Không! Ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi như thế!” Tình cảm mãnh liệt mà phức tạp, hòa trộn áy náy, bi thương, hối hận cùng tuyệt vọng, đồng thời tập kích hắn.
“Bách Lý Hàn, ngươi việc gì phải thế!”
Đoạn Khinh Ngân thản nhiên nói, nói xong, xoay người cũng đi vào khoang thuyền.
Thuyền lớn nhổ neo, thuận buồm xuôi gió theo dòng nước lướt đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc