Thác Phi Phụ Tình - Chương 65

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

ĐỘC DƯỢC
Tịch dương ngả bóng trời tây, ánh nắng chiều thản nhiên buông xuống, quyến rũ như mỹ nhân thoa son, vừa thản nhiên như máu.
Thính Phong Uyển yên lặng như tờ, chỉ có tiếng ve kêu râm ran trong đêm tối.
Trời hơi nóng, buồn bã, không có một ngọn gió, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Đêm mai, là ngày hẹn ước với sư huynh, trái tim Lưu Sương mặc dù vui mừng háo hức, nhưng, lại có cảm giác buồn rầu không thể giải thích được, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Sự thật đã chứng minh trực giác của nàng rất đúng.
Mới dùng xong bữa tối, cổng bị mở ra, mấy nha hoàn nghiêm nghị đi vào.
“Vương phi, Vương gia thỉnh người đến Tuyết Uyển!” Nha hoàn đi đầu thi lễ nói với Lưu Sương, thái độ rất cung kính.
“Đến Tuyết Uyển, có chuyện gì sao?” Một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu Lưu Sương.
“Bẩm Vương phi, Đại phi không khỏe, Vương gia thỉnh Vương phi qua đó khám bệnh!” Nha hoàn không đổi sắc mặt nói.
“Tại sao không truyền ngự y trong cung khám cho trắc phi?” Lưu Sương nhíu mày hỏi.
Bách Lý Hàn đồng ý để nàng khám cho Đại Mi Vũ? Lưu Sương lạnh lùng cười, chuyện quyết không đơn giản như vậy. Nàng cố gắng nhìn ra chuyện gì từ thái độ của nha hoàn, nhưng không làm được. Nha hoàn này không phải không biết đánh giá tình hình, chắc là vì phụng mệnh mà giấu giếm thái độ với nàng. Nàng biết chẳng thể hỏi được điều gì.
“Đã thỉnh ngự y trong cung rồi, Vương gia muốn mời Vương phi xem trước đã!” Nha hoàn nói.
Nếu là họa thì không tránh được!
Lưu Sương khẽ thở dài, cầm túi thuốc, dẫn theo Hồng Ngẫu cùng Khinh Y Tiêm Y theo nha hoàn đi tới Tuyết Uyển.
Tuyết Uyển vẫn xinh đẹp hoa lệ như trước, hoa S***g trong ao đang nở rộ, mang theo phong hoa tuyệt diễm. Mặc kệ thế gian này có ghê tởm thế nào, chúng vẫn thanh cao như vậy.
Vừa vào bên trong, mùi máu tươi đã xộc thẳng vào mũi Lưu Sương.
Lưu Sương kinh ngạc, chẳng lẽ? Gương mặt tái nhợt, điều nàng sợ thật sự xảy ra sao?
Mười mấy nha hoàn kinh hãi run sợ đứng trước giường, màn hồng phấp phới, cùng với mùi máu tanh tưởi, có chút quỷ dị.
Lưu Sương len vào đống người, nhìn thấy Đại Mi Vũ dựa vào trong lòng Bách Lý Hàn, gương mặt tuyệt thế giai nhân đã đổi màu xanh tím, khóe môi có vệt máu đỏ sẫm chảy xuống. Càng khiến kẻ khác khiếp sợ chính là hạ thân cô ta loang máu.
Lưu Sương nhắm mắt, cảm thấy choáng váng.
Đại Mi Vũ sẩy thai rồi sao? Một sinh mạng nhỏ bé vô tội, rốt cuộc đã ra đi.
Trái tim chìm vào thương xót.
Dáng vẻ Đại Mi Vũ vô cùng thê thảm, ánh mắt bất lực, ôm lấy Bách Lý Hàn đang lạnh như băng.
“Bẩm Vương gia, Vương phi tới rồi!” Thanh âm của nha hoàn run rẩy, đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Trong phút chốc, tầm mắt mọi người đều bắn về phía Lưu Sương, mang theo thương hại, mang theo xem thường, mang theo sợ hãi bắn về phía nàng.
Lưu Sương cắn môi dưới, cảm thấy *** nhói đau, cảm giác bất an không yên như sóng biển không ngừng xô bờ.
Có gió rồi, gió nhẹ xuyên thấu qua rèm, thổi quần áo Lưu Sương khẽ bay.
Lưu Sương đưa mắt, thản nhiên đối mặt cùng Bách Lý Hàn.
Con ngươi đen trong suốt minh tịnh, trong sáng thấu triệt, mang theo sự trong sáng vô tư, không hề sợ hãi nhìn hắn.
Rất bình tĩnh, Bách Lý Hàn nhẹ nhàng buông Đại Mi Vũ ra, con ngươi đen thâm thúy bắn thẳng vào Lưu Sương.
Không phẫn nộ như Lưu Sương tưởng tượng, lúc này Bách Lý Hàn rất trầm tĩnh, chỉ một mực lặng im. Hắn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Lưu Sương.
Trên mặt hắn có một nỗi đau sâu sắc, vô cùng thương hại.
Nếu hắn tức giận, có lẽ có thể dễ dàng đối mặt, nhưng hắn trấn tĩnh như thế, trấn tĩnh đến mức nàng không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Người đàn ông này, là người nàng đem lòng yêu thương (=.=). Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấu trái tim hắn, trước kia hay bây giờ vẫn vậy.
Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng mở miệng.
“Thuốc này là ngươi đưa cho Mi Vũ?” Thanh âm vì áp lực mà khàn khàn, như một cây cổ cầm đã lâu không được lau chùi so dây chỉnh tiếng.
Theo sự chất vấn của hắn, Lưu Sương nhìn khăn gấm trong tay hắn.
Trong tay hắn, cầm một khăn gấm, bọc dược thảo. Đúng là bọc mà ngày đấy Hồng Ngẫu đã đưa cho Hoa Kiều.
Quả nhiên là dùng cái này để hãm hại nàng.
Quả nhiên là muốn vu khống nàng hạ độc!
Thật sự nhìn không ra, Đại Mi Vũ ngoài mặt ôn nhu trầm tĩnh lại có trái tim tàn nhẫn như vậy, có thể tự tay hi sinh cốt nhục của chính mình. Hài tử đáng thương, biến thành vật hi sinh cho tham vọng quyền lực của mẫu thân.
Hồng Ngẫu đứng sau nhìn thấy khăn gấm trong tay Bách Lý Hàn, kinh hoàng đưa tay bịt miệng. Con người Hồng Ngẫu đơn giản, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết là sắp xảy ra chuyện lớn.
Hồng Ngẫu kéo áo Lưu Sương, sợ hãi nói: “Tiểu thư!”
Lưu Sương quay đầu cười trấn an Hồng Ngẫu, nói: “Là ta đưa, chỉ là một ít an thai dược thôi.”
Đồng tử của Bách Lý Hàn sau khi nghe câu trả lời của Lưu Sương thì co rút lại.
Hắn cực kỳ không tin nhìn Lưu Sương, trong con mắt tràn đầy thống khổ.
“Ngươi bỏ thêm cành quế?” Hắn hỏi thêm câu nữa.
Cành quế? Ngày đó Hồng Ngẫu nhất thời tức giận, đúng là có bỏ thêm cành quế, nhưng cành quế đâu phải độc dược, lại càng không khiến sẩy thai. Nhiều nhất chỉ nôn ọe thôi. (chỗ này đề là quế, mình cũng không biết có phải tác giả viết nhầm không)
“Vương gia cũng biết, thuốc của Lưu Sương đều phơi nắng bên cửa sổ,dược thảo hỗn tạp, không cẩn thận bỏ thêm quế là chuyện có thể.” Lưu Sương nhanh chóng giải thích rõ ràng với giọng lạnh nhạt.
“Có khả năng? Rõ ràng là có!” Bách Lý Hàn lạnh giọng gằn lên, từng chữ từng chữ như chém đinh chặt sắt, mang theo sát ý lạnh lẽo, khiến kẻ khác không nhịn được phát run.
Lần trước hủy dung, nàng từng ỷ vào sự tín nhiệm của hắn. Hôm nay, nàng biết hắn đã không còn chút tín nhiệm nào đối với nàng, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
“Cho dù có quế, cũng không khiến người ta bị sẩy thai.” Lưu Sương nhíu mày, tiếp tục nói.
“Nhưng mà, nếu trước đó Mi Vũ vì chữa sẹo, ăn xuyên ô thì sao?” Bách Lý Hàn thản nhiên nói.
Xuyên ô?
Loại dược thảo tính hàn đó, Đại Mi Vũ đã từng ăn xuyên ô sao?
Quế cộng thêm xuyên ô.
Trái tim Lưu Sương, trong nháy mắt rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Quế cộng thêm xuyên ô, cũng là một loại độc dược, mặc dù độc tính không lớn, nhưng đủ để khiến người ăn trúng độc sẩy thai.
Lông mày Lưu Sương càng lúc càng nhíu chặt, âm mưu đến mức này, là ai nghĩ ra được, thật sự là quá tàn nhẫn. Chứng cớ xác đáng như thế, nàng còn có thể toàn thân trở ra sao?
Trong đầu chợt lóe lên, đột nhiên nhớ tới lần Bách Lý Băng trúng độc trước kia. Lần này cũng cùng một cách thức dàn dựng tỉ mỉ như thế, không ngờ bên cạnh Đại Mi Vũ lại có cao nhân như vậy, rất am hiểu y lý và dược lý.
Không, có lẽ không ở bên cạnh cô ta, mà là ở trong cung.
“Quế thêm xuyên ô, đúng là độc dược.” Lông mày Lưu Sương đã nhíu chặt, đây là sự thực không thể nghi ngờ.”Nhưng, ta không biết cô ta từng dùng xuyên ô, làm sao biết cách dùng quế hại cô ta.”
Giải thích như vậy, có hợp lý không. Lưu Sương thần than thở, tình huống này, đối với nàng cực kỳ bất lợi.
“Quế không phải do tiểu thư thêm vào, là Hồng Ngẫu thêm vào, Vương gia nếu muốn trách phạt, cứ trách phạt Hồng Ngẫu là được rồi!” Hồng Ngẫu đột nhiên quỳ xuống, nhìn Bách Lý Hàn, “Nhưng mà, Hồng Ngẫu tuyệt đối không có ý hãm hại trắc phi. Vương gia, đây là âm mưu của kẻ khác, muốn hãm hại tiểu thư, là cô ta đang dùng khổ nhục kế.”
Hồng Ngẫu phẫn nộ nói, tay chỉ thẳng vào Đại Mi Vũ.
“Khổ nhục kế?” Bách Lý Hàn trầm mặt, càng lúc càng tăm tối.
Đại Mi Vũ nghe vậy *** một tiếng, khàn cả giọng khóc lóc tố cáo: “Vương gia, hài tử của ta không còn! Ta cũng không sống nữa, ngài không nên cứu ta, cũng không nên trách tội tỷ tỷ, cứ để ta đi theo hài nhi mạng khổ là được rồi.”
Lúc này Đại Mi Vũ tóc tai rối bời, khóe môi lại rỉ máu, kẻ khác nhìn vào thấy vô cùng thê thảm. Từng tiếng khóc lóc kể lể, gào thét đau thương như hổ mẹ mất con.
Không thể không công nhận, Đại Mi Vũ diễn xuất rất đạt, nếu không phải có sự kiện hủy dung lần trước, ngay cả Lưu Sương cũng nghĩ rằng cô ta bị hãm hại mà trúng độc, chứ không phải lập mưu từ trước.
Mặt Bách Lý Hàn biến sắc, áp lực lạnh lẽo dần tỏa ra khắp phòng, không khí cũng muốn đóng băng.
Mặc dù đứa con của Đại Mi Vũ đối với hắn chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải rất chờ đợi, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của hắn. Hắn quay đầu lại nhìn Đại Mi Vũ, khóe môi cô ta vẫn rỉ máu tươi, đôi mắt bi thương đau đớn, giống như đôi mắt của mẫu hậu khi trúng độc năm đó.
Nỗi đau sâu kín trong lòng lại bị khơi lên, như con rắn độc, uốn lượn bò vào trong trái tim hắn, tìm tòi vết sẹo năm xưa, trong lúc nhất thời, máu tươi đầm đìa, đau đớn làm hắn hít thở không thông. Năm đó, hắn không kịp thời cứu mẫu hậu, hôm nay, hắn cũng không kịp thời cứu hài nhi của hắn.
Hắn hận, hận những kẻ hạ độc!
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Lưu Sương, cực kỳ bình tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng cách gang tấc, Lưu Sương có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của hắn, trong con ngươi đen tràn ngập thống khổ, có hận ý, có tuyệt vọng, có mất mát, các loại tâm tình đan xen quay vòng, luân phiên.
Hắn chậm rãi vươn tay, hung hăng P0'p chặt cằm Lưu Sương, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Giải................. dược!”
Hai tiếng này được rít qua kẽ răng, bắn ra tà khí và khí phách không chút che dấu.
Ý tứ này, đã kết luận Lưu Sương là thủ phạm rồi. Chỉ có người hạ độc mới có giải dược, có phải không?
Lưu Sương cứng đờ không nhúc nhích. Nàng không có hạ độc, đương nhiên cũng không có giải dược. Mặc dù nàng có thể viết ra giải dược, nhưng mà, lúc này, chưa chuẩn bị trước.
Đại Mi Vũ, cô ta dùng mưu hèn kế bẩn hại nàng, nàng lại phải giải độc cho cô ta, sao mà nực cười.
Lưu Sương cũng không tin Đại Mi Vũ không có giải dược trong tay? Thật muốn xem xem cô ta chống đỡ được đến lúc nào! Cô ta chắc không muốn ૮ɦếƭ vì trúng độc thật chứ.
“Bách Lý Hàn, mặc kệ ngươi có tin tưởng hay không, ta chỉ nói một lần, không phải ta hạ độc, ta cũng không có giải dược!” Lưu Sương không sợ hãi, phẫn nộ nhìn hắn, chịu đựng cơn đau truyền đến từ cằm, lạnh lùng nói.
“Người đâu, đem con nha hoàn nhẫn tâm này tống vào thủy lao!” Hắn đột nhiên buông tay, lạnh giọng ra lệnh.
Trương Tá Lý Hữu ẩn từ góc tối nào đó tuân mệnh đi ra, đưa tay định kéo Hồng Ngẫu đi ra ngoài.
“Buông Hồng Ngẫu ra! Không liên quan đến nàng!” Lưu Sương biết, chuyện này nếu đổ lên đầu Hồng Ngẫu, chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, chắc chắn không thể giữ được tính mạng.
“Giải dược ta có thể viết ra, còn cần Hồng Ngẫu về Thính Phong Uyển lấy thuốc.”
Bách Lý Hàn phất phất tay, Trương Tá Lý Hữu lập tức buông Hồng Ngẫu ra.
“Hồng Ngẫu, đi lấy thuốc!” Lưu Sương chậm rãi xoay người, nói với Hồng Ngẫu những vị thuốc cần thiết.
Hồng Ngẫu cả kinh, nhìn khuôn mặt tiểu thư trầm tĩnh, nói: “Tiểu thư, cô ta hại người như vậy, người còn muốn cứu cô ta sao? Tiểu thư, người đừng vì ta mà áy náy, là Hồng Ngẫu rất ngu, hại tiểu thư.”
Lưu Sương thản nhiên cười cười, nói: “Hồng Ngẫu, ta không có việc gì, ngươi đi lấy thuốc.”
Hồng Ngẫu theo lời quay về Thính Phong Uyển, mang thuốc đến.
Bách Lý Hàn phái người đi sắc thuốc, chỉ chốc lát sau, nha hoàn đem thuốc đã sắc xong tiến vào, đặt trên bàn. Kỳ quái chính là, không chỉ có một bát, có tận hai bát thuốc.
Bách Lý Hàn không vội cho Đại Mi Vũ uống thuốc giải, cầm một chén R*ợ*u, đưa tới trước mặt Lưu Sương, lạnh lùng nói: “Nếu muốn ta tin tưởng ngươi, uống xong cái này rồi nói!”
Lưu Sương sáng tỏ thông suốt, đây dĩ nhiên là quế nấu với xuyên ô.
Hắn rốt cuộc vẫn không tin nàng!
Còn muốn nàng thử độc cho Đại Mi Vũ.
Lưu Sương tiếp nhận chén R*ợ*u, nhìn thuốc độc trong chén, màu lục đậm, ánh lên dương chi bạch ngọc, trắng lục nổi bật, rõ ràng mà diễm lệ, đúng là đẹp không nói nên lời. Nhưng mà có đẹp đến thế nào, độc dược chính là độc dược, là thứ dùng để lấy mạng người.
Nàng cầm chén, không có một chút do dự, đột nhiên ngửa đầu, uống cạn chén độc dược, sau đó dốc ngược chén R*ợ*u xuống, thản nhiên cười với hắn.
Nàng luôn sống nội tâm, ngay cả là rất thích hắn, cũng chưa bao giờ cười rạng rỡ như vậy với hắn. Giờ phút này, nàng mặc bạch y bay bay, như áng mây trời, cười thật tươi với hắn, lại có sự quyến rũ khuynh thành. Trên khóe môi nàng, vẫn còn một giọt chất lỏng màu lục, đặt bên cạnh đôi môi hồng tươi, đẹp đến không ngờ.
Kẻ đang bị độc dược ђàภђ ђạ là Đại Mi Vũ ngừng ***, trái tim xuất hiện sự khủng hoảng. Cô ta đã thất bại, thất bại thật rồi, cả đời này, cô ta vĩnh viễn cũng không chiếm được trái tim Bách Lý Hàn nữa.
Độc dược cũng không khó nuốt lắm, không đắng chút nào, ngược lại còn rất dễ uống, uống vào còn có vị ngọt thơm mát.
Chuyện trên đời luôn là như thế, độc dược thường không mùi không màu, mà thuốc chữa bệnh chân chính thì vừa đắng vừa chua.
Bách Lý Hàn khiếp sợ nhìn đôi mắt Lưu Sương, cặp mắt trong suốt như nước, tỏa ra sự lãnh liệt, sắc bén, dứt khoát, làm hắn không dám nhìn thẳng.
“Bách Lý Hàn, ” nàng mỉm cười gọi tên của hắn, “Chàng biết không? Cho tới bây giờ thiếp chưa từng nói với chàng, kỳ thật, thiếp đã yêu chàng từ lâu, từ cái hôn trên Thanh Mỗ Sơn năm đó, thiếp đã nhớ thương chàng, chẳng thể nào quên. Thiếp từng cố gắng gạt đi nỗi đau trong tim chàng, nhưng mà, chàng chưa từng cho thiếp cơ hội.” Khóe môi bắt đầu rỉ máu, ***g *** đau nhói từng cơn, đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Độc dược này, không lẽ phát tác nhanh như vậy? Càng tốt, nàng vẫn cố gắng được. Trong ௱o^ЛƓ lung mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy ánh mắt Bách Lý lạnh lùng mà len lỏi cái gì đó, nhưng không thể nhìn rõ là cái gì. Nàng còn nhìn thấy hắn đưa tay, xoa lên khóe môi nàng, dường như là thay nàng lau cái gì đó.
Nàng vẫn mỉm cười, tiếp tục nói: “Nhưng mà................. từ thời khắc này trở đi, duyên phận hai ta kết thúc, ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi nữa. Ngươi và ta dứt tình, giống như chén này.” Dứt lời, nàng giơ tay, hung hăng ném cái chén xuống đất.
“Loảng xoảng ” một tiếng, trong không gian yên lặng, vang vọng chói tai.
Trong phút chốc, trên đất đầy mảnh ngọc vỡ. (cái chén làm bằng ngọc)
Nàng vốn là người nội tâm, luôn luôn ngại ngùng trong chuyện biểu lộ tình cảm, nhưng thời khắc này, nàng lại nói ra. Nói ra, không vì cái gì khác, chỉ là vì giờ khắc này dứt tình. Là do nàng, bây giờ phải thanh toán mối tình sai lầm này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc