Thác Phi Phụ Tình - Chương 123

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

LONG CHI PHẤN TƯỜNG
Phía sau dồn dập tiếng vó ngựa, tiếng la liên tiếp vang lên: “Vương phi đại tẩu.”
Lưu Sương ghìm dây cương, quay đầu nhìn lại, một người mặc ngân giáp cưỡi một con ngựa trắng đang phi như gió. Lưu Sương nhận ra là phó tướng của Bách Lý Hàn, danh tính là gì thì không nói rõ.
“Vương phi đại tẩu, người như thế nào lại có thể đi cùng nam nhân khác?” Thiết Lạp vốn là người trẻ tuổi nhất trong số các huynh đệ, hay bị xúc động nhất, lúc này có chút khẩn cấp, mở miệng nói không suy nghĩ. Đôi mắt lóe lên sự lo lắng thất thần.
Lưu Sương ngước đôi mắt trong veo nhìn thần sắc Thiết Lạp, không khỏi tự nghĩ giễu cợt, cái này gọi là Hoàng thượng không vội mà Thái giám khẩn cấp, nàng rời đi, ngay cả một cái liếc mắt – Bách Lý Hàn cũng không thèm nhìn, thiếu niên này lại khẩn cấp như thế.
“Nguoi tên là gì?” Lưu Sương hỏi.
“Mạt tướng Thiết Lạp, thỉnh người không nên đi, bằng không vương gia sẽ rất đau lòng.” Thiết Lạp vội vàng nói.
“Thiết Lạp a, ngươi đi về trước đi, không nên đuổi theo ta.” Lưu Sương nhàn nhạt nói, giương dây cương trong tay lên, mã nhi hiểu ý bắt đầu chạy. Bách Lý Hàn sẽ đau lòng sao? Nếu thực sự là đau lòng, mới vừa rồi sao còn cư xử lãnh khốc như vậy.
“Vương phi!” Thiết Lạp lo lắng nghĩ muốn xông lên lần nữa, lại bị binh sĩ của Thu Thủy Tuyệt chặn đường.
Thiết Lạp lo lắng định giục ngựa đi theo, nhưng lúc này, Đồng Thủ đã đuổi theo kịp.
“Đồng Thủ, ngươi tới vừa lúc, nhanh đi ngăn cản vương phi.” Thiết Lạp hô.
Đồng thủ nhìn lướt qua bộ dạng lo lắng của Thiết Lạp, không nói gì, trơ mắt nhìn Thu Thủy Tuyệt cùng đột ngũ đi.
“Đồng Thủ, ngươi vì sao không nói lời nào, ngươi tại sao không xông lên mang vương phi về?” Thiết Lạp mở trừng hai mắt, tức giận nhìn Đồng Thủ.
“Thiết Lạp, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới kết quả, ngươi nhìn đối phương xem, hai chúng ta liệu đánh thắng được sao?” Đồng Thủ lãnh lùng liếc nhìn hắn nói.
“Hay lắm, Đồng Thủ, từ khi nào ngươi biến thành con rùa đen rụt cổ thế?” Thiết Lạp mắng.
Đồng Thủ cho ngựa quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ta sẽ có biện pháp, không cần vội vã.”
“Biện pháp gì?” Thiết Lạp không vội vã quay ngựa đuổi theo, quấn lấy Đồng Thủ hỏi.
Nghe Đồng Thủ nói, Thiết Lạp vui mừng vỗ tay cười: “Đồng Thủ, ta trách lầm huynh! Thật là biện pháp tốt.”
Hai người vừa đi vừa cười nói, chỉ là cả hai không nghĩ tới, biện pháp bọn họ nghĩ ra không thể dùng lúc này được, bởi ở Nguyệt quốc đang xảy ra nội loạn.
Ba nước ký kết ngưng chiến, hảo hữu, vốn là chuyện đáng mừng.
Nhưng là, bởi vì thủ lĩnh ba nước đều đang bận tâm với điều này, mọi chuyện đều không để ý tới.
Đêm, Nguyệt Quân kiểm kê toàn bộ binh tướng, chuẩn bị bắt đầu hồi quốc, mang đến năm vạn quân, hôm nay chỉ còn lại ba vạn.
Bầu trời đen kịt, nhìn không có một vì tinh tú, gió tây bắc gào thét thổi qua, phướn cờ tung bay phấp phới trong gió.
Trời đông, tựa hồ trong chớp mắt vụt đến.
Bách Lý Hàn nằm trong doanh trướng, lăn qua lật lại, không tài nào ngủ được. Sườn phải bị tổn thương không quá đau đớn, mà là, nỗi đau trong tâm chậm chạp lan sâu dần trong lòng, từng chút, từng chút một.
Sương nhi, quyết định đi như thế, kỳ thật, hắn biết trước đây hắn đã gây tổn thương cho nàng quá sâu, cả đời này, sẽ không có khả năng nàng tha thứ cho hắn.
Hơn nữa, hắn hắn cũng biết chính mình không thể ở lâu nơi nhân thế, nghĩ đến ý muốn có nàng, thật là một hành vi ích kỉ. Trong lòng hắn, không nhịn được mà ghen ghét, ghen ghét Thu Thủy Tuyệt. Theo bản năng, hắn không hề muốn thấy nàng được gả cho bất kỳ kẻ nào.
Nghĩ tới việc nàng ở chung một chỗ với Thu Thủy Tuyệt, sâu trong tâm hắn như có ngàn con kiến đang cắn, xem ra, hắn không đủ hào phóng a!
Sau nửa đêm, gió có vẻ nhỏ đi một chút, nhưng bên trong trướng lại lạnh vô cùng, từ sau khi nhận lấy hàn độc từ nàng, hắn sợ lạnh vô cùng,
Không ngủ được.
Bách Lý Hàn từ trên giường ngồi dậy, mang theo ngọc tiêu bên mình đặt lên môi thổi.
Tiếng tiêu sầu triền miên, như nước chảy dồn dập, như sóng nước Giang Nam, như băng dội lòng người, càng nghe càng thương tâm.
“Vương gia, chúng ta vừa thắng trận, không nên có tiêu âm này a.” Từ cửa truyền đến âm thanh ôn hòa của nam nhân, Sài Duyệt phong độ nhanh nhẹn đi tới.
Cùng khi hắn vén rèm vào, một mảng sắc trắng ùa theo vào, như tuyết như sương.
“Như thế nào, tuyết rơi?” Bách Lý Hàn để tiêu ngọc xuống trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, Đồng Thủ cùng Thiếp Lạp đang chuẩn bị lò sưởi cho vương gia.” Sài Duyệt cười híp mắt nói.
Bách Lý Hàn dời bước đến bên ngoài trướng, lúc này gió thổi đã nhỏ đi, trời đầy tuyết bay phiêu phiêu trong gió, trên mặt đất đã trắng xóa một màu, sắc trắng của tuyết lan tràn mọi nơi trong bóng đêm.
Không có nàng ở bên, thế giới của hắn nháy mắt đã tới trời đông. Có hay không ông trời cũng cảm nhận thấy nội tâm đau khổ của hắn, đã cho tuyết trắng tới đây để tham gia.
Lạnh lẽo dần ngấm tới, mặc dù Sài Duyệt cầm áo khoác ngoài phủ lên người hắn, nhưng, không ngăn được hơi lạnh thấu xương.
Trong cơ thể, ngoài cơ thể, hàn độc chốc lát bộc phát, Bách Lý Hàn nhịn xuống, run rẩy nói với Sài Duyệt: “Quay về trong trướng của ngươi, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tới gần trướng của ta.”
“Vương gia?” Sài Duyệt không hiểu tại sao, nhìn Bách Lý Hàn, không biết tại sao hắn lại ra mệnh lệnh như vậy.
“Ngươi định chống lại quân lệnh sao? Đi! Bổn vương muốn nghỉ ngơi, không có hứng thú cùng ngươi cầm đuốc trong đêm.” Bách Lý Hàn hô lên.
Sài Duyệt chưa bao giờ gặp qua bộ dạng hung ác như thế của Bách Lý Hàn, trong lòng đầy ngờ vực, đạp tuyết đi.
Bách Lý Hàn xoay người đi lại trong trướng, buông rèm xong, không chống đỡ nổi hàn ý xâm nhập trong cơ thể, đau đớn té nhào trên mặt đất.
Đau đớn trong tâm và hàn ý cùng ùa tới, xâm nhập cái rét sâu lạnh trong tận cốt tủy, khiến cho người dù cường đại đến đâu cũng khó mà hô hấp, có thể vô lực mà ૮ɦếƭ.
Bách Lý Hàn giãy dụa kịch liệt, run rẩy, một ngụm chất lỏng trào lên nơi cổ họng hắn, hắn không nhịn nổi mà nôn ra.
Khoanh chân ngồi dưới đất, vận công nghĩ muốn hạ hàn độc xuống, nhưng là, không có kết quả, hàn độc càng lúc càng mạnh lên, yết hầu lại truyền đến vị tanh ngọt, một chất lỏng dâng lên, hắn hiểu rằng mình lại nôn ra máu.
Hắn ý thức được bản thân càng lúc càng đi tới vực sâu, nhưng là, hắn cố gắng chống đỡ.
Mỗi khi đau đớn gia tăng thêm một phần, hắn liền nghĩ, đau đớn như thế Lưu Sương từng nhậ qua, hơn nữa, là nhiều ngày, nhiều năm phải chịu đựng. Nghĩ tới lại càng thêm đau đớn.
Nỗi đau càng lúc càng hung hãn kéo đến, cùng với sự áy náy đau đớn trong lòng hắn. Mỗi lần như thế này, hắn không có cách nào quên đi nỗi đau mà nàng phải nhận.
Ngoài trướng, gió, tuyết tựa hồ thổi lớn lên, thổi qua rèm cửa, có bông tuyết theo gió đi vào, bay tới trên mặt của hắn, mà hắn, không cảm nhận được chút lạnh nào nữa. Bông tuyết kia, từng mảnh từng mảnh không ngừng tăng lên, rơi xuống vai hắn, mặt hắn, càng lúc càng nhiều, mà... kỳ là thay, không hề bị tan ra.
Chẳng lẽ, trên người hắn, nhiệt độ cũng lạnh như bông tuyết hay sao? Ngay cả một bông tuyết cũng không thể tan?
Hắn cảm thấy cửa trướng bị mở ra, có vài bóng người tràn vào, mơ hồ thấy mặt các huynh đệ khẩn trương, mơ hồ nghe được Thiếp Lạp rống lên gì đó, mơ hồ cảm thấy tuyết đọng trên cơ thể được bọn họ nhẹ nhàng gạt đi.
Có người cầm chăn bông lại, cuống quýt đem hắn bao chặt lại.
Sài Duyệt, cái tên quỷ quyệt này, nhìn ra sự khác thường ở hắn, không nghĩ tới quân lệnh, đem các huynh đệ đi vào. Sau này, nhất định phải trừng phạt hắn. Bách Lý Hàn thầm nghĩ trong lòng, hắn không hy vọng huynh đệ của hắn thấy hắn trong bộ dạng này, không muốn bọn họ thấy thân thể hắn thế này.
Có người ba chân bốn cẳng bận rộn đem hỏa lò dựng lên. Nhưng là, vô dụng, hắn không cảm nhận được dù chỉ một tia ấm áp.
Không biết qua bao nhiêu lâu, một canh giờ... hay bao lâu, hắn không thể nào phân biệt được.
Trong cơ thể, hàn độc rốt cục đã chậm rãi thối lui, hắn cũng dần dần có được cảm giác ấm áp.
“Vương gia? Tại sao lại như vậy? Người như thế nào lại bị trúng hàn độc?” Thiết Lạp đã khóc thành tiếng.
Bách Lý Hàn nhíu nhíu mày, cảm giác được ý thức dần tỉnh táo, khóe môi khẽ cười gượng gạo, thản nhiên nói: “Không sao, không sao. Ta không có ૮ɦếƭ, không được khóc!”
Thiết Lạp nức nở không ngừng.
Sài Duyệt nhìn Bách Lý Hàn đầy khó hiểu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Các ngươi, không được để cho việc ta trúng hàn độc truyền ra ngoài. Nếu như ta biết, sẽ không để dễ dãi như chuyện này đâu.” Bách Lý Hàn lãnh thanh nói, vô lực đứng dậy hướng giường.
“Ra ngoài cả đi, ta chỉ muốn nghỉ một lát.” Bách Lý Hàn khoanh chân ngồi trên giường vận công, cảm giác hơi thở mênh ௱ôЛƓ bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể, thân thể dần ấm lại.
Đồng Thủ kéo tay Thiết Lạp từ bên trong trướng đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Ngươi không cảm thấy vương gia sở dĩ lãnh đạm như thế với vương phi là có liên quan tới hàn độc sao?”
Thiết Lạp gật đầu, bừng tỉnh đáp: “Thì ra là thế!”
“Chúng ta trộm mang vương phi trở về. Mới vừa rồi có thám tử hồi báo, lúc này bọn họ đã đi qua song, gần Hà Nam.” Đồng Thủ thấp giọng nói.
Tuy nhiên, bọn họ chưa kịp xuất phát, liền thấy một con ngựa phi trong tuyết tới, nhanh như chớp. Vừa nhìn trên người thám tử kia dầy từng mảng tuyết, liền biết hắn vừa đi đường xa tới, Đồng Thủ nhận ra, là thám tử từ kinh thành tới, tâm lập tức trầm xuống, hai người đều dừng bước.
Bên trong trướng, Bách Lý Hàn cảm nhận được thân thể rốt cục dễ chịu, liền nghe được tin từ thám tử.
Kinh sư có biến.
Là Bách Lý Băng phái người tới báo tin, mặc dù không có căn cứ cụ thể chính xác, nhưng là, phụ hoàng nhiều ngày chưa lên triều, mỗi lần hắn đi gặp phụ hoàng đều bị mẫu hậu chặn ngoài cửa.
Mặc dù mỗi lần phụ hoàng đều nói chuyện với hắn, nhưng là qua cánh cửa, phụ hoàng nói rằng mắc phải một chứng bệnh dễ lây, nhưng Bách Lý Băng không tin. Hắn cảm giác được phụ hoàng đã bị mẫu hậu giam lỏng. Hơn nữa, binh lính trú ngoài kinh sư không ngừng tăng lên, hắn hoài nghi ông ngoại mình đã lặng lẽ đem quan binh ở ngoài biên cương về quanh kinh sư.
Bách Lý Hàn đọc xong tin, cúi đầu trầm tư. Kỳ thật, hắn tới vùng đất này cũng là vì muốn khiến lão hồ ly Trịnh Thác lộ ra cái đuôi. Hôm nay, chuyện này vốn đã trong dự liệu của hắn.
“Vương gia, tin của Tĩnh Vương liệu có tin được không? Dù sao Trịnh hoàng hậu cũng là mẹ đẻ của hắn, nếu hắn cùng với trịnh hoàng hậu liên thủ, chẳng phải vương gia tự chui đầu vào lưới?” Sài Duyệt hỏi, vừa mở một cái bản đồ ra.
“Không đâu, ngươi cho rằng Trịnh hoàng hậy sẽ liên thủ với Băng nhi sao? Coi như là liên thủ, cũng là lợi dụng Băng nhi. Băng nhi thông minh như thế, há có thể không đoán ra. Dã tâm Trịnh hoàng hậu như thế, như thế nào tình nguyện mời Băng nhi kiệt ngạo đăng cơ. Huống hồ, bà ta muốn một người ngoan ngoãn không phải sao?” Bách Lý Hàn nhàn nhạt nói.
Nghĩ lại trước khi xuất phát, Bách Lý Băng đã cười một tiếng với hắn, hắn liền biết, Băng Nhi tuyệt đối có thể tín nhiệm. Hắn thân trúng hàn độc, sớm đã lạnh nhạt với ngôi vị hoàng đế, nhưng là, hắn vẫn còn phải đoạt lấy, quyết không để thiên hạ rơi vào tay ngoại thích.
“Vương gia, xem ra chúng ta không thể đi đường kiếm môn quan về nước. Lão hồ ly Trịnh Thác chắc chắn đã cho binh mai phục.” Sài Duyệt chỉ vào bản đồ chậm rãi nói.
Bách Lý Hàn gật đầu, đạm cười nói: “Chúng ta mượn đường Lăng quốc, cho hắn không kịp trở tay. Bất quá, vẫn phải lưu lại một vài đội binh, y đường cũ.”
“Hảo, dụ địch lấy đông, công lấy tây.” Sài Duyệt mỉm cười nói.
“Bất quá, binh của Kiếm môn quan cũng là binh của Nguyệt quốc, nếu có thể chiêu hàng, là chuyện tốt.” Hắn kỳ thật không muốn binh lính trong quốc gia của chính mình hỗn chiến.
“Vương gia, những binh sĩ này theo Trịnh Thác nhiều năm, chiêu hàng chỉ sợ không dễ dàng, chúng ta sẽ cố hết sức. Vương gia cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một hồi, trời cũng sắp sang.” Sài Duyệt vừa nói vừa lui ra ngoài.
Bách Lý Hàn ngồi ngay ngắn trên giường, hắn quyết không thể để hàn độc đánh bại, ngay cả thời gian không còn nhiều, hắn vẫn còn nhiều việc cần hoàn thành.
Cầm lấy tiêu ngọc, lại lần nữa thổi. Nhưng là, lần này, tiêu âm mới khác hoàn toàn.
Tiếng tiêu như xé rách màn đêm.
Hơn nữa, tiêu âm càng lúc càng lớn, trong phút chốc, giống như biển cả mênh ௱ôЛƓ, long phấn tường. Vừa rồi mới là một hồi thê lương, muôn hình vạn trạng, người khác nghe không nhịn được mà cũng sinh ra thương cảm.
Ngoài trướng tuyết vẫn rơi không ngừng, bên trong tiếng tiêu vẫn réo rắt, tràn ngập không khí.
Bên ngoài trướng, Đồng Thủ cùng Thiết Lạp nghe lén, trên môi nở nụ cười hài long.
Vương phi đi rồi, bọn họ đã quen nhìn thấy bộ dạng thất thần của vương gia, hôm nay, rốt cục đại ca của họ đã phấn chấn lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc