Thác Phi Phụ Tình - Chương 122

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

TÌNH PHI ĐẮC DĨ
Trong một khắc, Lưu Sương đã nghĩ chuyện này sẽ mãi mãi không ngừng lại, nhưng là màn đêm rốt cục đã qua đi. Chân trời, ánh bình minh màu hồng tràn ngập mở ra.
Mặt trời, một màu đỏ trộn lẫn những tia hồng, rộng lớn trên thảo nguyên bao la, lập lờ giữa những đám mây trắng.
Mặt trời đẹp tuyệt diệu, nhưng lại làm người khác phát run, làm cho người khác lạnh thấu xương. Ngay cả mặt trời đến cũng không xua hết đi được hàn khí, không xua nổi bóng ma của chiến tranh thảm khốc.
Lưu Sương nhìn quanh trong gió, vội vàng đưa mắt khắp chiến trường, trong long dấy lên đau xót, nhiều sinh mệnh mất đi như vậy. Nàng đột nhiên cảm thấy mình bé nhỏ, là một người mà không thể làm nổi điều gì trước thiên hạ rộng lớn này.
May mà, tiếp tới là một thời kỳ hòa bình, mặc dù Lưu Sương không biết hòa bình ấy sẽ duy trì được bao lâu! Nhưng là, nàng tin tưởng, chỉ cần mọi người cố gắng cùng nhau, chiến tranh sẽ không xuất hiện lại.
Nàng đã nghĩ thông suốt, nếu như thiên hạ có thể an bình, dân chúng có thể an cư, cần gì phải quan tâm ai làm hoàng đế! Đoạn Khinh Ngân là một vị vua tốt, nàng tin như thế.
Mắt Lưu Sương chậm rãi đảo đến sư huynh, bên môi hiện một nụ cười thoải mái, nỗi hận trong giờ phút này tiêu tán vô tung.
Sư huynh cao cường mà mỹ như vậy, như là tượng được khắc, ngũ quan tuấn nhã, khóe môi ôn hung, đôi mắt thâm trầm nhìn nàng, tựa hồ xem thấu ý nghĩ lòng nàng. Dây tóc màu lam tung bay trong gió càng làm hắn thêm mỵ lực.
“Sư huynh.” Lưu Sương chậm rãi đi ra phía trước, nhào tới trong lòng Đoạn Khinh Ngân, khóc rống lên.
Khóc cái gì chứ! Nàng cũng không rõ, chỉ là muốn khóc.
Vì ngàn vạn sinh linh đã bỏ mạng mà khóc, vì chính bản thân nàng mà khóc. Cũng có lẽ, nàng chỉ cần sư huynh, Bạch Lưu Sương đã trở về, Bạch Lưu Sương cũng được, Ngọc Nhiễm Sương cũng tốt, chỉ là khác tên mà thôi, nàng vẫn là nàng.
Đoạn Khinh Ngân nhẹ nhàng vuốt ve đôi bờ vai run rẩy của Lưu Sương, sâu trong nội tâm, thương cảm, mừng rỡ, xem ra, kết quả không tệ.
Sáng sớm gió lạnh trên thảo nguyên lùa tới, tiếng gió u u, thật giống khóc.
Trong này, mơ hồ có tiếng ca bi thương chậm rãi vang lên.
Đó là Mộ Tịch Tịch, nàng dùng ngôn ngữ của Thiên Mạc quốc, mặc dù Lưu Sương nghe không hiểu lắm, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được ý tứ: đó đơn giản là ý chí mạnh mẽ, khẳng khái... Kia, tiếng ca in đậm trong tâm mọi người, tất cả đều lẳng lặng nghe, như mất cả linh hồn.
Những làn gió sớm thổi quanh Mộ Tịch Tịch, váy xòe tung bay như những cánh bướm lượn. Tựa hồ đây là lần đầu tiên Lưu Sương phát hiện, Mộ Tịch Tịch cũng có điểm thiện cảm, Không chỉ có ngẩng đầu nhìn sư huynh, mặt mũi tuấn tú, hắn cũng đang lắng nghe, bộ dạng rất chăm chú.
Lưu Sương chậm rãi rời khỏi lòng sư huynh, coi như không có hận cùng quấn quýt, nàng và sư huynh không thể trở lại thời gian trước kia. Bởi vì, bọn họ đều đã trưởng thành rồi.
Nàng không bao giờ... có thể nhào tới trong long sư huynh mà khóc nữa, không bao giờ có thể làm nũng trước mặt sư huynh nữa.
Lưu Sương có thể đoán được, tiếp theo, ba nước sẽ vì chính trị mà có những cuộc cầu thân.
Mà Đoạn Khinh Ngân, Mộ Tịch Tịch, thậm chí cả Bách Lý Hàn, Bách Lý Băng cũng có thể bị cuốn vào những cuộc hôn nhân chính trị này. Còn nàng, nhất định là người cô đơn.
“Sương nhi, sau này muốn đi đâu?” Đoạn Khinh Ngân chú ý tới tinh thần Lưu Sương bị sa sút, thấp giọng hỏi.
Đi nơi nào?
Tựa hồ đến giờ khắc này, Lưu Sương mới phát hiện, mình không còn nhà để về. Dưỡng phụ, dưỡng mẫu lại trong tay Đại Mi Vũ, nghĩ tới cô ta, nàng đột nhiên phát hiện, từ đầu tới giờ không có nhìn thấy bóng dáng. Có lẽ là sợ thấy Bách Lý Hàn, hắn ta nhận ra cô ta nên đã né tránh đi.
“Sư huynh, cha mẹ ta bị Đại Mi Vũ giam lỏng.” Lưu Sương đột nhiên bắt lấy tay Đoạn Khinh Ngân vội vàng nói.
“Đại Mi Vũ?” tiếng Bách Lý Hàn từ trong gió truyền đến, “Nàng ta ở nơi nào?”
Lưu Sương vội vã tới trước cáng Bách Lý Hàn nói: “Nàng ta làm thị thiếp của Mộ Dã, tên gọi là Vũ Mị! Nàng nói cha mẹ ta trong tay nàng. Ngươi nói xem, rốt cục bắt cha mẹ ta là có chuyện gì?”
“Vũ Mị?” Mộ Tịch Tịch kinh ngạc, nói: “Ta nghĩ, cô ta đã đi! Vừa mới rồi, ta xem... người hạ độc kia, liền đem cô ta đi. Vốn, ta không thích cô ta, nghĩ thầm cô ta đi cũng tốt, cũng không nghĩ cô ta bắt cha mẹ nươi, sớm biết, ta nhất định sẽ ngăn lại.”
Đi! Vô Sắc cư nhiên mang Đại Mi Vũ đi. Đúng là, cá mè một lứa, cứu cô ta đi không phải lạ, Nhưng, nàng làm sao bây giờ, cha mẹ của nàng làm sao đây?
Bách Lý Hàn đỡ vết thương nơi sườn phải, chậm rãi đứng lên.
Ánh mặt trời nhàn nhàn chiếu trên lưng hắn, phản chiếu trên áo giáp. Tựa hồ trong tích tắc sự lạnh lẽo lan tỏa. Hắn cũng không để ý bộ dạng lo lắng của nàng, quay người dặn dò Trương Tá Lý Hữu bên cạnh: “Các ngươi mau thăm dò, tìm ra chỗ vợ chồng Bạch Lộ bị giam.”
“Ngươi...” Lưu Sương tự nhiên tin tưởng năng lực làm việc của Bách Lý Hàn, nhưng Đại Mi Vũ như tang hình, sao tìm được. Nhưng, nàng không nghĩ tới, chưa mở miệng cầu hắn, hắn đã bắt tay vào giúp đỡ mình, trong tâm vô cùng cảm động.
“Cảm ơn ngươi.” Lưu Sương chân thành cười nói.
“Không cần, ta không phải vì nguoi, ngươi không cần phải cảm tạ. Ta là vì phi tử của mình, không tin nàng ta làm chuyện bất lương, nên muốn tìm nàng trở về, nghĩ sao liền làm vậy.” Bách Lý Hàn lạnh như băng nói những lời này, sau đó ngã xuống cáng, nhắm mắt lại, tựa như vừa mệnh lệnh tìm ngươi giúp Lưu Sương vừa rồi không phải của hắn.
Lưu Sương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc của hắn, chỉ cảm thấy tâm xáo động.
Hắn tại sao lại muốn như vậy?
Rõ ràng là vì nàng, tại sao không thưa nhận, tại sao?
Vì Đại Mi Vũ? Vừa nghĩ tới Đại Mi Vũ, Lưu Sương trong lòng cảm thấy ê ẩm. Thật là vì Đại Mi Vũ sao? Nếu như thật là vì cô ta, sao hắn còn để cô ta lưu lạc tới Thiên Mạc quốc? Tuy nhiên, cũng có lẽ, dù sao Đại Mi Vũ cũng là mối tình đầu của hắn, cho dù cô ta làm gì, hắn cũng vẫn yêu cô ta.
Còn nàng, nhất định là gây thương tổn cho người kia.
“Vẫn muốn đa tạ ngươi.” Lưu Sương chậm rãi gằn từng tiếng một nói. Cho dù vì ai, chỉ cần cứu cha mẹ của nàng ra, nàng đều sẽ cảm tạ.
Bách Lý Hàn nheo mắt, lông mi run nhè nhẹ, nghe lời Lưu Sương nói, trong long hắn đau như dao cắt. Hắn những muốn nhìn nàng, nhưng là, không dám, sợ nàng nhìn thấy ý nghĩ trong mắt hắn.
“Nàng là Ngọc Nhiễm Sương!” Một âm thanh trong suốt vang lên.
Lưu Sương quay đầu lại, là Thu Thủy Tuyệt.
Thu Thủy Tuyệt sớm đã phát hiện Lưu Sương, nhưng là hắn không thể tin vào hai mắt của mình. Hắn nhớ kỹ hôm đó tại đoạn nhai, Lưu Sương rõ ràng đã rơi xuống vách núi, hôm nay, sao lại xuất hiện nơi chiến trường này chứ.
Bất quá, trong lòng hắn không có kinh dị, nữ tử này, luôn làm việc ngoài ý muốn người khác, hắn biết rõ.
Trong lòng hắn hoan hỉ, hoan hỉ vô cùng, nàng không ૮ɦếƭ, thật may mắn. Mấy ngày nay, hắn vì nghĩ nàng ૮ɦếƭ, từng áy náy muốn tự sát, nếu không phải vì nghiệp lớn phục quốc, hắn có lẽ đã đi.
“Đúng vậy, ta là Ngọc Nhiễm Sương! Ngươi là ai?” Trong trí nhớ mơ hồ của Lưu Sương bắt đầu tìm tòi, Thu Thủy Tuyệt là ai? Chỉ là năm đó nàng quá nhỏ tuổi, lại ở thâm cung, những người gặp qua khó nhớ nổi. Sau đó lại mơ hồ nhớ lại, phò mã của nàng gọi là Phó Thu Thủy, nàng chưa từng gặp qua hắn. Thu Thủy Tuyệt này, có phải chính là Phó Thu Thủy? Nếu không sao lại gọi là Thu Thủy Tuyệt?
Sau lớp mặt nạ tâm trí Thu Thủy Tuyệt khẽ run lên, hắn sớm biết rằng công chúa không nhận ra hắn, nhưng khi nge được câu hỏi của nàng, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
“Phó Thu Thủy.” Hắn thản nhiên nói tên mình.
“Thì ra thật sự là ngươi.” Lưu Sương trái lại không có kinh ngạc, nàng đoán đúng.
“Theo ta trở về đi! Cô cô của nàng còn sống, bà ấy nhất định sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy nàng! Thu Thủy Tuyệt đột nhiên đè thấp âm thanh, nhẹ giọng bên tai Lưu Sương.
“A?” nội tâm Lưu Sương kinh hãi.
Cô cô! Cô cô Ngọc Dung của nàng.
Trong đầu nháy mắt hiện lên một bóng dáng xinh đẹp.
Cô cô Ngọc Dung của nàng, trời sinh xinh đẹp, tính tình dịu dàng thư hùng. Năm đó, cô cô cũng 16-17 tuổi, so với tuổi của nàng hiện giờ là tương đương, chính vào lúc rực rỡ nhất, khi cô cô mặc quần lụa áo gấm, phỉ thúy gài thắt lưng, bước đi êm ái, luôn hấp dẫn không biết bao nhiêu đôi mắt.
Khi đó, nàng cực kỳ hâm mộ cô cô này, cô cô không chỉ dung mạo xinh đẹp mà cầm kỳ thư họa vô cùng tinh thong, sở thích đánh đàn của nàng cũng là do ảnh hưởng từ cô cô. Điều làm nàng kính phục hơn chính là cô cô còn biết võ công. Năm đó, nàng từng quấn quýt bên cô cô vòi cô cô dạy nàng, nhưng, cô cô nói, nàng còn quá nhỏ, khi nào lớn sẽ dạy nàng.
Nhưng, nàng không có đợi được ngày đó.
Nếu như, năm đó không có phản loạn, có phải hay không, nàng đã học võ công. Nàng không thể đoán được. Bởi vì, không có chữ “nếu như.”
Nàng vốn nghĩ cô cô đã mất, những tưởng rằng trên thế gian này nàng không còn ai thân thích.
Không nghĩ đến cô cô còn sống, thật là một niềm vui bất ngờ.
Trong phút chốc, niềm vui bất ngờ của Lưu Sương nảy ra, nàng như thấy trước mắt mình cô cô hiện ra.
“Ta đi theo ngươi!” Lưu Sương lớn tiếng nói.
Vốn nàng hận Bách Lý Hàn, còn muốn chất vấn rõ ràng với hắn, vì sao như thế. Nhưng lúc này nàng cảm thấy không cần phải hỏi nữa. Bởi vì nàng biết, hỏi gì cũng không có đáp án.
“Được, ta đưa nàng đi!” Thu Thủy Tuyệt hô lên một tiếng, ngựa hắn chạy tới.
“Chậm đã.” Lưu Sương quay đầu, nói chuyện với Mộ Dã.
Bách Lý Hàn bình thản ngồi ở trên cáng, coi như chuyện đang diễn ra không liên quan tới mình.
Đoạn Khinh Ngân nhìn nàng, sắc mặt cũng thản nhiên. Hai người nam nhân này nàng không có nói chuyện, ngược lại lại nói với Mộ Dã.
Một thân hắc y, Mộ Dã bước đến bên Lưu Sương, không thể tin là nàng gọi hắn, hắn hỏi: “nàng muốn đi cùng hắn? Hắn là ai vậy?”
Lưu Sương gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy! Ta muốn đi cùng hắn.”
“Tại sao? Là Bách Lý Hàn thắng ta, ta đem nàng giao vào tay hắn, nhưng kẻ này dựa vào đâu muốn dẫn nàng đi, ta không đồng ý!” Mộ Dã rít lớn. Bách Lý Hàn mang Lưu Sương đi thì thôi, dù sao nàng cũng từng là vương phi của hắn. Mà hắn, cũng là thua trong tay Bách Lý Hàn, còn người này, mang theo mặt nạ, không rõ ràng. Hắn như thế nào có thể yên tâm để Lưu Sương đi cùng kẻ này chứ?
Lưu Sương cơ hồ muốn cười rộ lên, Mộ Dã thật sự là không có nói đạo lý a!
Nàng đạm cười nói: “Hắn là thân nhân của ta.”
Mắt Mộ Dã hiện lên sự kinh ngạc, thân nhân?
Xa xa, Thanh nhi chạy vội tới: “Công chúa!”
“Thanh nhi!”
Hai nữ tử gắt gao ôm chặt lấy nhau, mười năm ly biệt, bọn họ rốt cục đoàn tụ.
Thế sự thật là khó liệu, làm người không thể đoán hết được.
Vận mệnh quá vô tình, rồi lại quá hữu tình, nàng tìm được Thanh nhi rồi, lại biết được tin cô cô còn sống, vận mệnh đối với nàng cũng là còn có tình.
“Thanh nhi, mấy năm nay ngươi ra sao?” Lưu Sương nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thanh nhi hỏi.
“Công chúa, từ ngày rời quê hương, tiểu nữ ngày đêm trông mong người, không rõ người sinh tử ra sao. Tiểu nữ hang đêm mơ ác mộng, một thân công chúa những máu là máu, thật sự nghĩ rằng công chúa đã ra đi, không nghĩ tới lại còn có ngày gặp mặt! Công chúa, mấy năm qua người sống ra sao?” Thanh nhi vừa khóc vừa hỏi.
Lưu Sương ôm lấy Thanh nhi, trong tâm cực kỳ bi thương.
“Ta tốt, mấy năm nay ta mất đi trí nhớ, cho nên cũng không mơ thấy ác mộng.” giờ khắc này, Lưu Sương rốt cục rõ ràng, sư huynh năm đó khổ tâm thế nào.
“Công chúa, Thanh nhi muốn từ giờ luôn bên công chúa!” khuôn mặt thanh tú của Thanh Nhi nhìn Lưu Sương với đầy niềm mong đợi.
“Thanh nhi, có phải ngươi thật sự thích hắn?” Lưu Sương liếc mắt nhìn Mộ Dã, thấp giọng hỏi nàng ta, “Nếu là thích hắn, hãy ở lại.”
“Không, tiểu nữ chỉ muốn ở bên công chúa!” Thanh nhi bướng bỉnh nói, nàng đối với Mộ Dã đã tuyệt vọng.
“Vậy được rồi.” Lưu Sương thấp giọng nói, Thanh nhi rời đi cũng đã 10 năm, đó không phải là chuyện tốt, nhưng 10 năm qua Mộ Dã không có phát hiện ra đã là may mắn lắm rồi. Nếu rời đi, không chừng lại tư niệm nàng ấy.
“Cái gì? Ngươi cũng muốn đi?” Mộ Dã rít gào, “Muốn đi thì mau cút ngay.”
Đối với chuyện Lưu Sương rời đi, hắn không chịu bỏ, nhưng với nữ nhân này, hắn chịu. Đối với hắn, Mộ Dã, nữ nhân không phải thiếu.
Lần đầu tiên hắn động tâm, cùng là lần đầu tiên học cách tôn trọng, nhưng nàng lại muốn đi. Nếu nàng nói đó là thân nhân nàng, hắn không ngăn trở.
Mộ Dã đột nhiên huýt sáo, một con ngựa đỏ chạy tới, là tiểu mã nhi mà Lưu Sương học cưỡi.
“Ngựa này giao nàng, hi vọng một ngày nó sẽ dẫn nàng quay lại thảo nguyên này.” Mộ Dã dứt lời, liền xoay người rời đi, không bao giờ.... Không nhìn các nàng nữa.
Lưu Sương mỉm cười gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, trong tâm biết, có lẽ vĩnh viễn nàng cũng sẽ không trở lại.
Sư huynh cùng Mộ Tịch Tịch cùng phất tay, một con ngựa cũng được mang ra cho Thanh nhi, chủ tớ hai người cùng đi theo Thu Thủy Tuyệt.
Bách Lý Hàn rốt cục quay đầu nhìn bóng dáng Lưu Sương dần biến mất.
Chỉ thấy một thân Lưu Sương bạch y ngồi trên ngựa....
“Tại sao ngươi không ngăn nàng?” Bách Lý Hàn đột nhiên quay đầu hỏi, giọng nói như băng tuyết.
Đoạn Khinh Ngân nhìn thần sắc u lãnh của Bách Lý Hàn, đối với cảm xúc của Bách Lý Hàn, hắn hiểu, hắn biết rõ, sớm muộn gì Lưu Sương cũng sẽ quay về Thu Thủy Cung.
Hắn nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: “Ta lưu không được nàng, cho nên lưu nàng lại cũng vô dụng.. Nhưng, ngươi vì sao không giữ nàng lại?”
Mục quang Bách Lý Hàn buông bã, đau đớn cười nói: “Ta tại sao không muốn giữ nàng? Ta căn bản là không nghĩ đến điều đó!”
“Có thật không? Rốt cục ngươi có nỗi khổ gì?” Đoạn Khinh Ngân còn nhớ rõ ngày đó, trong quân, Bách Lý Hàn một thân che chở cho Lưu Sương. Rồi một ngày sáng sớm đột ngột rời đi, không lưu lại tin tức.
Bách Lý Hàn nếu đúng thâm tình như thế với Lưu Sương, một mực tốt như thế với nàng, thì tại sao?
“Ngươi rốt cục là làm sao? Chuyện gì xảy ra với ngươi? Tóc ngươi vì sao mà bạc trắng?” Đoạn Khinh Ngân một lần nữa thản nhiên hỏi.
Bách Lý Hàn hí mắt không đáp.
“Ngươi biết hắn là ai sao?” Đoạn Khinh Ngân quyết định kích động Bách Lý Hàn, chỉ vào bóng lưng Thu Thủy Tuyệt nói.
“Nếu Sương nói là thân nhân của nàng, có lẽ là ca ca của nàng?” Bách Lý Hàn vô tình nói, kỳ thật nội tâm của hắn đang kêu gào muốn biết thân phận thật sự của Thu Thủy Tuyệt, vì sao Lưu Sương lại tín nhiệm hắn như thế.
“Hắn là phò mã mà phụ hoàng và mẫu hậu tuyển cho Sương nhi, năm đó tiểu tử này còn nhỏ nhưng vô cùng giỏi giang.” Đoạn Khinh Ngân nói.
“Phò mã?” trong mắt Bách Lý Hàn chợt lóe lên một tia đau xót rồi chợt biến mất, “không biết Thu Thủy Tuyệt kia thế nào, đeo mặt nạ như thế, không biết có hợp với Sương nhi không?” mặt Bách Lý Hàn càng lúc càng yếu.
Đoạn Khinh Ngân vô cùng bội phục Bách Lý Hàn, như thế còn có thể giữ được bình tĩnh.
“Yên tâm đi, trời sinh hắn là nhất biểu nhân tài. Thu thủy trong “thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”, không phải hắn còn là ai nữa”
“Phải? Xem ra bọn họ trai tài gái sắc a!” Bách Lý Hàn cười nhẹ đáp lại, đột nhiên phun ra huyết.
Phó tướng bên cạnh vội vã đỡ người Bách Lý Hàn.
Đoạn Khinh Ngân hai tay khoanh trước *** nhàn nhạt nhìn Bách Lý Hàn.
“Vương gia, người vất vả bao nhiêu mới cứu được vương phi, tại sao để vương phi đi.” Thiết Lạp là một người thẳng tính, thấy Bách Lý Hàn ngày đêm tư niệm Lưu Sương, không thể hiểu nổi hành vi Bách Lý Hàn hôm nay, “Vương gia, ta cho người đuổi theo đưa vương phi trở lại.”
Dứt lời phi thân lên một con ngựa.
“Quay lại! Không được đi!” Bách Lý Hàn cúi đầu quát.
Thiết Lạp lo lắng nhìn thoáng qua, lại thúc ngựa cho chạy tiếp, hắn nhìn thấy, chắc chắn vương gia và vương phi có sự hiểu nhầm.
“Đồng Thủ, đuổi theo đem hắn trở về.” Bách Lý Hàn lãnh thanh ra lệnh.
Đồng Thủ phi thân lên ngựa, chạy gấp đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc