Thác Phi Phụ Tình - Chương 102

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

BỊ BẮT
Khi Lưu Sương tỉnh ngủ thì đã là giờ ngọ, bên trong trướng chỉ có một mình nàng.
Trang phục đã mặc chỉnh tề, nhìn như không có phát sinh chuyện gì. Nhưng toàn thân đau xót, chứng thật đêm qua không phải là một giấc mộng. Hơn nữa, trên người nàng, mỗi tấc *** tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi vị của người kia. Hắn hôn, hắn vuốt ve, tất cả đều hiện rõ trong đầu.
Lưu Sương ngây người ngồi trên giường, sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, những tia nắng ấm áp chiếu lên cơ thể nàng, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên hàn ý.
Tại sao? Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?
Chẳng lẽ, hắn hóa trang thành Dã nhân cứu mạng của nàng, chỉ vì làm chuyện đêm qua? Nếu như là vậy, vì sao lại vì nàng làm ra bao nhiêu chuyện như thế. Nàng không hiểu, nàng không thể hiểu được hành vi của hắn, trong lòng nàng, Bách Lý Hàn không phải người như thế. Hắn từng nói, hắn chỉ động vào nữ nhân mà hắn yêu, mặc dù hắn đối với nàng đã có sự ân hận, nhưng hắn chưa hề nói thích nàng. Coi như là hắn có tình cảm với nàng, đêm qua cũng không nên xảy ra chuyện như thế.
Lưu Sương càng nghĩ càng tức giận, nàng cảm thấy trong lòng như có một khối khí nóng đang từ từ lớn lên, xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Nàng phải tìm được hắn, phải hỏi cho rõ ràng, tại sao hắn muốn làm như vậy.
Nhưng nàng ra ngoài tìm thật lâu, vẫn không hề thấy bóng dáng của hắn, hỏi vài người, đều thấy nói hắn dẫn theo vài người đã đi đâu không biết.
Đi đâu?
Toàn thân nàng nóng giận muốn phát tiết, cơ thể bừng bừng. Hắn liền đi như vậy sao, sau khi làm chuyện xấu xa thế, liền bỏ trốn mất dạng.
Bách Lý Hàn, dám làm không dám nhận, đồ nam nhân tồi!
Nàng thề, một đời này, không bao giờ muốn gặp hắn nữa, hy vọng về hắn đã hoàn toàn hết.
Tâm tình bình ổn hơn một chút, Lưu Sương chui vào trong trướng, bắt đầu công việc. Mãi cho đến khi có một người bị bệnh tới, nàng mới mệt mỏi trở ra.
Bóng đêm ௱ô** lung, mơ hồ thấy trước lều trại một người, tóc đen rối bù, quần áo tung bay, bóng lưng dài cao ngạo.
Trong lòng Lưu Sương chấn động, chẳng lẽ là Bách Lý Hàn, tên xú nam nhân kia đã trở về? Nàng vội chạy tới, định mắng hắn, bóng lưng kia đã chậm rãi quay lại.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia có chút tái nhợt, nhưng là một đôi mắt sâu thẳm mà trong suốt, lẳng lặng nhìn nàng. Khuôn mặt ôn nhu tao nhã, không phải là Bách Lý Hàn mà là... sư huynh Đoạn Khinh Ngân.
Sự tức giận bỗng chốc kìm nén trong lòng, Lưu Sương lạnh lùng nói: “Ngươi tới chỗ này làm cái gì?” Đêm hôm qua mới bị thương, hôm nay chạy tới đây, hắn còn muốn sống nữa không?
Mặc dù hắn mạnh mẽ đứng ở đó, Lưu Sương vẫn có thể thấy được bước chân hắn có chút chuệch choạng.
“Sương nhi, xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại tức giận?” Đoạn Khinh Ngân lên tiếng hỏi, trong lòng vô cùng chua xót, nàng là vì người kia mới rời đi mà như vậy. Giữa 2 người bọn họ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Bách Lý Hàn vì sao đột nhiên rời đi? Hắn đối với Lưu Sương thâm tình như thế, từ Nguyệt Quốc đuổi theo sang Lăng Quốc. Hôm nay vì lẽ gì đột nhiên vứt bỏ nàng.
“Ta nào có tức giận? Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi!” Lưu Sương dứt lời, liền vén rèm định hướng vào trong, nhưng bị Đoạn Khinh Ngân ngăn lại.
“Sương nhi, đi tới lều của ta đi.” Bách Lý Hàn đi rồi, một nữ tử như nàng ở đây thật không an toàn. Hắn phải bảo vệ nàng.
“Ta sao phải tới lều của ngươi chứ? Ta không đi!” Lưu Sương tùy hứng nói, nhìn Đoạn Khinh Ngân che trước mặt nàng. Sắc mặt hắn tái nhợt, mang theo nụ cười u buồn, nụ cười ấy khiến lời nàng đóng băng lại.
Hắn là sư huynh nàng, nếu như có thể, nàng rất muốn nhào vào lòng của hắn, khóc rống một hồi, nhưng, hôm nay thì không thể. Bờ vai rộng kia của hắn, nàng không bao giờ có thể dựa vào nữa.
Không đi! Trái tim Đoạn Khinh Ngân đau xót, nàng cự tuyệt hắn quá phũ phàng! Hắn nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt trong suốt của Sương nhi, có sự đề phòng, có sự xa lánh.
“Được, ta đi!” Đoạn Khinh Ngân lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng, cất bước đi về phía trước, tuy nhiên đi được vài bước đã sớm lảo đảo muốn ngã.
Lưu Sương cuống quít đưa tay đỡ hắn, hương thuốc từ người hắn xộc tới. Trái tim nàng đột nhiên cứng đờ, nàng vì sao phải đỡ hắn? Hắn là người mà nàng hận cơ mà!
Nhưng, nàng lại không cam tâm đẩy hắn ra, nàng không muốn nhìn hắn, nhưng lại không đành lòng.!
Đúng vậy, không đành lòng!
Hắn suy yếu, là bởi vì nàng. Thấy hắn suy yếu, trong lòng nàng lại tràn ngập sự trách móc bản thân.
Nhưng đáng tiếc, chút tự trách này, sự hồi phục trí nhớ.... Những thứ này như dấu vết, nhắc nàng nhất thời cảnh giác, không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Đúng vậy, vĩnh viễn không thể quên!
Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đứng lên, nói: “Đã không muốn đi, vậy hãy đi ngủ sớm đi!”
“Được!” Lưu Sương không nhìn hắn, đi vào.
Đoạn Khinh Ngân đứng trước cửa, nhìn lên bầu trời, “Chuyển quân trướng của ta đến nơi này.” Hắn thì thào nói.
Màn đêm yên tĩnh, có người nghe lệnh, chỉ trong chốc lát. Một đoàn tướng tinh nhuệ đã sớm tới đây.
Lưu Sương vốn muốn rời khỏi quân, tuy nhiên, mỗi ngày thấy những binh lính bị thương, trong lòng không nỡ rời đi. Những binh lính này đều vô tội, bọn họ vốn dĩ có thể hưởng một cuộc sống hạnh phúc an ổn, hôm nay lại phải chiến đấu nơi chiến trường đẫm máu này.
Nàng định chờ thương binh giảm một chút sẽ đi, nhưng không ngờ thương binh không hề giảm, việc nàng định rời đi mỗi ngày một xa.
.........................................
Thiên Mạc Quốc.
Bóng đêm thâm trầm, Mộ Dã đứng bên bờ Thao Hà, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt sông.
Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có hắc y bào bay phấp phới trong gió. Đột nhiên có một âm thanh dị thường xuất hiện, nước sông “rào rào”, tiếp theo là một bóng người chui lên từ dưới sông.
Người kia toàn thân ướt sũng, lạnh run. Nước sông vốn dĩ lạnh, rất khó có ai chịu được, huống hồ lúc trời thu mát mẻ, lại càng lạnh lẽo.
Bóng người bước tới trước Mộ Dã, cuống quít quỳ xuống.
“Chuyện gì, nói!” Mộ Dã cho quân đi thám thính Đông Phương Lưu Quang, nhưng Đông Phương Lưu Quang đề phòng nghiêm ngặt, những mật thám này chỉ là lâu la, không thể biết được chuyện trọng yếu.
Hôm nay, mật thám này lại nửa đêm vượt sông, không lẽ đã lấy được tin tức trọng yếu gì.
“Thuộc hạ đã tra rõ kẻ phá hư kế hoạch của chúng ta đêm đó, hắn là cháu của Kỷ Bách Thảo. Hơn nữa, mấy ngày trước, Đông Phương Lưu Quang còn chuyển vị trí của quân trướng của hắn, chuyện này vốn không có gì to tát, nhưng thuộc hạ phát hiện, quân trướng sau khi chuyển sát cạnh quân trướng của cháu Kỷ Bách Thảo.”
Mộ Dã nghe xong, thần sắc lạnh lẽo, tin tức này thì có gì quan trọng mà phải nửa đêm bẩm báo. Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Dạ, không có!” Người kia thấp giọng nói.
Mộ Dã đi qua đi lại, đột nhiên đá một cước vào người này, quát lớn: “Còn không mau đi.”
Người kia nhảy xuống sông, lại bơi đi.
Mộ Dã đứng ở trên bờ, môi đột nhiên cười lạnh. Hắn cảm thấy người phá hủy kế hoạch đêm đó khiến hắn hứng thú. Hôm nay, Đông Phương Lưu Quang lại chuyển cả quân trướng để bảo vệ tên đó. Điều này làm cho sự hiếu thắng của hắn nổi lên.
Ngươi đã muốn bảo vệ, ta lại càng muốn bắt.
Đã đến cuối mùa thua, lều trại khắp nơi đều nghe tiếng côn trùng, tiếng côn trùng trong đêm khiến Lưu Sương khó ngủ.
Nàng mệt mỏi trở mình một cái, mơ hồ thấy có một bóng người, Lưu Sương giật mình kêu to, đột nhiên bên hông tê rần, huyệt ngủ bị điểm, nàng ngất đi.
Mộ Dã chậm rãi đi tới trước giường, cúi đầu nhìn thiếu niên này, chỉ là một tên tiểu tử tướng mạo tầm thường da dẻ vàng vọt có thể làm hắn thảm bại? Thật khiến cho người ta khó có thể tin. Hắn cúi người bế thiếu niên lên, khó tưởng tượng thân thể tên này lại mềm mại thế, làm hắn đột nhiên chậm lại.
Mộ Dã khinh thường một tiếng, nghĩ thầm, nam nhân Lăng Quốc yếu ớt gầy gò quá, không như nam nhân Thiên Mạc Quốc cao lớn anh tuấn. Nếu như, nam nhân nào của Lăng Quốc cũng chỉ như thiếu niên này, thì trận chiến này, không cần đánh nữa.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên đặt Lưu Sương lên lưng mình, khéo léo chui ra khỏi lều trại.
Bên ngoài trời tối như mực, khoảng thời gian này chắc là lực lượng canh gác yếu nhất, hắn cõng Lưu Sương nhảy đi.
Đột nhiên, trong bóng tối, một bóng đen nhẹ nhàng ngăn bước hắn.
Thần sắc Mộ Dã lạnh lẽo, không nghĩ tới lại có ám vệ bảo vệ người này, xem ra giá trị của thiếu niên này ngoài dự liệu của hắn.
Người ngăn cản Mộ Dã chính là dược xoa, hắn cùng dược xừ vốn là bảo vệ của Đoạn Khinh Ngân, hôm nay Đoạn Khinh Ngân phái hai người bọn họ đến bảo vệ Lưu Sương. Hắn không ngờ, thật sự có người tới bắt cóc Lưu Sương, đến khi thấy rõ mặt mũi kẻ bắt cóc thì trong lòng kinh hãi. Đang muốn la lớn, một thanh kiếm đã chỉ vào hắn, là thị vệ Mộ Dã.
Mộ Dã sợ dẫn theo nhiều người thì thành đánh rắn động cỏ, chỉ mang theo hai thị vệ, những người khác chờ tiếp ứng bên bờ Thao Hà. Thừa dịp dược xoa đang bận giao tranh, Mộ Dã cùng một thị vệ phi thân đi.
Dược xừ nhận ra kế hoạch của Mộ Dã, hắn huýt gió một tiếng, rồi đuổi theo Mộ Dã. Đoạn Khinh Ngân đang ngủ mà trong lòng cả kinh, không kịp phủ thêm ngoại bào, lao ra từ trong trướng. Tiếng huýt gió làm tuần đêm kinh hãi, tất cả mọi người dồn về hướng Mộ Dã chạy trốn.
Nhưng không có ai nhanh bằng khinh công của Đoạn Khinh Ngân, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng áo trắng nhanh như chớp, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt.
Càng ngày càng nhiều binh lính bao vây Mộ Dã, nhưng bởi vì trên lưng Mộ Dã có Lưu Sương nên không ai dám bắn tên. Mộ Dã nhếch môi, thanh đao xẹt qua như điện, một lọat địa binh gục xuống đất.
Hắn vừa định phi thân đã thấy trước mắt lóe lên một bóng người, Đoạn Khinh Ngân đang đứng trước mặt hắn.
Mộ Dã không ngờ Đoạn Khinh Ngân đuổi theo nhanh vậy, nhìn quần áo Đoạn Khinh Ngân chưa chỉnh tề, Mộ Dã khẽ cười, biết bản thân đã bắt đúng người.
“Đông Phương Lưu Quang, lệnh cho binh sĩ của ngươi tránh ra, bằng không, tay ta không theo lệnh ta. Vạn nhất, sẽ có chuyện không hay!” Mộ Dã lạnh lùng nói, thả Lưu Sương xuống, kề dao lên cổ nàng.
Mặt Đoạn Khinh Ngân lập tức trắng bệch, hắn thật sự không ngờ, Mộ Dã lại tới đây bắt cóc Lưu Sương. Trong lòng vừa sợ vừa giận, nhìn con dao trên tay Mộ Dã, trái tim đau thắt lại.
“Mộ Dã, để hắn xuống, ta sẽ thả ngươi đi. Nếu không, tối nay ngươi đừng hòng chạy thoát.” Đoạn Khinh Ngân giả vờ trấn tĩnh nói, quyết không để lộ ra tầm quan trọng của Sương nhi.
Mộ Dã cất tiếng cười lớn: “Buông hắn xuống? Không, ta sẽ giết hắn, sau đó sẽ cùng Đông Phương điện hạ liều mạng cao thấp.” Vừa nói vừa dùng lực tay, dưới ánh trăng, dòng máu đỏ từ cổ Lưu Sương rỉ ra.
“Ngừng! Ngươi đi đi!” Đoạn Khinh Ngân lớn tiếng quát, những người lính tránh qua một bên.
Mộ Dã càng cười lớn, bắt lấy Lưu Sương, không quay đầu lại, nhảy lên thuyền trên sông, trước sau binh lính cầm cung tên mà không ai dám động thủ, vì trên lưng Mộ Dã là Lưu Sương.
Trong lòng Đoạn Khinh Ngân quýnh lên, sắc mặt tái nhợt. Hắn phi thân lên thuyền. Vương Sách và Sử Lãng thấy thế cũng phi thân lên thuyền theo.
“Điện hạ, không thể đuổi theo!” Vương Sách vội la lên. Không chừng đây là kế của Mộ Dã, đêm tối, có thể có mai phục.
Sắc mặt Đoạn Khinh Ngân trắng bệch, hắn nhìn thuyền đang càng lúc càng xa, sắc mặt tái đến đáng sợ, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn biết đuổi theo cũng chỉ vô dụng, bởi vì trong tay Mộ Dã có Lưu Sương.
Hắn nheo mắt, đấm vào thành thuyền, máu tươi chậm rãi chảy xuống, nhưng hắn lại không cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì đau đớn của thể xác so với sự đau đớn của trái tim thật sự chẳng thấm vào đâu.
Nếu Mộ Dã có thể lẻn vào quân doanh, đến đây bắt Lưu Sương đi, như vậy hắn cũng có thể lẻn vào địch doanh, cứu Lưu Sương trở về. May là Mộ Dã chưa biết thân phận thật sự của Lưu Sương, sẽ không xuống tay làm gì Lưu Sương.
Sắc trời dần dần sáng, nhưng Đoạn Khinh Ngân lại cảm thấy bầu trời của hắn càng lúc càng tối đen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc