Thác Phi Phụ Tình - Chương 09

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

TIỂU MA VƯƠNG
Thái hậu thật không ngờ Lưu Sương lại cứ lặng im như vậy, không nói dù chỉ là một câu cầu xin tha thứ. Tâm lý của bà đối với Lưu Sương bớt đi một tia chán ghét, có lẽ, nàng không phải là đứa con gái lẳng lơ như bà nghĩ, có lẽ nàng vô ý mất đi sự trong sạch.
Đến buổi trưa, mấy vị cung nữ tiến vào truyền lệnh, Thái hậu liền kéo Bách Lý Hàn cùng nhau dùng bữa.
Long Chu Khuê Ngư, Mạt Lị Ngư Đỗ, Xuyên Trấp Áp Chưởng (tên món ăn) —— mùi thơm của từng món ăn lần lượt tiến vào, Lưu Sương bỗng cảm thấy đói không chịu được. Buổi sáng chỉ dùng chút điểm tâm, đi lòng vòng trong hoàng cung lâu vậy, điểm tâm đã sớm tiêu hóa hết. Lúc này, trước mắt là rất nhiều đồ ăn, nàng cảm thấy vô cùng đói bụng.
Nàng nhớ sư huynh Đoạn Khinh Ngân từng dặn, nếu đói đến không chịu được, lại không có cái gì để ăn, nên dời tâm tư đi chỗ khác, nghĩ về chuyện khác.
Nghĩ về chuyện khác? Suy nghĩ Lưu Sương tự nhiên bay đến trên người sư huynh. Không biết hắn phiêu du đến nơi nào rồi, mùa xuân hàng năm, sư huynh sẽ ra ngoài dạo chơi hành y. Đến mùa thu mới về, có năm đến tận hết năm, cuối mùa đông mới chịu về.
Mỗi lần sư huynh trở về, đều kể cho nàng nghe không ít truyện lạ các nơi, năm nay không biết khi nào mới có thể trở về. Đến khi trở về, phát hiện nàng đã gả cho kẻ khác, không biết sư huynh sẽ có cảm tưởng thế nào.
Bách Lý Hàn cùng Thái hậu vừa ăn vừa nói chuyện, cực kỳ hòa hợp, cũng chỉ có tới chỗ của Thái hậu, hắn mới có thể chính thức vui vẻ, chính thức không lo không nghĩ.
Con ngươi đen liếc qua nữ tử đang quì, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể mảnh mai yếu đuối của nàng, gương mặt trong suốt đỏ bừng vì bị nắng chiếu, khiến nàng có vẻ thanh lệ mà quyến rũ. Trên mặt không có dù chỉ là một chút oán khí cùng bi ai do bị phạt quì, từ trên xuống dưới toát lên vẻ không nhiễm tro bụi, khiến nàng không giống người trần.
Không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, hàng mi thật dài buông xuống, che khuất đôi mắt trong veo như nước, chỉ nhìn thấy hàng mi phủ bóng. Không thể phủ nhận, khi trầm tư, nàng xinh đẹp mà nhã nhặn.
Nữ tử này, bị hiểu lầm như thế, còn có thể trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy, làm cho hắn có chút ngoài dự đoán. Nhìn vào ánh mắt Lưu Sương, hắn bỗng mềm lòng, dù ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy điều đó.
Bữa cơm này dường như dài vô tận.
Lưu Sương cũng không biết mình đã quì bao lâu, hai chân dần dần mất cảm giác. Thái hậu cùng Bách Lý Hàn ăn ngon, cười nói vui vẻ, Bách Lý Hàn tuy không nhiều lời, nhưng câu nào cũng làm Thái hậu vui vẻ.
Lưu Sương không ngờ, con người hắn như vậy, lại có thể làm nũng với Thái hậu. Nhưng, Lưu Sương có thể cảm nhận được sự vui vẻ từ tiếng cười của hắn.
Nhưng vào lúc này, cung nữ thông báo, nói là, Ngũ hoàng tử Tĩnh Vương tới.
“Hoàng nãi nãi, mọi người ăn cái gì ngon vậy, thơm quá?” Một giọng nói rõ ràng, ngữ khí nhõng nhẽo truyền tới.
“Tiểu Ngũ hả, dùng hết ngọ thiện rồi sao, qua đây ăn một miếng đi.” Thanh âm Thái hậu bao hàm sự sủng nịch, trước mặt tôn nhi của bà, bà không phải là một Thái hậu, chỉ là một người bà mà thôi.
“Nãi nãi, Băng nhi đã dùng qua ngọ thiện rồi, nhưng chưa ăn bánh tét, chỗ của hoàng nãi nãi có, Băng Nhi sẽ ăn một ít.”
“Tốt lắm, ăn nhiều chút!” Thanh âm của Thái hậu không kiềm chế sự vui mừng.
“Tam ca, hoàng tẩu huynh mới cưới về đâu, tại sao không có ở đây, đệ vì muốn nhìn tân hoàng tẩu mới chạy đến đây.” Giọng nói rõ ràng nhõng nhẽo vang lên.
“Không phải đang ở đây ư? Phạm lỗi, đang bị phạt quì!” Bách Lý Hàn miễn cưỡng nói.
“Chỗ nào, tại sao đệ không thấy!” Thanh âm lộ ra một tia H**g phấn cùng chờ mong.
Sau đó, có tiếng bước chân vang lên, Lưu Sương liền cảm thấy một bóng người đứng ở trước mặt mình.
Giày gấm hoa lệ, trường bào gấm vóc, Lưu Sương không ngẩng đầu, đối với người trong cung, nàng vốn là không có chút hứng thú nào.
Song không ngờ người nọ lại ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Sương chăm chú.
Đôi mắt sáng không nhiễm tro bụi của kẻ hạnh phúc sung sướng từ lúc chào đời, đen nhánh như đêm hè thưa sao. Lông mi dày mà dài như quạt lông chim chớp chớp. Mũi thẳng mà cao, đôi môi khẽ cười.
Khuôn mặt xinh đẹp như đồng tử của Quan Âm nương nương, thuần khiết mà ngây thơ, khiến người ta không thể không thích.
Nhưng hắn vừa mở miệng, Lưu Sương liền biết, nàng lại sai lầm rồi. Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn tướng mạo, bề ngoài của hắn thuần khiết ngây thơ, lại có thể nói ra những lời như thế.
Hắn đánh giá Lưu Sương một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, cười nham nhở: “Tam ca, huynh gạt đệ! Không phải huynh nói Vương phi của huynh vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành sao? Đệ nhìn như thế nào cũng thấy không phải! Tam ca, không lẽ mắt của huynh bị mờ sao?”
Câu này rõ ràng muốn nói Lưu Sương không xinh đẹp. Lưu Sương nghe xong cũng không tức giận, nàng vốn không thèm để ý chuyện dung mạo. Nhưng thật ra câu cuối cùng của hắn, có chút buồn cười, khóe môi nàng khẽ cong lên.
Bách Lý Hàn sớm biết Ngũ đệ buông thả thích làm bẫy, miễn cưỡng cười, không lên tiếng.
Ngũ hoàng tử nhìn thấy khóe miệng Lưu Sương khẽ cười, ngẩn ngơ, nữ nhân không phải cực kỳ để ý dung mạo của mình sao? Nữ tử này điên rồi, nàng thật sự đang cười, không khỏi tò mò hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
Lưu Sương không để ý đến hắn, nàng bây giờ rất đói, vừa không có khí lực cũng không có tinh lực dây dưa cùng tiểu hài tử này.
Hắn nhìn thấy Lưu Sương không để ý tới hắn, từ trước tới nay chưa từng có người không coi hắn ra gì như vậy, coi hắn như là không khí sao. Hắn đi tới đi lui quanh Lưu Sương hai vòng. Đột nhiên quay đầu, hỏi: “Hoàng nãi nãi, tam tẩu phạm vào tội gì, tại sao ngài lại phạt nàng quỳ ở chỗ này vậy?”
“Hừ, không trinh.” Thái hậu khinh thường nói.
“Hả?” Bách Lý Băng la lớn, cố ý kéo dài âm cuối, “Tội lớn như vậy hả, hoàng nãi nãi, phạt quì như vậy có phải là còn quá nhẹ không.” Miệng nói, tay cầm một cái đĩa, trên đĩa vẫn còn vài miếng điểm tâm, mang đến đặt lên Pu'i tóc của Lưu Sương.
May mà hôm nay Hồng Ngẫu Pu'i tóc cho nàng rất chắc, Bách Lý Băng đặt đĩa điểm tâm lên cũng không xổ tóc ra.
Ngũ hoàng tử cầm một cái đệm đặt xuống trước mặt Lưu Sương, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Lưu Sương, nhiệt tình ăn điểm tâm.
Lưu Sương không còn lời nào để nói.
Đột nhiên nhớ ra tin đồn về Ngũ hoàng tử.
Lưu Sương vốn không phải người thích buôn chuyện, nhưng Đoạn sư huynh mở y quán, Lưu Sương thường xuyên hỗ trợ sư huynh khám bệnh bốc thuốc. Trên thực tế, Đoạn sư huynh thường xuyên không có ở đây, đều là Lưu Sương khám bệnh bốc thuốc.
Hằng ngày nàng xem bệnh cho rất nhiều người, ngẫu nhiên nghe được một hai câu thành ngữ.
Dân gian lưu truyền một câu thơ.
“Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã Lưu Quang, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc.” Nghe nói câu thơ này nhắc tên những đại mĩ nam trong thiên hạ, nhưng chính xác là những người nào thì Lưu Sương không biết rõ.
Nhưng hôm nay thì Lưu Sương ít nhất biết được hai người, Bách Lý Hàn Băng là chỉ Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng.
Bách Lý Hàn tuấn mỹ thoát tục, còn trẻ đã có võ công xuất chúng, đương nhiên không cần phải nói.
Còn Ngũ hoàng tử Bách Lý Băng, sở dĩ trúng cử, không chỉ vì hắn tuấn mỹ, còn là vì tính tình của hắn. Nghe nói, tính tình của hắn hoàn toàn bất đồng với tên của hắn. Tên Băng, người lại như ánh dương chiếu khắp nhân gian. Phong làm Tĩnh Vương, nhưng lại khó mà bất động.
Hắn thường xuất cung, khi thì đóng giả tên ăn mày, khi thì hóa thân thiếu niên hiệp khách, có khi lại giả trang thành thư sinh ôn nhã. Đóng giả rất nhiều loại người, trên đường gặp cô nương xinh đẹp, sẽ tiến lên trêu đùa một hai câu hoặc là tặng hoa tặng trâm gì đó.
Nhưng tức giận nhất là, hắn hết lần này tới lần khác lợi dụng diện mạo xinh đẹp trời ban, khiến cho người ta không thể giận hắn, những nử tử bị hắn khinh bạc trêu đùa ngược đời là thường đem trái tim si mê hắn.
Vậy thì hành vi đặt đĩa lên đầu nàng của hắn không tính là chuyện gì lạ lẫm.
Nhưng nàng tức giận, bề ngoài hắn như thần tiên trên trời, thuần khiết thiện lương lại ngang nhiên hết lần này tới lần khác vô pháp vô thiên, làm đau đầu người khác.
Kỳ quái vô cùng, Thái hậu và Bách Lý Hàn lại để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Lưu Sương lúc này có chút không hiểu Bách Lý Hàn, rốt cục hắn là nam nhân như thế nào, tại sao vào lúc này còn có thể không chút động tĩnh. Chẳng lẽ là muốn thử tính nhẫn nại của nàng sao? Cũng tốt, xem xem ai nhẫn nại hơn ai.
“Ngươi thật có thể nhẫn nại như vậy hả, như vậy ngươi cũng không ngại hả.” Ngũ hoàng tử vừa ăn vừa nói, đôi mắt to lấp lánh, vô cùng hứng thú mà nhìn nàng.
“Ta không muốn so đo với tiểu hài tử.” Lưu Sương thản nhiên nói. Thái hậu phạt nàng quỳ, nhưng cũng không nói là không cho nàng nói chuyện.
Miếng điểm tâm nhất thời nghẹn lại trong miệng, Ngũ hoàng tử trừng mắt nói: “Bổn vương không phải tiểu hài tử, bổn vương năm nay mười sáu rồi!” Nữ tử này dám nói hắn như vậy.
Lưu Sương nghĩ thầm, quả nhiên là còn nhỏ hơn nàng một tuổi.
“Ta không ám chỉ tới tuổi thực của ngươi.” Lưu Sương thản nhiên nói, làm ra hành vi như vậy, còn nói không phải tiểu hài tử.
Lưu Sương thản nhiên chỉ nói một nửa, nhưng dù là kẻ không thông minh lắm, cũng hiểu được nàng đang nói tới hành vi của Bách Lý Băng.
Hai người ở chỗ này một hỏi một đáp, Thái hậu không chịu được, nhìn thấy Lưu Sương không ai oán vì bị phạt quì, sai cung nữ mang đồ ăn đi, đột nhiên hỏi: “Bạch Lưu Sương, nói đi, gian phu là ai?”
Gian phu?
Lưu Sương không tin có một ngày người khác lại dùng hai chữ này để chất vấn nàng, nằm mơ cũng nghĩ không ra.
Còn muốn nàng tìm một gian phu giao ra sao?
Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn, hắn vẫn ngồi thản nhiên, bộ quần áo màu trắng ngà lấp lánh, như suối nhỏ nơi khe núi, lại như vầng trăng khuyết đêm xuân.
Bách Lý Hàn, Bách Lý Hàn, con người ngươi hóa ra y hệt như tên, một khối hàn băng ngàn năm.
“Ngươi không nói, thì ai gia sẽ điều tra ra” Thái hậu lập tức truyền Lưu công công tiến vào, nói: “Lưu công công, ngươi đi truyền Bạch ngự y lại đây.”
Đầu óc Lưu Sương quay cuồng, trong nháy mắt liền sáng tỏ Thái hậu muốn làm cái gì. Truyền phụ thân của nàng lại đây, chẳng phải là muốn tát vào mặt phụ thân của nàng một cái. Lưu Sương tình nguyện bị trách phạt, cũng không thể để phụ thân chịu nhục nhã.
Trong lòng bối rối, đĩa trên đầu bị nghiêng rơi xuống, nát tan. Vài miếng điểm tâm lăn ra ngoài.
Bách Lý Băng ngược lại còn đau lòng kêu: “Ai nha, điểm tâm của ta.”
Lưu Sương đột nhiên đứng lên, kiên định nói: “Thái hậu, Lưu Sương cầu ngài không truyền phụ thân của ta, Lưu Sương cầu Thái hậu cho nghiệm thân, chứng minh trong sạch.”
Đôi mắt long lanh lóe tia lên một tia quật cường, đồng tử đen nháy toát ra sự lạnh lùng.
Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ, ngay cả kẻ vẫn không ngừng hô to gọi nhỏ là Bách Lý Băng, cũng nheo đôi mắt lại, nhìn nàng bằng vẻ sâu xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc