Thác Phi Phụ Tình - Chương 08

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

PHẠT QUỲ
Lưu Sương lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ vào cung, bây giờ, hơi có chút hoa mắt.
Tường bao màu đỏ gạch, mái ngói uốn lượn. Cung điện sừng sững, mái lợp ngói lưu ly màu vàng kim, dưới ánh mặt trời, huy hoàng tráng lệ. Tất cả kiến trúc đều nguy nga lộng lẫy, tỏ rõ khí thế của nhà đế vương.
Nếu Trữ Vương phủ có phong cách tao nhã quý phái, thì hoàng cung là phú quý và khí thế.
Có thái giám thông truyền, nói Hoàng đế và Hoàng hậu đang ở Ngự Hoa Uyển ngắm hoa mẫu đơn, Bách Lý Hàn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đi theo vị thái giám đó về phía Ngự Hoa Uyển, Lưu Sương theo sát sau đó. Vòng vo không biết bao nhiêu cung điện, xuyên qua một hành lang bằng ngọc thạch, phía trước xuất hiện một cánh cửa hình vòm, trên cửa là ba chữ: “Ngự Hoa Uyển”.
Cảnh trí của Ngự Hoa Uyển rất đẹp, trồng những loại kỳ hoa dị thảo mà dân gian hiếm thấy. Nhất là các loại mẫu đơn, trải qua một cơn mưa xuân đêm qua, lại thêm một trận gió hây hẩy sáng nay, tất cả cùng nở rộ.
Muôn hồng ngàn tía khoe sắc dưới ánh mặt trời rực rỡ, hương thơm lượn lờ. Mặc dù Lưu Sương không thể gọi tên hết các loại mẫu đơn, nhưng hoa trắng hồng tím đỏ chen nhau khoe sắc, vô cùng náo nhiệt.
So với mẫu đơn còn náo nhiệt hơn chính là các phi tần, các nàng ăn mặc lộng lẫy, so với hoa còn rực rỡ hơn. Lưu Sương không ngờ Ngự Hoa Uyển có nhiều người như vậy, thấy ánh mắt mọi người vô tình hay hữu ý đều dồn về phía nàng, trong lòng có chút không thoải mái.
Bách Lý Hàn mặt không chút thay đổi, không chớp mắt đi về phía trước, Lưu Sương đi theo hắn, tiến về phía một gốc cây mẫu đơn màu trắng. Cây mẫu đơn đó rất cao, nở ra mười bông hoa to như cái đĩa, tao nhã tuyệt vời.
Trước cây mẫu đơn, có một đôi nam nữ mặc cung trang màu vàng, Lưu Sương biết, phục sức như vậy, chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu.
“Nhi thần Bách Lý Hàn dẫn theo Vương phi Bạch thị tham kiến phụ hoàng!” Bách Lý Hàn quỳ lạy nói, Lưu Sương cũng quỳ xuống theo hắn.
“Hãy bình thân!” Thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Hoàng thượng truyền đến, hai người theo lời đứng dậy.
Hoàng đế mặc bộ long bào màu vàng, nhìn qua cực kỳ uy nghi, nhưng vẻ ngoài của Hoàng đế không quá uy nghiêm như Lưu Sương tưởng tượng, sắc mặt trắng nõn, tướng mạo ôn hòa, khi người còn trẻ, nhất định cũng là một mĩ nam tử có một không hai. Bên cạnh Hoàng thượng là Hoàng hậu khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài đoan trang nhã lệ, môi nhếch lên không giống vui vẻ, sắc mặt đã có chút khó chịu. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Trái tim Lưu Sương vô cùng kỳ quái, vì sao Bách Lý Hàn không thỉnh an Hoàng hậu. Quay đầu nhìn lên, lại bắt gặp vẻ mặt lạnh như băng của hắn, một chút ý cười cũng không có, một đôi mắt đen, nhìn không ra tâm tình gì. Nhìn điệu bộ này của hắn, chắc chắn là không có ý định thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng thượng giống như không có ý tứ trách tội, ánh mắt ôn hòa nhìn Lưu Sương, nói: “Bạch Vương phi không nên câu nệ lễ tiết, theo Trữ Vương ngắm hoa ở Ngự Hoa Uyển đi.”
“Đúng vậy, trời ban cơn mưa lành, mẫu đơn mới nở. Mẫu đơn tại Ngự Hoa Uyển đều là loại quí hiếm, Bạch Vương Phi không thể trông thấy ngoài cung. Theo Trữ Vương tận tình du ngoạn đi!” Vẻ khó chịu trên mặt hoàng hậu đã sớm tan thành mây khói, Hoàng hậu cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói.
“Phụ hoàng, nhi thần còn muốn đi bái kiến Thái hậu, không thể ngắm hoa. Nhi thần cáo lui!” Bách Lý Hàn thản nhiên nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Lưu Sương có chút sững sờ, quỳ lạy nói: “Lưu Sương bái biệt Phụ hoàng mẫu hậu!”
Hoàng thượng nói: “Bình thân, cứ đi đi!”
Lưu Sương xoay người đuổi theo Bách Lý Hàn, thân ảnh của hắn như ẩn như hiện, bóng lưng cứng ngắc, lạnh lùng không nói nên lời.
Lưu Sương thật sự không nghĩ phụ tử bọn họ gặp mặt lại thành cái tình huống này, Bách Lý Hàn thấy Phụ hoàng của hắn, tuy là cung kính, nhưng không chút thân thiết, thấy Hoàng hậu, thì một chút cung kính ít ỏi cũng không còn.
Nghĩ đến chuyện mình cùng cha mẹ tình cảm đầm ấm, Lưu Sương lại có chút thương cảm Bách Lý Hàn. Làm thành viên của hoàng thất, ngay cả tình cảm gia đình bình thường cũng không được hưởng thụ, hơn nữa, bảy năm trước, hắn bị truy sát, nói không chừng là người nhà hắn chủ mưu đứng sau.
Hai người lặng im bước đi, chỉ chốc lát sau đã đến Từ Trữ Cung.
Bên trong Từ Ninh Cung cũng trồng cây trồng hoa, nhưng không có mẫu đơn, số lượng hoa nở cũng không nhiều.
Cung nữ dẫn hai người vào trong điện, vừa vào cửa, Lưu Sương liền thấy một phụ nữ ung dung đẹp đẽ mặc quần áo quí giá ngồi trên ghế dài, phía sau là một đám tiểu cung nữ.
Lưu Sương theo Bách Lý Hàn quỳ lạy hành lễ với Thái hậu, sau đó nghe thấy thanh âm mặc dù uy nghiêm nhưng êm dịu cất lên: “Lão Tam hãy bình thân!”
“Tạ ơn hoàng nãi nãi!” Bách Lý Hàn đứng lên, Lưu Sương không ngờ Thái hậu lại gọi Bách Lý Hàn là lão Tam, nghe có chút lạ nhưng hết sức thân mật. Thái hậu không cho Lưu Sương đứng dậy, Lưu Sương đành tiếp tục quỳ.
Thanh âm uy nghiêm của Thái hậu lại truyền đến một lần nữa: “Bạch thị Lưu Sương ngẩng đầu lên, cho ai gia nhìn kỹ một lần!”
Lưu Sương ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Thái hậu.
Lưu Sương nghe phụ thân nói qua, Thái hậu đã sáu mươi tuổi rồi, nhưng bề ngoài Thái hậu không già như vậy, có thể là do chịu khó chăm sóc. Bề ngoài Thái hậu ung dung đẹp đẽ quý phái, cao quý tao nhã, khi còn trẻ chắc hẳn Thái hậu cũng là một mĩ nhân. Đôi mắt sáng vẫn tinh anh, ánh mắt sắc bén, lộ ra sự khôn khéo do nhiều năm rèn luyện cùng khí thế bức người.
Thái hậu này, sợ rằng so với Hoàng thượng càng không dễ chọc, trong lòng Lưu Sương âm thầm nghĩ.
Tai nghe được Thái hậu cúi đầu hừ một tiếng, nói: “Xem bộ dạng cũng không phải là loại hồ ly lẳng lơ, còn tưởng là tiên tử phương nào làm lão Tam mê muội. Không ngờ, bề ngoài thì không, nhưng bên trong lại có. Bạch Lưu Sương, ngươi có biết, đem tấm thân không còn trinh trắng gả vào hoàng gia, sẽ phải chịu trừng phạt thế nào không?”
Thanh âm của Thái hậu lộ ra sự chán ghét phũ phàng, ngữ khí của Thái hậu giống như Lưu Sương đang làm nhục bà. Xem ra, hai cung nữ già kia trước mặt Thái hậu không nói được câu gì hay ho tốt đẹp, Thái hậu quả nhiên là hiểu lầm nàng rồi.
Lưu Sương đưa mắt nhìn sang, thấy Bách Lý Hàn tao nhã ngồi trên ghế, chỉ cách một chút mà giống như không nghe thấy gì.
“Thái hậu hiểu lầm rồi, Lưu Sương vẫn còn trong sạch, đêm qua Vương gia không ở lại tân phòng.”
“Vì sao không ở lại tân phòng? Lão Tam chưa bao giờ cầu qua Hoàng thượng cái gì, nhưng mà vì ngươi, hắn quì trước mặt Hoàng Thượng cả mấy canh giờ. Hắn si mê ngươi như vậy, làm sao có thể bỏ ngươi một mình trong đêm tân hôn. Hay tại vì ngươi không còn trong trắng, làm hắn bực tức nên không ở lại.” Ngữ khí của Thái hậu sắc bén, từng chữ từng chữ lạnh như băng.
“Thái hậu, Vương gia và Lưu Sương vẫn chưa... viên phòng, cái này Vương gia có thể làm chứng.” Lưu Sương rốt cục phải nói ra hai chữ “viên phòng”, mặc dù nàng đã xuất giá, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nói ra hai chữ này, có chút gian nan.
“Vẫn chưa viên phòng? Lão Tam, ngươi lại đây.” Thái hậu ngoắc tay kêu Bách Lý Hàn lại đây.
“Lão Tam, ngươi và Bạch Lưu Sương đêm qua đã viên phòng chưa?” Thái hậu dùng đôi mắt tinh anh nhìn thẳng vào Bách Lý Hàn.
“Hoàng nãi nãi, tại sao ngài lại quan tâm cả đến chuyện này, cháu và Sương Nhi đêm qua, đêm qua... ” Bách Lý Hàn chần trừ, thái độ hết sức mập mờ.
Sắc mặt Thái hậu tối đen, ngữ khí này rõ ràng là thừa nhận hai người bọn họ đã viên phòng, Bạch Lưu Sương, thật là to gan, dám nói láo trước mặt bà.
“Kéo xuống, trước tiên đánh hai mươi gậy!” Thái hậu oán hận nói, ngữ khí tức giận như thể chỉ hận không thể đánh ૮ɦếƭ Lưu Sương ngay lập tức.
Lưu Sương như bị quẳng vào hầm băng, lạnh thấu cả tâm can. Không thể ngờ, thật không thể ngờ, Bách Lý Hàn lại nhẫn tâm vô tình như vậy, nàng thật sự là nhìn nhầm hắn rồi. Trách không được hắn muốn dẫn nàng vào cung thỉnh an, hóa ra, hắn sớm đã âm mưu hãm hại nàng.
Nàng đã đáp ứng hắn, một tháng sau sẽ tự động rời khỏi Vương phủ, vì sao còn muốn đối xử với nàng như vậy? Nàng không hiểu!
“Hoàng nãi nãi, Sương Nhi đã làm ra tội gì mà ngài lại muốn đánh nàng hai mươi gậy? Nếu có lỗi, trừng phạt cách khác cũng được, hay là cho nàng quỳ đi!” Bách Lý Hàn sắc mặt trắng nhợt, có chút kinh hoảng thất thố mà nói, hắn thật ra là đang giả vờ, giả vờ như không rõ chuyện gì.
“Lão Tam, nãi nãi thật sự thất vọng về ngươi. Nữ tử như vậy, ngươi vẫn có thể che chở cho nàng, nàng phạm vào ‘Thất xuất chi tội’. Nữ tử như vậy, ngươi tuyệt đối không thể giữ lại. Cũng được, quỳ đi, ai gia sẽ xử lý nàng sau.” Thái hậu cực kỳ tức giận, có chút bất mãn mà trừng mắt liếc mắt nhìn Bách Lý Hàn một cái.
Lưu Sương không giải thích thêm một câu nào nữa, nếu Bách Lý Hàn không giúp nàng giải thích, nàng có nói cái gì cũng là vô nghĩa. Hắn muốn nàng quỳ, nàng sẽ quỳ, thật ra là nàng muốn xem hắn rốt cuộc muốn như thế nào.
Lưu Sương lẳng lặng quỳ, cố gắng giữ thẳng sống lưng, đôi mắt trong veo, ánh mắt bình thản như hồ nước lặng, khí chất tao nhã như nước. Nàng không hề sai, đương nhiên lòng cũng thanh thản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc