Thác Phi Phụ Tình - Chương 06

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

TRONG SẠCH BỊ HOÀI NGHI
Đau đớn vì độc tính giày vò, Lưu Sương có chút mơ hồ không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là kí ức. Nàng như thể vẫn đang tại thời điểm bẩy năm trước. Đã lâu như vậy, không phải đã sớm quên rồi sao? Vì sao còn có thể nhớ lại, rõ ràng như vậy, cứ như chuyện vừa mới ngày hôm qua.
Vì sao còn hồi tưởng ngày đó?
Lưu Sương lắc đầu, muốn xua tan hồi ức, nhưng cảnh thiếu niên lạc nhai, thiếu niên trồi lên mặt nước, thanh âm lạnh lùng của thiếu niên, những lời thống thiết thiếu niên nói trong cơn mộng mị, ánh mắt u hàn của thiếu niên, kể cả... đôi môi mềm mại mà lạnh lẽo của thiếu niên, tất cả cứ cố chấp bấu víu trong đầu Lưu Sương, lẩn quẩn không đi.
Bỗng thiếu niên trước mắt như biến thành Bách Lý Hàn tuấn tú lạnh lùng hà khắc, hắn tuyên bố phũ phàng: “Suốt một đời này, bổn vương cũng không yêu ngươi. Bổn vương lại càng không chạm vào ngươi, ngươi chỉ là một tấm bình phong. Bất chấp ngươi là Phụ hoàng ban hôn, nếu bổn vương tìm được cô gái mà ta ngưỡng mộ, địa vị Vương phi này, sẽ thuộc về nàng ấy”
Là hắn sai, không phải nàng sai, tại sao lại đối xử với nàng phũ phàng như thế. Chỉ sai một nước, thua cả ván cờ, đâu chỉ riêng mình hắn, tại sao chỉ riêng nàng phải gánh hậu quả?
Lệ trào lên khóe mắt, có lẽ do ốm đau ђàภђ ђạ, giờ phút này Lưu Sương yếu đuối một cách bất thường.
Không biết trải qua bao lâu, sự đau đớn và buốt lạnh dần rút lui, lý trí nàng cũng dần tỉnh táo.
Cứu hắn một mạng, dù dùng Tương tư lệ, vốn dùng để trị bệnh cho nàng. Dù tối nay hắn không chút nể nang vứt bỏ nàng nhưng nàng không hề hối hận đã cứu hắn. Vĩnh viễn không hối hận.
Bởi vì, nàng là một thầy thuốc.
Tuy hắn đối đãi vô tình với nàng, nàng vĩnh viễn cũng không nói cho hắn sự thật, bẩy năm trước là nàng đã cứu hắn. Bởi vì, nàng cứu hắn vốn là xuất phát từ tấm lòng của người thấy thuốc, không cầu hắn báo đáp. Nếu để hắn biết việc này mà báo đáp nàng, nàng sẽ không có cảm giác vui mừng mà ngược lại thấy mình quá ti tiện.
Lưu Sương dựa vào đầu giường, thở dồn dập.
“Cô khá hơn chút nào chưa?” Hồng Ngẫu hỏi, lấy khăn tay lau mồ hôi và nước mắt cho Lưu Sương.
“Rồi.” Lưu Sương khó nhọc nói, môi tái nhợt. “Ta cả người vô lực, để ta nghỉ ngơi một chút.”
Dù giọng nói của nàng rất yếu ớt, nhưng Hồng Ngẫu biết nàng đã vượt qua một kiếp, bao căng thẳng được thả lỏng, Hồng Ngẫu gục xuống khóc nức nở.
Lưu Sương nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hồng Ngẫu, mệt mỏi nói: “Không có việc gì đâu, Hồng Ngẫu, ngươi yên tâm, ta không ૮ɦếƭ được đâu.”
“Tiểu thư, trước kia hàn độc phát tác, cô chưa bao giờ rơi lệ, lần này... cô lại rơi lệ. Hơn nữa, lần này độc phát cũng lâu hơn, Hồng Ngẫu sợ...” Hồng Ngẫu nghẹn ngào, mắt rưng rưng lệ.
Lưu Sương cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc, ta là thầy thuốc, bệnh của ta thế nào ta biết rất rõ, không ૮ɦếƭ được đâu, ngươi lo lắng quá mức rồi đấy.”
Kỳ thật, lòng Lưu Sương cũng không hề chắc chắn, cơn đau lần này không chỉ dài hơn mà còn ghê ghớm hơn, còn không có dấu hiệu báo trước. Trước kia trước khi độc phát thường có báo hiệu.
Không muốn tiếp tục đề tài này, nàng nói: “Ta mệt quá rồi, ta muốn ngủ một lát.” Dứt lời liền chìm vào mộng đẹp.
Hàn độc phát tác đau đớn khiến Lưu Sương kiệt quệ cả thể xác tinh thần, nàng ngủ rất say, rất sâu, ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Lúc nàng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, căn phòng ngập tràn ánh sáng. Ánh nến đỏ đã tắt từ lâu, từng giọt sáp nến chảy tràn trên đĩa.
Lúc vừa tỉnh dậy nàng có chút mơ hồ, nhìn thấy mấy chữ hỉ Lưu Sương mới định thần được, hôm qua nàng đã xuất giá, nơi này không phải khuê phòng ở Bạch phủ mà là phòng tân hôn tại Trữ Vương phủ. Đã trải qua một đêm ђàภђ ђạ, giờ phút này nhớ đến Bách Lý Hàn, thật là mất bình tĩnh.
Hồng Ngẫu ngủ say trên ghế cạnh gường. Nha đầu kia không yên tâm, thức canh bên nàng cả đêm. Lưu Sương thật hận bản thân cứ đau ốm mãi, để những người thân yêu phải lo lắng hãi hùng.
Vừa định ngồi dậy, Hồng Ngẫu liền tỉnh giấc, dụi mắt nói: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao, cô còn mệt không?”
Lưu Sương cười khẽ nói: “Ngươi thấy ta có vẻ mệt mỏi không?”
Hồng Ngẫu nhìn nàng chăm chú một hồi rồi cười nói: “Trừ việc sắc mặt hơi tái một chút thì đúng là không có gì bất ổn.” Kỳ thật Hồng Ngẫu biết tiểu thư đang rất đau lòng, đêm qua Vương gia nổi giận đùng đùng bỏ đi, tiểu thư không thể nào thanh thản được. Có điều, tiểu thư luôn giấu đau khổ trong lòng, không cho ai biết để lo lắng.
“Tiểu thư, nhanh rửa mặt, lát còn phải tiến cung thỉnh an bề trên ạ.” Hồng Ngẫu làm như không có chuyện gì, Hồng Ngẫu không muốn khía vào vết thương lòng của tiểu thư.
“Tiến cung thỉnh an?” Lưu Sương giật mình nhớ ra, từ nay nàng đã là con dâu của hoàng gia, bổn phận là phải đi thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Thái hậu. Có điều, nàng chỉ là một Vương phi trên danh nghĩa, tiến cung vấn an bề trên chỉ sợ là chuyện không còn cần thiết.
Rửa mặt xong Lưu Sương thay một bộ xiêm y trắng đơn giản, ngồi trước gương nàng nói: “Hồng Ngẫu, 乃úi kiểu tóc đơn giản là được.”
“Không thể sơ sài được, Hồng Ngẫu nhất định phải phục sức lộng lẫy cho cô.” Vừa nói Hồng Ngẫu vừa dùng lược chải trên mái tóc của Lưu Sương.
Đýng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng uyển chuyển hòa nhã: “Vương phi, người đã dậy chưa?”
“Vào đi!” Lưu Sương suy nghĩ, có thể là nha hoàn hầu hạ tới. Bách Lý Hàn đi để lại cho nàng nha hoàn thế này, đúng là mỉa mai.
Mở cửa phòng ra liền thấy hai phụ nữ trung niên bước vào, thần sắc cao ngạo trang nghiêm. Xem trang phục thì là người trong cung. Lưu Sương thầm chột dạ, không biết hai cung nữ này đến có mục đích gì?
Hai cung nữ thi lễ với Lưu Sương nói: “Nô tỳ bái kiến Vương phi. Nô tỳ phụng mệnh Thái hậu đến lấy hỉ khăn!”
Lấy hỉ khăn?
Trái tim Lưu Sương nhói lên, lúc này mới nhớ, trước lúc xuất giá mẫu thân từng cố ý dặn dò qua, đêm động phòng, sẽ có một tấm khăn chứng nghiệm chứng sự trinh tiết của nàng. Sau đêm tân hôn sẽ có người do mẹ chồng phái tới lấy đi kiểm tra, Trữ vương do tiên Hoàng hậu sinh ra, Thái hậu là cô ruột của tiên Hoàng hậu, hôm nay, xem ra việc này là do Thái hậu làm thay.
Nhưng... nàng và Bách Lý Hàn chưa chung chăn chung gối, hỉ khăn vẫn trắng muốt. Đêm qua bản thân hàn độc phát tác lại quên mất chuyện này.
Thấy hai tiểu cung nữ đi sau đến bên giường, Lưu Sương sửa sang lại áo ngủ bằng gấm, trên giường lớn phủ vải gấm đỏ tươi, lộ ra một mảnh khăn trắng như tuyết. Màu trắng của khăn đối lập với màu đỏ của chiếc áo ngủ, nhìn thật chói mắt.
Hai cung nữ nhìn khăn một khắc, rồi đưa mắt nhìn Lưu Sương với vẻ khinh thường. Hai người dặn dò tiểu cung nữ cầm hỉ khăn, thi lễ với Lưu Sương xong lập tức cáo từ.
“Các cô cô thỉnh đi thong thả.” Lưu Sương thi lễ.
Chuyện này vốn không phải lỗi của nàng, nàng không hổ thẹn với lương tâm. Nhưng sự trong sạch của nàng, nàng không thể bỏ mặc.
“Đêm qua bệnh tình Lưu Sương phát tác, Vương gia không ngủ lại đây. Thỉnh hai vị cô cô nói rõ việc này trước mặt Thái hậu.”
Cung nữ cao hơn lên tiếng: “Vậy nguyên nhân là do Vương phi phát bệnh nên Vương gia mới đùng đùng bỏ đi ngay trong đêm động phòng. Việc này chúng nô tỳ sẽ bẩm với thái hậu.”
Lưu Sương ngẩn ngơ, trong nháy mắt liền sáng tỏ ý tứ trong lời nói của vị cung nữ nọ, ý tứ rõ ràng là, Trữ Vương sở dĩ nổi giận đùng đùng bỏ đi là bởi vì... nàng không còn trong trắng.
Trong nháy mắt Lưu Sương có cảm giác khó lòng thanh minh, chuyện thế này, vốn càng thanh minh lại càng không ai tin, còn sự sai lệch thì càng lúc lại càng biến thành sự thật.
Hai vị cung nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vã ra về.
Lưu Sương không biết tân nương mà tân hôn không còn trinh trắng, sẽ bị xử trí thế nào, lại càng không biết sẽ có sóng gió gì xảy ra. Loại chuyện này, nếu so với chuyện nàng và Trữ Vương ly thân ngay đêm tân hôn chỉ sợ sẽ khiến cha mẹ không thể chấp nhận được hơn, hôm nay xem ra, chỉ có cách thỉnh Trữ Vương giải thích cho Thái hậu, trả lại sự trong sạch cho mình.
Nhưng không biết liệu hắn có đồng ý hay không, nghĩ đến việc phải đi cầu hắn thôi là Lưu Sương đã đau đầu rồi.
Là hắn khiến nàng bị sỉ nhục, giờ lại phải cầu xin hắn thanh minh hộ, thật mỉa mai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc