Thác Phi Phụ Tình - Chương 04

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

SỰ ĐAU ĐỚN CỦA HÀN ĐỘC
Lưu Sương khẽ nhắm mắt, mi mắt run run, nước mắt vòng quanh, nhưng lại cố nén không rơi lệ. Nàng sẽ không rơi lệ ở trước mặt hắn, nếu cô gái hắn ngưỡng mộ không phải nàng, nàng cũng không muốn cưỡng cầu!
Nhưng, nàng không thể rời đi!
Nàng tình nguyện đau khổ, cũng không muốn cha mẹ phải đau thương. Nếu để cha biết được đầu đuôi chuyện nhầm người, đi tìm Hoàng thượng lý luận, lấy tính tình bướng bỉnh của phụ thân mà nói, đắc tội Hoàng thượng là chuyện không tránh được, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Phụ thân đã đồng ý với nàng và mẫu thân, mấy ngày nữa sẽ cáo lão hồi hương. Chờ một chút đi, chờ cha mẹ bình an hồi hương, nàng rời đi cũng không muộn.
Nghĩ đến điều này, Lưu Sương đè xuống sự chua xót trong lòng, thản nhiên nói: “Vương gia, xin cho phép Lưu Sương lưu lại một thời gian, không lâu lắm đâu, ước chừng một tháng là được.”
“Ồ?” Bách Lý Hàn nhướng mày, cô ta vẫn muốn lưu lại.
Tham luyến địa vị Vương phi như vậy,đến mức ngay cả thể diện và tự ái cũng không cần. Nhưng hắn không rõ nàng yêu cầu thời hạn một tháng là có ý tứ gì. Chẳng lẽ nàng mơ tưởng rằng trong vòng một tháng có thể mê hoặc hắn? Thật sự là hy vọng hão huyền.
“Đi hay ở tùy ngươi, có điều... bổn vương khuyên ngươi không nên hy vọng hão huyền!” Nện xuống những lời này, hắn phất tay áo đi.
Ngoài cửa sổ tiếng gió mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ cũng bị gió thổi tung, một trận gió lạnh kéo tới, cho nàng một thân lạnh lẽo từ trong ra ngoài.
Lưu Sương yên lặng mà tháo mũ phượng xuống, cởi ngoại bào, bởi vì tất cả những thứ này, vốn không thuộc về nàng, nàng chỉ là vương phi sai lầm mà thôi.
Sáp nến nhỏ từng giọt từng giọt, chẳng mấy chốc đầy cả đế nến. Tối nay, vốn nên là xuân phong trướng ấm, ngọt ngào vô hạn, rốt cuộc chỉ có mình nàng cô đơn tịch mịch.
Thế sự vô thường, trời mưa gió bất thường – người họa phúc bất ngờ, cuối cùng Lưu Sương cũng hiểu được.
“Dù là bị bỏ, cũng không có gì phải hổ thẹn.” Lưu Sương thấp giọng lẩm bẩm, nếu nàng không phải cô gái hắn đem lòng ngưỡng mộ, hắn cũng không phải là người đàn ông mà nàng phải chung tình.
Hai người đã hết duyên từ đây.
“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì, em thấy Vương gia nổi giận đùng đùng rời đi!” Hồng Ngẫu vẻ mặt lo lắng đi đến.
Lưu Sương che đậy tâm trạng đau khổ, thản nhiên cười nói: “Không có gì, Hồng Ngẫu, tại sao ngươi còn chưa ngủ? Mau đi ngủ đi, hôm nay ngươi cũng mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.”
Không có gì là sao? Hồng Ngẫu chứng kiến tiểu thư sắc mặt tái nhợt, tinh thần ảm đạm, nụ cười mười phần gượng ép, sao có thể là không có gì? “Tiểu thư, có phải Vương gia ức hiếp cô không!” Hồng Ngẫu nghi hoặc hỏi han.
“Nói bậy!” Lưu Sương thấp giọng trách mắng, “Vương gia làm sao có thể ức hiếp ta!”
Lưu Sương muốn cười một tiếng, nhưng *** nhói đau một cái, Lưu Sương ôm ***, gục xuống giường, không nhịn được đau đớn.
“Tiểu thư, hàn độc của cô phát tác?” Trong nháy mắt mặt Hồng Ngẫu trắng bệch không còn giọt máu, ôm lấy Lưu Sương, kinh hoàng kêu lên.
Lưu Sương từ nhỏ thân mang hàn độc, may mà có phụ thân tận tâm chữa trị, nếu không nàng sớm đã độc phát bỏ mình. Nhưng phụ thân cũng không thể chữa dứt, cứ cách vài năm sẽ bị độc phát một lần. Mỗi lần độc phát, đều khiến Lưu Sương vô cùng đau đớn.
Năm ngoái, đã phát tác một lần, không ngờ năm nay lại phát tác. Khoảng cách giữa hai lần độc phát càng lúc càng ngắn, hoặc là, một ngày không xa, nàng sẽ bỏ mạng.
Lưu Sương đau đớn thở hổn hển, cắn răng chịu đựng từng cơn đau truyền đến, nhanh chóng làm cho tứ chi cũng tê liệt. Mặt của nàng càng lúc càng trắng bệch đến dọa người, mồ hôi lạnh càng không ngừng tuôn rơi.
Trong đầu Hồng Ngẫu trống rỗng, không biết làm sao ôm Lưu Sương, đầu Ng'n t chạm vào *** Lưu Sương lạnh như băng, thân thể Lưu Sương lạnh đến khó tin.
“Tiểu thư, em đi gọi Vương gia!” Hồng Ngẫu lo lắng nói.
Lưu Sương ôm tay Hồng Ngẫu, thở hổn hển nói: “Không được! Không được đi gọi bất cứ kẻ nào.” Phụ thân nàng vốn là ngự y, đối với hàn độc của nàng cũng thúc thủ vô sách, gọi người khác liệu có ích gì. Huống hồ, chỉ cần nhịn một chút sẽ qua, hà tất đi phiền toái người khác.
“Tiểu thư!” Hồng Ngẫu cùng Lưu Sương từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Lưu Sương mỗi lần độc phát thì đau đớn vô cùng, đều là Hồng Ngẫu đứng bên canh giữ. Nhưng mỗi lần Lưu Sương độc phát, Hồng Ngẫu đều chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư đau đớn, nếu cô ấy có thể chia sẻ đau đớn với tiểu thư thì tốt biết bao.
Hồng Ngẫu chứng kiến Lưu Sương đau đớn mà ứa nước mắt, ông trời có mắt không, tiểu thư thiện lương như vậy, vì sao lại bắt tiểu thư chịu đau đớn như vậy.
Cơn đau đầu tiên rốt cuộc cũng qua, Lưu Sương miễn cưỡng cười cười, muốn chứng minh với Hồng Ngẫu nàng tốt lắm, nhưng cơn đau thứ hai thứ ba lần lượt truyền tới, như sóng xô bờ.
Lưu Sương cắn chặt răng, tay nắm chặt áo ngủ bằng gấm thêu uyên ương đùa nước.
“Hồng Ngẫu..., ta không có việc gì... đừng sợ... ” Lưu Sương thừa dịp cơn đau tạm ngừng, thở hổn hển an ủi. Nàng biết cơn đau rồi sẽ qua, nhất định là thế.
“Tiểu thư, nếu như lần đó, cô ăn cây Tương tư lệ thì tốt quá, hàn độc của cô sẽ trừ tận gốc, nhưng cô lại nhường cho thiếu niên không rõ lai lịch đó, hắn ngay cả một tiếng cám ơn cũng chưa từng nói, tiểu thư, để đến bây giờ, phải chịu sự đau đớn này... ” Hồng Ngẫu khóc hu hu.
Tương tư lệ!
Lưu Sương thấp giọng lẩm bẩm, nếu Hồng Ngẫu biết được thiếu niên năm đó chính là Trữ Vương Bách Lý Hàn hôm nay, không biết, Hồng Ngẫu sẽ có cảm tưởng thế nào.
Đã bao năm trôi qua giữa hai lần không hẹn mà gặp? Hình như là bảy năm rồi, khoảng cách dài lâu như một giấc mộng.
Mặc dù đau đớn vô cùng, trong đầu Lưu Sương lại dần dần hiện lên chuyện ngày hôm đó một cách rõ ràng.
Trí nhớ như dòng sông tan băng, năm đó, ngày nọ, chuyện đêm hôm đó như thủy triều ào đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc