Thác Phi Phụ Tình - Chương 01

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

NHÂN DUYÊN SÂM
(sâm là quẻ thẻ khi đi chùa lắc lắc trong cái ống ra)
Lúc này thiên hạ chia làm ba, phía nam là Nguyệt Quốc, phía tây là Lăng Quốc, phía bắc là Thiên Mạc Quốc, phía đông là mênh ௱ô** biển rộng.
Nguyệt Quốc, bên ngoài Tĩnh Tâm Am ở ngoại ô Ngọc Thành.
Nơi tu hành, yên tĩnh không một âm thanh, vài cọng liễu rủ phất phơ, gió đến khẽ lay động nhẹ nhàng. Nóc am có khói nhang bay bay, được gió tháng tư thổi tan như sương sớm.
Trong am, nhang khói lượn lờ, bầu không khí trang nghiêm có thể khiến người ta quên mất thế tục.
Bạch Lưu Sương quỳ gối trước tượng Phật, nhẹ nhàng khấn vái, hai tay tiếp nhận thẻ hương ni cô đưa, yên lặng thì thầm: “Phật tổ phù hộ, tiểu nữ tử hôm nay cầu xin không vì vinh hoa phú quý của bản thân, không cần trường mệnh trăm tuổi, chỉ cầu gia phụ sĩ đồ trôi chảy, lúc tuổi già bình an.” Dứt lời, nhẹ nhàng lắc lắc ống sâm, một quẻ thẻ rơi xuống thảm, nha hoàn Hồng Ngẫu đứng sau khom lưng nhặt lên, đưa cho lão ni cô Ngộ Nhân đứng bên cạnh.
Ngộ Nhân vốn là trụ trì trong am, huyền sam phiêu dật, phong thanh tiên cốt. Bà tiếp nhận sâm, thấy viết: “Hồng trần đa thị phi, duyến pháp thiên chú định, vạn bàn đa thúc phược, thối bộ thiên địa khoát.” (Hồng trần lắm thị phi, luật trời đã định sẵn, vạn sự nhiều trói buộc, lùi một bước trời cao biển rộng.)
Ngộ Nhân chắp hai tay thành hình chữ thập, niệm một câu phật hiệu, hỏi: “Xin hỏi Bạch cô nương, viện cầu chuyện gì?”
Kỳ thật Lưu Sương vốn không tin cái gì xin sâm hỏi quẻ, chỉ có điều gần đây phụ thân luôn thở vắn than dài, mọi việc không thuận. Mẫu thân cực kỳ lo lắng. Lưu Sương mới tới đây xin sâm, nếu cầu được quẻ tốt, cũng có tác dụng giúp mẫu thân an tâm hết ưu phiền.
Lưu Sương nói: “Lưu Sương thay mặt gia phụ cầu tiền đồ!” Thanh âm của Lưu Sương như nước suối gió xuân, thanh nhã tinh khiết không lời nào diễn tả.
Ngộ Nhân mỉm cười nói: “Đây là quẻ trung thượng(tốt, khác với quẻ trung và quẻ hạ là trung bình và xấu).”
Không phải quẻ tốt nhất, Lưu Sương có chút thất vọng, nói: “Xin sư thái đoán sâm.”
Ngộ Nhân nói: “Vạn pháp mọi việc đều do thiên định, lệnh tôn Bạch cô nương là người hành y, cứu người vô số, kiếp trước tích duyên, tự có phúc phần. Nhưng theo quẻ này mà nói, trước mắt, tiền đồ khó giữ, nhưng, nếu chịu lùi từng bước, kết cục sẽ tuyệt hảo.”
Vạn sự nhiều trói buộc, lùi một bước trời cao biển rộng. Lùi từng bước?
Lưu Sương liền hiểu ra trong nháy mắt, phụ thân là ngự y trong cung, khó tránh việc một số tần phi hoàng tử ngứa mắt. Cung phi tranh sủng, hoàng tử đoạt quyền, âm mưu quỷ kế này, Lưu Sương cũng có nghe nói. Phụ thân thân là ngự y, đặt mình trong sự tranh đoạt của hoàng quyền là bất đắc dĩ. Cha trời sinh tính tình cương trực, khó tránh khỏi bị người lợi dụng, bị người hãm hại. Lưu Sương và mẫu thân cũng từng nhiều lần khuyên phụ thân, mong ông sớm từ quan về quê, nhưng ông không đáp ứng.
Hôm nay xem ra, lùi từng bước, đó là từ quan về quê rồi. Có lẽ chỉ có như thế, mới có thể giữ được bình an. Lần này trở về, nàng sẽ cùng mẫu thân mượn quẻ thẻ này khuyên nhủ phụ thân.
Ngộ Nhân nhìn dung mạo trầm tĩnh dịu dàng của Lưu Sương, chợt trầm giọng nói: “Bạch cô nương vì sao lại không hỏi chuyện nhân duyên?”
Lưu Sương khẽ cười nhạt, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nói rõ ràng: “Không dối gạt sư thái, Lưu Sương vốn là loại người bạc mệnh, tuy biết y thuật nhưng trúng hàn độc từ nhỏ, tính mạng khó giữ, sao dám hy vọng xa vời nhân duyên.”
Ngộ Nhân rất kinh ngạc, quen biết đã lâu, mà không biết Lưu Sương có bệnh này, nói: “Bần ni mặc dù không biết xem tướng, nhưng xem mặt Bạch cô nương, là người có phúc, sao lại nói là người bạc mệnh. Không bằng cô nương cầu một thẻ nhân duyên đi.”
Lưu Sương cười yếu ớt, đôi mắt trong veo lấp lánh: “Cũng được, nếu như thế, ta nhân tiện cầu một lần nhân duyên.” Nói xong, cầm lấy ống sâm, nhẹ nhàng lắc lắc, chỉ chốc lát, rơi ra một quẻ thẻ, nhặt lên, đưa tới tay Ngộ Nhân.
Ngộ Nhân tiếp nhận, nhẹ giọng thì thầm: “Dương liễu thanh thanh giang thủy bình, văn lang giang thượng xướng ca thanh. Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình.” (Dương liễu xanh xanh, sông lặng sóng, nghe trên sông có tiếng hát ca. Bình minh trời đông, mưa trời tây, nói là vô tình lại hữu tình.)
Lưu Sương nghe thơ, trực giác mách bảo là quẻ này không tốt, nhíu mày nói: “Sư thái, sâm này giải thích thế nào?”
Ngộ Nhân thở dài nói: “Quẻ này cũng không tính là quẻ tốt nhất, nhưng quẻ nói, nhân duyên cô nương tự nhiên có một phen trắc trở, nhưng khổ trước sướng sau, kết quả vẫn là tốt, cô nương nên ghi nhớ câu cuối này, nói là vô tình lại hữu tình.”
Nói là vô tình lại hữu tình?
Lưu Sương lắc đầu, không đem câu ấy ghi tạc trong lòng, bởi vì nàng vốn không tin. Huống chi nàng vốn không hy vọng xa vời là nhân duyên mĩ mãn, chỉ cầu được đi khắp nơi chữa bệnh cho người nghèo khó trong thiên hạ. Là một bệnh nhân học y, nàng đã hiểu rõ sự đau đớn của bệnh nhân từ lâu.
“Bạch cô nương, thì ra người ở chỗ này!” Tiểu ni cô trong am tên Thanh Trần thở hồng hộc đứng ở trước cánh cửa, vui mừng mà nói.
Ngộ Nhân sẵng giọng: “Sao lại lỗ mãng thế!”
Lưu Sương lãnh đạm cười nói: “Thanh Trần, tìm ta có chuyện gì hả?” Lưu Sương và Ngộ Nhân quen biết đã lâu, khi nhàn rỗi đều ở lại trong am mấy ngày, biết hết ni cô trong am.
“Bạch cô nương, người cũng cầu nhân duyên sâm?” Thanh Trần chứng kiến Lưu Sương xin sâm, cực kỳ kinh dị.
Sư phụ Ngộ Nhân thường nói Bạch cô nương rất có tuệ căn, có ý muốn độ nàng vào Phật, Bạch cô nương cũng không quá tin Phật, cự tuyệt vào Phật môn, lại càng chưa bao giờ xin sâm hỏi quẻ. Không ngờ hôm nay lại xin sâm, còn là nhân duyên sâm.
Lưu Sương cười yếu ớt, dưới ánh nắng chiều, đôi mắt trong veo đẹp như thủy tinh. Lưu Sương tuy không có sắc đẹp tuyệt mĩ, nhưng nụ cười lạnh nhạt dịu dàng, khiến nàng nhìn qua giống như một khối ngọc bích hoàn mỹ, lung linh mà tĩnh dật, mỗi lần đều khiến Thanh Trần mất hồn.
Thanh Trần đột nhiên than một tiếng: “Ôi trí nhớ của ta, có chuyện cần nói lại quên mất, trách không được Bạch cô nương cầu nhân duyên sâm, ngoài cửa có một vị công tử muốn gặp người, nói là hết sức ngưỡng mộ Bạch cô nương, muốn gặp người trực tiếp!”
Lưu Sương có chút kinh dị, sao lại có người đến am tìm nàng? Lại còn ngưỡng mộ nàng?
“Hắn có nói là người phương nào?”
“Có, hắn tên Bách Lý Hàn!” Ni cô Thanh Trần nói.
Bách Lý Hàn! Lưu Sương lẩm nhẩm tên này.
Một đêm kinh thiên động phách của mấy năm trước như thủy triều dâng lên trong lòng.
Đúng là hắn sao? Lưu Sương bất giác sờ lên một vết sẹo hình mặt trăng trên cổ tay, đó là ký hiệu hắn để lại cho nàng.
Khi đó, Lưu Sương nữ phẫn nam trang (nữ giả nam)từng cứu hắn một mạng, không xưng tên tuổi, cũng không bại lộ thân phận nữ nhi của mình, Lưu Sương bình tĩnh, hắn chưa bao giờ gặp qua nàng, đương nhiên cũng sẽ không biết nàng.
Tại sao hắn lại muốn gặp nàng? Lưu Sương băn khoăn khó hiểu, chẳng lẽ là do ngưỡng mộ mà cầu kiến nàng?
Lưu Sương tự nhận bản thân không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thế gia đệ tử trong kinh thành hàng năm bình chọn Đại mỹ nhân (rảnh ghê),đều không có tên nàng.
Chẳng lẽ, hắn biết được bảy năm trước, vốn là nàng cứu hắn?
Không có khả năng, sự kiện đấy, Lưu Sương chưa bao giờ nói với người khác, ngay cả nha hoàn Hồng Ngẫu của nàng cũng không biết thiếu niên nàng cứu năm đó là Bách Lý Hàn.
Một tiếng trống canh truyền đến, Lưu Sương bừng tỉnh, nàng không thể gặp hắn.
Nàng và hắn, là vân cùng thủy, không có bất cứ sự liên quan nào.
Trái tim Lưu Sương đã quyết, liền quay sang nói với Thanh Trần: “Ngươi đi từ chối vị công tử đó đi!”
Nói xong, nàng từ biệt Ngộ Nhân, mang theo Hồng Ngẫu đến sương phòng thu dọn quần áo, sau đó, cùng Hồng Ngẫu đi ra từ cửa sau Tĩnh Tâm Am lên xe ngựa rời đi.
Chỉ có điều nàng không biết, vì lúc này nàng không chịu gặp hắn, đã tạo ra một hiểu lầm nghiêm trọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc