Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 95

Tác giả: Hàm Hàm

Người trong phòng và ngoài phòng đều sửng sốt, Cơ Quân Đào cau mày nhìn tiểu Cẩm, vừa định quở trách lại nhìn thấy Hoài Nguyệt đang đứng ngoài cửa liền không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu Cẩm đang quay lưng ra ngoài cửa cũng quay lại, phát hiện Hoài Nguyệt, cô bé giật mình, gương mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Thương, Thương tiểu thư, sao chị lại ở đây?"
Hoài Nguyệt ngẩng người, tay bám chặt vào khuôn cửa, loại cảm giác bị đè nén đã lâu không thấy đó lại một lần nữa đè xuống người cô. Lúc Viên Thanh nói với cô rằng cô ta đã có thai với Lỗ Phong, lúc cô cầm vé xe đứng ở bến xe tại Thanh Sơn phân vân xem có nên đợi Cơ Quân Đào hay không cũng có cảm giác này. Đó là một loại ngỡ ngàng, bất lực, bị ép phải đưa ra lựa chọn, không có không gian để hô hấp, không có thời gian để trì hoãn, có khó khăn đến mấy cũng phải đưa ra lựa chọn. Bây giờ, cũng vậy.
Bàn tay nắm vào khuôn cửa quá chặt, sự đau đớn truyền đến từ ngón tay làm đầu óc cô tỉnh táo lại một chút. Hoài Nguyệt cố nặ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói điềm nhiên như không: "Tiểu Dã bảo tôi lên gọi hai người xuống ăn cơm, xuống luôn nhé". Dứt lời cô xoay người đi xuống tầng dưới.
Tiểu Cẩm thầm thở phào, hoang mang liếc nhìn Cơ Quân Đào, "Thầy Cơ".
"Xuống ăn cơm", Cơ Quân Đào sầm mặt, lạnh lùng nói.
Cảm thấy Cơ Quân Đào sắp nổi giận, tiểu Cẩm sợ đến mức quên cả ngại ngùng, nhanh chóng chạy xuống tầng dưới. Nhìn thấy tiểu Cẩm, Cơ Quân Dã hỏi: "Thì ra em cũng ở trên tầng, thầy Cơ của bọn em đang làm gì, sao vẫn còn chưa xuống?"
Tiểu Cẩm ậm ờ nói: "Thầy Cơ đang xem tranh".
Cơ Quân Dã không vui nói: "Chẳng phải là toàn tranh mình vẽ sao? Lúc nào xem chả được, lát nữa là khách đến rồi, em lại lên gọi anh ấy một tiếng đi".
Tiểu Cẩm đâu dám đi lên, đành nói với Hoài Nguyệt bên cạnh: "Thương tiểu thư, chị đi gọi thầy Cơ xuống đi".
Cơ Quân Dã đưa tay gõ lê trán cô bé: "Chỉ giỏi sai khiến người khác", dứt lời tự mình đi lên tầng trên, vừa lên được một lát lại đi xuống một mình: "Anh ấy nói không muốn ăn". Nói rồi cô lại nhìn Hoài Nguyệt, "Hoài Nguyệt, hay là cô giúp tôi lên mời anh ấy xuống, dùng chiêu để đối phó Đậu Đậu ấy. Lúc này mà anh ấy tự nhiên dở chứng thì không phải sẽ hỏng hết bánh kẹo sao".
Hoài Nguyệt bất đắc dĩ nhìn tiểu Cẩm đang lo sợ bất an bên cạnh, cũng không có thời gian để ý đến chuyện cô bé này sẽ nghĩ thế nào, cắn răng đi lên tầng hai.
Cơ Quân Đào đang đứng trước cửa phòng vẽ, Hoài Nguyệt đi tới trước mặt anh vừa định mở miệng đã bị anh ôm ngay vào lòng. Cô hoảng hốt nói: "Đây là chỗ nào mà anh lại làm như vậy?"
Cơ Quân Đào ôm cô vào phòng vẽ rồi đưa tay đóng cửa lại, cúi xuống hôn cuồng nhiệt lên môi cô. Hoài Nguyệt không làm gì được, đành phải ôm cổ anh để mặc anh hôn đến mức gần như ngạt thở, Cơ Quân Đào mới không cam lòng buông cô ra hỏi: "Vừa rồi sao em lại cười như vậy? Sao vẫn điềm nhiên như không thế? Rốt cục anh là gì của em?"
Hoài Nguyệt thở hổn hển, bình tĩnh lại một chút rồi trách: "Anh nổi điên rồi à? Em gái với học trò của anh ở ngày bên dưới đấy!"
Cơ Quân Đào tức giận, sững sờ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của cô rồi lại áp môi vào, nhẹ nhàng vân vê, dùng đầu lưỡi lướt theo vành môi cô, chậm rãi đưa vào, cuốn lấy lưỡi cô dịu dàng nút lấy, đau khổ nói: "Hoài Nguyệt, em không thể như vậy được, em tỏ ra không hề để ý khiến anh cảm thấy hình như mình không nhà để về. Em không tức giận cũng không khó chịu, em định chắp tay dâng anh cho người khác đúng không?"
Thân thể Hoài Nguyệt đột nhiên cứng đờ. Vừa rồi có lẽ đã có một nháy mắt mình nghĩ như vậy. Có một cô bé thích anh ấy như vậy, dũng cảm hơn mình, tinh khiết hơn mình, có phải mình nên buông tay ra không? Buông tay? Đúng vậy, không phải mình vẫn đang tìm một cơ hội như vậy sao? Nhưng vì sao đến lúc gặp được cơ hội như vậy mình lại cảm thấy khó chịu?
"Hoài Nguyệt". Cơ Quân Đào cảm thấy thân thể cô cứng đờ, anh cắn mạnh lên môi cô, sự đau đỡn khiến cô tỉnh táo lại, đáp lại anh một chút rồi nói yếu ớt: "Nếu anh còn xằng bậy thì buổi chiều em sẽ về thành phố".
Cơ Quân Đào buông cô ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi cô: "Đừng về, nếu không anh cũng về. Buổi chiều anh giới thiệu em với mọi người được không?"
"Sau này tính sau, không được làm tiểu Cẩm khó xử như vậy". Hoài Nguyệt sắp xếp lại vô số ý nghĩ phức tạp trong lòng, ôm eo anh dịu dàng nói: "Phải dũng cảm thế nào thì một cô gái mới dám nói ra tình cảm của mình như vậy, kể cả anh có không tiếp nhận thì cũng không thể coi thường tình cảm đó. Anh là thầy giáo, có lẽ Cơ Quân Đào có thể buông thả nhưng thầy giáo Cơ lại không thể. Vừa rồi em chỉ có thể làm như không nghe thấy, nếu không tiểu Cẩm sao có thể chiujdc. Đừng giận nữa, anh không ăn cơm thì mọi người cũng ăn không ngon. Ngoan nào, xuống đi".
Cơ Quân Đào cũng cười nói: "Sao lại dỗ anh như dỗ Đậu Đậu thế? Anh không thích kiểu dỗ dành này đâu".
Hoài Nguyệt nhếch miệng nói: "Anh còn không bằng Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng biết không thể giận dỗi trước mặt khách, lúc này anh còn dọa dẫm người khác nữa, Tiểu Dã sốt ruột lắm rồi".
Cơ Quân Đào thở dài nói: "Trước kia anh không bao giờ như vậy, từ khi biết em anh thật sự cảm thấy mình ngày càng trẻ con hơn, lúc nào cũng không yên tâm, có lẽ là bệnh cũng không nhẹ".
Hoài Nguyệt cười khổ: "Sao em lại thấy như mình đang hại anh nhỉ, hại người không lợi mình, thật sự là..."
"Anh chỉ sợ em không chịu hại anh", Cơ Quân Đào ngắt lời nói, "Hoài Nguyệt, em phải tin anh, không được giao anh cho người khác, có em ở bên cạnh anh thì anh sẽ không có việc gì cả".
Hoài Nguyệt gật đầu mỉm cười với anh, cô rõ ràng, thực ra có một số việc anh ấy cũng không dám nghĩ quá sâu giống như mình.
Hai người xuống nhà, tiểu Cẩm và tiểu Trần đã ăn cơm xong theo A Thích ra phòng khách chuẩn bị tiếp, chỉ còn Cơ Quân Dã đang chậm rãi ăn, vừa ăn còn vừa nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm, đột nhiên bật cười hì hì. Hoài Nguyệt chột dạ đỏ mặt, Cơ Quân Đào không vui trợn mắt nhìn em gái: "Chuyện gì mà buồn cười thế? Tập trung ăn cơm đi".
Cơ Quân Dã rút một tờ giấy ăn, vừa chậm rãi lau miệng vừa cố nhịn cười nói: "Em quên chưa lau son môi, mặc dù khi ăn có dính son môi cũng không ảnh hưởng gì đến mùi vị nhưng phu nhân tương lai của Đậu Đậu còn nhỏ, đồ ăn có dính son sẽ không tốt cho trẻ em".
Hoài Nguyệt lập tức hiểu ra vì sao vừa rồi Cơ Quân Dã lại cười mình, cô xấu hổ đến mức gần như sắp chôn đầu vào trong bát cơm. Cơ Quân Đào thì hối hận vì sự lỗ mãng của mình vừa nãy, thấy Hoài Nguyệt không xuống thang được trong lòng anh rất thương, vội chuyển đề tài nói: "Tiểu Dã, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa? Rốt cục thế nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc