Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 85

Tác giả: Hàm Hàm

Tai nạn xe không nghiêm trọng lắm, vì lúc lên xe Hoài Nguyệt làm mình làm mẩy với Lỗ Phong quên thắt dây an toàn nên đập đầu vào kinh trước xe ngất đi, có điều còn chưa tới bệnh viện đã tỉnh rồi. Máu chảy khá nhiều, cuối cùng khâu hai mũi, chiếu chụp vài tiếng rồi đi về. Lỗ Phong lại không có việc gì, khi đó thấy đầu Hoài Nguyệt be bét máu hắn quá hoảng sợ quên luôn việc giữ tài xế xe kia lại bồi thường. Hai người từ bệnh viện về chỗ giáo sư Tần, Đậu Đậu thấy trán mẹ dán băng gạc liền chạy tới ôm Hoài Nguyệt khóc một hồi lâu làm Hoài Nguyệt cũng mất không ít nước mắt.
Lỗ Phong đứng nhìn bên cạnh cực kì áy náy, lo lắng cho thương thế của Hoài Nguyệt, hắn định để Đậu Đậu ở nhà bà nội thêm vài ngày nhưng Đậu Đậu và Hoài Nguyệt đều không chịu, cuối cùng đành phải đưa hai người một lớn một nhỏ về căn hộ ở khu Thanh Hà Uyển của Hoài Nguyệt.
Hoài Nguyệt nhìn Đậu Đậu, đã rắn rỏi hơn nhiều, cũng cao hơn không ít. Cô hỏi han vài chuyện ở Thanh Sơn, tắm cho Đậu Đậu rồi chính mình cũng tắm qua, hai mẹ con lên giường nói chuyện.
Đậu Đậu lấy truyện tranh Cơ Quân Đào mang đến ra vừa lật vừa hỏi: "Mẹ, truyện này là mẹ mua cho con à?"
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Nếu không phải mẹ mua thì là ai mua?"
"Bà nội với ông nội nói không phải mẹ mua, bà nội nói những đồ ăn với đồ chơi xếp hình đó cũng không phải mẹ mua. Con cũng nghĩ không phải mẹ mua, lúc con muốn cho tiểu Vĩ sô cô la không phải mẹ đã nói mẹ quên không mua à?"
"Ờ, không phải mẹ mua, là cô Cơ mua cho Đậu Đậu".
"Hôm đó cô Cơ cũng đến à? Vì sao cô ấy không đến thăm con? Leshy có đến không?" Đậu Đậu ngẩng đầu, hai con mắt tròn xoe nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm.
"Cô Cơ và Leshy đều không đến, chú Cơ lái xe mang đến cho con". Nhắc đến Cơ Quân Đào trước mặt cậu con trai 4 tuổi mà Hoài Nguyệt cũng hơi đỏ mặt.
"Chú Cơ đến à?" Đậu Đậu lập tức H**g phấn nói, "Vậy vì sao chú ấy không đến chơi với con? Con đã nói với các bạn rằng chú Cơ là một hoạ sĩ lớn, chũ ấy vẽ sói xám rất giống nhưng các bạn ấy đều không tin và bảo con khoác lác. Nếu chú ấy vẽ cho các bận ấy xem thì tốt".
Hoài Nguyệt cố ý hỏi: "Đậu Đậu có thích chú Cơ không?"
"Thích", Đậu Đậu ngồi ngay ngắn, bắt đầu xòe từng ngón tay, "Đậu Đậu thích mẹ nhất, sau đó là bà ngoại, ông ngoại", Hoài Nguyệt vừa nghe đã mỉm cười, nhà mình ở xa, bố mẹ đều là bác sĩ và đều còn đi làm. Một năm ông bà chỉ gặp cháu ngoại một hai lần, lần nào cũng chiều chuộng Đậu Đậu hết mức, mặc cho Đậu Đậu coi trời bằng vung thích làm gì thì làm, cho nên trong cảm nhận của Đậu Đậu ông bà ngoại là người tốt nhất với cậu bé sau mẹ, suốt ngày nhắc đến ông ngoại bà ngoại khiến Hoài Nguyệt từng cảm thấy rất khó xử trước mặt bố mẹ chồng. Sau đó có lần cô đọc một tài liệu nghiên cứu của nước ngoài nói rằng đối với trẻ con người thân nhất là mẹ, sau đó là bà ngoại, lúc đó cô mới biết thì ra quan điểm của Đậu Đậu cũng có căn cứ lý luận đàng hoàng.
"Sau đó là ông bà nội", Đậu Đậu tiếp tục xóa ngón tay.
Hoài Nguyệt gật đầu, sau khi giáo sư Tần và giáo sư Lỗ về hưu, mặc dù vẫn còn dạy thêm và hướng dẫn các nghiên cứu sinh nhưng cũng rảnh rỗi hơn lúc còn đi làm nhiều. Vừa từ trường mầm non trở về Đậu Đậu đã suốt ngày chơi với hai ông bà nên tự nhiên cũng rất gần gũi với ông bà.
"Sau đó là bố".
Hoài Nguyệt thở dài, thời gian này Lỗ Phong cũng xem như quan tâm đến Đậu Đậu.
"Sau đó là Leshy, sau đó là chú Cơ".
Hoài Nguyệt cười, thì ra Cơ Quân Đào còn phải xếp hạng sau Leshy.
"Không đúng không đúng", Đậu Đậu nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi có vẻ như khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, "Hình như là chú Cơ rồi mới đến Leshy".
Hoài Nguyệt cười ôm Đậu Đậu vào lòng thơm một cái thật kêu, "Vì sao là chú Cơ rồi mới đến Leshy?"
"Vì mẹ không thích Leshy, nhìn thấy Leshy là mẹ lại sợ. Chú Cơ thích mẹ, luôn trông Leshy cho mẹ".
Hoài Nguyệt giật mình, mặt lại đỏ lên, "Ai nói với con là chú Cơ thích mẹ?"
"Ông Cơ nói mà". Đậu Đậu nói thờ ơ như không, "Ông Cơ nói suốt ngày chú Cơ nhìn mẹ và cười, chú ấy thật ngốc. Ông ấy còn hỏi con có muốn làm cháu ông ấy không, nếu con muốn thì ông ấy sẽ tặng Leshy cho con".
"Vậy Đậu Đậu trả lời thế nào?" Hoài Nguyệt căng thẳng hỏi, trong lòng thầm nghĩ ngài đại họa gia này già rồi mà không đứng đắn, không ngờ lại lừa con trai mình sau lưng mình.
"Con nói không muốn, bởi vì mẹ sẽ không đồng ý. Trước kia không phải mẹ luôn nói nếu như nhà có chó thì mẹ sẽ không về nhà sao?" Đậu Đậu nói tiếc nuối: "Mẹ, thực ra con thích Leshy lắm".
Hoài Nguyệt dở khóc dở cười nói: "Vậy cũng không thể đưa mẹ cho người khác vì Leshy được đúng không?"
Đậu Đậu nghi hoặc nói: "Là con làm cháu trai ông Cơ chú có phải đưa mẹ cho người khác đâu. Mẹ à, thực ra có thêm một ông nội cũng không có gì không tốt, ông ấy còn biết vẽ tranh, vẽ đẹp hơn ông nội con nhiều. Sau này ở trường có bài tập cứ nhờ ông ấy vẽ cho con là được".
Hoài Nguyệt vội nói: "Mẹ cũng có thể cùng vẽ với Đậu Đậu mà!"
Đậu Đậu cười tinh nghịch: "Con biết, nhưng mà mẹ vẽ chỉ có chú Cơ khen đẹp thôi".
Hoài Nguyệt cũng không nhịn được cười, cô bế Đậu Đậu nghĩ thầm, ai cần anh ta khen đẹp chứ, để bây giờ cô còn bị con trai cười cho nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Nguyệt đang cùng Đậu Đậu ăn sáng thì Cơ Quân Đào đã gọi điện thoại đến, Hoài Nguyệt không muốn để anh nhìn thấy vết thương trên đầu liền nói: "Dẫn trẻ con đi mua đồ mất thời gian lắm, anh vừa mới khỏe hơn một chút, cứ ở nhà nghỉ thêm vài ngày đi. Sau khi Đậu Đậu khai giảng sẽ gặp nhau sau".
Cơ Quân Đào nói: "Trước kia anh toàn bảo anh nên ra ngoài, sao bây giờ lại bắt anh ở nhà nghỉ ngơi rồi? Đậu Đậu sắp khai giảng rồi, anh cũng muốn gặp nó, chờ chút, anh lái xe tới đưa hai mẹ con đi, không được đi xe buýt nữa".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc