Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 81

Tác giả: Hàm Hàm

Sáng nay Hoài Nguyệt tỉnh dậy muộn hơn bình thường một chút, hết Vân Nam lại đến trại hè, cô chạy suốt ngày như ngựa không dừng vó, cô thật sự quá mệt mỏi. Nhưng làm nàng còn mệt hơn là người đàn ông bây giờ vẫn đang ôm cô này.
Xem ra đối với chuyện giường chiếu đàn ông luôn có thể không học mà vẫn biết. Lần trước vẫn là thân thể cằng ngắc được mình khuyến khích, dẫn dắt và thậm chí là mê hoặc từng bước, nhưng lần này từ nô lệ đã hoàn toàn biến thành tướng quân. Hoài Nguyệt nhớ lại đêm qua mình thực sự không có sức chống đỡ, đành để mặc anh công thành chiếm đất, tự nhiên lại thấy mặt mình hơi nóng lên. Một trận Hoan ** đến tận cùng làm thân thể cô trở nên cực kì mềm mại, sự ***ng chạm và những nụ hôn quyến rũ đó làm mỗi một tấc nước da cô đều trở nên sinh động và mẫn cảm. Không ngờ sau khi li hôn cô lại có thể cảm nhận được cái gọi là thỏa mãn sâu sắc hơn trước. Cô nhớ tới lời nói của Viên Thanh khi làm nhục mình, không nhịn được cười khổ, xem ra giữa tình nhân với tình nhân thật sự có thể không kiêng nể gì.
Tình nhân? Cô bị cái từ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm giật nảy, cô chuẩn bị ℓàм тìин nhân của Cơ Quân Đào sao? Cái từ trước kia cô vẫn xem thường này bây giờ lại làm cô phải suy nghĩ nghiêm túc.
Anh và cô đều độc thân, từ góc độ đạo đức và pháp luật đều không tồn tại bất cứ vấn đề nào, nếu có vấn đề thì cũng chỉ là vì nguyên nhân tâm lý của cô. Bởi vì Thương Hoài Nguyệt trước kia thật sự quá ngoan nên không thể giải quyết được vấn đề cô đang gặp phải bây giờ.
Hoài Nguyệt thở dài, quả nhiên trên đời này mọi chuyện không thể đều như ý được. Nếu Cơ Quân Đào không bị bệnh trầm cảm thì đây sẽ là một việc hoàn mỹ biết bao, anh ấy thích mình, cũng nhất định sẽ không bạc đãi Đậu Đậu, một nhà ba người, hoặc tương lai còn có thể là bốn người, đó sẽ là một gia đình thật tuyệt vời. Có điều nếu như anh ấy không bị bệnh này thì có lẽ cũng sẽ không cố chấp với mình như vậy, một người đàn ông tốt như vậy đâu đến lượt một phụ nữ li hôn như cô nhận được. Cô nhẹ nhàng hôn lên cánh tay anh, nếu vậy thì tất cả những thứ này này là cô lấy trộm mà có được sao?
Cô từ từ rời khỏi vòng tay anh, ngồi dậy, đưa một chân ra khỏi chăn rồi mới đưa nốt chân kia chuẩn bị xuống giường. Trên người không có một mảnh vải, nhờ vài tia sáng le lói chiếu vào qua khe hẹp trên rèm cửa sổ, quả nhiên cô lại nhìn thấy chiếc váy dài đó của mình trên giá áo. Người đàn ông này bao giờ cũng nhớ thu dọn hết tất cả cho cô.
Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình mà giật nảy vì phát hiện Cơ Quân Đào đang nằm trên giường nhìn mình chằm chằm không nháy mắt. "Em lại định bỏ trốn đấy à?" Giọng nói của anh khàn khàn, có vẻ cực kì mệt mỏi.
Hoài Nguyệt vội kéo chăn che trước *** mình, thẹn thùng hỏi: "Anh dậy rồi à?"
"Ờ", Cơ Quân Đào ngồi dậy chỉnh lại cái chăn cho cô, ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hỏi: "Em định đi đâu?"
"Về nhà tắm rửa", Hoài Nguyệt đỏ bừng mặt, trong phòng rất tối nên anh cũng không nhìn thấy được vẻ xấu hổ của cô.
Cơ Quân Đào không lên tiếng, chỉ đặt cằm lên hõm vai cô, hơi thở hơi nặng nề.
Hoài Nguyệt nhớ ra anh còn đang cảm lạnh, cô đưa tay sờ trán anh thấy hơi nóng, hốt hoảng nói: "Anh sốt à? Thế nào? Có khó chịu không? Có cần uống thuốc không?"
Cơ Quân Đào không nhúc nhích: "Không sao, chẳng qua là vì anh không ngủ được thôi".
Hoài Nguyệt thầm giật mình, sau một trận vận động tốn thời gian hao sức lực như vậy không phải đàn ông đều ngủ rất say hay sao? Ngay cả như vậy cũng không thể ngủ một giấc tử tế, có thể tưởng tượng bình thường chất lượng giấc ngủ của anh ấy tồi đến mức nào. Cô bật đèn bàn, phát hiện quả nhiên hai mắt Cơ Quân Đào đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi, không khỏi cảm thấy xót xa: "Ngủ không tốt có thể uống thuốc mà, hoặc nói chuyện với em cũng được, sao lại thức mọt mình thế, mệt lắm".
"Anh không muốn ngủ quá say, may là anh không ngủ mất". Cơ Quân Đào ôm chặt cô, "Lần trước anh ngủ say quá, sau khi tỉnh lại đã vô cùng hối hận. Hôm nay nếu anh không tỉnh dậy thì lại có rất nhiều ngày không được nhìn thấy em đúng không?"
Giọng nói của anh có quá nhiều khát vọng và bất đắc dĩ, Hoài Nguyệt nghe rồi nước mắt lập tức trào lên. Người đàn ông đơn thuần và bướng bỉnh như trẻ con này lại suốt một đêm không dám ngủ vì cô, trong lòng cô như bị thứ gì đó đập thật mạnh, chỉ cảm thấy đau, đau đến mức không dám hô hấp bình thường.
Qua một hồi lâu, Hoài Nguyệt cảm thấy đã bình tĩnh hơn mới hơi quay mặt sang nhẹ nhàng cọ vào má Cơ Quân Đào dịu dàng nói: "Hôm nay không phải em muốn chạy, em chỉ muốn về nhà tắm rửa thôi, ở đây không có quần áo thay".
Cơ Quân Đào ôm cô: "Hoài Nguyệt, ngoan nào, không được chạy nữa nhé! Mỗi lần em chạy đều biến mất hơn mười ngày, anh ở đây chờ đến lúc gần như không chờ được nữa. Có thể em chưa bao giờ chờ một người nào như vậy, không biết bao giờ cô ấy về, không biết cô ấy có về không, vừa khát vọng lại vừa tuyệt vọng".
Hoài Nguyệt lặng lẽ lau nước mắt, "Đương nhiên cô ấy sẽ về, nơi này cũng là nhà cô ấy mà. Anh bị ốm nến mê sảng rồi, mau ngủ đi, em về nhà tắm một cái rồi quay lại nấu cơm, làm mấy món thật ngon, đợi anh tỉnh rồi chúng ta ăn cơm".
Cô đứng dậy mặc quần áo rất nhanh, cho anh uống chút nước, nhìn anh chui vào chăn rồi vội vàng về nhà. Nếu như không về ngay cô sợ mình sẽ buột miệng nói mình cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.
Về đến nhà, Hoài Nguyệt nằm trong bồn tắm, trong lòng rối bời không thể bình tĩnh lại, trong đầu luôn nghĩ tới câu nói đáng thương của Cơ Quân Đào kia, "Có thể em chưa bao giờ chờ một người nào như vậy, không biết bao giờ cô ấy về, không biết cô ấy có về không, vừa khát vọng lại vừa tuyệt vọng". Càng nghĩ nước mắt lại càng trào ra, rơi xuống nước, tạo thành từng vòng rừng vòng nước gợn.
Đậu Đậu là con cô, cô không thể bỏ đứa con đã không nhận được bao nhiêu tình thương của cha này, cho nên cô lựa chọn Đậu Đậu và từ bỏ anh. Nhưng nhìn đôi mắt đầy tơ máu của anh, nghe anh bất lực nói "Vừa khát vọng lại vừa tuyệt vọng", cô cảm thấy mình cũng không có cách bỏ anh được. Anh giống như một đứa con khác của cô, cũng thiếu tình yêu thương, cũng khát vọng được yêu thương, cũng cần được quan tâm và chăm sóc, cô không đành lòng từ chối anh được.
Hoài Nguyệt khóc hồi lâu hồi lâu, cảm thấy sự ứ đọng trong lòng đã vơi đi một chút mới đi lên nóc nhà hái mấy quả mướp, lại tìm được một quả bí đỏ đã già trong vườn, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy quá ít đồ ăn lại xách túi ra khỏi nhà định đến siêu thị mua một ít thức ăn nữa.
Vừa mở cổng ra Hoài Nguyệt đã thấy Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhà anh gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, Cơ Quân Đào đã mở cửa vội vàng chạy ra, vừa thấy chiếc túi xách trên tay cô sắc mặt anh lại trở nên khó coi, anh sầm mặt không nói gì.
Hoài Nguyệt biết nhất định là anh thấy mình về nhà quá lâu, bây giờ thấy mình mặc quần áo chỉnh tề tay cầm túi xách nên hiểu lầm là mình lại định chạy, vì vậy cô vội giải thích: "Em chỉ muốn đến siêu thị một lát, tối qua anh cũng không ăn cơm, để em nấu mấy móng ngon cho anh, dạo này anh gầy hơn trước nhiều". Đêm qua lúc ôm anh cô có thể rõ ràng nhận thấy anh đã gầy hơn trước nhiều, biết rõ nguyên nhân quá nửa là do mình nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc