Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 77

Tác giả: Hàm Hàm

Hoài Nguyệt vừa đi làm đã bị phó tổng biên tập Lưu đã gọi vào văn phòng, thấy ông ta cười như phật Di Lặc, Hoài Nguyệt thầm lo lắng trong lòng.
Quả nhiên thấy ông ta cười tít mắt nói với cô: "Có nhiệm vụ của ban ngoại vụ giao, năm nay tòa soạn chúng ta sẽ phải đứng ra tổ chức trại hè thiếu niên Hoa kiều mang tên "Chuyến đi Hoa Hạ", thời gian 10 ngày, ngày mai khai mạc. Chuyện này chủ yếu là do công ty lễ nghi làm, văn phòng chúng ta cũng phải đưa mấy người sang hỗ trợ, bây giờ tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong nhưng tối hôm qua đột nhiên bà ngoại của Tôn Hiểu Luy mất, cô ấy phải về quê chịu tang. Hiện nay chưa tìm được người thay thế nên lãnh đạo tòa soạn đã bạn bạc và quyết định điều cháu sang làm thay cô ấy vài ngày".
Hoài Nguyệt cau mày nói: "Cháu vốn không hiểu gì về việc này, giờ đột ngột quá sợ rằng không làm được việc".
"Không sao không sao, các công việc cụ thể do chủ nhiệm Trương của văn phòng công ty lễ nghi chịu trách nhiệm, công việc của Tôn Hiểu Luy chính là phụ trách đối ngoại, phải liên lạc với các đơn vị và cá nhân đến tham quan trước một ngày. Thực ra tất cả đều đã liên lạc xong từ sớm rồi, còn có cả hướng dẫn viên sẽ giúp đỡ cháu nữa, không có việc gì khó khăn đâu".
Hoài Nguyệt không hiểu, hỏi: "Có mỗi một việc như vậy mà văn phòng tòa soạn còn phải phái một người sang à? Việc này thì người nào mà chả làm được?" Cô nghĩ rất không vui, mình là biên tập mà, tại sao lại thành nhân viên tạp vụ của văn phòng rồi? Mà còn không bằng cả tạp vụ nữa, chỉ là dự bị của tạp vụ thôi.
"Chuyện gấp quá, mọi người đều bận việc của mình không ai chịu nhận cả. Hơn nữa lãnh đạo cũng không yên tâm, sợ vội vàng quá lại hỏng chuyện. Cháu cũng biết những việc do ban ngoại vụ giao xuống như thế này mình làm tốt thì cũng là chuyện bình thường, làm không tốt thì kiểu gì cũng sẽ bị khiển trách. Ban biên tập của chúng ta vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu người, hơn nữa lần này lại toàn là trẻ con, giáo viên dẫn đội cũng đều là thanh niên, đám người có tuổi như các chú đã có khoảng cách thế hệ với bọn họ rồi, vì vậy cháu đi là hợp nhất, mà cọn trẻ con cũng thích cô phụ trách xinh đẹp!"
Hoài Nguyệt nhận nhiệm vụ rồi rầu rĩ không vui đi ra văn phòng. Trời thì nóng, phải chạy tới chạy lui với một đám trẻ con đúng là mệt thật. Càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, bây giờ mình trở thành đối tượng để người ta đè đầu cưỡi cổ rồi.
Trần Thụy Dương có việc tìm đến phó tổng biên tập Lưu, gặp Thương Hoài Nguyệt ngoài cửa văn phòng, thấy cô ủ rũ đi ra ngoài liền hỏi: "Anh Lưu, Hoài Nguyệt sao thế? Hình như cô ấy không vui à?"
Phó tổng biên tập Lưu kể lại đầu đuôi một lượt, Trần Thụy Dương nhíu mày nói: "Văn phòng hết người rồi à? Cô ấy chưa bao giờ làm việc hành chính cả, quả thật không thích hợp".
Phó tổng biên tập Lưu nói: "Mấy người trẻ tuổi trong văn phòng đều đi hết rồi, còn lại toàn gnf già người xấu người ta nhìn ngứa mắt. Chủ nhiệm Trương đã chỉ định Hoài Nguyệt, không phải cô còn kiêm Phó chủ nhiệm văn phòng à? Anh ấy nói cho Phó chủ nhiệm Thương đến giải quyết là được, có trọng trách mọi người đều phải gánh vác mà, tôi cũng không cách nào từ chối được, cô gái này ngoại hình xinh đẹp, ai nhìn cũng thích".
Một thoáng không vui lóe lên trong lòng Trần Thụy Dương: "Bao giờ Tôn Hiểu Luy về thì thay chỗ Hoài Nguyệt luôn, một tay viết anh Trương cũng phải khen ngợi sao có thể làm nhân viên tạp vụ chứ. Lát nữa anh ấy phải nói chuyện với tôi mới được".
Phó tổng biên tập Lưu gật đầu đồng ý.
Trần Thụy Dương trở lại văn phòng lật quyển lịch làm việc của mình ra xem, ngày đầu tiên lãnh đạo ban ngoại vụ phải đến trại hè dọc bài phát biểu trong lễ khai mạc, đương nhiên anh ta phải đi theo, hai ngày sau lại không có lịch gì được sắp xếp. Anh ta lại tìm lịch tổ chức trại hè, chỉ đơn giản gồm du lịch và mấy lớp thư pháp với Hán ngữ, tất cả đều được tổ chức tại thành phố này và mấy thành phố lân cận. Ngày thứ hai là tham quan viện bảo tàng, còn có lịch đi tham quan phương pháp làm giấy kiểu cổ truyền, chắc là cũng không có gì mệt lắm. Bằng không mới từ Vân Nam về đã phải chạy theo một đám trẻ con như vậy thì cái thân thể gầy yếu đó sẽ không chịu nổi mất. Nghĩ tới đây anh ta chợt thấy hoảng sợ trong lòng, chén nước trên tay sánh một ít nước ra ngoài, vừa lấy giẻ lau Trần Thụy Dương vừa sững sờ, tại sao mình lại bất giác nghĩ đến cô ấy nhỉ?
Hoài Nguyệt tham dự trại hè được một ngày một chút tâm tình bất mãn ban đầu đã lập tức tan thành mây khói, nhân viên công tác và các giáo viên dẫn đội đều là thanh niên, tinh ra cô còn là người lớn tuổi, những người trẻ tuổi này đều vui vẻ cởi mở nhiệt tình, suốt ngày gọi "chị Hoài Nguyệt chị Hoài Nguyệt" rất thân thiết, quan hệ giữa mấy người nhanh chóng trở nên gần gũi. Còn đám trẻ con đó nữa, nhỏ nhất 7 tuổi, lớn nhất 17 tuổi, nói tiếng Trung rất bập bẹ, thấy cái gì cũng tò mò, còn tinh nghịch gọi cô là cô Hằng Nga. Nhìn những gương mặt tươi cười đáng yêu của bọn trẻ, bất giác cô lại coi đám trẻ này như Đậu Đậu nhà mình.
Trại hè được tổ chức tại một trường trung học tư nhân, buổi tối cơm nước xong có một buổi liên hoan, vì bọn nhỏ được thông báo từ trước là phải chuẩn bị tiết mục sở trường của mình nên các tiết mục biểu diễn được diễn ra liên tục, bầu không khí rất sôi động. Hoài Nguyệt và hướng dẫn viên cùng nhau bàn bạc các công việc ngày hôm sau rồi đi qua sân thể dục đến hội trường.
Ánh trăng rất đẹp, sao sáng đầy trời, tiếng hát và tiếng cười từ hội trường xa xa vọng lại, Hoài Nguyệt cất tiếng hát khe khẽ, cảm thấy thoải mái hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc