Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 71

Tác giả: Hàm Hàm

Quán bar vẫn chưa đông người lắm, để tiện cho việc nói chuyện, Cơ Quân Dã đã tìm một vị trí nằm lệch trong góc. Cô lẳng lặng nhìn Thương Hoài Nguyệt đang đi tới trước mặt, dáng người mản dẻ, khuôn mặt dịu dàng, mẫu người đẹp Giang Nam điển hình. Cho dù ở bên ngoài có phong lưu đến đâu thì khi về đến nhà đàn ông vẫn thích mẫu phụ nữ như vậy. Dịu dàng như nước, từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu anh hùng sa vào hồ nước má hồng, anh trai cô cũng không thể là ngoại lệ, nếu cô còn không ra tay thì chỉ sợ anh ấy sẽ phải ૮ɦếƭ đuối trong hồ nước này.
Trong lòng Hoài Nguyệt thấp thỏm không yên, gặp Cơ Quân Dã quả thực cô còn thấy chột dạ hơn cả gặp Cơ Quân Đào, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Sao thế? Mặt tôi nhọ à? Mới vài ngày không gặp đã nhìn tôi như vậy rồi?"
"Bố tôi nói đúng, ngoại hình cô đúng là khá giống mẹ tôi", Cơ Quân Dã nói, "Tôi nói là mẹ tôi, chính xác hơn thì là mẹ của anh trai tôi, không phải mẹ đẻ của tôi".
Hoài Nguyệt nhất thời chưa phản ứng lại được, chỉ ngẩn ngơ nhìn Cơ Quân Dã.
"Sao rồi? Bất ngờ lắm à? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải cô còn tưởng anh ấy là chồng tôi hay sao?" Cơ Quân Dã nhấp một ngụm "Nhớ Giang Nam" trong tay, nói: "Ngoại hình hai anh em chúng tôi đều coi như không tồi, có điều lại không giống nhau chút nào, bây giờ cô đã biết vì sao rồi chứ? Đó là vì tôi giống mẹ đẻ tôi, mặc dù lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ta là ở tang lễ của bà ta, là di ảnh, có điều chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra đó là người sinh ra tôi, thật sự rất giống hình ảnh tôi trong gương".
Cơ Quân Dã lại nhấp một ngụm rượu, "Một cô con gái giống bà ấy như vậy mà vì sao bà ấy lại vứt bỏ?" Cô cười cười với Hoài Nguyệt, "Sau khi phát hiện mình có thai bà ta lại chạy tới hỏi mẹ tôi xem mẹ tôi có cần đứa bé đó hay không, nếu không cần thì bà ta sẽ bỏ nó đi nhưng phải cho bà ta một khoản tiền bồi thường. Khi đó bố tôi đã trở nên rất nổi tiếng rồi, đối với phụ nữ ông ấy luôn luôn hào phóng, tôi không rõ vì sao ông ấy chỉ keo kiệt với duy nhất mẹ đẻ tôi. Rất nhiều năm sau tôi mới biết, thì ra bà mẹ đẻ làm người mẫu của tôi lại yêu một người đàn ông khác trong lúc vẫn bám lấy bố tôi, mà lại còn là một người nghèo. Bà ta tiêu tiền của bố tôi mà lại lén lút quan hệ với người đàn ông khác làm cho bố tôi trở thành chuyện cười trong giới một thời gian dài, sau khi được biết ông ấy rất giận dữ nên đương nhiên sẽ không cho bà ta tiền".
Cơ Quân Dã nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm, "Loạn lắm đúng không? Cái thế giới nghệ sĩ này là sự hòa trộn của đủ mọi màu sắc, họ tự cho là lãng mạn nhưng thực ra cũng rất xấu xí".
Hoài Nguyệt từ chối cho ý kiến, cô vẫn luôn cho rằng đó là một thế giới không có quan hệ gì với mình.
"Mẹ tôi là một người tin phật, là người tốt bụng nhất tôi biết trong cuộc đời này. Bà ấy đã giữ tôi lại, cho nên tính mạng của tôi không phải do mẹ đẻ tôi ban cho mà là do bà ấy ban cho. Nếu như không phải vì mẹ đẻ tôi bị bệnh qua đời năm tôi 17 tuổi thì có thể tôi cũng vĩnh viễn không biết mình không phải con đẻ của mẹ. Nhiều năm như vậy mẹ tôi vẫn yêu thương che chở tôi, tất cả những việc gì một người mẹ có thể làm được cho con thì bà ấy cũng làm được. Đáng tiếc tôi lại không đủ tốt, hôm đó nếu như tôi không gọi điện thoại trong phòng thì bà ấy cũng sẽ không nhảy từ trên lầu xuống".
Khi một người phụ nữ chìm sâu trong tình ái thì trong mắt họ trừ người yêu tất cả các chuyện khác đều không đáng để ý, cho nên khi đó cô mới không phát giác sự khác thường của mẹ thời gian đó. Đây là một nguyên nhân khác khiến cô vẫn chưa muốn kết hôn với A Thích, bởi vì cảm thấy bứt rứt, bởi vì cần phải chuộc tội.
Cơ Quân Dã lấy bao thuốc ra, rút một điếu, châm lửa, rít một hơi thật dài rồi bật ho sặc sụa. Hồi lâu sau cô mới tiếp tục nói: "Cho nên tôi phải chăm sóc anh trai giúp mẹ tôi, đó là sự vương vấn lớn nhất của bà ấy trên thế giới này. Nếu như anh trai tôi không hạnh phúc thì mẹ tôi ở trên trời cũng không thể yên tâm được, vậy thì tôi làm sao xứng với ơn dưỡng dục của bà ấy".
Hoài Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ấy có một vẻ đẹp ngang tàng nhưng không ngờ cũng có một tâm sự nặng nề như vậy, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình với Cơ Quân Dã trong nháy mắt đã được thu hẹp lại rất nhiều.
"Trong mấy năm cuối cùng mẹ tôi cắt cổ tay tự sát không chỉ một lần, điều này làm tôi trở nên hết sức căng thẳng, mỗi lần nhìn thấy bà ấy trước hết tôi luôn nhìn cổ tay bà ấy. Sau đó tôi cất tất cả các loại dao trong nhà đi, không ngờ lần cuối cùng bà ấy lại không dùng dao". Cơ Quân Dã dập điếu thuốc cười nói: "Hôm nay tôi bị anh trai tôi làm giật nảy, anh ấy không cẩn thận để dao rọc giấy cắt vào cổ tay, khi đó tôi lại sinh ra ảo giác cho rằng đó là tay mẹ tôi, mấy năm đã quan nhưng tôi vẫn không quên được, máu chảy, từng giọt máu rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành, muốn ngừng cũng không ngừng được, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không quên được".
Mặc dù ánh đèn rất tối nhưng Cơ Quân Dã vẫn phát hiện sắc mặt Hoài Nguyệt trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết, trong lòng cô càng khẳng định suy đoán của mình. Buổi chiều hôm nay nhất định anh trai cô đã đi đón Hoài Nguyệt, hai người chia tay mà không hề vui vẻ, đó chính là nguyên nhân hôm nay tâm tình anh trai rung động lợi hại như vậy. A Thích nói đúng, có lẽ buổi tối hôm đó giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, anh trai mình rơi vào còn Hoài Nguyệt lại muốn trốn ra, tình hình là như vậy đúng không?
"Cái ông anh trai của tôi ấy, trong mắt người khác thì hình như anh ấy được Thượng Đế thiên vị rất nhiều, xuất thân danh môn, tài hoa hơn người, nhưng trên thực tế từ khi hiểu chuyện anh ấy đã bắt đầu sống không thật sự vui vẻ. Cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi sớm đã chỉ còn danh nghĩa, bố tôi bận theo đuổi hồng trần, mẹ tôi cả ngày ở nhà buồn bực không vui anh ấy không được hưởng thụ tình thương của cha mà những đứa trẻ khác đều có, còn tình thương của mẹ những đứa trẻ khác có thể yên tâm hưởng thụ thì anh ấy lại phải hưởng thụ trong nơm nớp lo sợ. Lần đầu tiên anh ấy phát hiện mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm là khi thấy mẹ tôi cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm, hôm đó anh ấy vừa về nhà sau khi đi xem phim với bạn gái, từ đó trong tâm lí anh ấy có một khoảng tối. Sau này mỗi mói tình của anh ấy đều chỉ kéo dài được mấy tháng là chia tay, bởi vì anh ấy không thể thường xuyên ở bên cạnh bạn gái mà mỗi lần hẹn hò đều phải bỏ dở để chạy về nhà xem mẹ tôi và tôi có bình yên vô sự hay không".
"Môi trường gia đình quả thật sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời một người, lúc li hôn Lỗ Phong tôi cũng do dự rất lâu, không phải vì người đàn ông đó mà là vì Đậu Đậu, tôi sự sẽ để lại bóng tối cho cuộc đời nó". Hoài Nguyệt tràn đầy cảm xúc, "Nếu như cuộc đời của Đậu Đậu bị ảnh hưởng vì điều này thì tôi không chịu nổi, cả đời cũng không thể tha thứ cho mình được".
Cơ Quân Dã thở dài trong lòng, những thứ Hoài Nguyệt phải suy nghĩ quả thật không ít chút nào.
"Hoài Nguyệt, tôi biết anh trai tôi thích cô, tôi nghĩ một người thông minh lanh lợi như cô thực ra cũng biết điều này từ lâu rồi. Anh ấy rất chất phác, có thể có những việc có lỗi với cô. Nể mặt tôi, cô đừng chấp anh ấy được không?"
Cơ Quân Dã nhìn thẳng vào mắt Hoài Nguyệt, "Mấy tháng nay tâm tình anh ấy rất tốt vì cô, A Thích không chỉ một lần nói với tôi rằng bệnh của anh ấy đã khỏi. Cô xem, anh ấy vẽ tranh quên ngày quên đêm, một người bệnh trầm cảm không thể làm việc nhiệt tình như vậy được. Hàng tuần anh ấy đều lên lớp cho sinh viên, bắt đầu tham gia một vài hoạt động xã giao, cũng không còn ghét những nơi đông người nữa. Anh ấy thích Đậu Đậu, thường xuyên bế nó, trước kia anh ấy không bao giờ có thể chịu đựng việc người khác chàm vào người anh ấy. Mấy năm nay bên cạnh anh ấy chưa từng có bất cứ một người phụ nữ nào".
Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Dã, gương mặt đỏ bừng, không biết là vì Cơ Quân Dã nói Cơ Quân Đào thích mình hay là vì câu nói cuối cùng đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc