Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 56

Tác giả: Hàm Hàm

Cơ Quân Đào thất vọng siết chặt chén trà, tức giận vì em gái lại nói toạc tâm sự của mình ra trước mặt người khác, càng tức giận vì Hoài Nguyệt không hiểu tấm lòng của mình. Hôm cùng ăn cơm với bố mình đó mặc dù mình ngại không dám bày tỏ trực tiếp quá, nhưng cô ấy là một người thông minh như vậy, tại sao lại không hề nhận ra chứ?
Nhất định là là cô ấy đã nhận ra rồi cho nên hai tuần nay mới không về, cô ấy cố ý tránh né mình. Chẳng lẽ là ngại mình không đủ tốt à? Đúng rồi, cô ấy chê mình có bệnh? Cô ấy an ủi mình, nói rất nhiều người cũng mắc bệnh này, phải giao tiếp nhiều, hoạt động nhiều thì từ từ sẽ khỏi. Cô ấy vừa quan tâm, vừa săn sóc, nhưng đó đều là lời nói từ góc độ hàng xóm.
Đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy mà xem, ai lại muốn chung sống với một người bệnh trầm cảm chứ? Anh thất vọng nghĩ, vì sao lúc đầu mình lại thẳng thắn nói về bệnh trầm cảm của mình với cô ấy như thế, hình như cũng không phải mình chủ định thế, chẳng qua là nói một lúc rồi tự nhiên mang hết hỉ nộ ái ố mấy chục năm nay của mình ra nói với cô ấy mà gần như không suy nghĩ xem sau khi nghe cô ấy sẽ đối xử với mình thế nào. Một người phụ nữ ngay cả nhìn thấy Leshy cũng sợ hãi đến vậy thì sao có thể không sợ loại bệnh này? Anh nhớ lại hình ảnh Hoài Nguyệt ngẩn người nhìn chằm chằm lọ thuốc trên bàn hôm dẫn Đậu Đậu tới nhà lần đầu tiên, có lẽ khi đó cô ấy đã đoán được bệnh của mình rồi? Bây giờ làm thế nào để nói với cô ấy rằng bệnh của mình đã khỏi rồi, cũng không còn gặp cơn ác mộng kia nữa mà lại thường xuyên mơ thấy cô ấy? Nếu như cô ấy đến với mình thì không biết mình sẽ vui vẻ thế nào, sẽ trân trọng đến đâu, mình tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải sống cuộc sống mà suốt ngày phải lo lắng hãi hùng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Thụy Dương và Thương Hoài Nguyệt từ phòng ăn phía sau đi ra, Trần Thụy Dương cúi xuống nói gì đó bên tai cô ấy, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng.
Cơ Quân Đào ghen tị quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy trái tim mình nhói đau. Anh nghĩ cho dù bệnh trầm cảm của mình đã khỏi nhưng mình cũng xong rồi, không ngờ mình lại thích cô ấy một cách cố chấp như thế, thích đến mức chính mình cũng cảm thấy sợ hãi. Đây là cảm giác cả đời này anh chưa có bao giờ, hình bóng cô ấy xâm chiếm đầu óc anh, cả ngày lẫn đêm, nhức nhối như dao cắt mà anh lại vui vẻ chịu đựng.
Nhưng cô ấy không cần anh, cô ấy sẽ sống bên người đàn ông khác, vậy những ngày tháng tiếp theo anh sẽ sống kiểu gì?
Ban nhạc bắt đầu diễn tấu.
Hoài Nguyệt chăm chú nhìn mấy người trẻ tuổi trong khoang nhạc, đúng là trẻ tuổi, đại khái mới chỉ trên dưới 20 tuổi. Những chiếc áo sơ mi màu đen ôm lấy từng thân thể trẻ trung, có vài cái cúc chưa đóng để lộ ra các loại trang sức sáng lấp lánh dưới cổ. Mawcf dù gầy nhưng hình thể của những cậu bé này vẫn rất tốt, mái tóc không nhuộm thành đủ mọi màu sắc mà vẫn đen tuyền, đây là điều cực kỳ hiếm thấy ở các nhạc công độ tuổi này.
Tiếng sắc xô phôn cô độc và du dương vang lên. Hình như cô đã nghe bản nhạc này, bản nhạc thành danh của một ban nhạc cực kì nổi tiếng. Bản nhạc mang âm hưởng kinh thánh, có một loại vẻ đẹp kỳ ảo từ bi mênh mang. Lần lượt các loại nhạc cụ khác hòa theo, sắc xô phôn dần dần lui lại, sau đó là xen lô, là vi ô lông, dần dần toàn bộ ngũ tạng tứ chi người nghe đều như có một bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve. Trái tim cô bình tĩnh lại, suy nghĩ của cô dần dần bay tới những tầng mây trên trời cao muôn trượng.
Trần Thụy Dương đưa cho cô một li "Nhớ Giang Nam", thấy cô vẫn tập trung lắng nghe như không có ai bên cạnh. Đường cong trên gương mặt cô cực kì mềm mại, đẹp đến mức làm lòng người ngẩn ngơ dưới ánh đèn mờ ảo. Thời gian dường như chảy ngược, anh ta cảm thấy như trước mặt là một cô gái sầu oán như một đóa tử đinh hương cầm chiếc ô giấy dầu đang đi dưới mưa trong một con ngõ rất dài và tịch liêu. Trong lơ đãng, người phụ nữ này luôn có thể dễ dàng lay động trái tim anh ta, nước mắt của cô, tiếng thở dài của cô, nụ cười của cô, thậm chí cả sự giận dữ của cô cũng vậy.
Lúc nào anh ta cũng cảnh báo chính mình phải cách xa cô một chút. Với địa vị của anh ta bây giờ có muốn tìm những cô bé xinh đẹp giỏi giang cũng không khó lắm, nhưng chỉ cần đi vào tòa nhà đó anh ta sẽ luôn vô thức lựa chọn cầu thang bên trái, vì vậy phòng làm việc của cô liền trở thành chỗ ngày nào anh ta cũng phải đi qua.
Vì sợ tắc đường nên bao giờ anh ta cũng đi làm sớm hai mươi phút, nhưng bất kể anh ta đến sớm thế nào cũng vẫn luôn có thể nhìn thấy bóng dáng cô, có lúc đang tưới hoa, có lúc đang lau bàn, có lúc đang pha trà, mặc dù lúc nào bóng lưng cô cũng luôn thẳng thớm nhưng anh lại thấy thướt tha như một diễn viên múa đang biểu diễn.
Thực ra không phải anh ta luôn có thể tình cờ nhìn thấy mà là vì anh ta luôn tìm kiếm bóng hình cô.
Lúc nào cô cũng cặp tóc, chiếc cặp tóc rất to. Cô có những mấy chiếc cặp tóc giống hệt nhau chỉ khác màu sắc để phối hợp với màu sắc quần áo. Vì vậy anh ta nhận định cô là một người phụ nữ mặt ngoài tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt nhưng nội tâm lại thoải mái không muốn gượng ép chính mình. Anh ta thích phụ nữ như vậy, mềm mại, kiên cường. Gió qua rừng trúc, sau khi cúi đầu cả cánh rừng lại vươn lên cao vút. Anh ta nghĩ, nếu cô không phải cấp dưới của anh ta thì nhất định anh ta sẽ kéo cô vào lòng không chút do dự.
Hoài Nguyệt vô thức nâng li lên nhấp một ngụm, hơi chua, hơi ngọt, hơi đắng, mùi vị rất ngon. Cô không nhịn được uống một ngụm nữa, mỗi một loại mùi vị đều rất rõ ràng, rất tinh khiết, có thể vị giác người uống lập tức được đánh thức. Đây là một loại R*ợ*u trước kia cô chưa từng uống, cô giơ chiếc li lên quan sát dưới ánh đèn, một tầng xanh, một tầng vàng, một tầng đỏ, sắc màu lấp lánh, đẹp đẽ cực kì.
"Loại cocktail này tên là nhớ Giang Nam", Trần Thụy Dương nhẹ nhàng nói bên tai cô, "Vị mới, thử xem thế nào". Anh ta không biết tửu lượng của Hoài Nguyệt như thế nào vì chưa bao giờ thấy cô uống R*ợ*u ở bên ngoài.
"Thảo nào nó làm người ta nhớ tới mai vàng lan tím anh đào đỏ, gió xuân xanh cả một bờ Giang Nam". Hoài Nguyệt lại uống một ngụm nữa, "Uống rất ngon".
Trần Thụy Dương mỉm cười nhìn cô, "Bây giờ Lệ Giang có nhiều quán bar lắm, bao giờ đến Vân Nam anh lại đưa em đến đó uống được không?"
"Tốt quá". Hoài Nguyệt gật đầu nói, "Theo giám đốc đại nhân ra ngoài có thể sống xa xỉ một chút. Năm ngoái đến Sơn Tây với thầy Lưu suốt ngày ăn mì, đến thành cổ Bình Dao quyết định gọi món cá gì đó, cuối cùng bưng lên lại là một bát mì cá. Buổi tối hôm về mọi người ồn ào bắt thầy Lưu mời bọn em ăn Pu'p phê ở Shangri La, ăn vèo một cái hết hơn nửa con cá hồi, vị quản lí nhà hàng nhìn mà xanh cả mặt".
"Bó tay, định ăn sập tòa soạn đấy à?" Trần Thụy Dương có thể tưởng tượng ra cảnh phó tổng biên tập Lưu không làm gì được cấp dưới khi đó, cười nói, "Nếu như lần này đi Vân Nam ăn uống không vừa ý thì lúc về anh cũng mời em đến Shangri La".
Hoài Nguyệt hoàn toàn không để ý Trần Thụy Dương nói là "em" mà không phải là "các em", cô vẫn vừa nghe ban nhạc biểu diễn vừa chậm rãi uống R*ợ*u suy nghĩ tâm sự của mình.
Mấy ngày nay Lỗ Phong càng ngày càng tỏ ra ân cần, hôm nay Viên Thanh lại gây sự như vậy nữa, không lẽ thái độ của mình đối với Lỗ Phong thật sự không ổn? Mặc dù nước ngoài vợ chồng li hôn vẫn có thể tham gia một số hoạt động vì con mình một cách rất bình thường, nhưng ở trong nước nếu như quá thường xuyên thì tất nhiên sẽ dẫn tới bất hòa trong gia đình, mình thật sự không cần phải dây dưa với người phụ nữ đó nữa chỉ vì điều này.
Còn Lỗ Phong, vừa nhớ tới câu nói "lúc lên giường cứ như con cá ૮ɦếƭ" kia cô lại cảm thấy xấu hổ tức giận không chịu nổi. Để bò được lên giường người khác không biết hắn đã nói xấu sau lưng cô như vậy với bao nhiêu người rồi. Sao hắn có thể hạ lưu đê tiện đến mức xuyên tạc mình trước mặt người phụ nữ khác như thế, có khác nào chà đạp lên sự mặn nồng của hai vợ chồng trước đó? Cô uống cạn R*ợ*u trong li, người đàn ông này đúng là sự sỉ nhục không thể lau sạch được của cô.
Cô cứ ngồi thưởng thức âm nhạc, thưởng thức R*ợ*u, thưởng thức cuộc đời của mình như vậy, hoàn toàn không biết tâm tư người đàn ông bên cạnh mình đang rối loạn vì mình, càng không biết đối diện có một người đàn ông vẫn nhìn mình từ lúc vào đến giờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc