Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 49

Tác giả: Hàm Hàm

Hoài Nguyệt là một người làm việc rất nghiêm túc, Cơ Trọng Minh là một danh nhân, đã đồng ý mời Cơ Trọng Minh ăn cơm nên đương nhiên cô không dám thờ ơ. Mấy ngày nay cô vẫn lên mạng tìm kiếm các bài hướng dẫn nấu món chay và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Qua điện thoại, cô âu sầu nói với Đặng Duyên Duyên: "Tay nghề nấu ăn của tớ chỉ ở trình độ nghiệp dư, lần này chắc tớ mất hết thể diện vì bạn mất!"
Đặng Duyên Duyên nói: "Bạn cứ làm thế nào cũng được, có món nào đắt tiền mà Cơ Trọng Minh chưa từng ăn, món chay của cổ tự nào mà ông ấy chưa từng nếm chứ, vì sao ông ấy lại muốn ăn món bạn nấu? Không lẽ bạn vẫn còn không hiểu à?"
Cái này gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Rõ ràng là ông cụ đó có ý đồ khác, lại liên hệ đến bài phỏng vấn độc quyền của Hoài Nguyệt, Đặng Duyên Duyên liền cơ bản đoán được nguyên nhân của vấn đề. Có điều kết luận này thật sự làm mọi người quá bất ngờ, cô nhớ tới gương mặt đẹp trai lạnh lùng đó của Cơ Quân Đào, lúc nhìn Hoài Nguyệt cũng không tỏ ra nhiệt tình cho lắm, vậy mà chẳng lẽ lại thật sự động lòng vì cô nàng Hoài Nguyệt này rồi?
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, tại sao lại không thể chứ? Ngoại hình Hoài Nguyệt rất đẹp, ngày còn đi học mọi người đều nói Đặng Duyên Duyên là hoa hậu giảng đường nhưng thực ra cô biết các nam sinh trong lớp đã bí mật chấm điểm các nữ sinh, người được điểm cao nhất lại là Hoài Nguyệt. Chỉ có điều Hoài Nguyệt sống quá nội tâm, lại luôn tỏ ra ngây thơ không rành thế sự nên cũng ít khi trở thành chủ đề thảo luận của mọi người.
Nếu Hoài Nguyệt không đủ đẹp thì làm sao Lỗ Phong có thể để ý đến cô ấy, hơn nữa còn yêu nhau từ năm thứ ba đại học đến tận lúc tốt nghiệp thạc sĩ. Mặc dù Đặng Duyên Duyên rất nghi ngờ Lỗ Phong vẫn đi ăn hoang ở ngoài nhưng tóm lại cuối cùng người ta vẫn cầu hôn Hoài Nguyệt cực kì trịnh trọng. Phải biết trong vấn đề đánh giá phụ nữ thì ánh mắt của đám playboy bao giờ cũng chuẩn nhất, chính xác nhất.
Sau khi kết hôn Hoài Nguyệt đã từ từ cởi bỏ lớp vỏ ngoài ngây thơ của một thiếu nữ, mỗi hành động cử chỉ đều tràn ngập mùi vị phụ nữ, điểm này cũng là nhờ công Lỗ Phong. Sau khi sinh Đậu Đậu Hoài Nguyệt càng trở nên dịu dàng dễ thương, người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng sẽ phải động lòng, đương nhiên Cơ Quân Đào cũng không phải ngoại lệ.
Có điều cô không thể nói những điều này với Hoài Nguyệt. Thứ nhất, đây chỉ là suy đoán của cô, không thể vô cớ gây áp lực cho Hoài Nguyệt được. Từ khi li hôn, bề ngoài Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh ung dung nhưng thực ra trong lòng cô rất băn khoăn lúng túng, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay cô cũng lo lắng hãi hùng, hai người đã ở cùng phòng với nhau 4 năm, làm sao Đặng Duyên Duyên còn không hiểu điều này chứ. Thứ hai, nếu như suy đoán của cô không sai thì khi không hề biết rõ nội tình Hoài Nguyệt sẽ càng tự nhiên thoải mái hơn trước mặt cha con nhà họ Cơ, vẻ đẹp của cô ấy sẽ được thể hiện ra sắc nét nhất, như vậy mọi chuyện không phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao? Thứ ba, Đặng Duyên Duyên lén cười, Cơ Quân Đào ơi Cơ Quân Đào, không ngờ anh lại trái tính trái nết như vậy, để tôi xem xem rốt cục anh còn có thể kiềm chế đến bao giờ?
Bên này Hoài Nguyệt vẫn còn đang tiếp tục suy nghĩ trăn trở, "Tớ cũng đang cảm thấy kì lạ, bạn nói xem vì sao ông ấy lại muốn ăn cơm tớ nấu? Chẳng lẽ Tiểu Dã đã ca ngợi tay nghề nấu nướng của tớ lên tận mây xanh trước mặt ông ấy? Cô ấy có biết nấu nướng gì đâu, thấy người khác có thể nấu cơm đã cho rằng đó là đầu bếp nổi tiếng rồi. Trời ạ, tớ sắp ngất rồi đây! Bạn đừng cười, vị đại tiểu thư này thật sự có thể làm được chuyện như vậy đấy!"
Đặng Duyên Duyên cười đến mức suýt ho sặc sụa, phải cố gắng lắm mới dừng lại được, cô nói nghiêm túc: "Tớ đoán chức là thế thật. Tóm lại là bạn đừng căng thẳng, bạn nấu nướng cũng khá lắm, mặc dù trình bày chẳng ra gì nhưng mùi vị lại tuyệt đối rất ngon. Nếu vẫn cảm thấy không ổn thì cứ thêm chút bột ngọt là được".
Hoài Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi kết luận cũng chỉ có thể cố gắng chứ không còn cách nào khác. Nghĩ đến việc Cơ Trọng Minh đã quy y cửa Phật, nhất định có rất nhiều thanh quy giới luật nên cô còn quyết định đi mua một cái nồi mới.
Mấy ngày nay Cơ Trọng Minh vẫn ở căn nhà liền kề, buổi sáng Cơ Quân Đào đi tản bộ với bố trong tiểu khu, một năm chẳng gặp nhau được mấy lần, rất nhiều khúc mắc giữa anh với bố cũng từ từ bị thời gian ăn mòn, chìm dần vào đáy lòng, ít nhất là bề ngoài đã không còn mâu thuẫn nữa.
"Môi trường ở khu nhà này không tồi, tỉ lệ nhà có người ở rất cao. Bố cũng không thích biệt thự, nhà với nhà cách nhau quá xa, ngay cả một hàng xóm cũng không có", Cơ Trọng Minh nói, "Lúc còn trẻ vẫn khao khát có thể vào núi sâu rừng già hoang vắng không người để tìm linh cảm, tìm kiếm những kỳ quan mà người khác không thấy được. Bây giờ già rồi lại bắt đầu thích náo nhiệt, bắt đầu mong chờ đến lúc được chơi với cháu. Quân Đào, bố đã 75 tuổi rồi, yêu cầu này của bố không quá đáng chứ?"
Thấy con trai cúi đầu không nói ông ta lại tiếp tục: "Bố thấy Hoài Nguyệt không tồi, đứng đắn đúng mực, dịu dàng xinh đẹp, rất giống mẹ con. Cô bé này cũng rất thẳng thắn, biết thì nói là biết, không biết thì bảo là không biết". Cơ Trọng Minh cười nói, "Có điều mặc dù đã làm mẹ nhưng vẫn rất ngây thơ". Cơ Quân Dã đã nói với bố về tình hình của Hoài Nguyệt từ trước, Cơ Trọng Minh vốn là người không lệ thuộc vào khuôn phép nên đương nhiên không hề để ý đến chuyện quá khứ của cô.
Cơ Quân Đào ngẩng đầu nhìn dọc con đường nhỏ phía trước, sắc mặt vẫn không hề thay đổi: "Bố đừng nghe Tiểu Dã nói liên thiên, chuyện này cơ bản là không thể".
Cơ Trọng Minh thầm lắc đầu, con trai mình cứ lầm lầm lì lì thế này thì làm sao mà tán được gái chứ. "Có một số việc nên tâm sự, có một số lời nên nói ra, đừng giữ kín trong lòng mãi thế. Tính tình mẹ con chính là như vậy cho nên cuối cùng bà ấy vẫn tự làm khổ mình".
Cơ Quân Đào muốn nói người làm khổ mẹ không phải người khác, cũng không phải chính mẹ mà là chồng bà ấy, nhưng nhìn mái tóc bố đã bạc trắng anh lại nuốt lời định nói xuống bụng. Vì cái ૮ɦếƭ của mẹ bố đã vứt bỏ bụi trần, chẳng lẽ thật sự phải làm cho mỗi ngày còn lại của ông ấy đều phải sống trong hối hận và áy náy hay sao? Hình như chính anh cũng không đành lòng.
"Quân Đào, nếu con thật sự thích Hoài Nguyệt..." Cơ Trọng Minh muốn khuyên bảo con trai nên tỏ ra tích cực chủ động một chút với phụ nữ, rõ ràng nó đã động lòng với người ta rồi mà còn nhất quyết không chịu thừa nhận.
"Bố!" Cơ Quân Đào vội vàng ngắt lời, trên con đường nhỏ trước mặt hai mẹ con Thương Hoài Nguyệt đang đi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc