Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 45

Tác giả: Hàm Hàm

Lễ khai mạc triển lãm tranh được tổ chức tại đại sảnh phòng triển lãm Tố, phía bắc đại sảnh chỉ dựng một sân khấu đơn giản, vì Cơ Trọng Minh đã quy y cửa Phật nên mọi người đều hiểu đây là ban tổ chức đã cố gắng làm đơn giản nhất mọi thủ tục.
Có điều mặc dù sân khấu đơn giản nhưng người đến lại không đơn giản chút nào. Bộ văn hóa, Ban tuyên giáo Trung ương đều cử các nhân vật cấp Bộ trưởng, Thứ trưởng đến dự, còn có thư chúc mừng của một vị lãnh đạo trung ương, có bài chúc mừng của Chủ tịch tỉnh, khung cảnh long trọng, mọi người đều nở mày nở mặt.
Hoài Nguyệt đứng trong góc đại sảnh nhìn hai cha con họa sĩ và Cơ Quân Dã đứng trên sân khấu. Cơ Trọng Minh mặt một bộ đồ kiểu Tàu màu đen, gương mặt vẫn trẻ trung dù mái tóc đã bạc trắng. Cô không khỏi thầm khen trong lòng, ông ta đã 75 tuổi nhưng vẫn không thấy già nua chút nào, phong độ nhẹ nhàng, nho nhã phong lưu, cuối cùng cô cũng biết khí chất như ngọc của Cơ Quân Đào được di truyền từ ai. Cô lại nhìn Cơ Quân Đào đứng bên cạnh ông ta, anh vẫn chỉ mặc áo phông trắng và quần dài màu xanh đen không hề khác ngày thường chút nào. Còn vẻ mặt? Vẫn lạnh nhạt, hình như cũng không có gì khác lạ, thậm chí vẻ mệt mỏi thường thấy cũng không hề biến mất.
Hoài Nguyệt nghĩ xót xa, của cải, tài hoa, gia thế, danh tiếng, thậm chí tướng mạo, không thiếu thứ gì, nhưng có ai biết vị hoàng tử cos tất cả mọi thứ trong mắt bọn họ này lại bị bệnh trầm cảm ђàภђ ђạ thê thảm, không thể thoát khỏi khúc mắc trong lòng, cuộc sống không hề có vui vẻ. Xem ra Thượng Đế luôn luôn công bằng, bạn được nhiều thì cũng sẽ mất nhiều, như chính cô, dù có lúc chính cô cũng không rõ cô đã được cái gì và mất cái gì, nhưng cô tin rằng Thượng Đế sẽ tính toán rõ ràng cho cô.
Một vị Thứ trưởng đang phát biểu trên sân khấu, đại khái là biểu dương cống hiến kiệt xuất của tiên sinh Cơ Trọng Minh đối với giới hội hoạ Trung Quốc và điểm danh từng tác phẩm xuất sắc của Cơ Trọng Minh. Trên mặt Cơ Trọng Minh lộ ra nụ cười mơ hồ và đúng mực, còn dưới sân khấu tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kính trọng.
Hoài Nguyệt vừa lặng lẽ nhìn hai cha con trên sân khấu vừa nghĩ đến tâm sự của mình, trong lơ đãng hình như cô nhìn thấy ánh mắt Cơ Quân Đào đang chuyển dần về phía mình, đến lúc nhìn thấy cô, anh hơi ngẩn người rồi khẽ mỉm cười.
Cô vội bỏ qua tâm sự, chăm chú nhìn lên trên khán đài. Vẻ mặt Cơ Quân Đào vẫn hờ hững, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống sân khấu không có mục tiêu rõ ràng, cô không khỏi cười thần kinh mình quá nhạy cảm. Dưới sân khấu có nhiều người như vậy, làm sao Cơ Quân Đào phát hiện ra cô được, mà cho dù có nhìn thấy cô ở đây thì cũng làm gì có chuyện mỉm cười với riêng một mình cô? Cô cùng lắm chỉ là một biên tập viên đã phỏng vấn được anh vì là hàng xóm của anh mà thôi.
Cơ Quân Đào đứng bên cạnh bố, trong lòng cảm thấy cực kì không kiên nhẫn. Hiển nhiên bao nhiêu quan to quý nhân đến đây như vậy đều là vì ba chữ Cơ Trọng Minh, còn anh chỉ là một vai phụ bị bố anh nhất quyết giữ bên cạnh mà thôi. Trong số những người này có người đã nhận được tác phẩm của bố, có người đang mơ ước tác phẩm của bố, có người gần như không hiểu gì về tác phẩm của bố nhưng vẫn phải vội vàng đến đây vì sở thích của thủ trưởng mình.
Anh cảm thấy thực ra bố mình rất đáng thương, một người làm nghệ thuật lại không thể không để ý đến quan chức, thậm chí còn phải dựa vào quan chức. Một người đã thoát ra khỏi bụi trần giờ đây lại phải tỏ ra như vậy, đơn giản là vì phải trải đường đi cho con trai mình sau này.
Nhưng anh không cần những thứ này, đã không cần danh cũng không cần lợi, những vật ngoài thân này không thể làm anh cảm thấy một chút hứng thú nào. Anh là con trai Cơ Trọng Minh thì sao, anh là Cơ Quân Đào thì sao, anh vẫn bị bệnh trầm cảm như thường, những thứ này đều không thể làm cho anh cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu vui vẻ.
Tiểu Dã nói có một ngày anh nhất định sẽ vượt qua bố. Lần này về xem tranh anh vẽ bố anh cũng cảm thấy vui mừng, ông ta nói các tác phẩm của ông khi 35 tuổi hoàn toàn kém xa các tác phẩm của con trai hiện nay.
Anh biết bố mình nói thật, anh đã xem các tác phẩm của bố lúc trước, nếu xét cùng độ tuổi thì anh đã vượt xa bố mình từ lâu.
Nhưng thành tựu của một hoạ sĩ không phải có thể so sánh kiểu 10 tuổi so với 10 tuổi, 30 tuổi so với 30 tuổi như vậy. Có người đến 50 tuổi mới sáng tạo ra phong cách của riêng mình, nhờ vậy mà trở thành một bậc thầy. Có người kĩ thuật rất tốt nhưng phong cách lại không thể định hình, vì vậy suốt đời chỉ có thể là một thợ vẽ.
Chính anh cũng không biết cuối cùng tranh của mình sẽ đạt đến cảnh giới nào. Như Van Gogh, nếu như năm 37 tuổi ông không nổ S***g tự sát thì ai dám đảm bảo ông không thể vẽ nên các tác phẩm xuất sắc hơn nữa? Chưa đến giây phút cuối cùng của tính mạng thì cũng chưa thể đong đếm được thành tựu của một hoạ sĩ.
Tiểu Dã không hiểu hội họa nên cô có thể ăn nói ba hoa về tranh của anh. Bố anh là một bậc thầy nên ông không thể kết luận tùy tiện được. Đời này, đối với phụ nữ có thể bố anh sẽ lời ngon tiếng ngọt nhưng đối với nghệ thuật bao giờ ông cũng nghiêm cẩn, kể cả lúc ông muốn lấy lòng con trai cũng vậy. Cho nên ông mới có thể trở thành một bậc thầy.
Cơ Quân Đào không biết chính xác thái độ của mình đối với bố như thế nào. Vì mẹ, anh không thể tha thứ cho bố, nhưng tài hoa của bố vẫn làm anh ngưỡng mộ. Chính loại tâm tình vừa căm hận vừa kính trọng này đã làm anh không muốn đối mặt với bố.
Mấy năm nay vân du, tình thần của bố anh càng ngày càng tốt, hình như đã thật sự gác lại được việc hồng trần để thành tâm lễ Phật, chuyên tâm vẽ tranh. Chẳng lẽ Phật giáo thật sự có sức mạnh làm mọi người không còn vương vấn chuyện xưa như vậy? Còn anh thì sao? Anh có thể bắt đầu một cuộc sống thực sự hay không?
Ánh mắt Cơ Quân Đào dừng lại ở một góc hội trường. Hoài Nguyệt đang đứng bên cạnh Trần Thụy Dương chắm chú nhìn lên sân khấu, nói chính xác thì đang chăm chú nhìn về phía mình.
Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Hôm nay rõ ràng Hoài Nguyệt rất chú ý ăn mặc, cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng sữa, trên thân váy có hoa văn lá liễu màu đen nhạt, tươi mát, nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh gia. Chiếc thắt lưng nhỏ bé khiến thân hình cô càng thêm mảnh dẻ, mái tóc vén ra sau vai để lại một lọn tóc buông xuông bên má làm cô dễ thương hơn khá nhiều so với khi buộc tóc đuôi ngựa ở nhà. Có thể hôm nay cô còn trang điểm nữa, nếu không có lẽ cô đã không trở nên rực rỡ giữa đám đông như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc