Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 22

Tác giả: Hàm Hàm

Phó tổng biên tập Lưu nhìn phóng viên ảnh Tư Tư, "Tư Tư, không phải chồng cô làm ở Sở giáo dục sao? Có thể liên hệ với lãnh đạo Viện mỹ thuật hay không?"
Tư Tư là một phụ nữ phía bắc hào phóng, chị ta lập tức nói lớn: "Các trường khác thì không thành vấn đề nhưng Viện mỹ thuật thì bó tay. Có triệu tập hội nghị cũng chẳng có mấy người đến mà còn không dám phê bình ai, họ còn quen nhà quen cửa các lãnh đạo tỉnh hơn cả anh đấy".
Phó tổng biên tập Lưu lại vò đầu nói: "Cứ đi thử xem sao trước đã, nếu không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác".
Tư Tư và Hoài Nguyệt ngồi cùng phòng làm việc, tuy chị ta hơn Hoài Nguyệt cả chục tuổi nhưng hai người lại không có ngăn cách gì, bình thường vẫn chơi với nhau rất thân. Chị ta ngồi xuống, thấy Hoài Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác liền muốn trả đũa, cao giọng nói: "Thực ra có thể để Hoài Nguyệt đi thử. Mọi người còn nhớ không, lần trước vị chuyên gia bệnh tâm thần kia lúc đầu cũng sống ૮ɦếƭ không chịu tiếp nhận phỏng vấn, cuối cùng vẫn là Hoài Nguyệt đến mới được. Tài tử Trương, không phải anh khen bài phỏng vấn đó tốt lắm à?"
Tài tử Trương cười gật đầu: "Hoài Nguyệt, hay là lần này lại thử xem? Anh chàng Cơ Quân Đào này cũng chỉ hơn 30 tuổi, lại từng du học, chắc chắn sẽ không thiếu phong độ quý ông đến mức không nể mặt một phụ nữ đâu".
Hoài Nguyệt biết hai người này đang liên hợp lại trêu mình, cô vội lắc đầu nói: "Không nên không nên, bác sĩ còn có thể đến bệnh viện chặn đường, người này lai vô ảnh khứ vô tung, biết đi đâu mà tìm? Hơn nữa đối với hội họa thì tôi dốt đặc cán mai, thậm chí còn không bằng cả Đậu Đậu nhà tôi, đến lúc đó không bị người ta đuổi ra khỏi cửa mới là lạ". Lần đó cô có thể phỏng vấn vị chuyên gia khoa thần kinh kia là do Lỗ Phong nhờ người sắp xếp giúp, bây giờ có chuyện phiền toái gì cô cũng không còn chỗ dựa nữa.
Mọi người cười: "Để Đậu Đậu của chúng ta đi đi, sức hấp dẫn của nụ cười Đậu Đậu chắc chắn là vô địch".
Phó tổng biên tập Lưu bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, anh Trương và Tư Tư đi trước thử một lần xem, nếu không được thì nghĩ cách tiếp, thật sự không được thì gọi Đậu Đậu đến, cứ quyết định như vậy đi".
Hội nghị thường lệ thứ hai hàng tuần chấm dứt trong tiếng cười đùa của mọi người. Trần Thụy Dương nhìn Hoài Nguyệt và Tư Tư cười nói đi ra ngoài, phó tổng biên tập Lưu lại gần lúng túng nói: "Giám đốc trần, bình thường mọi người đều tùy tiện như vậy thành quen rồi, mong anh đừng chê cười".
"Không nghĩ tới bầu không khí ở ban biên tập lại tốt như vậy", Trần Thụy Dương cười nói, "Chỉ mong phát pháo đầu tiên của mọi người sẽ có thể khai hỏa". Đây là lần đầu tiên anh ta tới tham gia hội nghị thường lệ của ban biên tập từ khi nhận chức tới nay, quả nhiên đúng như những gì được nghe, mọi người ở nơi này không hề nhạy cảm với việc ai làm giám đốc như các đơn vị khác, hoàn toàn vẫn giữ tác phong văn nhân, hoặc nói cách khác là tác phong của người có hậu thuẫn vững chắc.
"Nhất định sẽ cố gắng hết sức". Phó tổng biên tập Lưu càng cảm thấy áp lực, nói, "Có điều hình như chưa thấy có ai có qua lại gì với anh chàng Cơ Quân Đào này".
"Không phải anh ta có cái phòng triển lãm Tố sao? Không bắt được chính bản thân anh ta thì cũng phải bắt được em gái anh ta chứ? Mở cửa làm ăn, người tới đều là khách mà" Trần Thụy Dương nói bâng quơ.
"Đúng đúng đúng, để Tư Tư đi tìm em gái anh ta tâm sự trước". Phó tổng biên tập Lưu nói, “Nơi này của tôi càng ngày càng cần nhân tài quan hệ xã hội, nếu như mấy người đẹp ở văn phòng tòa soạn có thể giúp chúng tôi một tay thì nhất định sẽ mã đáo thành công!"
"A, nếu thật sự dùng được họ thì anh cứ tới đó đi". Trần Thụy Dương đang không hài lòng lắm với mấy cô nàng thuộc diện quan hệ lãnh đạo rỗng tuếch đó.
"Nói vậy chứ sao có thể để giám đốc nhường người như vậy được". Phó tổng biên tập Lưu vội né tránh ngay, nếu hai bà cô đó đến đây thì mình hầu hạ người ta còn không kịp ấy chứ, nói gì đến chuyện sai bảo.
Trần Thụy Dương cười nhạt, "Ban biên tập là nơi nhân tài ẩn dật, không có thực lực quả thật là không thể ngồi ở đây được".
Hoài Nguyệt vừa về đến văn phòng thì Đặng Duyên Duyên đã gọi điện thoại tới.
"Hoài Nguyệt, tớ thảm rồi! Bạn phải giúp tớ mới được".
"Làm sao rồi? Hết tiền rồi à?" Hoài Nguyệt cười hỏi. Cứ đến hẹn là Đặng Duyên Duyên lại phải tới Hồng Kông vơ vét hàng hóa, việc này đã trở thành một thói quen. Làm ở đài truyền hình có nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu nổi cách tiêu xài như vậy của cô. Vì vậy cứ đến cuối tháng là cô lại phải tìm Hoài Nguyệt cấp cứu.
"Lần này không phải vấn đề tiền". Đặng Duyên Duyên nói, "Chương trình ở đài vừa có thay đổi lớn, tớ vừa được điều đến tổ chuyên mục \'Danh nhân\' rồi, làm ở bộ phận phóng viên. Bực thật, lại phải làm áo cưới cho người khác".
Hoài Nguyệt rất ít khi xem TV, nhất thời không nhớ nổi người chủ trì chuyên mục "Danh nhân" là ai.
Đặng Duyên Duyên lại nói tiếp: "Nói là phải phỏng vấn một hoạ sĩ cực kì lập dị không bao giờ chịu tiếp nhận phỏng vấn. Ở đài truyền hình tớ đã thử dùng mỹ nhân kế mấy lần rồi mà đều không được, lần này lại bắt tớ đi làm tốt thí. Bao giờ bạn rảnh rỗi thì đi thăm dò thực địa với tớ".
Thương Hoài Nguyệt giật mình, hỏi "Hoạ sĩ nào?"
"Cơ Quân Đào, con trai cái ông Cơ Trọng Minh đã xuất gia kia ấy. Em gái anh ta mở một phòng triển lãm tên là Tố ở đối diện Viện mỹ thuật, nghe nói rất nổi tiếng nhưng tớ chưa tới bao giờ. Bạn đã đến đó bao giờ chưa? Nghĩ cách hộ tớ nhé!"
Hoài Nguyệt bật cười, tại sao bỗng dưng tất cả mọi người đều đổ xô đi tìm cái anh chàng Cơ Quân Đào này khắp nơi thế nhỉ? Rốt cục anh ta là thần thánh phương nào, cô cũng không khỏi cảm thấy tò mò. "Tạp chí tớ cũng muốn anh ta làm nhân vật trang bìa, tại sao lại trùng hợp như vậy nhỉ?"
"Bạn không biết à? Nghe nói phòng triển lãm Tố đang chuẩn bị mở một cuộc triển lãm tranh của cha con họ, có thể sẽ là triển lãm cuối cùng của Cơ Trọng Minh, trong giới đặt kì vọng rất cao vào lần triển lãm này. Cơ Trọng Minh đã quy y cửa Phật, vì thế lần này hiển nhiên là để đẩy con trai ông ta lên vị trí cao hơn. Đồ tử đồ tôn của ông ta làm sao dám không phục, đến lúc đó chắc chắn Cơ Quân Đào sẽ nổi danh như cồn, nếu khi đó mới nghĩ đến việc phỏng vấn thì đã muộn rồi, cho nên truyền thông trong tỉnh đều hi vọng tận dụng ưu thế về địa lí để phỏng vấn anh ta trước các hãng ngoại tỉnh".
"Thì ra là thế", Hoài Nguyệt hiểu ra, "Hai hôm nữa cùng đi nhé, tớ gọi Tư Tư đi cùng, chị ấy cũng có nhiệm vụ này".
Tư Tư bên cạnh xua tay nói: "Hai đại mỹ nữ bọn em đi trước đi, nói với Duyên Duyên là hai bên hỗ trợ cho nhau, chị cũng về bắt ông xã nghĩ cách".
Hoài Nguyệt nói: "Hoàng đế không vội thái giám vội, tại sao em lại còn tích cực hơn chị nhỉ?"
Vừa lúc Trần Thụy Dương đi vào phòng, nghe vậy liền tiếp lời: "Hoài Nguyệt chạy việc giúp chị cả, rốt cục chị cả cũng phải làm phiền người thân rồi".
Tư Tư cười nói: "Giám đốc Trần, không phải là anh đến giục tôi đấy chứ?"
Trần Thụy Dương cười nói: "Có giục chị hay không cũng là việc của phó tổng biên tập Lưu, tôi đến chỗ Hoài Nguyệt để lấy túi thơm Đoan Ngọ".
Hoài Nguyệt xách một túi giấy to từ trong tủ ra, vừa lấy túi thơm ra vừa hỏi: "Con giám đốc Trần là con trai hay con gái?"
Trần Thụy Dương sửng sốt, lập tức hơi khó xử nói: "Trông tôi đã già thế rồi à? Tôi còn chưa lập gia đình. Là mẹ tôi thích mấy thứ kiểu này nên tôi muốn lấy một cái cho bà ấy".
Hoài Nguyệt cũng hơi khó xử, cúi đầu chọn hai túi có màu sắc đứng đắn đưa cho Trần Thụy Dương, "Giám đốc Trần đúng là một người con hiếu thảo. Mấy cái này đều là thêu thủ công do tự tay các hội viên hiệp hội làm, có lẽ bác gái sẽ thích".
Trần Thụy Dương nhận lấy xem, tuy chỉ thêu có vài đường nhưng lại rất tinh xảo, loại túi thơm bày bán trên thị trường bình thường tuyệt đối không thể sánh được, liền nói: "Hoài Nguyệt, hiệp hội dân tộc đó đúng là tốt với cô thật, vốn tôi muốn để phó tổng biên tập Lưu đổi cho chị một công việc khác nhưng xem ra trước đó còn phải làm công tác tư tưởng với Hội trưởng Uông đã".
Hoài Nguyệt đỏ mặt ngại ngùng nói: "Giám đốc Trần nói đùa rồi, tôi nghe Hội trưởng Uông nói ông ấy với anh cũng rất quen thuộc, ông ấy còn nói năm nay mời anh đi xem hội đua thuyền rồng đấy".
"Ông ấy nói với tôi rồi, đến lúc đó cô đi cùng nhé, nghe nói có không ít tiết mục. Tôi ở nước ngoài mấy năm, giờ đang muốn xem ngày lễ truyền thống đúng nghĩa ở quê nhà. Mang cả cậu con trai bảo bối của cô đi nhé!"
Hoài Nguyệt gật đầu: "Tôi phải thương lượng với bố cháu một chút".
Trần Thụy Dương sửng sốt rồi lập tức hiểu rõ ý cô. Tuần sau đến lượt Đậu Đậu phải ở với bố rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc