Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 19

Tác giả: Hàm Hàm

Có lẽ vì ban ngày A Thích đã nói chuyện rất nhiều với Cơ Quân Đào nên tối hôm đó anh ta ngủ rất ngon giấc, cả đêm không mơ mộng gì. Chín giờ sáng hôm sau, anh ta mới thức dậy nên cảm thấy hơi đói. Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp, nhiều năm nay anh ta chỉ xem đồng hồ để ăn cơm, rất ít khi có cảm giác đói.
Anh ta mở cửa tủ lạnh, bất giác cau mày. Tối qua Cơ Quân Dã và A Thích lại không để lại cho mình thứ gì, xem ra lại phải đến quán cơm nọ ăn mì rồi. Từ khi chuyển tới đây anh ta gần như đã trở thành người nhà của ông chủ quán.
Hôm qua lúc gần đi, Cơ Quân Dã đã ra vẻ thần bí kéo anh ta qua một bên nói rằng chính chồng Hoài Nguyệt đã mua bức Ánh trăng đó của anh ta, bây giờ đang treo ở trong phòng sách nhà họ. Cô còn cố ý dặn dò anh ta phải có thái độ tốt hơn một chút với người ta.
"Anh không thích bắt chuyện thì cứ đi đường vòng mà tránh, đừng để người ta phải thấy cái mặt lạnh của anh. Hoài Nguyệt đã thành bạn em rồi, bọn em đã nhất trí tương lai sẽ làm hàng xóm, đến lúc đó anh chuyển đến biệt thự mà ở, đừng để bọn em nhìn thấy mà ngứa mắt".
Anh ta trợn mắt nhìn em gái. Lúc đầu người nói biệt thự không có hơi người, không có lợi cho bệnh tình của anh ta cũng là cô, sống ૮ɦếƭ bắt anh ta chuyển đến đây. Bây giờ chỉ mới ăn một túi đậu với hai quả dưa chuột của người ta, cô đã xưng "bọn em" với người ta rồi, còn co chân sút văng mình đi nữa chứ. Tình hữu nghị giữa phụ nữ đúng là làm mọi người phải trố mắt mà nhìn. Em gái anh còn háo hức đòi làm vườn hoa sân thượng, sao nó không tự nghĩ xem nó có chăm chỉ khéo léo như người ta hay không? Ngay cả cơm còn không biết nấu mà lại đòi trồng rau? Cuối cùng, anh ta cũng thỏa hiệp đồng ý làm một cái thang gác nối hai sân thượng với nhau, nói là để lúc nào muốn ăn có thể đi sang hái trộm. Cơ Quân Đào vừa nghĩ vừa thờ ơ gắp một đũa mì, mặc dù cảm thấy đói nhưng mì ở đây đúng là chán thật.
"Chú Cơ, chú Cơ!" Nghe thấy tiếng gọi, Cơ Quân Đào quay đầu lại thấy Đậu Đậu đang dùng hai bàn tay mũm mĩm vỗ lên bức tường kính H**g phấn gọi mình, âm thanh vọng vào qua cửa quán đang mở. Bây giờ trong cửa hàng mới có mấy người đang ngồi ăn, nhìn thấy một em bé xinh xắn như vậy tất cả đều dừng đũa mỉm cười với cậu bé.
Đột nhiên Cơ Quân Đào có một loại cảm giác vui vẻ như bảo bối của chính mình được người tán thưởng, vô thức vẫy vẫy tay với Đậu Đậu.
Thấy Cơ Quân Đào vẫy tay, Đậu Đậu cực kì vui vẻ kéo tay mẹ đi vào trong quán. Hoài Nguyệt vốn đang dẫn Đậu Đậu ra ngoài chơi, nhân tiện mua ít thức ăn, thấy vậy cô vội vàng kéo con trai lại nói: "Đậu Đậu, chúng ta đã ăn sáng rồi mà, con quên rồi à? Mẹ làm bánh trứng gà cho con ăn mà!"
"Nhưng mà con lại đói rồi, con muốn ăn mì". Thân thể Đậu Đậu vặn vẹo như một con sâu, "Mẹ, con đói gần ૮ɦếƭ rồi đây này".
Hoài Nguyệt dở khóc dở cười, "Mới hai tiếng làm sao mà đã đói được chứ! Mẹ không ăn bánh trứng gà mà cũng chưa đói".
"Không phải mẹ nói trẻ con tuổi ăn tuổi lớn nhanh đói hơn à?" Đậu Đậu nói hùng hồn rồi đi thẳng tới, ngồi đối diện với Cơ Quân Đào, ngọt ngào gọi một tiếng "Chú Cơ!"
Hoài Nguyệt khó xử đứng bên cạnh bàn, Cơ Quân Đào không phải người nhiệt tình, cũng không phải người thân thiện. Cơ Quân Dã nói là do tính cách anh ta nhưng lần trước cô cũng nhìn thấy ánh mắt xem thường của anh ta, điều này khiến cô vô thức không muốn đến gần anh ta.
Cơ Quân Đào ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Ngồi đi. Hai mẹ con cũng chưa ăn sáng à?"
Hôm nay thái độ của anh ta tốt một cách đặc biệt, âm thanh dịu dàng, trên mặt còn có nụ cười. Hoài Nguyệt còn nhớ tâm tình người bệnh trầm cảm tồi nhất vào buổi sáng, càng gần tối sẽ càng tốt lên. Cô nhớ lại thời gian gặp mặt anh ta mấy lần từ trước đến giờ, buổi chiều, buổi tối, buổi sáng, chẳng lẽ bệnh tình của anh ta lại ngược lại. Vừa nghĩ cô vừa ậm ờ đáp: "Ăn một chút rồi".
Trong quán chỉ có một loại mì, Cơ Quân Đào gọi thêm hai bát nữa. Hoài Nguyệt vội nói: "Một bát là đủ rồi, mà ít mì thôi", rồi quay lại giải thích với Cơ Quân Đào: "Buổi sáng Đậu Đậu ăn nhiều rồi, chỉ vì thấy anh ở đây nên nó mới gây rối thôi, chứ thực ra không ăn được bao nhiêu đâu".
Quả nhiên một bát mì lớn được mang tới nhưng Đậu Đậu chỉ ăn được vài đũa rồi không ăn nữa, đẩy bát mì đến trước mặt mẹ: "Mẹ ăn đi".
Hoài Nguyệt sớm đã tính đến chiêu thức ấy của Đậu Đậu, nghiêm trang nói: "Mẹ không đói, không ăn được. Không phải Đậu Đậu kêu đói sao? Đậu Đậu ăn đi".
Đậu Đậu khó xử nhìn bát mì hồi lâu, lại gắp một sợi mì lên ăn được nửa sợi rồi làm nũng: "Con cũng ăn no rồi, mẹ ăn đi, lãng phí lương thực là không tốt".
Hoài Nguyệt cười nói: "Lần sau nhớ không được như vậy nữa, rõ ràng bụng không đói mà còn gọi đồ ăn, lãng phí lắm!"
Đậu Đậu xấu hổ gật gật đầu, "Vậy lần này mẹ ăn hết giúp con được không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc