Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 17

Tác giả: Hàm Hàm

Cơ Quân Đào và A Thích ngồi uống trà dưới hiên trong khi Cơ Quân Dã đang cắt tỉa một cây bách ở vườn hoa. A Thích nhỏ giọng nói với Cơ Quân Đào: "Nhìn kìa, không biết lại còn đòi thể hiện, anh mau bảo cô ấy đừng cắt nữa đi, nếu không mấy hôm nữa là cái cây này sẽ ૮ɦếƭ đấy. Ở bên nhà tôi bây giờ tất cả đều là tàn hoa bại liễu hết cả rồi".
A Thích lớn hơn anh ta hai tuổi, thầy giáo của A Thích là bác sĩ tâm lý của mẹ Cơ Quân Đào. Chính trong thời gian cùng mẹ đi khám bệnh, Cơ Quân Dã đã quen biết rồi quý mến A Thích, bây giờ A Thích lại trở thành bác sĩ tâm lý của Cơ Quân Đào, quan hệ giữa hai người cực kì thân thiết.
"Vì sao chính cậu không nói? Sợ vợ à?" Cơ Quân Đào mỉm cười uống một ngụm trà, chỉ có lúc nói chuyện với A Thích anh ta mới có thể thoải mái vui đùa.
"Tôi nói rồi nhưng cô ấy cứ vâng vâng dạ dạ rồi đâu lại vào đó". A Thích nhìn bóng lưng Cơ Quân Dã, ánh mắt rất dịu dàng, "Anh còn không biết tính cô em gái này của anh sao? Bảo thủ lắm".
Cơ Quân Đào cũng nhìn em gái. Đúng vậy, cố chấp, người nhà họ Cơ bọn họ ai cũng cố chấp. Mẹ cố chấp, vì vậy đã ép chính mình vào tuyệt lộ. Em gái cố chấp, vì không yên tâm về mình nên nó nhất định không chịu kết hôn. Anh ta cho rằng bố mình là người vô tâm, không ngờ sau khi mẹ qua đời ông ấy lại bỏ trần duyên quy theo cửa phật. Còn chính mình...
Anh ta thở dài, nói: "Mấy ngày nay tôi đều mơ một giấc mơ giống nhau, mơ thấy mẹ bế tôi đuổi theo bố, nước sông lạnh buốt, bà đi chân đất ra sức chạy, bố ôm một người phụ nữ khác đi sang bờ bên kia sông không quay đầu lại. Mẹ cứ đuổi theo mãi rồi bị nước sông cuốn đi, tôi gọi bố tôi quay lại cứu người, khi bố tôi quay đầu lại, khuôn mặt bố lại biến thành mặt chính tôi. Bao giờ cũng đến đoạn này là tôi tỉnh lại".
"Ngày nào cũng mơ à?" A Thích hỏi, tay vuốt vuốt lông Leshy đang nằm dưới chân. Leshy khẽ rên ư ử rất thoải mái.
"Không phải hôm nào cũng mơ nhưng cũng vài ba lần rồi".
"Quân Đào, trước giờ anh luôn tự gánh vác quá nhiều thứ, luôn cảm thấy nếu không phải vì anh thì có lẽ bác gái đã chia tay bác trai để trở lại Singapore bắt đầu cuộc sống mới như mong muốn của ông bà ngoại anh từ lâu rồi, cho nên anh vẫn có cảm giác áy náy với bác gái. Một mặt anh cảm thấy mình là gánh nặng của bác gái, cho nên lúc qua sông bác vẫn phải bế anh mà không thể bỏ lại được. Mặt khác anh lại cảm thấy anh cũng gây nên bất hạnh cho bác gái như bác trai, cả anh và bác trai đều có lỗi như nhau, vô thức anh đã đổi vai với bác trai, cho nên sau đó mặt bác trai lại biến thành mặt chính anh. Loại đổi vai này cũng dẫn đến việc anh không thể qua lại bình thường với phái nữ".
A Thích nhấp một ngụm trà, nói nghiêm túc: "Anh yên tâm, bệnh trầm cảm của anh đã khỏi rồi, bằng chứng rõ ràng nhất là anh đã lại cầm 乃út vẽ, Tiểu Dã nói phong cách vẽ của anh đã tươi sáng hơn rất nhiều. Chẳng qua là anh không tự vượt qua được tình cảm của chính mình, trong tiềm thức, anh vẫn cố chấp cho rằng nếu có được hạnh phúc, anh sẽ trở thành một đứa con bất hiếu.
Quân Đào, bác gái là người hi vọng anh có thể hạnh phúc nhất vì thế anh không được phụ lòng mẹ mình. Tôi nghe nói gần đây anh bắt đầu gần gũi với người lạ, mặc dù là một đứa trẻ con nhưng đó là một khởi đầu tốt, anh cứ cố gắng duy trì, mặc dù thời gian đầu có hơi miễn cưỡng". A Thích cười nói, "Anh phải tìm một người phụ nữ có thể cứu vớt anh. Thấy tâm tình anh không tốt Tiểu Dã lại bắt đầu lo lắng, thực ra cũng không có gì phải lo lắng, tôi thấy anh rất bình thường. Trước kia anh không để ý đến thứ gì hết thì mới phải lo lắng, rất nhiều lúc, tức giận cũng là một kiểu quan tâm". Đột nhiên anh ta chỉ về phía tường ngăn vườn hoa, "Nhìn thằng bé kia kìa, xinh thế".
Cơ Quân Đào nhìn lại theo hướng anh ta chỉ, Đậu Đậu đang đứng trên ghế bên kia tường vây nhìn về phía họ, thấy Cơ Quân Đào quay sang cậu bé vui vẻ kêu to: "Chú Cơ!"
Nghe tiếng gọi Cơ Quân Dã cũng quay lại, thấy Đậu Đậu, cô ném ngay chiếc kéo tỉa cây trong tay chạy đến bên tường vây nói: "Đậu Đậu, mau sang bên này, Leshy đến rồi".
Đậu Đậu nói: "Mẹ đóng cửa vườn hoa rồi, cháu không ra được".
"Mẹ cháu đâu?" Cơ Quân Dã thắc mắc, như những gì cô nhớ thì bất kể lúc nào Thương Hoài Nguyệt cũng luôn ở bên cạnh Đậu Đậu.
"Mẹ cháu đang ngủ trưa, cháu không ngủ được nên lén trốn ra ngoài này". Đậu Đậu tinh nghịch le lưỡi.
Cơ Quân Dã đưa tay vuốt vuốt mũi cậu bé, nói: "Hư quá, cháu đi ra gần cửa đi, cô bảo chú bế cháu sang bên này".
Đậu Đậu bò xuống ghế chạy đến gần cửa vườn hoa, thấy A Thích và Cơ Quân Đào đứng ở ngoài cửa. Cậu bé giương mắt đánh giá A Thích một hồi với vẻ không tín nhiệm rồi gọi một tiếng, "Chú Cơ bế cháu", sau đó giơ hai tay về phía Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào cẩn thận bế cậu bé qua cửa hàng rào, A Thích gật đầu nhìn với gương mặt tươi cười.
Cơ Quân Dã vội vã chạy tới đón Đậu Đậu rồi thơm liên tục lên má cậu bé. Đậu Đậu vừa tránh vừa cười khanh khách, ồn ào đòi cô thả xuống chơi với Leshy.
Cơ Quân Dã hỏi: "Chủ nhật trước cô mang Leshy đến chơi với cháu mà sao cháu không đến?"
Đậu Đậu giãy khỏi tay Cơ Quân Dã, chạy đến vuốt ve Leshy, nói: "Tuần trước là tuần cháu ở với bố, cháu phải về nhà bà nội".
Cơ Quân Dã khó hiểu: "Tuần trước cháu ở với bố là thế nào? Mẹ cháu thì sao?"
"Mẹ cháu ở một mình". Đậu Đậu ôm cổ Leshy nói, "Tuần cháu ở với mẹ thì bố cháu ở một mình, đây là quy định của bác Vương".
"Bác Vương là ai?" Cơ Quân Dã đã hiểu ra điều gì đó, vô thức quay lại xem Cơ Quân Đào, phát hiện anh trai đang nhíu mày nhìn Đậu Đậu.
"Bác Vương là quan tòa, tất cả mọi người đều phải nghe lời bác ấy". Đậu Đậu lộ ra vẻ mặt tại - sao - cô - lại - không - biết - điều - này - nhỉ, "Bà nội nói bố không ngoan cho nên bác Vương không cho phép bố ở cùng với mẹ nữa".
"Chẳng lẽ bố cháu với mẹ cháu..."
"Tiểu Dã!" Cơ Quân Đào sầm mặt ngắt lời nói, "Biết rồi còn hỏi!"
Cơ Quân Dã vội chột dạ quay sang nhìn A Thích, A Thích vỗ vỗ tay cô quay sang phía Đậu Đậu hất cằm thở dài nói: "Em đúng là không khác nó bao nhiêu".
"Xì!" Cơ Quân Dã không phục, nói: "Xinh được như Đậu Đậu của chúng ta thì đã tốt".
Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng Hoài Nguyệt hoang mang gọi Đậu Đậu vọng ra từ nhà bên cạnh. Cơ Quân Dã vội lớn tiếng đáp: "Hoài Nguyệt, Đậu Đậu ở bên nhà tôi".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc