Tên Em Là Bệnh Của Anh - Chương 14

Tác giả: Hàm Hàm

Cô không biết rốt cục mình đã đắc tội anh ta lúc nào, có điều người ta đã không vừa mắt với mình thì mình cần gì phải nói đến tình nghĩa láng giềng làm gì. Cô không nhịn được khó chịu trong lòng, nếu không phải vì Đậu Đậu thì với tâm tình hiện nay cô hoàn toàn không có hứng thú kết giao với người lạ gì. Lỗ Phong, anh ta cho rằng một mức tranh của anh ta có thể mang lại thứ gì cho cô chứ? Hôm nay là sinh nhật 29 tuổi của cô, vậy mà cô nhi quả phụ lại bị người dưng kì thị, cuộc đời của cô đúng là đã bị hủy trong tay người đàn ông này.
"Anh, anh như vậy thực sự không tốt lắm". Cơ Quân Dã nhìn hai mẹ con đó đi xa, không nhịn được oán trách: "Gặp Hoài Nguyệt mà không thèm chào hỏi lấy một câu, lại còn làm mặt lạnh, nhất định là cô ấy khó xử lắm nên mới vội vàng chạy trốn như vậy. Hàng xóm với nhau mở cửa là nhìn thấy nhau, phải khách sáo một chút mới tốt. Không phải lần trước còn tử tế sao, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"
Cơ Quân Đào ngắt lời nói: "Em đừng lải nhải như bà già được không? Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua là anh không muốn nói chuyện với người ta thôi, không phải bình thường anh vẫn như vậy hay sao?"
"Không muốn nói chuyện với người khác?" Cơ Quân Dã cau mày, "Tại sao em cảm thấy thời gian này tâm tình anh không tồi nhỉ? Chẳng lẽ anh lại giấu em? Lúc nào đến chỗ A Thích một chuyến đi".
"Đừng lo lắng, bệnh của anh đã khỏi từ hai năm trước rồi, không phải A Thích cũng nói bây giờ cùng lắm chỉ có thể coi như trầm cảm loại nhẹ sao? Thực ra rất nhiều người đều bị như vậy. Chủ yếu là mấy hôm nay anh vẽ nhiều nên mệt mỏi, không có hơi sức bắt chuyện với người khác". Anh ta liếc mắt nhìn em gái, "Không biết là ai bắt mình làm nhiều việc thế chứ".
Cơ Quân Dã khẽ thở phào, nghĩ thầm chắc là con bé con tiểu Cẩm lắm miệng lại nói gì đó, Cơ Quân Đào biết bức tranh mình vẽ được bán đi đâu nên hơi mất hứng. Nhưng bán thì đã bán rồi, chẳng lẽ lại đi đòi về? Hơn nữa ai biết trong số các bức tranh phòng triển lãm bán ra có bao nhiêu bức chỉ để đổi lấy một nụ cười của người đẹp? Nhìn lại lịch sử nghệ thuật của loài người, có bao nhiêu tác phẩm của các bậc thầy được ra đời nhờ ảnh hưởng của người đẹp, mà phần lớn những người đẹp này đều không phải là vợ của các bậc thầy đó.
Nghĩ tới đây, Cơ Quân Dã bước một bước về phía anh trai, nói: "Không phải thì tốt, anh à, mọi việc đều nên nghĩ thoáng ra một chút, rộng lượng một chút. Thế giới này vốn đã rất hỗn loạn, làm sao anh có thể phân chia rạch ròi tất cả mọi chuyện được, tìm một môi trường có thể chấp nhận được là tốt lắm rồi. Mười ba năm trước em đã đầu hàng thế giới này rồi, tại sao nhiều năm như vậy anh vẫn không bỏ được cái tật yêu sạch sẽ ấy. Nước quá trong thì không có cá, lời của cổ nhân đúng là thâm thúy. Đừng tự mình làm khó chính mình, phải vui vẻ một chút thì mẹ ở trên trời mới yên tâm".
Cơ Quân Đào trầm tư chốc lát rồi gật đầu.
Đưa chân em gái, Cơ Quân Đào trở lại phòng vẽ pha mực cầm Pu't. Vẽ vài nét Pu't nhưng không tìm được cảm hứng, tâm tình trở nên khó chịu, anh ném Pu't vẽ chạy lên trên sân thượng hít thở.
Thời tiết hơi oi bức, trên trời có vài vì sao lác đác, một mảnh trăng khuyết lờ mờ như đang mặt ủ mày chau. Dưới ánh trăng, dãy núi xa xa như những nét tranh thủy mặc nhạt nhòa liên miên không ngừng, tiếng ếch kêu vọng tới từ hồ sen gợi sự bất an trong lòng người.
Cơ Quân Đào nhớ lại cái ngày nhiều năm trước đó, cũng là một ngày tháng 5 hơi oi bức như vậy. Ánh trăng thê lương, bố không có nhà, anh và bạn gái xem phim xong về nhà nhìn thấy mẹ gục người bên bồn tắm, cả một bồn máu loãng, nhìn thấy mà kinh hoàng.
Mẹ mặc áo ngủ bằng cốt tông màu trắng, sắc mặt cũng trắng như áo ngủ.
Khi đó anh vừa tốt nghiệp đại học, bắt đầu sáng tác tranh dưới sự chỉ điểm của bố, Tiểu Dã mới vào đại học. Đó là lần đầu tiên anh được biết mẹ mắc bệnh trầm cảm, nghiêm trọng đến mức muốn tự tử. Những ngày sau đó ngày nào anh cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sợ sáng sớm thức dậy đã không còn có mẹ nữa.
Mẹ không cho anh nói với bố và Tiểu Dã. Sau khi liên lạc với ông ngoại, mẹ anh lấy cớ đi du lịch để đến Singapore trị liệu, để lại anh và em gái cô đơn trong căn nhà rộng lớn trống trải.
Từ khi đó, anh đã dần dần bắt đầu vứt bỏ phong cách vẽ của bố, chỉ có như vậy khi đứng trước mặt mẹ anh mới có thể hơi cảm thấy an tâm.
Cuối cùng mẹ anh không nỡ rời xa anh và Tiểu Dã nên nhanh chóng chuyển về nước trị liệu, hết thảy đều giấu bố lặng lẽ tiến hành, mà bố thì hầu như đa số thời gian đều ở bên ngoài.
Anh thường hoài nghi thực ra không phải mẹ mắc bệnh trầm cảm, bởi vì ngoài chuyện mẹ hay lẳng lặng trầm tư một mình thì các bệnh trạng trầm cảm khác đều không hề rõ ràng. Mẹ chăm sóc bản thân rất tốt, cũng chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của anh và Tiểu Dã rất tốt. Có lẽ chì là vì bà cực kỳ tuyệt vọng với ông chồng không ngừng trăng hoa và cuộc hôn nhân chỉ còn là danh nghĩa nên cuối cùng đến lúc không thể chịu nổi mới lựa chọn chấm dứt triệt để.
Anh ta thường nghĩ, trong một đêm trăng lạnh lẽo như vậy rốt cục mẹ mình đã suy nghĩ gì? Nghĩ đến bố? Hay là mình? Hay là nghĩ đến Tiểu Dã, con của một người phụ nữ khác? Nghĩ đến mức tan nát cõi lòng?
Anh ta không biết có phải từ lúc đó mình trở nên không còn tin tưởng vào hôn nhân và tình yêu nữa không. Bên người có vô số cô bé, không thiếu người xinh đẹp, thanh nhã, lương thiện, thông minh, trên người mỗi cô bé đó anh đều tìm thấy một chút bóng dáng của mẹ. Anh tán thưởng họ, thương hại họ, dịu dàng chăm sóc đáp ứng mọi yêu cầu của họ, nhưng bao giờ cũng chỉ được một thời gian là mỗi người lại đi một ngả. Anh ta không dám nghĩ đến tương lai, trong người anh ta chảy dòng máu của bố, nghe nói lúc đầu bố cũng điên cuồng theo đuổi mẹ nhưng sau đó lại không giữ được kiên trinh, anh ta không thể bảo đảm chính mình sẽ giữ được. Nhưng anh ta không muốn làm một người bạc tình như bố không muốn phụ lòng một người phụ nữ si tình như mẹ, cho nên anh ta lựa chọn trốn tránh, mỗi mội mối tình đều kết thúc mà không có lí do gì rõ ràng.
Sau khi mẹ tự sát, loại trạng thái này của anh ta càng trở nên rõ ràng. Anh ta không còn tới gần phụ nữ, luôn chỉ thoáng nhìn từ xa xa rồi sau đó quay đầu bỏ đi. Anh ta cũng không muốn tới gần người lạ.
Bố anh ta sợ hãi, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt anh, cầu xin anh tha thứ cho sự phản bội của ông ta đối với mẹ. Ông ngoại đã qua đời, các cậu các bác bên mẹ không dám xem thường cốt nhục duy nhất mẹ anh để lại nên nhất định phải đón anh tới chỗ mình để chăm sóc.
Anh ta học tập, sinh sống, sáng tác, trị liệu tại Singapore rồi từ từ khôi phục bình thường, cho đến một năm trước được viện trưởng viện Mỹ thuật mời về nước.
A Thích nói nếu xét một cách nghiêm khắc thì bệnh anh mắc không phải bệnh trầm cảm mà chỉ là một loại trốn tránh về tinh thần do quá đau lòng mà thôi. Nhưng anh ta cảm thấy thực ra cũng chẳng khác gì nhau, tinh thần của anh ta quả thật có vấn đề lớn, chẳng qua là A Thích không nỡ chụp cái mũ trầm cảm đó lên đầu anh mà thôi.
Mấy năm nay, anh ta tự ép chính mình nhất định phải bình phục, bởi vì anh ta biết nếu như mình thật sự tự hủy hoại chính mình thì cuộc sống của Tiểu Dã cũng sẽ bị hủy theo. Ngày ngày, cô ấy sẽ sống trong sự áy náy với mẹ và với anh, cô ấy là cô em gái anh ta thương yêu từ nhỏ, anh ta không muốn phá hủy cuộc sống của cô.
Anh ta không ngờ sau khi bện*** mới khỏi mình lại gặp một em bé đáng yêu, vui vẻ, ngây thơ và trong sáng như vậy. Lúc dắt bàn tay mềm mại của cậu bé đó anh có thể cảm thấy trái tim mình cũng trở nên mềm mại và dịu dàng.
Vì sao mẹ của cậu bé đó lại là loại phụ nữ mà anh ta vẫn xem thường? Anh rầu rĩ suy nghĩ, bất kể trong lòng anh ta lên án bố mình như thế nào thì anh ta cũng không thể tha thứ cho những phụ nữ suốt ngày oanh oanh yến yến bên cạnh bố mình đó, họ cũng là nguyên nhân gây nên bi kịch của mẹ.
Gió thổi hơi lạnh, anh ta rũ bỏ suy nghĩ chuẩn bị trở về vẽ tranh, vừa xoay người lại phát hiện trên sân thượng nhà hàng xóm cũng có một người đang đứng, thân hình gầy yếu, mái tóc dài khẽ bay trong gió. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân của anh ta nên người đó giật mình xoay người lại, hình như Cơ Quân Đào nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô ấy dưới ánh trăng.
"Cơ tiên sinh". Hoài Nguyệt nhanh chóng lau mặt, nhẹ giọng chào hỏi.
Nhìn dáng vẻ giật mình kinh ngạc của cô ấy, anh nghĩ hình như cô ấy còn lên sân thượng sớm hơn mình. Anh ta chỉ tập trung suy nghĩ tâm sự của mình mà không để ý nhà bên cạnh có người, để giờ đây có khi lại bị người ta hiểu lầm là mình nhìn trộm. Cơ Quân Đào hơi khó xử, đành phải hỏi: "Đậu Đậu đâu?"
"Ngủ rồi". Thương Hoài Nguyệt vội vã chúc anh ta ngủ ngon rồi đi xuống nhà, Cơ Quân Đào nghe thấy trong giọng nói của cô ta vẫn không che giấu được sự nghẹn ngào, có lẽ vừa rồi cô ta thật sự đang khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc