Tao Yêu Mày, Thằng Điên À ! - Chương 07

Tác giả: Misachan

Soạt…
-À, xin lỗi, em có thể gọi Tuyết ra cho anh được không?
-Hơ…v…vâng, anh đơi chút…Tuyết!!!! Tuyết ơi, có người tìm này….!
Wind đang nói chuyện với Vy, ngoái cổ ra nhìn. Nó vui vẻ gọi to.
-A, anh Vĩ…!
Wind xỏ dép rồi chạy vội ra ngoài, mặc những ánh mắt tò mò, ghen tị đang dõi theo. Nó niểm nở hỏi.
-Anh, anh tới tìm em có việc gì không?
-À, anh muốn hỏi em ăn sáng chưa, chưa thì ăn cùng anh đi. – Anh Vĩ nở một nụ cười thật tươi. Những tiếng xì xầm khen ngợi nổi lên, nhất là những người đang đơn phương anh, vừa xuýt xoa, vừa đỏ mặt. Còn nó, không một chút phản ứng gì. Nụ cười này, thường thôi mà, nó thấy hoài, chai sạn rồi.
-Nhưng em… - Nó buồn bã đưa tay vào túi quần rút ra hai tờ…500 đồng. Anh Vĩ đột nhiên cầm tay nó, kéo đi. – Ơ?
-Em ngốc thật, anh đâu có nói tiền ai nấy trả. Đi nào!
Wind hơi ngạc nhiên, nhưng nó cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Hì. Đúng là anh em tốt mà. Có một người anh trai như anh Vĩ chắc là vui lắm, anh ấy chu đáo như thế! Hừ, ai như những thằng anh kết nghĩa khác trong băng của nó. Miệng thì hoạn nạn có nhau, thế mà thấy gái là…bỏ rơi nó ngay. Đáng ghét!
Căn tin trường…
Trời hôm nay mát mẻ làm sao! Wind thích thú nghịch nghịch ống hút cắm trong chiếc ly trà sữa trân châu, bên cạnh là dĩa nui xào đã hết sạch. Nó đưa đôi môi nhỏ xinh chạm vào đầu ống hút mà hút sùn sụt, hai má hơi ửng hồng, đôi hàng mi cong cong, mái tóc dài hơi bay bay trong gió. Trà sữa hết, nó căầm ly lên, nhìn xuống dưới đáy, rồi dùng muỗng múc nhữg hạt trân châu ở dưới ăn ngon lành.
Từng nhất cử, nhất động của Wind, không có cái nào là Vĩ bỏ qua. Anh chống cằm, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn nó. Anh tự hỏi, liệu cô gái này có biết mình dễ thương đến mức nào không?
-Vĩ? Lâm Vĩ? Là anh đúng không? – Tiếng nói trong trẻo của một người con gái làm cả hai quay lại nhìn.
-Trang?
-Ái chà, là anh. – Cô gái tên Trang cười nói, bỗng, cô ấy liếc nhìn sang nó làm nó thoáng giật mình – Còn cô bé này…
-Ơ…chào, chào chị… - Wind lễ phép đứng lên – Em là W…, à không, là Tuyết ạ.
-A, chào em. Ngồi đi, ngồi đi. – Nói rồi, chị Trang cũng kéo ghế ngồi xuống. Chị nhìn nó, hỏi – Em học lớp 11 à?
-Dạ. Em học 11/3 ạ…
-Ồ, vậy ra… - Chị Trang bỗng chuyển ánh mắt sang anh Vĩ, không biết nữa, nó thấy trong ánh mắt đó có điều gì hơi ẩn ý… - Là cô bé đó à…?
Anh Vĩ không biết bị làm sao mà tự nhiên trông có vẻ hơi xấu hổ, đưa mắt nhìn chỗ khác, còn chị Trang thì cười khúc khích trong khi nó chả hiểu gì, cứ đơ mặt ra nhìn. Chợt nhớ đến sự hiện diện của nó, chị Trang hắng giọng rồi cười thật tươi.
-Chị là Trang, một người bạn của Vĩ. Tụi chị hay chia sẻ nhiều chuyện lắm. Mà…cậu ấy…hay nhắc đến em lắm đấy! Hìhì…
-Ơ? – Wind có vẻ không hiểu lắm cái nụ cười đầy ẩn ý này, xét cho cùng, nó cũng chẳng thích mấy.
-Ừm… - Trang quay sang nhìn Vĩ, chống cằm nhìn cậu bạn đang khoanh tay, không nhìn thấy rõ mặt – Có muốn em nói ra không nào?
-Nói gì chứ? Vớ vẩn. – Anh Vĩ lên tiếng, rồi bỗng đứng dậy, bỏ đi. Wind ngơ ngác nhìn theo, nhưng nó không ngăn lại.
-Vậy…ừm, em thấy anh Vĩ thế nào?
Thế nào á? Ừm, ảnh tốt bụng nè, đẹp trai nè, giỏi nè, hay bao nó ăn uống nè, hay mua đồ đẹp cho nó dù nó toàn bị ép nhận. Nói túm lại…
-Như…một người anh trai tốt! Hìhì. – Nó trả lời.
-Anh trai? – Câu trả lời làm Trang thoáng giật mình, nhưng rồi chị lại cười, có chút gì đó buồn buồn. – Chà…có vẻ không hay lắm…
-Sao cơ?
-À, không có gì…
Lại cười. Mỗi nụ cười của chị Trang đều mang một biểu cảm khác nhau, chị hay cười ghê nhỉ. Mà nhìn kĩ lại, chị cũng dễ thương đấy chứ. Mắt to nè, lông mi trông có vẻ được chăm chút lắm, mái tóc dài, hơi mỏng manh, còn đôi môi, đỏ như son, da dẻ hồng hào, làm chị trông thật tràn đầy sức sống. Nhưng Wind chú ý nhất là nụ cười. Nụ cười của chị, tuy mang nhiều biểu cảm, nhưng trong mỗi nụ cười, đều thấm chút gì đó đượm buồn.
***
-Được rồi, các em ra về…!
Tạ ơn trời, Wind chỉ chờ được nghe câu này thôi. Nó vội vã xếp tập vở vào cặp rồi bước ra khỏi lớp. Chiều nay trời âm u ghê lắm, Wind sợ phải mắc mưa, ướt át, ngứa ngáy, khó chịu. Nó thích mưa không có nghĩa là nó cũng thích bị mắc mưa.
Bãi giữ xe vắng tanh, có lẽ có mình nó chạy ra sớm nhất. Wind nhìn chiếc A.B của mình mà muốn khóc. Cuối cùng, sau bao khó khăn, năn nỉ, ăn vạ thì nó cũng được phép lấy lại xe rồi. Wind mặc áo khoác vào, đang dắt xe ra thì đụng phải một người. Nó quay lại, xin lỗi lia lịa.
-Mày không mang áo mưa hả?
Sao giọng nói này nghe quen quen, không, là rất rất quen. Wind quay lại.
-Rain!
-Ừ, mày không mang áo mưa à? – Rain hỏi lại lần nữa. Nó khẽ gật đầu. – Ừm.
Rain ừ hử rồi bỏ đi. Còn Wind đứng nhìn khó hiểu. Hỏi cho đã rồi chả nói gì. Hừ. Thằng con trai ga lăng là phải biết đưa áo mưa của mình cho con gái chứ, tên này thật là…Wind lắc đầu rồi tiếp tục việc dắt xe.
Trên con đường nghi ngút khói của những hàng quán buổi chiều, Wind vừa vội vừa tiếc. Phải chi trời không như muốn mưa thế này, nó đã có thể ngồi lê la đâu đó mà ăn bánh bèo hay bánh tráng nướng rồi. Chậc…chán quá đi! Đang buồn hiu, đột nhiên nó phát hiện theo sau nó là vài kẻ rất khả nghi. Wind đã để ý rồi, từ lúc bước ra khỏi trường đến giờ, ba chiếc xe này cứ đi theo nó mãi. Chắc chắn là có vấn đề. Wind bèn chạy vào một con hẻm vắng. Phải xử lý cho xong chứ, ghét nhất mấy kẻ theo đuôi...!!!!
Cạch.
Wind gạt chống, từ tốn bước xuống. Trước mặt nó lúc này là năm thằng côn đồ. Hai trong năm xăm mình, một đeo khoen mũi, hai thằng còn lại đầu trọc lóc, trông như hói ấy. Tụi nó có một điểm chung là mặt mũi hầm hầm, trông rất đáng sợ. Wind liếc nhìn, trên chiếc xe kia có một cái túi, chắc chắn là túi đựng “đồ chơi”. Đúng là dân giang hồ thứ thiệt. Nó bắt đầu hối hận khi đi vào con hẻm này rồi. Nhưng, cái vấn đề là…nó không nhớ mình có gây thù oán gì với bọn này cả.
-Tụi bây muốn gì? – Nó hất hàm hỏi.
Năm thằng nhìn nhau, mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Không nói không rằng, cả năm thằng tiến đến gần nó, và nhào vào định bắt nó. Nhưng, Wind cũng đâu có hiền, nó là Wind côn đồ mà, mấy tên này, xì, làm gì được nó? À, nó nghĩ vậy.
Cuộc ẩu đả bắt đầu. Wind từng đánh những tên khá to con nên những tên này cũng khá dễ hạ. Sau vài phút, ba trong năm đã có vệt máu dài ngay miệng. Wind nở nụ cười chiến thắng. Nó lại hỏi.
-Thật ra tụi mày muốn gì? Tao không nhớ đã gây thù với tụi mày!
-Mày không có, nhưng mày là thứ tụi tao cần để hoàn thành nhiệm vụ. – Một tên trả lời.
-Nhiệm vụ gì?
-Mày không cần biết. Một là ngoan ngoãn theo tụi tao, hai là…mày biết rồi đó.
-Ngoan ngoãn? Xin lỗi nhá, trong từ điển của tao không có chữ ngoan ngoãn. Cứ nhào vô! Tụi mày chả là cái thá gì…!
Wind khiêu khích. Năm đứa lại nhào vô, đánh nhau ì xèo. Wind nhỏ con lại nhanh nhẹn nên khó đánh lại nó lắm. Nhưng, những cú đấm của nó thì không nhẹ đâu nhé. Nó thụi một quả vào bụng tên kia, rồi đấm một cái vào mặt tên khác, sẵn chân, đá luôn vào “chỗ dễ vỡ” của tên này. Đang đánh nhau bằng tay không, đột nhiên nó thấy có gì đó đang tiến tới từ đắng sau, Wind vội giơ tay đỡ. Một cái dùi đập mạnh vào tay, nó đau đớn lùi lại. Thì ra một tên đã chơi đểu. Wind ôm cánh tay bị thương, thở hổn hển. Bọn côn đồ cười nham hiểm, mỗi tên cầm trên tay một thứ “đồ chơi” từ từ tiến tới gần nó. Chết tiệt, phải chi lúc nãy đừng dại dột vào nơi quá vắng thế này. Nó nhăn nhó nhìn bọn côn đồ, chúng đang vây quanh. Một tên nhào đến, nó né sang một bên làm hắn té nhào. Một tên khác nhanh chóng lao vào, giơ cây gậy lên, may mắn là nó tránh kịp, nhưng lại va lưng vào tường. Nó nhíu mày. Lần này thì thực sự Wind không còn cách nào để thoát thân rồi. Khốn kiếp, bình thường nó mạnh lắm mà, sao hôm nay ỉu xìu thế này, chậc, lẽ nào tại vì…bụng đói? Thấy bọn chúng càng tiến gần, Wind đành liều mình xông ra, nhưng không ngờ bị chụp lại, một tên đã bịt miệng nó bằng một chiếc khăn từ phía sau. Wind biết cái mùi khó chịu này, nhưng nói gì thì nói, cái mùi khó chịu này thật sự làm người ta thấy thoải mái lắm, chả muốn làm gì ngoài…ngủ hết. Thôi kệ, cũng lỡ rồi, sắp chết tới nơi, tranh thủ ngủ một giấc thật ngon đã, nhưng mà, tiếc một cái là…bụng chưa no. Haizzzzz….!
-Được rồi, đưa nó đi trước khi có người thấy. – Một tên lên tiếng. Bọn chúng lập tức leo lên xe, bế theo cái thân xác đang ngáy pho pho một cách ngon lành của Wind. Trong vô thức, đột nhiên môi nó mấp máy, gọi tên kẻ mà nó hay gọi là đồ điên.
***
-Vĩ à, anh giận hả?
-Không!
-Có mà, anh giận em!!!!
-Không!
-Có!!!!
-Đã bảo là không! Em phiền quá đi, đừng có lẽo đẽo theo anh nữa được không?
Trong văn phòng đoàn, người ta thấy có hai người, một nam một nữ đang nói chuyện, ừm, có lẽ là cãi nhau. Một cô gái với mái tóc hơi mòng manh và một chàng trai cao to, người thì nhíu mày nhăn nhó, kẻ thì luôn miệng nói và nói.
-Em không cố ý đâu. Nhưng mà, anh thấy đó…Tuyết chỉ xem anh như một người anh trai thôi. Còn em thì khác, em…
-Sao giờ này em chưa về đi? – Không để Trang kịp nói hết câu, Vĩ đã hỏi chặn. Anh không muốn nghe thêm câu nói đó nữa. Anh đang rất chán nản. Trang thấy Vĩ cứ nhăn nhó, tỏ vẻ khó chịu, cũng biết điều mà lẳng lặng đi ra khỏi. Đôi mắt đượm buồn, trông Trang thật tội nghiệp!
Trang đi rồi, chỉ còn mình Vĩ trong phòng, anh ngồi sắp xếp lại giấy tờ, nhưng chẳng tập trung được gì. Vĩ gỡ cặp kính ra, anh đan hai tay vào nhau, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung. Anh biết Wind chỉ xem anh như một người anh trai, nhưng anh thì không. Từ lần đầu gặp Wind, anh đã có cảm giác là lạ rồi, cứ như là anh đã gặp ở đâu đó lúc trước. Đôi mắt đó, nụ cười đó, anh đã từng nhìn thấy, chỉ là không thể nhớ nổi. Rồi sự sôi nổi, mạnh mẽ đã cuốn hút anh. Anh không nghĩ là mình lại nhanh chóng thích một cô gái nào đó như vậy. Vĩ biết Wind là một cô gái hơi…bạo lực (hơi thôi á?), anh biết nó đã từng đánh nhau, cũng có giao du với những đứa giang hồ khác, nhưng dù vậy, tính cách của nó vẫn có phần gì ngây ngô và đáng yêu lắm! Nhớ đến những lần nó bên anh, cười đùa vui vẻ, rồi khuôn mặt nó khi giấu giếm sợ anh biết nó là một đứa côn đồ mà anh lại thấy vui vui trong lòng.
Vĩ thở dài. Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ khiến nó nhìn anh như một thằng con trai. Nhưng anh đâu có biết, bây giờ nó đang gặp nguy hiểm, chẳng biết sống chết ra sao nữa. Không biết nó có thể quay về mà xem anh “như một thằng con trai” được không…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc