Tao Nhã Chính Là Sai - Chương 34

Tác giả: Mộc Sênh

Xuất Hiện Không Sai!
Gin.Tama.600.288843
Inu Yasha đi theo Fuyuki vào tầng hầm, lúc đi vào bên trong cửa thì thấy mùi của Naraku rõ ràng.
“Inu Yasha?” Kagome thấy Inu Yasha nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh, nghi ngờ mở miệng.
“Từ quả cầu thủy tinh kia truyền tới mùi của Naraku…”
“Qủa cầu thủy tinh?” Miroku lộ ra biểu tình khó hiểu “Qủa cầu thủy tinh kia không có chút tà khí, ngược lại là nơi có thể thanh lọc tà khí”
“Này, cuối cùng là sao?” Inu Yasha quay đầu hỏi Fuyuki.
“Ngươi không thấy gì sao? Nơi ngươi ngửi thấy mùi Naraku là quả cầu thủy tinh này. Chỉ vì ngay từ đầu ngươi không ngửi thấy nên ta nghĩ là do kết giới của cầu thủy tinh đã che dấu” Về phần mùi của Naraku tại sao xuất hiện ở trong quả cầu, nói không chừng thoát không được quan hệ với Mochi, hẳn là bị lợi dụng…
“Ngu ngốc, ai muốn biết cái này? Ta muốn hỏi ngươi tại sao trong đó có mùi của Naraku nhưng không có tà khí của hắn?”
“Inu Yasha, ai mới là người ngu ngốc, đó là việc không nên nói sớm. Qủa cầu thủy tinh này là pháp khí chứa thần khí, làm sao có thể bị nhiễm tà khí? Hơn nữa, ngươi tò mò một vật ૮ɦếƭ, không bằng tò mò cái thứ ngươi dẫn theo là gì?” Giọng điệu của Fuyuki tuy miễn cưỡng nhưng vô cùng nghiêm khắc.
“Cái gì?” Inu Yasha chưa kịp nói hết lời thì trong phòng xuất hiện một cơn lốc quỷ dị, trong náy mắt mọi người không kịp phản ứng, ánh hào quang sau Inu Yasha đã tới chỗ quả cầu thủy tinh.
Fuyuki vội vàng mở kết giới ra, có điều chỉ có thể làm động tác của ánh sáng kia dừng một lát, sau đó nó lại phá tan nóc nhà chạy ra ngoài cùng với quả cầu thủy tinh.
“Naraku—” Inu Yasha rút thiết toái nha, sau đó cũng đi ra ngoài.
“Pháp sư Miroku, đó là Naraku sao?” Kagome bị Miroku kéo lui sau hỏi.
“Đã biết, Kiara” Con mèo nhỏ nhanh chóng hóa lớn, ba người đi lên, hiển nhiên muốn đi ra.
“Fuyuki san… Cùng nhau đi chứ?” Miroku chần chờ một lúc mới hỏi Fuyuki đang nửa quỳ trên mặt đất.
Nhìn bàn tay đang vươn ra của Miroku, Fuyuki chậm rãi nói, “…Ta đi thang lầu.” Từ trong động chui ra thì rất kì quái, rõ ràng có thang lầu…
“A, phải không? Miroku ngại ngùng thu tay, “Chúng tôi đi trước”
Nhìn đám người Kagome rời khỏi đó, Fuyuki mới đứng lên, phủi sạch bụi trên quần áo, sau đó đi lên thang lầu.
Cô cũng không có ý chiến đấu, bởi vì đây là thời đại Chiến quốc có yêu quái, năng lực chiến đấu của cô không thể nghi ngờ bản thân sẽ trở thành cái khiên.
Bảo cô phải quên mình bảo vệ hòa bình cô làm không được, bởi vì với cô chiến đấu không có ý nghĩa, nó chỉ lãng phí tinh lực và thể lực, ngoài việc tăng thêm sức nguy hiểm thì cái gì cũng không có lợi.
Cô chỉ là một loài người bình thường, cô không làm được việc cứu người kia, chiến đấu để bảo vệ đất nước cô làm không nổi, an ủi những linh hồn bị mất đi tất cả vì chiến tranh thì ngay cả một vì thần cô cũng không làm được, bởi vì cô không có loại tin tưởng cố định.
Cho dù có nhiều chuyện cô không làm được, nhưng –
Đối với những kẻ có ý định xâm nhập nơi cô cho là “Nhà” thì dù không làm được, làm không tốt, cô cũng không bỏ qua!
Ngoài Naraku đã xâm nhập thần xã, cũng có một người cô từng gặp – Kagura. Naraku và cô ta tránh trong kết giới, Inu Yasha và Sesshoumaru dù là cùng đánh Naraku cũng không có chút tác dụng gì với kết giới của hắn.
Gwatan đứng cách đó không xa, mặt nạ trên mặt bị hắn tháo xuống cầm trên tay, hắn nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh trong tay Naraku, nhăn mày lại. Qủa cầu thủy tinh không bài xích Naraku, nói cách khác, Mochi đứng ở phía Naraku, cho dù là lý do gì hắn cũng tức giận.
“Vị chủ nhân còn lại của núi Moon, cô cũng chịu xuất hiện.”
“Ngươi nói thật buồn cười, Naraku san. Ta chỉ là một vị thần bảo vệ nho nhỏ, tuy quản lý nhưng mà cái danh chủ nhân của ngọn núi này, ngay cả Gwatan cũng không chịu nổi, một người như ta sao có thể đảm đương?”
“Vậy ngươi là chủ nhân của thần xã này nhỉ? Mời đem kết giới mở ra, tiêu hao linh lực như vậy không ý nghĩa gì hết, không phải sao?” Naraku nở nụ cười không tốt.
“Ta từ chối… A!” Lời của Fuyuki chưa nói hết đã bị một xúc tua của Naraku cuốn lấy.
“Thả cô ấy ra!” Âm thanh trầm thấp vang lên, trên người Sesshoumaru tản ra sát khí, ánh mắt màu vàng trầm lại.
“Sesshoumaru…” Đây là lần đầu Inu Yasha cảm thấy Sesshoumaru rất khủng pố, sát ý lạnh lẽo như vậy khiến người ra một nhận định ‘sẽ bị ***’. Inu Yasha cầm thiết toái nha dịch về phía đám Miroku, tránh xa Sesshoumaru.
“Không hổ là Tây quốc điện hạ, sát khí này khiến cho xương cốt của Naraku ta phải mềm lại. Đừng lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương cô gái của ngài, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời…”
Nghe giọng nói của Naraku thì Kagura mới có thể giãy ra khỏi sát khí của Sesshoumaru.
Hừ! Chỉ là một kẻ tự cho mình là người thông minh, loài người cố ra vẻ, vậy mà tên Sesshoumaru kia lại để ý. Kagura âm thầm phỉ bang, rốt cuộc cũng không có dũng khí nhìn Sesshoumaru.
“A, nghe Naraku san nói vậy, ta càng không muốn nghe lời, khụ khu…” Bị xúc tu của Naraku quấn lấy ở thắt lưng, Fuyuki cười vô cùng tươi.
“Cô không sợ ૮ɦếƭ?” Naraku lạnh mặt, xúc tu nắm chặt Fuyuki.
“A…” Fuyuki rên vô cùng đau đớn, khóe miệng nâng lên, “Haha, ta ấy à, không phải là người thích uy hiếp…”
Naraku, ngươi chọn sai đối tượng uy hiếp rồi! Tuy rằng bình thường Fuyuki có vẻ thành thật nhưng cô không phải là người thích nghe lời, tính cách lại vô cùng ác liệt. Ví dụ, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Naraku, dù đau phần eo nhưng Fuyuki vô cùng vui vẻ.
Sesshoumaru ngưng tụ yêu khí dày đặt, đánh vào kết giới của Naraku, kết giới vang lên tiếng, dĩ nhiên chiêu đó rất mạnh, khuôn mặt của Naraku càng thêm âm trầm, Fuyuki quyết định nở nụ cười với hắn.
“Này, Sesshoumaru, ngươi không để ý sống ૮ɦếƭ của cô ta sao?” Kagura thấy tình thế không ổn, vội mở miệng nói. Tuy rằng cô muốn phản bội Naraku, nhưng bây giờ hắn ૮ɦếƭ cô cũng không thể xong, lần này phải mang trái tim của cô lấy lại đã.
Sesshoumaru chần chờ một lát, rút kiếm lại.
“Nếu cô không chịu hỗ trợ thì phải mời Gwatan sama ra tay giúp đỡ vậy” Naraku ban đầu không tính ra tay với Gwatan, dù sao đối phương cũng là một vị thần chân chính, nhưng Fuyuki rất ngoan cố, chỉ có thể đi lối khác.
Mặt của Gwatan không thay đổi nhìn Naraku, sau đó mới mở miệng, “…Ta không đồng ý vì ta không yếu như Fuyuki.”
“A, ta chưa bao giờ là kẻ yếu cả.” Trong nháy mắt lời nói vang lên, Naraku nhìn tia chớp màu tím xuất hiện trên tay Fuyuki làm xúc tu của hắn nhanh chóng biến thành tro tàn. Lúc nở nụ cười không vui vẻ thì kết giới của Naraku cũng chính thức sụp đổ.
A, hình như dùng quá nhiều linh lực rồi… Lúc ý nghĩ này vừa dứt thì bóng đêm xuất hiện, Fuyuki mất đi ý thức, thân thể từ không trung rơi xuống. Bóng dáng màu trắng ở dưới động một cái, nháy mắt đã ở cạnh Fuyuki, đồng thời xuất hiện một ánh sáng tím, lúc Sesshoumaru chưa kịp phản ứng thì sức mạnh đó đánh Sesshoumaru văng ra. Sau đó một bóng dáng màu bạc xuất hiện rõ ràng, cuối cùng một chàng trai mái tóc tím dài xuất hiện ôm lấy Fuyuki đặt xuống mặt đất.
“Đã lâu không gặp, Sesshoumaru!” Chàng trai mái tóc tím không để ý cười với Sesshoumaru, lúc hắn đánh tới một roi thì chàng trai tóc tím nghiêng người, né cái đánh.
Lại, lại thêm một tên kỳ diệu nữa, Inu Yasha ngây ngốc nhìn chàng trai tóc tím, nhìn bộ dạng có chút kiêng kị của Sesshoumaru, tên đó là ai? Ách, không đúng không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này, Naraku vẫn còn.
“Đêm nay đã quấy rầy, như vậy, sau này còn gặp lại!” Naraku bị vây khốn không biết thoát ra cách nào nói.
“Naraku –” Inu Yasha tức giận hô.
“Còn muốn chạy sao? Ừm… Naraku san?” Chàng trai tóc tím mở miệng.
“Ngươi nghĩ…” Có thể ngăn được ta sao? Lời chưa kịp nói xong thì chàng trai tóc tím kia đang ôm Fuyuki bị hôn mê đứng gần Naraku.
“Qủa cầu thủy tinh này là đồ mà Fuyuki bé nhỏ nhà ta thích nhất, có thể trả lại cho ta chứ?” Tuy là câu nghi vấn nhưng động tác trên tay không như vậy, lúc Naraku chưa kịp phản ứng đã lấy lại quả cầu thủy tinh.
Naraku hiểu, người trước mặt là kẻ không thể đối địch, thấy hắn không ngăn cản mình rời đi, cũng không để ý quả cầu thủy tinh đã bị ςướק lại, nhanh chóng chạy khỏi đó.
Đưa quả cầu trên tay ném cho Aogiri, nhìn đám người nghi ngờ cười nói, “Ta là Lạc Phi Li”
Cái gì mà “Ta là Lạc Phi Li”, với tình trạng này chỉ dùng câu đó có thể giải thích sao? Đáng ghét! Đây là tiếng lòng của đám người Inu Yasha.
“Vì sao ngươi thả Naraku đi?” Inu Yasha khó chịu hỏi.
“Không lẽ muốn ta giữ hắn lại làm đồ ăn sáng?” Vẻ mặt của Lạc Phi Li vô cùng ngây thơ.
“Ngươi……”
Inu Yasha tức giận đến mức giơ chân, Lạc Phi Li không để ý tới hắn, gật đầu với Gwatan, ôm Fuyuki đi ra ngoài thần xã. Nhìn qua rất chậm nhưng thật ra lại nhanh chóng rời khỏi đó, chỉ lưu lại một câu.
“Muốn biết bí mật của Fuyuki thì đi theo ta đi, Sesshoumaru!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc