Tao Nhã Chính Là Sai - Chương 30

Tác giả: Mộc Sênh

Lễ Tế Không Sai!

“A…”
“Cô đã quên lúc Eigetsu còn sống đã từng nói gì sao? Cậu ta từng nói, chúng ta là người nhà, mặc dù không cùng huyết thống nhưng có ràng buộc rất mạnh mẽ”
Lời của Aogiri khiến cho Fuyuki giật mình, cuối cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ “Thật là, người quan tâm chính là ‘Cha’”
Nói thì nói vậy, nhưng Fuyuki vẫn không vội kể, Aogiri cũng không thúc giục, chỉ im lặng nhìn cô đem R*ợ*u gạo đổ ra ly, ngửi mùi rồi đưa vào trong miệng. Mùi thơm ngào ngạt của R*ợ*u tràn ngập trong khoang miệng, hơi lạnh của chất lỏng lướt qua cổ họng, chảy qua thực quản, rơi vào trong bụng, Fuyuki thở ra một tia thỏa mãn.
Fuyuki không phải là người mê R*ợ*u, cũng không phải là người quá hiểu cách thưởng thức R*ợ*u, hơn nữa mặc dù là gì cô cũng cảm thấy R*ợ*u có độc cho nên không quá thích nó. Sau khi uống xong, cái cảm giác phiêu phiêu trong đầu khiến cô thích vô cùng, giống như tất cả phiền não đã bị ném đi thật xa, tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp và thoải mái. Cho nên, cứ vào lúc Fuyuki uống R*ợ*u là thời điểm cô buông cảnh giác xuống, cơ bản là ai hỏi gì cô cũng trả lời, điển hình loại người “Sau khi uống R*ợ*u đều nói lời thật lòng”.
Lại đem chén R*ợ*u tiếp uống tiếp, cuối cùng Fuyuki cũng mở miệng “Hơn hai trăm năm qua trôi qua, bổn tiểu thư không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng tìm được cách trở về”
“….” Aogiri kinh ngạc nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn nụ cười của Fuyuki mà nhíu mày.
“Lúc đó là thời khắc mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng hạnh phúc là thứ ngắn ngủi nhất trên đời, giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, sau một khắc, ngay cả dấu vết cũng không tìm thấy…”
“Thế giới của tôi từ chối tôi, đại khái, sau này không thể về được nữa. Đại khái…”
“Aogiri, anh không cần lộ vẻ mặt này! Tôi không có bị tổn thương, thật sự, không thương tâm chút nào! Nhiều năm trước, tôi luôn có dự cảm không thể trở về, chỉ là bây giờ chứng thật, cũng có chút thảm hại, cho nên không có chút đau buồn hay tổn thương…” Chỉ là tôi không cam lòng mà thôi, không cam lòng chặt đứt mọi liên hệ với thế giới đó, cái thế giới đó…
“…Người nhà bên đó không biết họ thế nào, tôi mất tích lâu như vậy… Thôi, cũng đã hơn hai trăm năm trôi qua, bọn họ… hẳn đã sớm ra đi” Bình R*ợ*u gần như hết, tửu lượng của Fuyuki vốn không tốt cho nên từ ngữ dùng để diễn đạt cũng có chút trở ngại.
“… Quên đi, nếu đã thành sự thật, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận…” Cho dù không muốn buông tay cũng không có cách nào, cho nên bây giờ nên bắt đầu, bắt đầu lại một lần nữa.
Đêm, trong lúc Fuyuki một mình lảm nhảm cứ thế mà trôi qua. Mà ánh sáng của ngày mới cũng bắt đầu buông xuống.
“Fuyuki, cảm giác khi say R*ợ*u thế nào?” Aogiri thấy Fuyuki cầm sách ngồi dựa vào một cây cột trong hành lang, tuy làm bộ dạng vô tình nhưng giọng nói mang theo không ít phần trêu tức.
“Anh cảm thấy bộ dạng của tôi bây giờ tốt lắm hử?” Fuyuki quay đầu, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ màu đen của đôi mắt, hai mắt vô thần thần trừng lên.
“A, xem ra cũng không tệ như tôi tưởng” Cái cảm giác mệt mỏi kia biến mất rồi.
“Con mắt nào của anh thấy tôi không tệ hả?” Qủa thật là nói dối không chớp mắt “Ai, đền này càng ngày càng yên tĩnh, tôi ra nông nỗi này cũng không ai quan tâm”
“Đám Michi chạy sang bên chỗ biên giới để duy trì kết giới rồi” Aogiri nhìn quyển sách trên tay Fuyuki “Thuật âm dương? Tôi còn nghĩ cô đọc về kết giới, ai dè lại đọc về thuật âm dương. Sao? Muốn làm âm dương sư à?”
Fuyuki liếc mắt nhìn Aogiri nói “Tôi không có hứng thú với cái âm dương sư gì đó, có điều không có cách nào hết, anh cũng biết linh lực của tôi đang yếu đi, mà kết giới bảo vệ lại yêu cầu linh lực cao, bây giờ nếu dùng hết sức cũng chỉ có thể nhận được vài công kích, không thể chiến đấu như trước”
“Ồ? Khó khi thấy cô muốn chiến đấu”
“Tôi muốn chiến đấu là việc kì lạ sao? Tại cái nơi mà yêu ma hoành hành này không chiến đấu sao sống được?”
“Theo quan điểm trước kia của cô, không phải chỉ cần học phòng ngự thì cũng là chạy trốn thôi sao?”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ” Fuyuki quay người không thèm quan tâm Aogiri.
Aogiri nhìn Fuyuki đang dựa vào cây cột, không có ý nói tiếp, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Lai lịch của Fuyuki, cha gặp chuyện không rõ, hắn không biết có nên nói cho cô hay không, nhưng mà trong lòng luôn có câu nói “Fuyuki rất an toàn, không có chuyện gì, việc này không nên nói”
“Đúng rồi, Fuyuki, sắp tới là ngày tế lễ, cô phải nghỉ ngơi tốt một chút”
“Ừ, tôi biết, tôi ở đây cũng vì nguyên nhân này”
Ngày tế mùa thu, cho dù là trong rừng hay trên trấn đều phải cử hành, ngày đó yêu quái có thể giả làm con người, con người cũng có thể giả làm yêu quái, người và yêu quái cùng tham gia buổi tiệc của người dân vùng này, đây là sự kiện không thể thay đổi. Nhưng mà, ở nơi này không có các yêu quái lớn nên chỉ số thông minh và tình thương không cao, cũng không có yêu quái lớn nào tồn tại cho nên việc sống chung rất hài hòa, ít khi xuất hiện bán yêu.
Tuy rằng kết giới dạo này có một ít vấn đề nhưng lễ tế vẫn phải cử hành, nó cũng có thể xem như thuận lợi. Vào lúc trời tối, Fuyuki ngồi ở trên kiệu mà nhóm Michi nâng đi vào trong thôn, vũ đại lần này được xây ở trung tâm thôn.
Thời tiết tuy đã vào thu nhưng vẫn mang theo chút khô nóng, trên người Fuyuki là bộ đồ tế lễ màu trắng, trên mặt là mặt nạ sừng hươu làm cô đổ mồ hôi.
“Trên ngọn núi hình như có không ít tên xuất hiện!” Bên tai truyền tới tiếng nói nhỏ của đám yêu quái.
“Tới dự buổi tế sao?”
“Tôi nhìn thấy, yêu quái kia nhất định là quý tộc, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như chúng ta tới cái núi hẻo lánh này tham gia tế lễ!”
Này này, cái gì mà núi hẻo lánh hả? Ngọn núi này ít nhất cũng là vùng đẹp đấy, làm gì vào trong miệng đám yêu quái các ngươi lại thành núi hẻo lánh hử? Fuyuki xem thường nhìn bọn họ.
“Có điều, hai trăm năm trước có một yêu quái nổi tiếng đã ở nơi nhỏ này, lâu rồi không thấy được nhân vật lớn như vậy” Một người già dùng giọng nói hoài niệm vang lên.
“Đúng thế, đúng thế, cái đêm hai trăm năm trước thật sự rất náo nhiệt đó! Đó là lần đầu tiên ta thấy có nhiều yêu quái xuất hiện như vậy…”
Fuyuki nghe xong thật sự muốn đập đầu vào kiệu, buổi tối đó cô suýt dùng mạng đổi lấy, đám yêu quái này dùng giọng điệu hoài niệm đó để nói về buổi tối kinh dị đó là sao hả?????????
“Hi vọng lần này vị đại nhân đó có thể mang tới trò hay”
“Đúng thế, đúng thế!” Thật sự muốn nhìn cảnh Fuyuki sama và yêu quái đó đánh nhau!”
Này, các ngươi dùng giọng điệu mong chờ đó làm gì hả? Các ngươi thấy ngày trôi qua yên bình quá nên muốn tìm chuyện K**h th**h đó hả?
“Fuyuki sama, ngài có sao không?” Michi lo lắng hỏi.
“Không…sao…” Fuyuki nghiến răng nói, dùng sức kiềm chế ý nghĩ muốn đánh yêu quái. Đám yêu quái đó dám xem cô là người để làm trò hay sao?
“…” Kiệu lắc nhiều như vậy mà cũng làm ra vẻ không có chuyện gì, đám Michi nhìn nhau một lát rồi cũng im lặng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc