Tân Sủng - Chương Cuối

Tác giả: ShiJin

Phiên ngoại: Trở về (Kết)
Một cơn choáng váng không hề được báo trước đột ngột kéo đến khiến cô cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, không thể chịu đựng thêm nữa cô liền ngã vào lòng Doãn Vãn Thừa.
Lúc tỉnh lại cô đã thấy mình ở trong phòng bệnh của bệnh viện, Doãn Vãn Thừa lo lắng đứng bên giường cô : “Em ngất đi làm anh sợ ૮ɦếƭ được.”
Hứa Kha đã hoàn toàn tỉnh táo, ngay lập tức trở nên kích động, bước xuống giường, “Em muốn đi tìm anh ấy.”
Doãn Vãn Thừa vội vàng đỡ lấy cô, “Được rồi, được rồi, nhưng mà bây giờ việc quan trọng nhất là em phải bảo vệ sức khỏe của mình, đừng quên em là phụ nữ đang mang thai.”

Nước mắt Hứa Kha lại trào lên, “Em sợ không kịp mất, anh ấy nói nửa năm… Anh ấy sẽ không… Không được! Em lập tức phải đi tìm anh ấy về.”
“Em định đi đâu mà tìm?”

“Dung Dung nói nửa năm qua cô ta chưa từng gặp anh ấy lần nào. Em nhớ có lần em gọi đến số máy bàn ở Canada, người giúp việc nói dì Lê đã đi Mỹ rồi. Bởi vậy, em chắc chắn Thẩm Mộ đang ở Mỹ.”

Doãn Vãn Thừa hết cách đành thở dài : “Được rồi, em yên tâm nghỉ ngơi cho tốt đi, anh sẽ đi hỏi thăm xem thế nào.”

Hứa Kha nắm chặt lấy tay anh, khó khăn lắm mới nói ra được suy nghĩ đáng sợ nhất trong lòng, “ Vãn Thừa, bất kể anh ấy còn sống hay đã ૮ɦếƭ, anh nhất định phải nói sự thật cho em biết.”

Doãn Vãn Thừa vẻ mặt nghiêm nghị, yên lặng gật đầu, có một loại trực giác nói cho anh biết, nửa năm qua, Thẩm Mộ không hề quay về lấy một lần, tình huống nhất định không được lạc quan cho lắm, có lẽ…

Anh không dám nghĩ tiếp nữa…
Hai tay Hứa Kha đặt lên bụng, nước mắt vẫn chầm chậm rơi xuống không ngừng. Rất nhiều suy nghĩ đáng sợ cứ lởn vởn quanh quẩn trong đầu cô, nửa năm qua, anh không hề quay về…
Lo lắng và đau lòng trộn lẫn vào nhau tạo thành một dòng oán giận lấp kín cõi lòng cô, khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng. Tại sao anh không nói cho cô biết sự thật? Tại sao lại không đồng ý chia sẻ để cô gánh vác cùng anh một phần? Bất kể là nghèo khó hay đau khổ, cô đều nguyện ý cùng anh đối diện cơ mà, tại sao anh lại chấp nhận một mình đối diện với mọi điều? Cho dù biết anh giấu cô là vì muốn tốt cho cô nhưng nỗi buồn và lo lắng của cô vẫn ở cứ ở đó, không thể tiêu tan nổi.
Nước mắt cô rơi xuống, lẩm bẩm tự nói với mình: “Em hận anh ấy vì anh ấy không nói mọi chuyện cho em biết, nếu như, nếu như xảy ra chuyện gì… em cả đời này cũng không tha thứ cho anh đâu.”

Doãn Vãn Thừa yên lặng nhìn cô chảy nước mắt, rất lâu sau mới thở dài nói một câu: “Mẹ có bệnh nhưng vẫn luôn giấu bọn anh, mãi đến khi mẹ sắp đi rồi bọn anh mới được biết, nếu như mẹ nói với bọn anh sớm hơn thì thời gian bọn anh đau khổ sẽ dài hơn một chút, điều đó đối với bệnh tình của bà chẳng có chút tác dụng nào. Có phải Thẩm Mộ cũng nghĩ như vậy không?”

“Nhưng mà… chí ít em cũng có thể bầu bạn cùng anh ấy.”

“Thực ra, có em bầu bạn đôi khi lại trở thành một loại áp lực vô hình, em sẽ phải tránh nói một số chuyện trước mặt anh ấy, nếu như anh ấy ૮ɦếƭ đi thì em phải làm sao đây? Em sẽ khiến anh ấy lo lắng, sẽ khiến anh ấy trở nên nặng nề hơn. Anh nghĩ hai người ở bên nhau mà cảm thấy nặng nề như thế không bằng cứ để một người chịu đựng còn hơn.”

“Em không đồng ý với quan điểm của anh.”

“Ừ, em là phụ nữ cho nên lúc nào cũng đặt tình cảm lên trên. Ví dụ như em biết chuyện này sớm hơn đi, đứa bé dưới sự lo lắng nhọc lòng của em có lẽ đã mất rồi. Yêu một người, chính là phải yêu bản thân mình trước làm cho bản thân trở nên cứng rắn mạnh mẽ hơn, khi đó mới có năng lực đi yêu người ta.”

Hứa Kha không biết nói gì nhưng trong lòng cô vẫn không chấp nhận quan điểm và cách nhìn nhận vấn đề của anh.

“Tiểu Kha, em phải mạnh mẽ lên,trước tiên phải thật tỉnh táo.Bây giờ em vẫn đang là một người mẹ, đứa bé này là của em và Thẩm Mộ, bất luận xảy ra chuyện gì, em đều phải đặt sự an toàn của đứa bé lên hàng đầu.”

Đúng vậy, đứa bé này là giọt máu của anh, là sợi dây gắn bó anh và cô mãi mãi, vĩnh viễn không thể chia lìa.

Đêm nay, Hứa Kha thức trắng cả một đêm. Sáng hôm sau, Doãn Vãn Thừa đưa cô tới công ty vay thêm hai ngày phép nữa.

Doãn Vãn Thừa hiểu rằng lúc này cô căn bản chẳng có tâm tư nào mà làm việc, chỉ có mau chóng hỏi thăm được tin tức của Thẩm Mộ mới có thể khiến cô yên ổn, bất kể là anh còn sống hay đã ૮ɦếƭ, chỉ có sự thật mới có thể khiến cô mau chóng được giải thoát.

Bạn bè của Thẩm Mộ cũng chẳng có tin tức gì của anh, doãn Vãn Thừa càng nghĩ càng cảm thấy tình hình có vẻ rất tệ hại, mãi đến bốn giờ chiều, nhờ vả bao người mới tìm được cách liên lạc với Lê Cảnh Hoa.

Khi anh đưa điện thoại cho Hứa Kha, cô đã căng thẳng đến mức không biết nên nói gì.

“Cháu là Hứa Kha, Thẩm Mộ anh ấy…” Nhắc tới tên anh, nước mắt đột nhiên tràn lên trong mắt cô, câu hỏi tiếp theo môi răng cứ níu lại với nhau, khó thể nói ra tiếng, vô cùng muốn biết anh hiện tại thế nào rồi lại sợ phải nghe thấy đáp án không thể tiếp nhận kia.

Điện thoại im lặng một chút, Lê Cảnh Hoa nói: “Nó vừa làm xong đợt trị liệu bằng hóa chất.”

Hứa Kha cảm thấy mình như từ trên vách đá được người ta cứu lên, cô không biết bản thân đang khóc hay là đang cười nữa, chỉ có thể nghẹn ngào hỏi: “Anh ấy… khỏe chứ?”

“Không được khỏe lắm.”

“Vì sao anh ấy lại không nói cho cháu biết?”

“Là dì không cho nó nói.”

“Tại sao ạ?”

“Lúc nó ở Bắc Kinh chuyển máy bay, đột nhiên cơ thể cảm thấy khó chịu, nảy lên ý nghĩ đi bệnh viện kiểm tra tổng thể một lượt, nghi ngờ là bị ung thư dạ dày. Nó không dám tin nhưng lại nghĩ đến bệnh tình của cha nó trước đây thì cảm thấy có lẽ đúng thật, đó là lí do vì sao nó lại dặn dò người khác lo lắng việc của công ty để ra nước ngoài kiểm tra kĩ càng cơ thể. Kết quả, đúng là bị ung thư dạ dày thật, tình trạng khi đó đã khá nghiêm trọng rồi,, có thể nói là không biết phẫu thuật có còn kịp không nữa, nói cách khác, nó không biết bản thân còn có thể sống được không nữa.”

Nghe đến đây, nước mắt Hứa Kha tràn ra khỏi hốc mắt, dường như chút nữa còn không thể cầm nổi điện thoại.

“Hứa Kha, năm đó ta đối xử với Thiệu Nhất Bình và con hơi quá đáng. Lúc ta hiểu rõ thân thế của con, trong lòng ta với con, với cả Thiệu Nhất Bình đều cảm thấy rất áy náy, ta luôn hy vọng có một cơ hội để đền bù cho hai người, tuy ta biết mẹ con con cũng chẳng thiếu thốn thứ gì. Nếu như nói cho con biết tất cả mọi chuyện, con chắc chắn sẽ cố chấp mà kết hôn với Thẩm Mộ. Nó là đứa con trai duy nhất của ta, lấy tư cách của một người mẹ, đúng là ta rất ích kỉ muốn con phải ở bên cạnh nó đến cùng, bất kể là nó có thể sống được hay đoản mệnh phải ૮ɦếƭ, con cũng phải trung trinh với nó đến hết đời. Thế nhưng, con vừa con gái của Thiệu Nhất Bình, vừa là con gái của Chương Nguyệt Quang, một người ta luôn cảm thấy có lỗi, một người bạn thân của ta, cho nên ta không có cách nào ích kỉ mà mặc kệ tương lai sau này của con được. Nếu như, sau khi phẫu thuật Thẩm Mộ vẫn không thể sống được thì con sẽ ra sao đây? Trẻ như vậy đã phải làm quả phụ sao? Lúc ấy ta nghĩ rất nhiều, Thẩm Mộ nó cũng nghĩ rất nhiều. Cuối cùng nó gọi cho con cuộc điện thoại đó. Nếu ông trời phù hộ, sau khi phẫu thuật nó lại khỏe mạnh bình thường thì sẽ trở về tìm con. Kể cả trong khoảng thời gian đó con có hận nó thì lúc biết được chân tướng chắc chắn con sẽ tha lỗi cho nó, thông cảm với nỗi khổ trong lòng nó. Nếu như nó không thể quay về, vậy thì cháu cứ hiểu lầm nó là tốt nhất, rất nhanh sẽ lãng quên nó đi.”

Hứa Kha khẽ thở dài trong lòng, rất nhanh sẽ lãng quên anh đi, làm sao có thể lãng quên được anh đây, một khoảng thời gian dài như thế, tình yêu quấn quýt si mê nồng nàn như thế, phập phồng như mây trên núi, ào ạt như thủy triều giữa biển cả. Đoạn tình yêu đó, làm sao để quên đi, làm sao có thể quên đi?

“Nửa năm qua, nó phải trị liệu bằng hóa chất tới vài lần, loại đau đớn đó con khó có thể tưởng tượng được.”

Hứa Kha cắn môi, nhớ lại khoảng thời gian khi Thẩm Tiếu Sơn bị bệnh, vừa nghĩ đến tình cảnh Thẩm Mộ bị căn bệnh ђàภђ ђạ, tim cô đau như bị dao cắt, không còn dũng khí để hỏi thăm về tình hình cụ thể của anh lúc đó nữa, rất sợ cơ thể mình lúc này không thể chịu nổi nuối tiếc và day dứt.

Cô nghẹn ngào chuyển chủ đề: “Anh ấy hẹn cháu nửa năm, thời gian nữa năm đã qua rồi, tại sao anh ấy vẫn chưa trở về?”

“Bởi vì, ta nói với nó, cháu đã kết hôn rồi, là cùng với Vãn Thừa. Lúc đầu ta nghĩ rằng, nếu như cháu thực sự yêu nó thì không thể nào chỉ trong nửa năm ngắn ngủi lại có thể đi yêu người khác được, nhưng không ngờ cháu đã kết hôn với người ta rồi. ta nghĩ, như thế cũng tốt, nó có thể toàn tâm toàn ý lo lắng cho việc chữa bệnh, không còn bận lòng vì cháu nữa, nhanh chóng co thể quay về.”

Lòng Hứa Kha co thắt đau đớn một trận, anh căn bản không biết vì sao cô lại lấy Doãn Vãn Thừa, anh cũng không biết hôn nhân của cô và Doãn vãn Thừa chẳng qua chỉ là một tờ đăng kí kết hôn. Nghe được tin này, biết đâu so với tin tức về bệnh tình của mình càng khiến anh nản lòng, tuyệt vọng hơn. Nghĩ đến nỗi kinh hoàng và đau đớn khi anh biết tin này, cô dưỡng như cũng đang cảm động, oán hận với anh đã tan thành mây khói, lòng cô chỉ còn sự yêu thương và lo lắng cho anh.

Cô muốn gặp anh ngay lập tức, giải thích rõ mọi chuyện với anh. Nhưng nói chuyện với Lê Cảnh Hoa, một lời cũng không thể thốt ra được, cô chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi, quá nóng vội, cô buột miệng: “Dì nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy không quay về nữa, đứa bé sẽ mang họ Doãn.”

“Cháu nói gì? Đứa bé? Cháu có con sao?”

“Vâng, nếu anh ấy không quay về đây ngay lập tức, đứa bé sẽ mang họ Doãn.”

Ngắt điện thoại, trong lòng Hứa Kha khổ sở khác thường, thà rằng Lê cảnh Hoa cứ ích kỉ với cô một chút, nói cho cô biết chân tướng mọi chuyện để cô được ở bên anh, cùng anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, thế nhưng cả hai mẹ con họ đều nhất trí chọn lựa giấu giếm cô. Khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của Thẩm Mộ, hai lần đều là anh một mình chịu đựng đẩy cô về phía hạnh phúc. Yêu, đến tột cùng là ích kỉ hay là không vụ lợi? Đến tột cùng là cùng nhau chia sẻ hay là một mình gánh chịu đau đớn để cho người kia được hạnh phúc?
Cô không có tâm trạng nào để nghĩ đi nghĩ lại chuyện này nữa, nhưng trong lòng cô lúc này lại có một loại hạnh phúc, bất luận là anh sống hay ૮ɦếƭ chắc chắn tình yêu của anh với cô là một lòng một dạ không hề dối lừa. Tình cảm anh giành cho cô thật đẹp.

Cô lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng ông trời cảm động trước tình yêu của hai người, phù hộ cho anh nhanh chóng khỏe lại.

Ngày hôm sau Hứa Kha tới bệnh viện khám thai. Bác sĩ kiểm tra xong bảo mọi thứ đều rất ổn, cái thai khỏe lắm, Hứa Kha lúc đó mới yên lòng rời khỏi bệnh viện, mới có bốn giờ chiều mà cô đã đói bụng, gần đây cô ăn nhiều đến đáng sợ, một ngày phải ăn đến năm bữa.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiệu Nhất Bình.

“Mẹ, con lại đói bụng rồi, mẹ bảo dì giúp việc làm một bát mì nhé, con về nhà ngay đây.”

“Được, con về nhanh lên nhé.” Giọng nói Thiệu Nhất Bình có vẻ gấp gáp

Hứa Kha vội hỏi: “Mẹ làm sao vậy?”

“Con về nhà nhanh đi, Thẩm Mộ trở về rồi.”

Hứa Kha ngơ ngác đứng trên vỉa hè, nước mắt trào ra. Mùa đông, đứng trên phố rất lạnh, gió mùa liên tục thổi tới, lá rụng bị cuốn đi theo gió, nơi nào cũng rất vắng vẻ. Nhưng trong lòng cô như có một dòng nhiệt cuộn trào, trái tim cũng ấm dần lên.

Cô khẽ đưa bàn tay đang run rẩy của mình ra, chặn một chiếc taxi, đi về phía Vinh Để.

Chỉ có nửa tiếng trên xe nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi đi rất chậm.

Trên đường đi, mọi thứ xảy ra từ trước đến nay, từng chuyện từng chuyện hiện lên trước mặt cô, cô nhớ về bức ảnh trước đây, đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của cô và Thẩm Mộ, hạnh phúc có, chua xót có, buồn vui cứ đan xen vào nhau… Cô nhẹ nhàng vuốt lên bụng mình, trong đây chính là tương lai của cô và Thẩm Mộ. Vành mắt cô đã ươn ướt rồi.

Về đến nơi, cô mở cửa lớn ở Vinh Để ra, lướt qua bãi cỏ, trông thấy một bóng dáng đứng trên hành lang, đó là hình ảnh cô vẫn ngày đêm tưởng nhớ. Khoảnh khắc đó, mọi oán hận trong lòng cô đều tan biến hết, nước mắt như cơn thủy triều, trào ra khỏi bờ mi.

Là anh, cuối cùng anh đã trở về rồi.

Anh xoải bước đi tới trước mặt cô.

Một khoảng cách không tính là quá xa, nhưng lại khiến cô đợi chờ như ngàn năm đã trôi qua.
Anh gầy đi, vệt thâm ở quầng mắt đậm hơn nhiều, ánh mắt thâm thúy như biển. Cô không hề chớp mắt, cô sợ nhìn vào đôi mắt anh, sợ bối cảnh này chỉ là một giấc mơ.
“Tiểu Kha.” Giọng nói của anh hơi nghẹn ngào, một tiếng này giống như ưu thương, u sầu đã tích tụ trong đáy lòng quá lâu mới được đẩy ra ngoài, dường như tất cả những gì đã qua chỉ như một chiếc thuyền nhẹ, xuôi qua dòng nước tới nghênh diện trước mặt cô.
Anh vươn tay ra, xoa khẽ vào hai má cô. Nước mắt cô trào ra đọng trên ngón tay anh, anh không kìm nén được nỗi chua xót trong lòng mình. Trải qua trận chiến giữa sống và ૮ɦếƭ, việc gặp lại cô giống như một cây kim sắc bén chứa nhiều gian khổ, chặn ngang họng cô, anh đứng đó, ngốc nghếch nhìn cô, thời gian như ngừng trôi. Tất cả lời nói và tâm sự đều chứa đầy trong ánh mắt, chôn tận xuống đáy lòng.
Anh dang hai tay, ôm chặt cô vào иgự¢.
Cô được anh ôm trong Ⱡồ₦g иgự¢, không biết mình đang khóc hay cười nữa, trải qua nghìn núi vạn sông, trăm chuyên ngàn dời, cuối cùng cô cũng chờ được anh quay về.
Cách hai lớp quần áo rất dày nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh. Đứa bé trong bụng đột nhiên cựa quậy một cái, dường như cảm thấy bức bối quá. Anh cũng cảm nhận được, vội vàng buông cô ra, cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của cô.
Anh chậm rãi ngồi xuống, dán tai vào bụng cô, dừng như đang nghe ngóng. Rất lâu sau, anh mới đứng lên, trên mặt cũng có một vệt nước mắt lăn dài.
“Nếu không phải em có con, có phải anh sẽ không trở về nữa không?”
“Tiểu Kha, trong lòng anh, em vẫn luôn là người quan trọng nhất không ai có thể thay thế em được. Anh vẫn luôn muốn mình trở thành người chồng tốt nhất trên đời. Lúc anh biết mình không thể trở thành người chồng tốt nhất, thậm chí còn có thể biến mất trên đời, anh cảm thấy anh ૮ɦếƭ đi biết đâu em lại được hạnh phúc hơn.”
Hứa Kha lã chã rơi lệ: “Nhưng anh có biết không, mỗi ngày được ở bên anh đều là hạnh phúc, cho dù là phải cùng anh chịu đau khổ, với em đó cũng là hạnh phúc.”
Thẩm Mộ nắm chặt lấy tay cô, nước mắt vòng quanh: “Được, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em một lần nào nữa…”
Lời cuối sách:
Thẩm Nặc kinh dị trợn tròn mắt, “Mẹ, úi chà, bụng mẹ động đậy kìa! Có phải em trai đang chơi trò nhào lộn trong đó không?”
Hứa Kha vuốt bụng nở nụ cười: “Có thể là em gái đó.”
Thẩm Nặc quẹt miệng: “Mẹ, con không thích em gái đâu.”
“Tại sao vậy?”
“Em trai có thể cùng con chơi bắn súng, em gái yếu đuối chỉ biết khóc thôi.”
Hứa Kha cười nhẹ xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, ánh mắt dừng trên mặt cỏ.
Mặt trời tháng tư, nắng nhẹ nhàng, một người đàn ông đang đứng sửa mặt cỏ.
Cô bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, dịu dàng nói nói: “Đi tìm cha con chơi bắn súng đi.”
=== End ===

Bạn vừa đọc xong truyện: Tân Sủng

Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những cuốn truyện hay các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc