Tân Sủng - Chương 44

Tác giả: ShiJin

Kết hôn . . .
Rất lâu sau, Hứa Kha mới khôi phục lại được cảm xúc của chính mình, vã nước lên mặt rửa sạch nước mắt rồi đi ra khỏi toilet.
Chiếc gương ở cửa phản chiếu khuôn mặt xinh xắn tái nhợt của cô, thậm chí cô còn thấy rõ trong mắt nỗi xót xa và đấu tranh.
Cô cúi đầu đi về phía bàn ăn, phát hiện Doãn Vãn Thừa đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô im lặng ngồi xuống, nghe thấy Doãn Vãn Thừa nói vào điện thoại: “Em về ngay, khoảng nửa tiếng nữa mới đến nơi.”
Cúp máy, sắc mặt Doãn Vãn Thừa rất xấu.”Tiểu Kha, cậu cùng tôi về nhà một chuyến, mẹ ngất xỉu rồi.”
Hứa Kha biến sắc, vội hỏi: “Sao lại thế? Buổi sáng lúc đi làm không phải vẫn còn rất ổn sao?”
Doãn Vãn Thừa vội vàng nói: “Không phải mẹ Thiệu.”
Hứa Kha trong lòng chấn động, là Chương Nguyệt Quang ư?
Doãn Vãn Thừa nhanh chóng mở cửa phòng ra, lập tức lái xe cùng Hứa Kha về Doãn gia.
Lúc xe đi trên đường, Hứa Kha luôn nghĩ, Chương Nguyệt Quang có phải vì bữa nào cũng chỉ ăn món chay cho nên dinh dưỡng không đủ cung cấp cho cơ thể không? Nếu không thì làm sao bà có thể ngất xỉu được?
Về tới Doãn gia, Chương Uyển Nhược đang đứng ở cạnh giường Chương Nguyệt Quang.
“Vãn Thừa, may quá em về rồi, mẹ bướng bỉnh ૮ɦếƭ được, chị gọi 120, mẹ sống ૮ɦếƭ không đến bệnh viện. Thực sự làm chị tức ૮ɦếƭ.”
Doãn Vãn Thừa ngồi xuống nắm lấy tay Chương Nguyệt Quang, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ sao thế, vì sao không tới bệnh viện?”
“Ờ, không có gì, Uyển Nhược cứ làm quá lên, mẹ chỉ là vội vàng đứng lên rồi bị chóng mặt mà ngã xuống thôi.”
“Mẹ, hay là chúng ta tới bệnh viện đi, nếu mẹ không sao thì mọi người cũng yên tâm hơn.”
“Không cần đâu, mẹ thực sự không sao. Tiểu Kha, sao con cũng tới đây?”
Hứa Kha bước lên phía trước, “Hay là mẹ cứ tới bệnh viện kiểm tra đi, mẹ xem mẹ con đấy, bình thường cũng rất khỏe mạnh thế mà hôm đó lại đột nhiên phát bệnh. Kiểm tra một chút để cho chúng con yên tâm.”
Chương Nguyệt Quang cười cười với cô: “Con gái, con tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Hứa Kha ngồi xuống cạnh giường bà, Chương Nguyệt Quang cầm lấy tay cô, ngồi dậy dựa nửa người trên vào đầu giường.
“Uyển Nhược, Vãn Thừa, các con đi ra ngoài trước đi.”
Uyển Nhược nhíu mày có vẻ giận dỗi, Doãn Vãn Thừa kéo tay cô ta đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Chương Nguyệt Quang nhìn cô, “Tiểu Kha, sao con lại gầy thế này?”
Hứa Kha cúi đầu nở một nụ cười gượng gạo, “Chắc là vì mùa hè đáng ghét.”
Chương Nguyệt Quang thở dài, lẩm bẩm nói: “Thời gian mẹ còn ở bên con rất ít.”
“Mẹ đừng nói thế, luc nào mẹ cũng có thể trở về mà, căn nhà này lớn vậy cơ mà.”
“Ý mẹ là ngày tháng của mẹ còn rất ít.”
Hứa Kha sợ hãi.
“Mẹ đã đi bệnh viện lâu rồi, là ung thư ✓ú giai đoạn cuối.”
“Mẹ!” Hứa Kha không kìm lòng được thở dài một tiếng, vừa sợ hãi vừa khó tin.
“Khi mẹ biết kết quả xét nghiệm thì chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đây là báo ứng, bởi vì mẹ bỏ đi đứa con ruột của chính mình, chưa bao giờ cho con Pu' một giọt sữa, chưa có ngày nào hoàn thành đủ trách nhiệm của một người mẹ. Mẹ tín Phật, vì thế đối với vòng sinh tử luân hồi, nhân quả, báo ứng, tất cả mẹ đều rất tin. Sau khi biết được bệnh tình của mình vẫn không chút vướng bận.”
Hứa Kha gấp đến mức sắp rớt nước mắt, “Mẹ đừng nghĩ như vậy, bệnh này không phải là bệnh không thể chữa khỏi, bây giờ y học rất phát triển, chắc chắn có thể chữa khỏi cho mẹ mà.”
Chương Nguyệt Quang lắc đầu: “Con gái, đời này của mẹ quá cô đơn u ám, thực ra từ rất lâu rồi mẹ đã không còn niềm vui nào trên đời này nữa , chỉ là trong lòng vẫn vướng bận mãi vì chưa tìm được con. Ông trời quá tốt với mẹ, trước lúc mẹ ૮ɦếƭ ông ấy đã giúp mẹ tìm được con, như vậy mẹ ૮ɦếƭ cũng an lòng rồi. Thực ra mẹ không còn gì phải tiếc nuối nữa.”
Hứa Kha nhanh chóng nắm chặt bàn tay gầy gò của Chương Nguyệt Quang, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Mẹ, con xin mẹ, mẹ đi bệnh viện đi, , bây giờ vẫn còn kịp.”
“Quá muộn rồi. Y học dù có phát triển thì cũng không thể nào chữa khỏi tất cả các loại bệnh tật trên đời. Mẹ không ngờ hình phạt của tội lỗi mẹ đã gây ra chỉ là một cái ૮ɦếƭ, có sao đâu? Sống ૮ɦếƭ có số cả rồi, mẹ không sợ chút nào, tìm thấy con thì mẹ không còn gì phải tiếc nuối nữa, sau này cũng có thể ăn nói được với cha con.”
“Mẹ, đừng nói nữa.”
“Tiểu Kha, mẹ rất xin lỗi con. Cứ nghĩ ngày nào đó tìm được con thì sẽ bù đắp cho con thật nhiều. Ông nội mặc dù đã mất rồi nhưng toàn bộ nhà đất công ty thì vẫn còn nguyên ở đó, gia sản của nhà họ Doãn, mẹ không muốn tặng cho người ngoài. Cho nên trong lòng mẹ vẫn rất mong muốn con và Vãn Thừa có thể ở bên nhau. Như vậy, phần tài sản mẹ cho nó cũng xem như là cho con. Mẹ cũng hỏi nó rồi, nó cũng rất có thiện cảm với con. Vì vậy mẹ vẫn luôn ủng hộ nó theo đuổi con, bảo nó đến chăm sóc Thiệu Nhất Bình, tạo cho các con một cơ hội.”
Hứa Kha cắn môi, lòng tốt của Chương Nguyệt Quang bây giờ cô không thể nhận được.
“Mẹ, con chỉ có cảm giác người thân với cậu ấy thôi.”
“Con gái, tình cảm cũng có thể bồi dưỡng dần dần. Trước kia con có Thẩm Mộ, mẹ cũng không muốn xen vào, nhưng bây giờ Thẩm Mộ đã chia tay với con rồi, mẹ nghĩ không còn người nào thích hợp với con hơn Vãn Thừa nữa. Chỉ hy vọng trước khi ૮ɦếƭ có thể nhìn thấy con hạnh phúc như vậy sự day dứt trong lòng mẹ mới giảm đi một chút.”
“Mẹ, bệnh của mẹ Vãn Thừa và các chị có biết không?”
“Không đứa nào biết cả. Mẹ chỉ nói cho Lê Cảnh Hoa và mẹ con thôi.”
Hứa Kha đột nhiên nhớ lại, một hôm nào đó Chương Nguyệt Quang đến gặp Thiệu Nhất Bình, hai người ở trong phòng nói chuyện rất lâu, thì ra là nói tới chuyện này.
“Mẹ, mẹ có thể không về Canada được không?”
“Bên kia mẹ có quy y ở một ngôi chùa, còn có vài người bạn cư sĩ (cư sĩ : người học Phật tại gia), sau này lúc ૮ɦếƭ cũng sẽ không thấy cô đơn. Thực ra, mẹ rất muốn khoảng thời gian còn lại có thể ở bên con nhưng mẹ lại sợ con có tình cảm với mẹ, đến lúc mẹ ૮ɦếƭ rồi con sẽ thấy buồn khổ. Như vậy tốt hơn, con cứ coi mẹ như một người xa lạ, mẹ ૮ɦếƭ rồi con cũng sẽ không buồn quá nhiều.”
Không ngờ trước khi ૮ɦếƭ, bà còn có thể suy nghĩ như vậy thảo nào bà chấp nhận cô đơn ở đây bao lâu nhưng lại rất ít khi tới gặp cô, thì ra bà sợ cô có tình cảm với bà. Hứa Kha cảm động và thương xót trước tấm lòng cao cả của một người làm mẹ, khóc không thành tiếng trước mắt vô cùng mịt mờ.
Chương Nguyệt Quang nâng tay lau nước mắt cho Hứa Kha, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, mỗi người đều sẽ có ngày đó. Trước tiên con đừng nói gì với các chị và Vãn Thừa, mẹ sẽ chọn thời điểm thích hợp nói với chúng nó, để cho chúng chuẩn bị tâm lí trước.”
Chương Nguyệt Quang bình tĩnh nói ra những lời này càng khiến lòng Hứa Kha chua xót bi thống. Tình cảm huyết thống này ngay cả khi thiếu hụt bao nhiêu năm như thế nhưng vẫn có thể nồng nàn như vậy, nhất là giờ khắc này khi biết bà sắp rời bỏ thế gian, rời bỏ chính mình.
Hốc mắt Chương Nguyệt Quang rưng rưng lệ nhưng lại cười vui vẻ “Tiểu Kha, nhìn thấy con rơi nước mắt vì mẹ, lòng mẹ vô cùng hạnh phúc, ông trời thực sự đối với mẹ không tệ. Mẹ sẽ dặn dò Phiên Nhược và Vãn Thừa chăm sóc con thật tốt.”
Hứa Kha nắm chặt tay Chương Nguyệt Quang, cảm giác bi thương trong lòng không thể nói rõ ràng. Những chuyện sinh ly tử biệt thế này cứ liên tiếp xảy ra khiến cô không chịu nổi, lòng mờ mịt giống như bị lạc trong cơn bão tuyết.
“Tiểu Kha, sắc mặt con rất xấu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhé, bảo Vãn Thừa đưa con về đi.”
“Con muốn ở với mẹ.”
“Không cần đâu, mẹ muốn nghỉ ngơi rồi, con về trước đi. Gọi Vãn Thừa vào đây.”
Hứa Kha lau nước mắt, mở cửa ra gọi Doãn Vãn Thừa tới.
“Các con về đi. Trên đường lái xe cẩn thận.”
Doãn Vãn Thừa thấy trên mặt Hứa Kha có dấu vết của nước mắt, lại lo lắng hỏi dồn: “Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ?”
“Không sao, mẹ ghét nhất là đi bệnh viện. Sức khỏe của mẹ, mẹ rõ nhất, con mau chóng đưa Tiểu Kha về đi.”
Doãn Vãn Thừa mở cửa ra ngoài.
Hứa Kha cố ý ngồi ở hàng ghế sau, dọc đường đi không thể kiềm chế được nỗi thương tâm chua xót trong lòng mình, không nói câu nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
Doãn Vãn Thừa dường như không biết, nhưng giữa đường anh lại đưa một hộp khăn giấy ra phía sau.
Hứa Kha im lặng đón nhận, lau nước mắt trên mặt đi.
Nếu nói cô đã từng có một chút do dự muốn bỏ đứa bé kia đi thì giờ khắc này cô lại vô cùng muốn sinh nó ra.
Trên đời có rất nhiều loại tình cảm có thể thay đổi, nhưng tình cảm cùng huyết thống lại có thể khiến người ta rung động khó mà dứt bỏ được. Giây phút này cô mới hiểu được sự thỏa hiệp và yếu đuối của Lâm Ca dạo trước.
Đứa trẻ này trong người nó có dòng máu của cô, chính là người thân thiết nhất trong cuộc đời này của cô. Cuộc sống tràn ngập bất trắc, sinh ly tử biệt, phúc họa bất ngờ, những người khác luôn có thể bỏ rơi cô bất cứ lúc nào, nhưng đứa trẻ này lúc nào cũng sẽ bầu bạn với cô, có nó cô sẽ không bao giờ cô đơn u tịch trong cuộc đời này nữa. Cô sẽ vì nó mà trở nên dũng cảm, mạnh mẽ hơn, bách độc bất xâm.
Bốn tháng sau, Chương Nguyệt Quang qua đời ở nước ngoài, một đêm đó, Hứa Kha mơ thấy bà.
Nửa tháng sau, Doãn Vãn Thừa mang theo tro cốt của Chương Nguyệt Quang từ nước ngoài trở về, hợp táng bà và Doãn Triển Đồ.
Hứa Kha đi cùng Doãn Vãn Thừa đến nghĩa trang. Bây giờ đã là đầu tháng 11, cuối thu tiết trời hiu quạnh buồn bã, lúc trở về, ngoài không gian mưa bụi đã giăng mắc.
Hứa Kha có bầu đã rất rõ ràng, Doãn Vãn Thừa hỏi việc ăn uống và sức khỏe của Hứa Kha mấy tháng qua.
Một lát sau anh mới lên tiếng: “Trong tang lễ của mẹ, tôi có gặp lại dì Lê, nhưng không gặp anh ấy.”
Hứa Kha thản nhiên “Thế à?” một tiếng. Mấy tháng qua, cô đã dần bình tĩnh lại, cảm giác bình tĩnh và được giải thoát này của cô là do đứa bé mang lại, bởi vì có nó, cho nên tất cả tâm tư của cô đều đặt lên nó, không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ linh tinh nữa.
“Rất nhiều bạn bè của mẹ đã khóc, nói bà không nên giấu chúng ta, không đi phẫu thuật, trị liệu bằng hóa chất. Chỉ có dì Lê nói bà làm như thế cũng là có đạo lý của bà. Năm đó chú Thẩm bị ung thư dạ dày, phẫu thuật lại còn cả trị liệu bằng hóa chất, tóc trên đầu rụng hết nhưng cuối cùng cũng chỉ thêm được ba năm. Căn bệnh đó của mẹ đã là giai đoạn cuối, cho dù có trị liệu thì cũng chẳng kéo dài thêm được nhiều.”
Hứa Kha mắt ngân ngấn nước, mím môi không nói gì. Đúng vậy, có một số dù đã biết trước nhưng vẫn không thể làm gì.
“Trước khi mẹ lầm chung, bà gọi riêng tôi ra dặn dò tôi một việc.”
“Là về tôi à?”
“Ừ, bảo tôi chăm sóc cậu thật tốt.”
“Cậu đã chăm sóc tôi rất tốt rồi màcả kể anh em ruột cũng chưa chắc đã hơn cậu.”
“Mẹ còn hỏi tôi có thích cậu hay không.”
Hứa Kha ngẩn người, hơi hơi xấu hổ.
“Tôi nói, thích. Nhưng loại thích này vẫn có thể tiến thoái được. Thoái đó là cảm giác yêu thích như với anh em trong nhà, hoặc là tình cảm giữa những người bạn. Tiến, thì đó là tình cảm giữa những người yêu nhau.”
Hứa Kha căng thẳng siết chặt tay, sợ anh nói tiếp.
Doãn Vãn Thừa chuyển đề tài, “Mẹ biết cậu mang thai, là mẹ Thiệu kể cho bà biết. Mẹ Thiệu muốn nhờ bà tìm Lê Cảnh Hoa để gọi Thẩm Mộ trở về. Nhưng mẹ Thiệu sợ cậu khó nghĩ, đối với chuyện cậu muốn sinh đứa bé ra, tuy là bên ngoài thì chẳng có ý kiến gì nhưng thật ra bà vẫn rất lo lắng, bà vẫn muốn cậu và Thẩm Mộ có thể hợp lại để đứa bé có một danh phận, có đủ cha mẹ.”
Hứa Kha không nói gì, trong lòng rất day dứt. Chưa kết hôn đã làm ra chuyện thế này, Thiệu Nhất Bình thực sự là không nói gì nhưng sự lo lắng của bà không cần kể ra cô cũng biết.
“Mẹ nói, Thẩm Mộ nếu đã làm ra chuyện như vậy dù có hồi tâm chuyển ý đồng ý gánh trách nhiệm này thì cũng không đáng tin. Cho nên, mẹ không nói cho dì Lê biết chuyện cậu đã mang thai. Bà nói, giao cậu cho tôi chăm sóc thì bà sẽ yên tâm hơn. Bà muốn chúng ta kết hôn.”
Hứa Kha không ngừng xấu hổ, vội nói: “Cậu không cần vì lời di ngôn cả mẹ mà cảm thấy nặng nề đâu.”
“Tôi không thấy nó nặng nề. Mặc dù chúng ta không phải tình nhân hay người yêu, nhưng vẫn là người nhà, người thân như trước đây. Cậu muốn làm bà mẹ độc thân sao? Cậu cõ nghĩ tới ánh mắt và dị nghị của mọi người không? Cậu có nghĩ đến những khó khăn sau khi sinh đứa bé ra không? Cậu là người lớn, cậu có thể chấp nhận tất cả, nhưng đứa bé thì chỉ là một đứa bé, như thế sẽ rất bất lợi cho sự trưởng thành của nó. Bất luận thế nào, tôi là bác của nó, tôi không muốn cháu ngoại tôi phải chịu rèm pha của thiên hạ. Hơn nữa cậu cũng không cần phải thấy nặng nề gì hôn nhân này chỉ là hình thức thôi, chờ sau khi sinh được đứa bé rồi, cậu muốn ly hôn lúc nào cũng được.”
Hứa Kha cảm động rất lâu sau cũng không thể nói gì, sau đó mới trầm giọng nói: “Như vậy là không công bằng với cậu.”
“Tiểu Kha, tôi làm vậy, đầu tiên là vì muốn giúp cậu, thứ hai là vì mẹ. Cậu biết không lúc tôi còn học ở trung học, khác những người bạn khác đều phải đi làm thêm ngoài giờ, còn tôi thì đã có xe thể thao riêng, lúc những người khác phải liều mạng học hành để có được học bổng thì tôi có thể đi du lịch, thám hiểm những nơi tôi thích, đi vòng quanh thế giới. Nếu không có mẹ thì bây giờ tôi cũng không có bất cứ một thứ gì cả, tôi yêu bà, cũng rất cảm kích bà. Tôi có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ bà, giúp đỡ cậu một chút thế này so với sự trả giá của mẹ vì tôi căn bản không đáng được nhắc đến. Cậu là người mẹ thấy có lỗi nhất trước khi lâm chung, tôi làm như thế bà cũng sẽ rất vui.”
“Vãn Thừa.” Nước mắt Hứa Kha không nén được mà rơi xuống.
“cậu không cần suy nghĩ nhiều làm gì, đứa bé sẽ mang họ Doãn, có cha có mẹ, chuyện kết hôn đối với cậu mà đứa bé mà nói đều là chuyện tốt. Bất luận là lúc nào, chúng ta mãi mãi là người một nhà.”
Nhớ tới lời hứa hẹn của Thẩm Mộ hơn nửa năm trước, Hứa Kha đã biết chắc chắn anh sẽ không quay về nữa, nhưng vẫn không tự giác mà nhớ lại những chuyện đã xảy ra nửa năm trước, rất lâu sau mới ngủ được. Lúc thức dậy, cô tự nói với mình, tất cả đều đã kết thúc, đã hoàn toàn kết thúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc