Tân Sủng - Chương 41

Tác giả: ShiJin

Món quà
Bị anh giày vò hết lần này đến lần khác cả một đêm, người cô từ lâu đã mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào, làm gì mà có tâm tư nhìn xem món quà đó là gì nữa.
Thẩm Mộ trầm giọng dỗ dành bên tai cô : “Nhìn thử xem có thích không.”
Cô mệt đến nỗi ngay cả mí mắt cũng không muốn mở ra nữa, uể oải nói: “Để em ngủ, ngày mai xem. Mệt lắm rồi.”
Thẩm Mộ nhìn vẻ mềm nhũn của cô lạp tức buông tha cho cô.
Hôm sau lúc tỉnh lại ánh nắng đã chiếu rực rỡ rồi. Hứa Kha mở di động nhìn đồng hồ, giật mình phát hiện đã hơn mười hai giờ trưa. Di động cũng có vài tin nhắn, của Thiệu Nhất Bình , của cả Doãn Vãn Thừa , đều hỏi cô đi đâu.
Hứa Kha vội vàng gửi tin nhắn trả lời Thiệu Nhất Bình. Nhưng với Doãn Vãn Thừa thì rất ngại trả lời, bởi vì đêm qua cô và Thẩm Mộ đều không về nhà, một đêm này đã xảy ra chuyện gì thì chắc hẳn ai cũng rõ ràng, không cần đoán nhiều. Nghĩ đến màn biểu diễn nóng bỏng đêm hôm qua, mặt cô nóng bừng, may mà Thẩm Mộ không ở đây lúc này, nếu không khi tỉnh lại mà phải đối diện với anh, thực sự rất xấu hổ ngại ngùng.
Cô đứng dậy rửa mặt chải đầu một chút, định vụng trộm mà đi về nhà, không ngờ tới cạnh cửa, bấm dãy số 125125, thế mà lại báo mật mã bị sai.
Cô vừa buồn cười vừa tức giận, không ngờ anh đã đổi mật mã rồi. Rơi vào đường cùng, cô đành phải gọi điện cho anh.
“Mật mã là bao nhiêu?”
“Em dậy sớm vậy à, anh còn tưởng em định ngủ tới chiều luôn chứ, chờ anh đi lên.”
Trong điện thoại, anh thần thanh khí sảng. Cũng là cả một đêm dài, hơn nữa còn vất vả hơn cô gấp trăm lần, nhưng không biết tại sao anh lại có thể lực và tinh thần tốt đến vậy.
Vài phút sau, Thẩm Mộ từ tầng dưới đi lên.
Hứa Kha vừa nhìn thấy anh lập tức không làm chủ được khuôn mặt nóng rẫy của mình, quả thực không biết phải đặt ánh mắt vào đâu mới đúng.
Anh đi tới, nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tựa như cười như không nói: “Vẫn xấu hổ à? Cũng không phải là lần đầu tiên mà.”
Càng nói cô càng xấu hổ, chỉ cảm thấy anh đang đứng ở trước mặt mình, cả người đều tỏa ra một hơi thở vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta không tự chủ được mà tâm hoảng ý loạn.
Vẻ xấu hổ, bẽn lẽn của cô lại vô cùng quyến rũ, động lòng, anh nhìn cô cả người lại nóng lên , không nén được mà ôm lấy cô. Lòng cô hoảng sợ nhanh chóng đẩy anh ra, sợ anh lại muốn nữa.
“Xem quà đi.” Anh kéo cô tới phòng đọc sách, kéo mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
Cô khẽ mở chiếc hộp ra, trước mắt sáng ngời. Trong chiếc hộp có hai chiếc di động. Một xanh một trắng, kiểu dáng giống nhau như đúc, một lớn một nhỏ, tinh tế xinh xắn.
Thẩm Mộ ôm eo cô, tựa cằm vào đầu vai cô, yêu chiều nói: “Hai cái này là có một không hai trên đời, nó thuộc về chúng ta. Trời xanh mây trắng, em có thích không?”
Hứa Kha cầm lấy chiếc di động màu trắng trang nhã lung linh kia, thật sự là thích đến mức không muốn rời tay. Mở máy lên, phát hiện hình nền chính là tám ảnh chung trên mặt cỏ kia của hai người.
Hứa Kha mỉm cười nhìn tấm ảnh đó, nhẹ giọng nói: “Thích, thích vô cùng.”
“Anh nhờ một người bạn tìm cho hai số điện thoại, phần đầu giống nhau, nhưng là đuôi là 555 và 777 .”
“Vì sao?”
“Vợ chồng đó.” (trong tiếng trung chồng là富(Fù), còn vợ là 妻(Qī) gần giống cách phát âm của số 5 五(Wǔ), còn 7 là七(Qī))
Hứa Kha cúi đầu mỉm cười, cảm giác sự ngọt ngào trong lòng đã lan tận đến khóe môi.
Món quà này ngoài đường nét độc đáo thì còn có một phong cách riêng. Con người của anh không được lãng mạn cho lắm, bề ngoài mạnh mẽ bá đạo nhưng thực ra là vì không biết biểu đạt thế nào. Cho nên mấy lần cầu hôn cũng chỉ là tự nhiên tùy ý như thế, bây giờ anh lại có lòng nghĩ ra một món quà như vậy để mừng ngày kỉ niệm của hai người, thật sự khiến người ta vừa vui sướng vừa bất ngờ.
Cô mỉm cười nhìn anh, trêu chọc : “Anh mà cũng có lúc lãng mạn.”
Anh hơi xấu hổ, nhanh chóng đóng chiếc hộp lại, ôm cô đi ra ngoài, ” Đói quá, ra ngoài ăn cơm đi.”
Đến cạnh cửa nhìn anh ấn mật mã, Hứa Kha sẵng giọng: “Sao anh lại đổi mật mã, giống như gián điệp ấy.”
“Anh biết em mà thức dậy chắc chắn sẽ chuồn mất nên mới đổi.”
Hai người đến một nhà hàng ngay sát cạnh Vân Đình để ăn cơm. Sau khi ăn xong Thẩm Mộ quay về làm việc, Hứa Kha lái xe về Vinh Để.
Doãn Vãn Thừa nhìn thấy cô, nụ cười đầy ẩn ý : “Đứa trẻ ngoan ô thế mà lại cả đêm không về nhà.”
Hứa Kha đỏ mặt, một lúc rất lâu cũng không biết phải trả lời thế nào, cảm giác như bị người ta nhìn thấy hết chuyện đêm qua, vô cùng xấu hổ.
Thẩm Mộ buổi tối mới về nhàkhông ngờ anh lại có thể công khai ngủ trong phòng cô, nghiễm nhiên có dáng vẻ giống một ông chồng. Tất nhiên đêm nay cô lại bị anh giày vò, hôm sau xương sống thắt lưng đều đau buốt, cho nên ngủ tận đến lúc mặt trời lên cao.
Chớp mắt một cái đã đến tháng 6, ngày 12 là sinh nhật của Doãn Vãn Thừa và Hứa Kha, Chương Nguyệt Quang từ đã sắp xếp để cho hai đứa con một bữa tiệc sinh nhật hoành tránh. Hôm đó dự định tiệc sẽ được tổ chức ở The Night. Chương Nguyệt Quang bao trọn tầng cao nhất.
Trong phòng có Doãn Vãn Thừa và Thiệu Nhất Bình, còn có Thẩm Mộ và Chương Phiên Nhược nữa. Tuy nói là bữa cơm gia đình, nhưng lại long trọng tráng lệ quá mức, bánh sinh nhật là chiếc lớn nhất mà Hứa Kha từng nhìn thấy trong đời,tuy rằng cô rất vui, nhưng lại thầm cảm thấy hơi lãng phí, bất quá cô hiểu đó là tâm ý của Chương Nguyệt Quang. Bà chưa từng tổ chức sinh nhật cho cô, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi hai mẹ con được gặp nhau, tất nhiên bà sẽ tận lực tổ chức để bù đắp cho cô.
Trong bữa tiệc, Chương Nguyệt Quang tặng Hứa Kha một đôi vòng tay phỉ thủy. Hứa Kha nhận lấy xem xét một chút biết ngay đây là thứ hàng xa xỉ. Chương Phiên Nhược và Doãn Vãn Thừa cũng tặng cô một món quà, chỉ riêng Thẩm Mộ sắc mặt không đổi nhưng cái gì cũng không tặng. Hứa Kha thấy kì lạ, tại sao anh một bó hoa cũng không thèm tặng cô?
Ăn xong lúc quay về Vinh Để, Thẩm Mộ vẫn không tỏ vẻ gì như trước. Hứa Kha hơi thất vọng, tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Mộ trên giường, lập tức “mời” anh về phòng.
Thẩm Mộ nhíu mày, cười nói: “Hôm nay là sinh nhật em, sao giống như không vui vậy?”
Là không vui đó, một chút biểu hiện cũng không có, ngay cả một bó hoa cũng không tặng.
Anh mỉm cười ngồi dậy, một tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó nâng tay tắt hết đèn trong phòng đi, bật đèn ngủ lên.
Hứa Kha vô tình nhìn thoáng qua đèn ngủ phía đầu giường, bất ngờ phát hiện đầu giường có cắm một bông hồng, hoa màu vàng kim, trong nhị hoa còn lập lánh sáng lên.
Đây là quà của anh sao? Cô không nhịn được khẽ nhếch môi, một chút ý cười tràn ra. Thực ra cô không quan trọng việc có tặng quà hay không chỉ quan trong tâm ý trong món quà thôi.
Anh nắm lấy cổ tay cô, đặt tay cô lên bông hồng đó.
Tay cô vừa khẽ chạm vào bông hoa, trong lòng lập tức chấn động, chẳng lẽ hoa làm bằng vàng (wtf?) ? Cô bất ngờ vừa sợ vừa mừng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hoa hồng bằng vàng, dưới ánh đèn bông hoa phát ra ánh sáng cực đẹp.
Cô rút bông hoa xuống, đưa vào chỗ ánh sáng của đèn lập tức nhìn thấy, ánh sáng lấp lánh trong nhị hoa chính là một chiếc nhẫn kim cương.
Lại là một sự kinh hỉ nữa.
“Thích không?”
“Thích.” Cô thực sự không biết nói gì cho hợp.
Thẩm Mộ trầm giọng nói: “Bông hoa hồng này mãi mãi cũng không héo tàn.”
Cô ngọt ngào ừ một tiếng, hiểu được ý tứ hàm ẩn của anh là tình yêu cũng vĩnh viễn không bao giờ héo tàn.
Không ngờ anh lại chẳng có chút lãng mạn nào nói một câu: “Như vậy tiết kiệm được rất nhiều tiền, làm một lần khỏe cả đời, từ giớ đến già cũng không cần tặng hoa nữa.”
Cô mỉm cười , cô biết anh đang bối rối, cái này gọi là vừa lãng mạn vừa xấu hổ, nói như vậy cũng chẳng thể che giấu được vẻ không tự nhiên của anh.
Anh không thèm giải thích đeo luôn chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, không rộng không chặt, rất vừa vặn. kiểu dáng chiếc nhẫn cũng là loại cô thích, đơn giản tinh xảo.
THảo nào hai ngày nay lúc rảnh rỗi anh thường cầm lấy tay cô, vuốt ve ngón áp út.
Cô vui tới mức không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, khóe môi cười đến cong ✓út lên, khuôn mặt trong sáng rất động lòng.
Trong lòng Thẩm Mộ lại sôi lên sùng sục, dựa sát vào cơ thể cô, tinh tế hôn lên mí mắt cô, hai má rồi môi cô, khe khẽ nói: “Người khác đều là quỳ xuống cầu hôn, anh nằm sấp cầu hôn được không?”
Hứa Kha phụt cười ra tiếng, làm vẻ không đồng ý: “Vậy thì không được.”
“Không được cũng phải được.”
Lời còn chưa dứt, tay anh đã bắt đầu không an phận di chuyển.
“Đừng, đừng mà.” Cô chặn tay anh lại, hơi lo lắng, mấy ngày nay anh không áp dụng biện pháp gì cả, lại làm thường xuyên, cô sợ mình sẽ mang thai.
Anh dừng tay lại, ở bên tai cô hỏi: “Quà sinh nhật em không cần à?”
“Không phải vừa nãy đã tặng rồi sao?”
“Quà sinh nhật không phải là chiếc nhẫn và bông hoa kia, mà là anh.”
… .
Sau ngày sinh nhật cô, Thẩm Mộ lập tức khởi hành đi Canada làm thủ tục lấy giấy tờ. Anh phải bay tới Bắc Kinh trước, ngày thứ ba Hứa Kha tưởng anh đã bay sang Canada rồi, không ngờ annh lại từ Bắc Kinh quay trở về.
Hứa Kha vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao lại quay về?”
Thẩm Mộ sắc mặt không tốt, trả lời cô vài câu qua loa, sau đó tới công ty luôn. Nguyên một ngày đêm hôm sau, anh không hề trở về nhà, cứ ở lại Vân Đình.
Hứa Kha thầm lo lắng, đoán rằng chắc là công ty xảy ra vấn đề gì đó. Nhưng khi gọi điện thoại hỏi anh, anh vẫn nói công ty không xảy ra chuyện gì cả. Trực giác của Hứa Kha mách bảo chắc chắn là không phải không xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ không ở công ty làm việc liền hai ngày trời, ngay cả buổi tối cũng ngủ ở Vân Đình.
Tối hôm sau, Hứa Kha không chịu được nữa, lái xe tới Vân Đình. Không ngờ công ty lúc nào cũng 4 giờ là đã tan ca vậy mà bây giờ vẫn còn đang họp. Hứa Kha ở Chu Các trên tầng cao nhất chờ anh. Khoảng chín giờ, Thẩm Mộ mới lên.
Hai ngày này, dường như anh tiều tụy đi nhiều, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Hứa Kha trong lúc đợi anh đã ninh xong cháo, còn làm thêm hai món ăn nhẹ nữa.
Thẩm Mộ nhìn thấy cô, không kịp nói gì, việc đầu tiên là ôm chặt cô vào lòng. Anh luôn dùng lực rất mạnh, cánh tay cũng rất có lực nhưng cái ôm lúc này còn dùng sức hơn cả bình thường nữa.
Hứa Kha thân thiết hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Mộ im lặng một lát, trầm giọng nói: “Không có gì.”
Hứa Kha biết, nhất định là có chuyện, anh lại không chịu nói ra.
Dáng vẻ này chứng tỏ anh đang có rất nhiều tâm sự, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
Hứa Kha không hiểu tại sao lại cảm thấy bất án, nhìn thẳng vào mắt anh nhưng không tìm được manh mối nào.
Cô hơi giận vì anh không chịu nói ra, cũng không cho cô cơ hội để chia sẻ với anh, sau khi ăn xong cơm lập tức quay về Vinh Để, Thẩm Mộ ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Đừng đi, ở đây với anh một đêm. Ngày mai anh phải đi rồi.”
Đêm nay, anh vẫn ôm chặt lấy cô, trong cơn mơ màng, cô vẫn cảm nhận được, anh không ngủ chút nào, bởi vì lực đạo trên cánh tay anh vẫn y nguyên như thế, không có một giây thả lỏng.
Thực ra anh có tâm sự gì? Sáng sớm hôm sau cô tiếp tục truy hỏi, anh vẫn không chịu nói, chỉ là nheo mắt lại vuốt ve mái tóc cô.
Khoảnh khắc ở sân bay tiễn anh đi, qua cửa kiểm tra an ninh, anh đột nhiên xoay người lại, ở một khoảng cách không xa không gần chăm chú nhìn cô.
Dáng người anh rất cao, nổi bật giữa mọi người, cao gầy điển trai, phong thái xuất sắc. Đôi mắt sáng ngời thâm thúy dường như cách cả thiên sơn vạn thủy chuyển tới một vài suy nghĩ khó nói ra nào đó.
Khoảnh khắc đó, Hứa Kha đột nhiên có một dự cảm không tốt, dường như ánh nhìn này của anh giống như sắp phải xa nhau mãi mãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc