Tân Sủng - Chương 37

Tác giả: ShiJin

Hiện tại
Ánh hoàng hôn bao phủ lên cả ba người.
Trong giây phút Dung Dung nói ra ba chữ kia dường như có mùi màu tanh ngập tràn trong bóng đêm.
Xung quanh vẫn yên lặng như thường. Gió ngừng thổi, cây lá ngừng xào xạc, Hứa Kha thấy trái tim mình giống như một cây đàn đã lâu không được sử dụng chợt bị người ta chạm vào lập tức phát ra tạp âm.
Dung Dung sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ sẫm, cơ thể dường như đang run rẩy. Điều đó kịch liệt hơn bất cứ lời nói nào, bất kể kết quả thế nào nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ Hứa Kha có một cảm giác tuyệt vọng và đau đớn thế này. Cô xoay người đi về phía Vinh Để, cảm thấy chính mình không nên chen vào giữa câu chuyện của hai người họ, đó là chuyện cũ của họ, cô không có mặt trong sáu năm đó vì thế không có tư cách nhúng tay vào.
Thẩm Mộ kéo cô lại, sau đó quay đầu nói với Dung Dung: “Tình cảm của anh, anh hiểu rõ hơn bất kì ai khác.”
Lời nói của anh rất có khí phách, dường như đang nói với Dung Dung nhưng càng giống như đang nói với Hứa Kha. Nói xong anh nắm tay cô xoay người bước đi.
Cô đang do dự không biết có nên rút tay mình ra không nhưng anh vẫn luôn nắm rất chặt, dường như càng ngày càng siết chặt hơn muốn truyền cho cô sức mạnh kéo cô ra khỏi mới cảm xúc hỗn đỗn ấy.
Hai người im lặng đi về tới Vinh Để, tay anh vẫn không buông khỏi tay cô.
Đi đến hành lang, Thẩm Mộ dừng bước nhìn cô.
“Chúng ta ngồi đây một lát đi.”
Hứa Kha im lặng ngồi lên chiếc xích đu ở hành lang, lòng cô rất hỗn loạn. Mấy câu nói kia của Dung Dung khiến người ta nặng nề đến mức không thở nổi. Thẩm Mộ ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu.
Khu vườn buổi tối thật an toàn yên tĩnh, ngọn đèn dịu nhẹ, gió đêm tươi mát dễ khiến lòng người trở nên yên ổn hơn. Hai người im lặng một lát, Thẩm Mộ chỉ vào vị trí bên kia, cách một vườn cỏ, chậm rãi nói: “Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, em đứng ở chỗ đó. Mặc một chiếc váy dài màu trắng, rất sạch sẽ, rất dịu dàng. Vốn anh định không khách khí, gây khó dễ cho hai người nhưng vừa nhìn thấy hai người thì anh lại không thể làm được.”
Cô nhìn theo hướng chỉ của anh, nhớ về lần đầu tiên gặp mặt, anh đứng trên hàng lang xa xa nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt nhưng khuôn mặt lại đẹp như vậy, giống như một ngọn núi ở rất xa.
“Anh vẫn đối xử với em rất lạnh nhạt. Em cũng không để ý, vãn vui vẻ gọi anh là anh trai. Con người dì Thiệu rất tốt, ít nhất khí sắc của cha anh tốt lên nhiều, cũng cười nhiều hơn. Dần dần anh cũng không còn bài xích hai người nữa. Sau đó có một lần, có một con nhím chui vào phòng em, anh nghe thấy tiếng kêu của em chạy vào xem, em lập tức nhảy lên người anh, ôm chặt lấy anh.”
Tim cô đập mạnh, những hình ảnh của buổi tối hôm đó rõ ràng như đang ở trước mắt, đó là lần đầu tiên cô ôm một tên con trai.
Anh mỉm cười: “Bắt đầu từ ngày đó trong lòng anh dường như có vài thứ phát triển không bình thường. Nhưng nếu anh thích em thì anh sẽ có một cảm giác áy náy giống như rất có lỗi với mẹ mình. Cho nên anh vẫn kiềm chế, dù biết rằng em cũng thích anh.”
Cô vẫn yên lặng nhìn đám hoa tường vi rậm rạp bên kia, trong lòng một vài hình ảnh theo lời anh nói bắt đầu hiện lên. Đúng vậy, thái độ của anh lúc nào cũng như gần như xa, có đôi khi cô thấy rõ trong mắt anh lóe lên một tia sáng nào đó nhưng chỉ cần anh chớp mắt một cái, tia sáng đó đã biến mất, thay vào đó là sự trấn tĩnh bình thường.
“Sau khi anh biết chân tướng mọi chuyện, anh tức tốc về nước nhưng lại không đi tìm em ngay bởi vì lúc đó em đã có Lâm Ca rồi. Anh nghĩ nếu em thực sự hạnh phúc anh cũng sẽ yên lòng mà chúc phúc cho em, vì vậy chỉ có thể tìm cách giúp em một số thứ vật châts. Nhưng thực sự anh không làm được, từ lúc gặp em tất cả mọi cảm xúc đều quay lại còn sâu đậm hơn trước kia. Mỗi ngày đều nghĩ đến em, tìm đủ mọi cớ để gặp em, lúc nhìn thấy em ở bên cạnh Lâm Ca lập tức sẽ ghen tị, thậm chí lúc biết tờ báo lá cải kia đăng ảnh chụp của chúng ta còn vui vẻ vô cùng. Ngày đó ở Vân Đình, hận không thể khóa em vào bên trong, vĩnh viễn cũng không để em rời đi. Điều mà anh muốn nói với em là tình cảm anh dành cho em lại được nảy sinh một lần nữa, chứ không phải như lời của Dung Dung nói. Sau khi biết được chân tướng, tất cả những lo lắng của anh đều biến mất hoàn toàn, anh không còn vướng bận gì cả.”
Hứa Kha thì thầm: “Em hiểu. Đáng tiếc, tình cảm của chúng ta luôn lệch nhịp.”
Thẩm Mộ nắm tay cô, “Sau này sẽ không như vậy nữa .”
Hứa Kha im lặng một lát, nhìn anh thật lòng nói: “Nhưng em cần thời gian.”
Thẩm Mộ nhìn cô, “Không cầnanh cảm thấy nước đã sắp chảy thành sông rồi. Em lấy mất mười năm của anh, dường như là mười năm đẹp nhất trong cuộc đời em, em phải nhanh chóng chịu trách nhiệm đi.”
Vốn đang nghiêm túc thật lòng nói chuyện không khí trong nháy mắt lại bị anh phá hủy. Cô vừa bực mình vừa buồn cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, buồn bực nói: “Em còn chưa tìm anh tính sổ đó, hôm nay anh bảo Hoắc tổng cái gì mà nghỉ kết hôn?”
Thẩm Mộ cười cười nhìn cô: “Ơ, anh chỉ là hảo tâm muốn để em nghỉ thêm vài tháng thôi.”
“Không kết hôn thì em nghỉ kết hôn làm gì đây, anh không phải muốn để đồng nghiệp cười vào mặt em chứ?”
Thẩm Mộ nghiêm mặt nói: “Vậy em kết hôn thật đi, đồng nghiệp sẽ không cười em đâu.”
Vừa nói đến chuyện này anh lập tức có vẻ xấu xa, Hứa Kha cũng không đôi co với anh nữa, đứng dậy vào phòng.
Anh đi theo sau cô, “Tiểu Kha, anh nói thật đấy.”
Cô vào phòng, anh cũng theo vào ý là muốn cùng tán chuyện tiếp. Hứa Kha rất sợ cái loại chỉ là tùy tiện nhưng lại không muốn buông tha cái chủ đề kết hôn này của anh nhanh chóng tìm cớ đuổi anh ra ngoài.
“Em muốn đi tắm rồi đi ngủ.”
“Được.”
Ngoài miệng nói được mà vẫn không nhúc nhích.
“Vậy anh ra ngoài đi.”
“Em tắm đi, nhà vệ sinh không phải có cửa sao?”
“Nhưng mà ” vừa nghĩ tới anh ở bên ngoài thì cô sẽ không thoải mái, kể cả là có cửa.
Anh lại hoàn toàn không phát hiện ra, dáng vẻ thản nhiên tự tại, không có ý muốn đi.
Hứa Kha thuận tay đặt điện thoại lên bàn, anh lôi điện thoại ra bấm bấm, điện thoại cô đổ chuông .
Cô không hiểu anh có ý gì. Anh cầm di động nhìn lướt qua, quay đầu hung dữ nói: “Vẫn chưa sửa à? Vẫn là hạc đỉnh hồng sao!”
Hứa Kha cúi đầu nhịn cười, mím môi.
Thẩm Mộ cầm điện thoại của cô đưa tới trước mặt cô.
“Đổi tên đi.”
“Không đổi, hay mà.”
Thẩm Mộ khẽ cắn môi nhìn ncô, sau đó tự tay đổi tên rồi đưa cô.
Hứa Kha cúi đầu nhìn thấy “Hạc đỉnh hồng” đổi thành “Lão công” rồi.
Mặt cô đỏ lên, đòi máy lại đổi tên.
Thẩm Mộ ấn tay cô, “Không được đổi.”
“Không.” Bằng không về sau khi anh vừa gọi tới, màn hình sẽ nhấp nháy hai chữ lão công này, rất chói mắt.
“Không được đổi.”
Hứa Kha cười mặc cả, “Em đổi một chữ thôi.”
“Một chữ à?”
“Ừm, Lão Thẩm.”
Thẩm Mộ mặt nhăn mày nhúm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão… Thẩm.”
Hứa Kha nén cười “Vâng” một tiếng.
“Anh mà “lão” à?” (lão có nghĩa là già)
Hứa Kha cố ý cười: “Anh hơn em bốn tuổi lận đó.”
“Được, em chờ đó anh đã nghĩ ra một cái tên rất hay cho em.” Nói xong, hắn nghiến răng nghiến lợi nhấn nhấn điện thoại vài cái. Sau đó, nở nụ cười ý vị sâu xa với cô.
Hứa Kha tò mò hỏi: “Tên là gì, để em xem nào.”
“Không cho.”
“Keo kiệt.”
“Em đổi thành “lão công” anh cho em xem.”
“Em không thèm xem.”
Tuy rằng đếu võ mồm với anh nhưng cô tuyệt đối không tức giận, nói xong rồi, khóe môi vẫn cười, đôi mắt sáng trong, Giống như khoảng thời gian niên thiếu trước kia.
Anh hơi ngây người, đột nhiên ôm cổ cô, hôn lên đó.
Tiến công không hề báo trước, vì thế thành công đạt được rất lớn. Nhưng một lát sau anh chủ động buông cô ra, buồn rầu đi ra ngoài. Đôi khi “bà dì cả” cũng là mẹ nó một loại giày vò (ai không hiểu bà dì cả thì comment bên dưới nhé, cái này nhạy cảm, nói ra không tiện)
Hôm sau là ngày Thiệu Nhất Bình từ phòng theo dõi đặc biệt chuyển ra phòng bệnh bình thường. Sáng sớm, Hứa Kha gấp đến mức phải nhờ Thẩm Mộ đưa cô tới bệnh viện.
Bất quá chỉ là vài ngày vậy mà Hứa Kha lại cảm giác như rất lâu , dường như chưa bao giờ cô phải rời xa Thiệu Nhất Bình lâu đến như vậy. Khoảnh khắc nhìn thấy bà, Hứa Kha nhẹ nhàng vuốt lên hai má bà, không nén được mà khóc nấc lên. Trên người bà vẫn cắm rất nhiều ống truyền dịch, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, gầy yếu vô cùng.
Thiệu Nhất Bình mở to mắt, khẽ gọi một tiếng: “Con gái.”
“Mẹ.” Hứa Kha nắm tay bà, nước mắt rớt xuống mu bàn tay bà.
“Mẹ, mấy ngày nay con rất nhớ mẹ.”
Thiệu Nhất Bình cũng nắm lấy bàn tay cô, “Mẹ cũng tưởng nhớ con.”
Thẩm Mộ đứng bên cạnh giường nói: “Dì Thiệu, cháu đã gọi y tá rồi, dì đợi ở đây một lát. Tiểu Kha, anh đi đây, đừng để dì Thiệu nói nhiều quá.”
Hứa Kha đưa anh ra ngoài cửa, Thẩm Mộ thấp giọng nói: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng. Anh đi làm đi. Em đợi chút nữa Vãn Thừa qua đây, có gì bảo cậu ấy làm thì được rồi.”
Thẩm Mộ nhìn cô một cái, “Vì sao không gọi anh?”
“Bởi vì Vãn Thừa là con của mẹ.”
“Con rể cũng là con mà.”
Hứa Kha nhanh chóng đẩy anh ra ngoài cửa, sợ Thiệu Nhất Bình nghe thấy.
Lúc cô ra đứng ở trước giường bệnh, Thiệu Nhất Bình mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Kha, Lê Cảnh Hoa nói gì với con chưa?”
Hứa Kha gật đầu: “Nói rồi ạ.”
Thiệu Nhất Bình áy náy nhìn cô: “Con gái, mẹ định giấu con tới hết đời.”
Hứa Kha vội nói: “Mẹ, con rất vui khi có một anh trai hoặc một em trai để cùng con chăm sóc mẹ. Bằng không một mình con sợ không chăm sóc nổi mẹ đâu.”
“Tiểu Kha, thực sự con một chút cũng không thấy buồn à? Mẹ không dám nói cho con chỉ sợ con buồn.”
“Mẹ, con không sao đâu, thật đấy. Mẹ đối với con tốt như vậy, cho dù buồn cũng là vì con không phải là con mẹ chứ không phải vì con bị bà ấy bỏ rơi.”
Thiệu Nhất Bình kéo tay cô, thở dài: “Lúc mẹ tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là con thì trái tim lập tức đau đớn. Đứa bé phấn trang ngọc trác này là mẹ dùng mạng đánh đổi (phấn trang ngọc trác: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn, ở đây nghiêng về nghĩa thứ 2). Mẹ cảm thấy bây giờ mẹ có ૮ɦếƭ cũng không còn gì hối hận nữa. Khi đó, mẹ không có sữa. Mẹ uống canh cá móng giò, uống đủ các bài thuốc cổ truyền, cuối cùng dần dần cũng dẫn được sữa về. Lúc cha con nói cho mẹ biết, mẹ đã dùng sữa của mẹ cho con Pu' hơn 1 tháng rồi. Vậy mà đứa bé kia ngay cả nhìn mẹ cũng chư liếc mắt một lần, 10 tháng mang dùng mạng mình đổi lấy cốt chục tình thân. Sao mẹ có thể can tâm mà làm như vậy. Mẹ đi tìm Lê Cảnh Hoa rất nhiều lần mới tìm được bà ấy. Bà ấy không những không cho mẹ biết đứa bé đang ở đâu mà còn cười nhạo mẹ cầm tiền rồi lại đổi ý, vô liêm sỉ muốn đòi gấp đôi, bà ta còn gọi người đuổi mẹ ra ngoài. Đời này người duy nhất mẹ hận chính là bà ấy.”
“Sau đó nữa mẹ đi nhiều nơi cũng không tìm thấy đứa bé đâu. Nhưng con vô tội mẹ sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ con, không chăm sóc con. Haiz, từ đó về sau con chính là đứa con duy nhất của mẹ.”
Hứa Kha rơi lệ mỉm cười: “Mẹ, từ bây giờ mẹ đã có hai đứa con rồi, trai gái song toàn.”
Thiệu Nhất Bình nở nụ cười: “Trước kia lúc ở cùng với Thẩm Mộ cũng là trai gái song toàn mà. Đúng rồi, vừa rồi nó nói cái gì mà con rể cũng là con?”
Hứa Kha không biết phải nói thế nào, nửa ngày mới thầm thì: “Mẹ, con chia tay với Lâm Ca rồi.”
“Chia tay ? Vì sao?”
Hứa Kha nói ra toàn bộ mọi chuyện. Thiệu Nhất Bình nghe xong thở dài nói: “Tiểu Kha, con làm đúng rồi. Nói thật mẹ cuộc kết hôn dù có là lương duyên vàng ngọc, nhưng bị người nhà của người đó điều khiển thì cũng chỉ là vô vị. Sau này, dây dưa không rõ, mâu thuẫn gia đình, dần dần sẽ khiến tình cảm của con và Lâm Ca gần như biến chất hoàn toàn, sau đó, giống như nước nóng hàng ngày đều dùng lửa để đun sôi vậy. Mẹ kì thực từ lâu đã không thích người nhà của nó, nhưng nếu bình tĩnh xem xét, Lâm Ca thằng bé này thực sự rất tốt, tình cảm của các con cũng tốt, cho nên mẹ vẫn không đang tâm phá hoại.”
Thiệu Nhất Bình nói tiếp: “Ngày đó, Thẩm Mộ kể cho mẹ những chuyện hiểu lầm năm đó lúc đó mẹ mới biết mình trách nhầm nó. Nhưng mẹ cũng không muốn để con bắt đầu lại lần nữa với nó. Bởi vì Lê Cảnh Hoa con người này rất khó hầu hạ. Nếu bà ấy mà là mẹ chồng có khi còn khó chịu hơn cả Lý Bình Ngọc.”
Hứa Kha sao lại không hiểu điều này chứ.
“Con gái, hôn nhân môn đăng hộ đối, quả thật rất có đạo lý, ít nhất có thể tránh đi nhiều loại mâu thuẫn không đáng có. Con vẫn nên tìm một người thích hợp đi, Thẩm Mộ coi nó như anh trai là tốt nhất.”
“Mẹ, con hiểu.”
“Vãn Thừa hai ngày nay khỏe chứ?”
“Khỏe ạ, mẹ cậu ấy đã về nước đang định tới thăm mẹ đấy.”
Thiệu Nhất Bình ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Chờ mẹ xuất viện rồi nói sau.”
“Mẹ, mẹ không muốn gặp bà ấy à?”
“Không, bà ấy đã nuôi dưỡng Vãn Thừa rất tốt, mẹ cũng không có gì oán hận , chỉ là muốn để tinh thần mẹ tốt lên một chút mới có thể gặp bà ấy được. Mẹ kể chuyện con, bà ấy kể chuyện Vãn Thừa. Như vậy cũng là cách để chúng ta biết các con đã lớn lên thế nào.”
Đang nói chuyện, hai người y tá bước vào . Một lát sau, Doãn Vãn Thừa cũng đến.
Hứa Kha nhìn thấy Doãn Vãn Thừa mỉm cười: “MẸ đang nhớ cậu đó.”
Doãn Vãn Thừa cũng cười : “Ừ, vừa khéo. Mẹ, con cũng đang nhớ mẹ.”
Ba người hàn huyên một lúc, di động Hứa Kha đổ chuông .
Hứa Kha vừa thấy là Thẩm Mộ điện thoại, liền đi tới hành lang gấp khúc lý chuyển được .
“Tiểu Kha, Hoắc Minh ૮ɦếƭ rồi.”
Hứa Kha vô cùng hoảng hốt: “Anh nói sao?”
“Hoắc Minh… ૮ɦếƭ rồi.”
Giọng nói Thẩm Mộ khàn khàn gần như là rất khó khăn, Hứa Kha sợ hãi run rẩy đứng lên, làm sao có thể chứ, một người còn trẻ như vậy, sức sống bừng bừng như thế sao lại như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay