Tân Hôn Phòng - Chương 01

Tác giả: Hà Lạc

Mấy chuyện vụn vặt của cuộc sống thuê trọ chung
Có lẽ, thiên tính của người phụ nữ là “xây tổ ấm” nhưng yếu tố quan trọng để tạo nên một tổ ấm lại chính là ngôi nhà. Một mái nhà ấm áp, một người đàn ông để yêu thương và một bộ đồ gia dụng ưng ý cũng đủ làm thỏa mãn niềm mơ ước của Tiểu Lạc về một gia đình hạnh phúc.
Lâm Tiểu Lạc thường ngủ say đến nỗi người bạn trai sống chung với cô là Trình Hạo đã gọi cô là “heo con vô đối”. Anh thường trêu rằng, khi đã ngủ thì có khiêng đi bán, cô cũng không hề hay biết. Nếu không phải một buổi tối Chủ nhật nọ Tiểu Lạc thức khuya thì cô sẽ không thể biết được Tần My, người hàng xóm cùng thuê trọ, ngoài công việc phiên dịch xuất sắc ra, còn rất có tố chất trở thành một ca sĩ có “giọng ca vàng”.
Tối hôm đó, Tiểu Lạc ngồi lì bên chiếc máy tính bận rộn xử lý bản thảo cho chuyên đề mới nhận, trong khi Trình Hạo thư thái ngồi xem ti vi, vừa xem vừa cười vui vẻ. Cùng là một ngày cuối tuần, vậy mà một người phải làm thêm giờ, trong khi một người nhàn rỗi ngồi xem ti vi, sao lại bất công như vậy chứ? Tiểu Lạc nhăn nhó nhìn Trình Hạo:
“Anh chàng “đẹp chai” kia ơi, qua đây mát xa cho em một chút đi! Viết chuyên đề đúng thật không phải là việc dành cho con người mà.”
Thực ra không phải cô mệt mà là cô không cam tâm. Cô hơi gai mắt khi nhìn cảnh Trình Hạo hưởng thụ an nhàn trong khi mình vất vả như vậy.
“Tuân lệnh, sếp Lâm.”
Trình Hạo bấm nút tạm dừng, bò ra khỏi giường rồi lật đật đến bên cạnh Tiểu Lạc, nhẹ nhàng Ϧóþ vai cho cô.
“Thoải mái không?”
“Tạm được, nhưng không đủ lực, giống như kiến bò ấy, phải mạnh tay hơn một chút nữa.”
“Thế này thì sao?”
Nói xong, bàn tay trái của Trình Hạo không chịu an phận đã luồn vào bên trong lớp áo ngủ của Tiểu Lạc, trượt xuống trước иgự¢ cô.
“Bảo anh mạnh tay hơn một chút chứ có nói anh phải di chuyển vị trí đâu. Thôi, thôi, anh về chỗ nghỉ ngơi trước đi! Em vẫn chưa làm việc xong, đừng có mà dụ dỗ em!” Tiểu Lạc gỡ bàn tay của Trình Hạo ra rồi cười gian tà: “Anh đi nằm trước đi, lát xong việc em sẽ đến “tiếp chiêu” với anh. Ok?”
“Nhớ đấy nhé!” Trình Hạo bắt chước giọng điệu của cậu bé 乃út chì Shin[1] để nói với Tiểu Lạc.
[1] Shin - cậu bé 乃út chì là truyện manga của tác giả Yoshito Usui, Nhật Bản. Nhân vật chính của truyện là cậu bé Shin năm tuổi trong một gia đình Nhật Bản, cha là Trưởng phòng một công ty và mẹ ở nhà làm nội trợ.
“Thôi, anh đừng chần chừ ở đây nữa, chuẩn bị tinh thần và dưỡng sức đi, để lát nữa xem em giải quyết anh như thế nào.” Thực ra, Tiểu Lạc cứ mạnh mồm thế cho oai thôi, chứ xử lý xong bản thảo cô đã quá mệt rồi, còn sức đâu mà làm gì nữa.
“Vậy em phải nhanh lên nhé, cứu người như cứu hỏa đấy...” Trình Hạo không hề để ý xem Tiểu Lạc có thật sự muốn “giải quyết” anh hay chỉ là giả vờ tỏ vẻ như vậy nhưng anh vẫn mang bộ dạng nóng lòng chờ đợi như mọi khi. Thực ra, anh đang đợi Tiểu Lạc cùng đi ngủ. Nếu là ngày thường thì lúc này anh và Tiểu Lạc đã nằm trên giường cùng nhau đi ngủ rồi. “Bed time” chính là thời gian sau khi tắm xong, hai người ôm nhau nằm trên chiếc giường ấm áp và thoải mái. Đó cũng chính là giây phút cả hai cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày, cũng là chuyện không thể thiếu trong đời sống vợ chồng của họ. Không nhất thiết phải làm gì đó, chỉ cần nằm trong vòng tay nhau cùng tận hưởng cảm giác ấm áp, hạnh phúc cũng đủ để giấc ngủ đến nhanh hơn và sâu hơn.
Khi Tiểu Lạc hoàn thành bản thảo thì đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng. Trình Hạo lúc nãy còn nóng lòng giục giã, cuối cùng cũng không chờ được nên đã ngủ say mất rồi.
“Xí, đúng là nói khoác.” Sau khi tắm xong, cô nhẹ nhàng bước lên giường, ngắm nhìn dáng nằm cong cong giống như đứa trẻ co ro trong lòng mẹ của Trình Hạo rồi lại nhớ anh chính là người mỗi tối nằm ôm cô từ phía sau và hai người dán chặt vào nhau giống như một cặp thìa được đặt làm sẵn. Tiểu Lạc bất giác mỉm cười, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
“Em viết xong rồi à?” Trình Hạo khẽ hé cặp mắt đang ngái ngủ.
“Chà chà, còn nói người ta là “heo con vô đối”. Em thấy anh mới chính là “heo con vô đối”. Bảo anh đợi em, vậy mà anh lại ngủ trước từ bao giờ.” Tiểu Lạc giả bộ nói dỗi.
“Bây giờ vẫn còn kịp.” Vừa nói Trình Hạo vừa nhoài tới ôm Tiểu Lạc.
“A... a... a... a...”
“Hôm nay em có cần phải rạo rực thế không? Anh vừa ôm mà em đã kêu lên như vậy rồi. Nhưng mà anh lại thích thế.” Trình Hạo vẫn trong trạng thái chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Cái gì cơ? Ai kêu lên chứ? Anh đang nằm mơ đấy à?” Tiểu Lạc mơ hồ chẳng hiểu gì.
“Không phải em, vậy thì ai kêu chứ?” Rõ ràng Trình Hạo vừa nghe thấy có tiếng phụ nữ kêu rên khi bị sốc lên giường mà.
“Mau thành thật khai báo, vừa rồi có phải anh nằm mơ thấy cô nào không? Mơ thấy ai hả? Thành thật sẽ được khoan hồng, gian dối thì phải chịu tội nặng.” Tiểu Lạc lên cao giọng, nắm chặt tay Trình Hạo không cho cử động, đang chuẩn bị bắt nạt anh thì đột nhiên lại nghe thấy một hồi những tiếng ân âи áι ái liên tiếp.
Cơn ngái ngủ bao vây Trình Hạo đã bị chất giọng cao ✓út của Tiểu Lạc làm tiêu tan hết sạch. Lúc này anh mới phát hiện tiếng kêu ban nãy không phải của Tiểu Lạc mà phát ra từ phòng bên cạnh.
Người ở phòng bên là cô gái thuê chung căn hộ này với họ - Tần My. Lúc đầu, cô ta nói không có bạn trai, vì vậy hai người mới ưu tiên cho cô ta thuê lại một phòng còn trống. Nào ngờ, chưa đầy một tháng sau, Tần My không nói không rằng đã dẫn ngay về một người đàn ông quốc tịch Mỹ tên là Jack. Trước việc này, hai người cũng chỉ mắt nhắm mắt mở không có ý kiến gì. Dù sao thì mọi người đều là bạn thuê trọ với nhau, không dễ gì bám trụ ở nơi đất khách, huống hồ, người ta có bạn trai cũng không có gì sai trái cả.
Có điều, dù có bạn trai cũng không cần phải khoe khoang huyên náo bằng thứ âm thanh như vậy chứ? Mà cô ta đang muốn khoe khoang cái gì đây? Khoe tiếng kêu của cô ta có “tố chất trời sinh”? Hay là khoe bạn trai cô ta có bản lĩnh?
Tiếng thở gấp gáp của người đàn ông hoà lẫn với tiếng ՐêՈ Րỉ, nũng nịu của người đàn bà tựa hồ như tiếng hát vang lên trong màn đêm thanh tĩnh, vừa nhịp nhàng lại vừa sinh động.
“A... a... a...” Một loạt các âm thanh có âm điệu cao thấp, tiết tấu nhanh chậm kèm theo sự sung sướng khoái lạc của người hàng xóm truyền đến phòng Tiểu Lạc và Trình Hạo.
Ngày thường, Trình Hạo ngủ rất sớm. Anh chưa bao giờ gặp “buổi phát thanh khiêu dâm” trực tiếp như thế này nên đột nhiên cao hứng, liền ghé sát bức tường say sưa lắng nghe.
“Anh làm gì vậy? Có thấy vô duyên không?” Tiểu Lạc nói rất khẽ, cơ hồ sợ làm phiền “giọng ca vàng” hàng xóm.
“Anh đang nghiên cứu mà, thật không thể hình dung nổi, Tần My gầy như vậy mà tiếng kêu sao lại to thế nhỉ!” Trình Hạo vừa lắng nghe vừa trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.
Anh vừa phát biểu xong thì âm thanh của giọng ca nữ cao bên hàng xóm cũng đột nhiên tắt ngấm.
Tiểu Lạc đưa ngón trỏ lên môi để ra hiệu cho Trình Hạo im lặng, không chừng hàng xóm của họ đã phát hiện ra bức vách có tai mà dừng lại mọi động tác cũng nên. Tiểu Lạc cảm thấy hơi mất hứng. Có lẽ do tính cách của một người biên tập chuyên mục chuyện phiếm nên một khi bắt gặp trường hợp như thế này thì toàn bộ các tế bào trong cô đều rất nhạy cảm.
Trình Hạo cũng có cảm giác hụt hẫng và rời tai khỏi bức tường. Vừa mới khai trận sao lại kết thúc nhanh như vậy chứ?
Nhưng chỉ mấy giây sau, “giọng ca vàng” đã không phụ lòng “quần chúng” hâm mộ, lại tiếp tục một màn biểu diễn mới, âm thanh càng cao, trong và rõ ràng hơn. Trong đoạn nhạc cá heo “a... a... a...” đứt quãng còn không ngừng xen lẫn các từ “oh, yeah”, “come on baby”.
“Ồ, thì ra là nghỉ giữa hiệp. Kịch hay còn ở đoạn sau à?” Trình Hạo thở phào.
“Vừa rồi chắc là thay đổi tư thế chăng?” Tiểu Lạc phân tích.
“Wow, trí tưởng tượng của em còn phong phú hơn cả anh đấy.” Trình Hạo giơ ngón tay cái ra hiệu bái phục.
“Thứ âm thanh này thật đê mê đúng không anh?” Tiểu Lạc nhìn bộ dạng dán chặt tai vào bức tường, mắt mở to của Trình Hạo, cố ý nói móc anh.
“Khá đê mê.” Nói xong, Trình Hạo liền cảm thấy nói những lời này trước mặt Tiểu Lạc không hợp cho lắm. Vốn là một sinh viên khoa học nên phản ứng của anh khá linh hoạt, ngay lập tức anh ra chiêu “mỹ nam kế” để lấy công chuộc tội. Anh nhào tới ôm chặt Tiểu Lạc vào lòng rồi thì thầm bên tai cô: “Đứng bên hồ ngắm cá, chi bằng lui về đan lưới.”
Không biết là Trình Hạo đã lâu không “xuất quân” nên tinh thần rất hưng phấn hay do ảnh hưởng của những âm thanh từ phòng bên cạnh mà lần này anh thể hiện vô cùng sung mãn và mãnh liệt. Giống như một dũng sĩ hiếu thắng, anh nóng lòng xung phong lên trận tiền, không đợi Tiểu Lạc đồng ý đã ngay lập tức tiến thẳng đến trận địa bằng đôi môi nóng bỏng và bàn tay cuồng nhiệt. Tiểu Lạc như tan chảy trước đợt tấn công mãnh liệt của anh, trong đầu thoáng nghĩ, phụ nữ vốn không nên tùy tiện nói mạnh mồm. Cô nói sẽ “giải quyết” anh, kết quả lại bị anh “giải quyết”. Trong đầu cô chợt hiện lên một câu nói: “Phụ nữ, cái tên nói lên tất cả, bạn chính là phái yếu.” Câu ấy cũng không phải hoàn toàn không có lý. Đấu võ mồm thì đàn ông không bao giờ thắng được phụ nữ nhưng trên giường thì phụ nữ mãi mãi là kẻ thua trận.
Sáng hôm sau là một ngày thứ Hai đen tối. Tiểu Lạc vừa phải nộp chuyên đề, lại còn phải chen chúc trên xe buýt đến công sở. Nơi làm việc của Trình Hạo cách nhà khá xa nên anh thường dậy sớm hơn Tiểu Lạc một chút. Khi anh đi làm, Tiểu Lạc vẫn còn đang ngủ ngon lành trên giường. Mỗi buổi sáng trước khi rời nhà, Trình Hạo đều đến hôn lên trán Tiểu Lạc và khẽ nói:
“Tiểu Lạc, anh đi làm đây. Em dậy nhớ ăn sáng, anh đã chuẩn bị sẵn cho em sữa và bánh rồi đấy, em có thể mang đến công ty ăn.” Những lúc như thế, Tiểu Lạc luôn có cảm giác mình là nàng công chúa đang chìm vào giấc ngủ trong truyện cổ tích. Mặc dù Trình Hạo không phải hoàng tử mà chỉ là một chàng thanh niên đang nỗ lực hết sức nơi đất khách, nhưng chính vì tình yêu của chàng trai này mà cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Điện thoại của Tiểu Lạc có thể đặt báo thức ở hai khung giờ khác nhau: một khung giờ mang tính chất theo tuần, cô thường để bảy giờ hai mươi phút; còn một khung giờ hẹn khác có thể tuỳ ý điều chỉnh, cô để bảy giờ bốn mươi phút. Như vậy, khi đồng hồ báo lần thứ nhất, cô còn có thể nấn ná ngủ thêm được một chút. Tiếng chuông báo thức chính là giọng cô tự ghi âm lại: “Kiếm được tiền rồi, kiếm được tiền rồi, có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa.”
Cuối cùng, tiếng chuông báo lúc bảy giờ bốn mươi cũng kêu lên ầm ĩ. Tiểu Lạc từ trên giường bật dậy, mặc nguyên bộ đồ ngủ, mắt nhắm mắt mở bước tới phòng vệ sinh. Vừa khẽ đẩy cửa vào để giải quyết nỗi buồn thì Tiểu Lạc phát hiện Jack đang ngồi trên bồn cầu, nhìn cô với đôi mắt xanh sâu thẳm. Anh ta nói bằng giọng Bắc Kinh không chuẩn:
“Chào cô, xin đợi.”
Tiểu Lạc “Á” lên một tiếng kinh ngạc rồi vội vàng lấy tay che bớt phần xuân sắc lộ ra trong bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn gợi cảm trên cơ thể mình, nói vội một câu:
“Tôi không nhìn thấy gì hết, anh cứ tiếp tục công việc của mình đi.” Tiểu Lạc kéo mạnh cửa nhà vệ sinh, nhanh chóng rút lui như đang chạy trốn.
Khóa phòng vệ sinh là loại cài chốt nhưng đã hỏng mấy ngày hôm nay, không có cách nào chốt lại được. Chẳng trách vừa rồi cô có thể “phá cửa mà vào” một cách dễ dàng đến vậy.
Trở về phòng ngủ, Tiểu Lạc nhìn lại bộ áo ngủ hai dây thiếu vải đến đáng thương của mình trong gương. Hơn nữa cô còn không mặc áo иgự¢ nên tất cả đều được phô bày lồ lộ. Thôi, thế là hết, để cho một gã người Mỹ nhìn thấy gần hết cơ thể rồi! Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, không đúng, mình còn nhìn thấy anh ta trong bộ dạng đang đi cầu, nhìn thấy cái ௱ôЛƓ của anh ta nữa chứ, vậy là công bằng rồi. Nghĩ thế, Tiểu Lạc cũng thấy nguôi ngoai phần nào.
Lúc trước, khi tìm người thuê trọ chung, Trình Hạo đã nhắc đi nhắc lại điều kiện tiên quyết: nhất định phải là phụ nữ độc thân. Tiểu Lạc không hiểu tại sao lại không thể là cặp tình nhân hay người đàn ông độc thân? Trình Hạo lúc ấy có giải thích với cô rằng: “Cặp tình nhân ắt phải có hai người. Diện tích họ sử dụng sẽ lớn hơn, buổi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt, buổi tối tắm rửa sẽ rất tốn thời gian. Vì thế, nếu ở một mình, người ta sẽ không có hứng thú nấu cơm, phòng bếp tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta.”
Còn tại sao không phải là một người đàn ông độc thân thì lý do của Trình Hạo vô cùng đơn giản, đó là vì anh không muốn tự tìm cho mình một tình địch. Tiểu Lạc không phục liền nói: “Tại sao anh không muốn có đối tượng ℓàм тìин địch của anh nhưng lại chấp nhận đối tượng là tình địch của em? Tại sao anh nhất quyết tìm người phụ nữ độc thân chứ không phải là bà lão độc thân?”
Trình Hạo bình thản đáp: “Người phụ nữ trẻ tuổi sẽ có tiếng nói chung với chúng ta, có thể thích nghi khá dễ dàng. Nếu tìm một bà lão độc thân, khó tránh việc chúng ta phải xưng hô “bác này bác nọ, bà này bà nọ”, không khéo lại ràng buộc chúng ta như con cái, như vậy anh đâu còn tư cách của người thuê chính nữa chứ?”
Cuối cùng, Tiểu Lạc cũng đồng ý thoả hiệp, chấp nhận những quy định về đối tượng thuê trọ chung.
Cho đến bây giờ, Trình Hạo đã tính sai mất rồi. Người phụ nữ trí thức trong tưởng tượng của anh là người có khí chất đoan trang, cử chỉ tao nhã. Nhưng không ngờ, ẩn giấu đằng sau vẻ bề ngoài trầm tĩnh, Tần My lại là một người đàn bà đam mê hoan lạc, không những dẫn bạn trai về nhà mà còn làm “ca sĩ hát giọng nữ cao” suốt đêm. Tình hình hiện nay thật đáng sợ, vì cặp tình nhân là nỗi phiền hà thường trực, còn “giọng nữ cao” lại là quả bom hẹn giờ vô định, không biết đến lúc nào sẽ phát nổ.
***
Khi Tiểu Lạc chân cao chân thấp tất tả chạy đến trước cửa tòa nhà nơi tòa soạn tạp chí của cô tọa lạc thì đã là chín giờ kém hai phút. Cô chạy như bay qua chiếc cửa xoay, lao thẳng một mạch đến trước cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại. Bên trong thang máy đã chật cứng người.
“Xin đợi một chút.” Tiểu Lạc vừa chạy vừa hét lớn.
Thế nhưng, những người thuộc “Hội sát giờ” kia dường như không hề nghe thấy tiếng hét của cô và cánh cửa thang máy đóng lại một cách vô tình.
Những người thuộc “Hội sát giờ” đều có chung một đặc điểm, đó là hầu như ngày nào họ cũng chạy thục mạng đến quẹt thẻ lúc tiếng chuông điểm chín giờ vang lên. Bọn họ thà ngủ nướng thêm một phút trên giường chứ quyết không chịu đợi người ta được một giây.
“Trời ạ, thật là chẳng có lòng thương người gì cả. Chỉ mất có vài giây thôi mà.” Tiểu Lạc sốt ruột hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn chiếc thang máy đang đi lên từ từ. Cô quay lại nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút hai mươi giây nữa. Ngoài chiếc thang máy vừa rồi, chiếc bên cạnh hiện đang dừng ở tầng hai mươi hai, cho dù cô có muốn leo cầu thang bộ coi như tập thể dục thì ông trời cũng không cho cô cơ hội.
“Ây da, bị muộn là cái chắc rồi.” Tiểu Lạc ỉu xìu. Lúc này, cô hận không thể hoá thành siêu nhân với đôi cánh rộng để bay thẳng đến văn phòng làm việc. Cô vốn không phải là thành viên của “Hội sát giờ”. Trước nay, cô chưa hề đến muộn và hầu như luôn là gương mặt tiêu biểu của tòa soạn. Tháng nào cô cũng được lĩnh đủ tiền thưởng chuyên cần, ngay cả đến “lão yêu bà” Từ Lợi, Chủ nhiệm Tòa soạn cũng phải biểu dương cô. Thế nhưng, một đời hiển hách của Tiểu Lạc có lẽ sẽ bị hủy hoại trong ngày hôm nay. Muốn trách thì phải trách tên Jack kia dám tranh nhà vệ sinh với cô. Nghĩ đến đây, trong cô chợt có một nỗi bi ai bay bổng “đậm chất thơ” của một thi sĩ sầu đời. Đáng thương cho một trang nữ tử tài hoa như cô đã bị “huỷ hoại” trong một buổi sáng. Cô đã bị một gã trai người Mỹ nhìn chằm chằm vào thân hình thiếu vải của mình, cái đó vẫn chưa là gì so với việc tên Jack đã “tự sướng” một mình hàng tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh. Cô còn nghi ngờ anh ta không phải đang “đi nặng” mà là đang tập luyện “một dạng âm thanh đặc thù” để tối đến có thể dễ bề “song ca” nhịp nhàng hơn với nàng ca sĩ chuyên hát giọng nữ cao Tần My kia, tạo nên bản hợp xướng tuyệt vời nhất cho một đêm chăn gối mặn nồng.
Anh ta thì không vội nhưng thời gian quý báu của cô từng phút từng giây cứ trôi đi vô tình. Tiểu Lạc vốn có ý định giải quyết vấn đề đánh răng, rửa mặt trong nhà bếp nhưng “đồ nghề” của cô lại để hết trong nhà vệ sinh. Không còn cách nào khác, cô đành bất lực ngồi đợi.
Vừa bẽ bàng, vừa bị đi muộn, cuộc đời con người ta có cần thiết phải thê thảm như thế này không!
Tiểu Lạc mơ màng hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, ví dụ như máy quẹt thẻ bị hỏng, hoặc đồng hồ của cô nhanh vài phút, hay thời gian chạy ngược lại.
Khi Tiểu Lạc bước chân đến cửa lớn của văn phòng thì cũng là lúc máy quẹt thẻ kêu “tinh” một tiếng khô khốc, điều đó có nghĩa là chín giờ đã qua. Nỗi bi thương lớn nhất của loài người chắc cũng chỉ đến thế là cùng. Cô chỉ còn cách chiếc máy một bước chân nhưng cũng vẫn không thoát khỏi vận mệnh đến muộn.
Cô rệu rã bước đến trước máy quẹt thẻ rồi đút chiếc thẻ có in tên mình vào trong, lưu lại bằng chứng việc cô đến muộn.
Tiểu Lạc đặt chiếc túi xách lên bàn, vừa định thưởng thức bữa sáng chứa đầy yêu thương mà Trình Hạo đã chuẩn bị thì bỗng một âm thanh truyền đến từ phía sau có sức tàn phá còn ghê gớm hơn cả tiếng bom:
“Lâm Tiểu Lạc, chuyên đề của cô sao rồi?” Chủ nhiệm Từ Lợi không biết bằng cách nào đã “bay” đến đứng ngay phía sau lưng cô từ bao giờ.
Miệng của Tiểu Lạc liền dừng lại ở tư thế “chữ O”, không phải vì ngạc nhiên mà ở tư thế chuẩn bị cho việc thưởng thức bữa sáng khoái khẩu lẽ ra sắp được tận hưởng.
“Cháu viết xong rồi, sẽ in ra ngay bây giờ cho cô xem đây ạ.” Tiểu Lạc thật sự khâm phục mình vì có thể nhanh chóng thay đổi nét mặt theo ý muốn.
Tiểu Lạc lập tức in ra kết quả của cuộc chiến thức khuya hôm qua rồi đặt ngay ngắn lên bàn Từ Lợi.
Từ Lợi cầm bản thảo, vừa xem vừa nhấp ngụm trà với dáng vẻ điệu đà. Chuyên đề của cô lần này làNhững bông hoa đó. Chuyên đề không phải là tên bài hát mà ca sĩ Phác Thụ đã hát, cũng không phải viết về những bông hoa dại ven đường, càng không phải những đóa hoa rực rỡ trong vườn bách thảo mà là những nữ minh tinh đã từng để lại dấu ấn tốt đẹp trong lòng khán giả nhưng lại ra đi quá sớm giữa lúc tuổi thanh xuân đang tràn trề sức sống.
Toà soạn tạp chí có ba biên tập viên, mỗi tháng họ đều phải làm một chuyên đề. Các biên tập viên lần lượt thay nhau làm và chủ đề đều do Từ Lợi lựa chọn. Tiểu Lạc trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ làm chuyên đề. Vì làm chuyên đề có nghĩa là cô phải thu thập rất nhiều tài liệu, ngồi nghiền ngẫm nghiên cứu, chỉnh sửa, sau đó phát huy tài năng văn chương của bản thân mà “dựng” thành bài. Điều này còn vất vả hơn cả viết luận văn tốt nghiệp.
Chủ đề của hai tháng trước là Cùng du lịch với người nổi tiếng, công việc chủ yếu là phỏng vấn một số người nổi tiếng, trao đổi với họ về những câu chuyện liên quan đến vấn đề du lịch, nên chỉ cần ghi chép lại là được. Tiểu Lạc thấy chủ đề này khá đơn giản. Còn chủ đề tháng vừa rồi là Phụ nữ hãy yêu đi, yêu không phải là tội, chủ yếu là điểm lại gương mặt một số nữ minh tinh làm vợ lẽ và cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện trở thành chính thất. Tháng này đến lượt Tiểu Lạc viết chuyên đề, chủ đề lần này rất trừu tượng, hơn nữa lại viết về những nữ minh tinh tài hoa bạc mệnh, ra đi khi đang độ xuân thì. Những câu chuyện kiểu này rất dễ khiến cho người ta rơi lệ. Tiểu Lạc đón nhận đề tài một cách hiên ngang và đã cất công lục lại tất cả mọi thông tin về những nữ minh tinh mà cô yêu thích như Ông Mĩ Linh, Đặng Lệ Quân...
Từ trước đến nay, khi đứng trước mặt Từ Lợi, Tiểu Lạc luôn cư xử rất đúng mực, nhưng hôm nay cô không thể kìm được những cơn ngáp ngắn ngáp dài. Có thể là do “hoạt động” quá sức chăng? Ai bảo tối qua Trình Hạo nhất quyết muốn thể hiện uy phong của người đàn ông làm gì. Một gương mặt tiêu biểu của toà soạn dám nghĩ đến những chuyện nơi khuê phòng ngay tại phòng làm việc của “lão yêu bà”, thật mất mặt quá đi thôi!
“Có cần lấp miệng cháu bằng một viên kẹo không?” Từ Lợi hỏi một cách vu vơ khi thấy Tiểu Lạc ngáp đến cái thứ hai mươi tám.
Mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao? “Lão yêu bà” Từ Lợi mà cũng biết đùa ư? Trong lúc nghĩ như vậy cô đã ngáp tới cái thứ hai mươi chín.
“Cảm ơn cô, cháu có bữa sáng ở đây rồi, nhét vào bụng cái là hết ngáp liền ạ.” Hiếm khi “lão yêu bà” cao hứng nói đùa như vậy, cô cũng nên phối hợp một chút.
“Chuyên đề lần này cháu viết không tồi. Biên tập lại một chút rồi mang xuống cho in đi.” Từ Lợi nói rồi đặt bản thảo xuống bàn.
Chẳng trách thái độ “lão yêu bà” lại hiền như vậy, còn nói đùa một cách bất bình thường, thì ra là bà ta hài lòng với chuyên đề của cô. Thật không uổng phí công sức thức đêm đến hơn một giờ sáng để hoàn thành.
“Vâng, vậy cháu trở về chỗ làm việc đây ạ.” Tiểu Lạc thật không muốn ngáp cái thứ ba mươi trong phòng Tổng biên tập.
“Lần sau viết chuyên đề thì phải chuẩn bị trước, đừng để nước đến chân mới nhảy. Phụ nữ thức khuya không tốt cho nhan sắc đâu. Tôi có cà phê đấy, cầm lấy một gói về pha mà uống, nó sẽ giúp cháu đỡ buồn ngủ.” Từ Lợi đưa cho Tiểu Lạc một gói cà phê.
Ôi trời ơi! “Lão yêu bà” đột nhiên sao lại quan tâm đến cô như vậy? Trong lòng Tiểu Lạc bất giác vô cùng cảm động. “Lão yêu bà” cho rằng tối qua vì làm chuyên đề nên cô mới ngủ muộn, ai ngờ đâu đêm qua cô “làm chuyện xấu”, hi hi!
“Còn nữa, thứ Tư tuần sau cháu phải đi phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng. Đó là Thẩm Lộ Dao, nghệ sĩ mới nổi của làng giải trí. Đây là một số tư liệu về cô ấy, thời gian và địa điểm phỏng vấn đều đã được ghi rõ ràng trên đó rồi.” Thì ra, “lão yêu bà” tặng cà phê là có mục đích, chứ làm gì có chuyện miếng ngon từ trên trời rơi xuống cho mình dễ dàng như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc