Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 98

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Hạ tiên sinh, ngài có việc gì sao?" Cô hỏi thản nhiên.
Đối với Hạ Minh Chính, trong lòng cô rất bình tĩnh, nói cho cùng, Hạ Minh Chính cũng không làm sai gì cả, chỉ là ông ta quá yêu con gái của mình mà thôi.
"Nhược Tâm..." Hạ Minh Chính có chút xấu hổ, ông không biết phải nói gì mới tốt, ông đã tung hoành trên thương trường cả đời, tuy rằng không quá nổi danh, nhưng mà cũng tạo ra được nửa cái thần thoại, sống cả đời này, ông chưa từng gây ra sai lầm quá lớn, số tiền kiếm được cũng đủ cho gia đình ăn uống không lo cả đời.
Cho dù ông đã già, cũng phải làm chuyện này, kéo lại cái mặt già này, vì mình, vì vợ, còn có con gái, gánh lấy khoản nợ này, ba chữ rất xin lỗi này, là đều mà cả nhà bọn họ muốn nói.
Đối với Hạ Minh Chính, Hạ Nhược Tâm cảm thấy rất lạnh nhạt, sau khi cô tới Hạ gia, Hạ Minh Chính đối xử với cô rất tốt, ở bên ngoài còn duy trì hình tượng một người cha dượng tốt, đối xử với cô con gái trên danh nghĩa như cô, ở cái nhìn của người bên ngoài, đúng là không có chút tật xấu nào để soi mói, làm việc gì cũng đồng đều, Hạ Dĩ Hiên có, cô cũng sẽ có, chính là dáng vẻ của một người cha tốt, cũng làm cho không ít người tức giận, bọn họ sẽ nói một câu thế này, không biết mẹ con Hạ gia sống tốt mấy đời mà có thể gặp được một người đàn ông tốt như Hạ Minh Chính, tuy rằng là kết hôn lần hai, nhưng mà Hạ Minh Chính lại đối xử với vợ và con trước của vợ rất tốt, vừa tôn trọng lại vừa chăm sóc, nhưng Hạ Nhược Tâm hiểu, Hạ Minh Chính, ở trong Hạ gia, là một người dối trá, đói xử tốt với cô cũng chỉ vì danh tiếng, đó là lý do vì sao ông phải đối xử tốt với con của người khác, chẳng phải hay sao?
Mà những thứ đó đều là Hạ Minh Chính cố ý làm cho người ta xem, bên ngoài, hắn là người hiền lành, nhưng mà trong lòng lại vô cùng dơ bẩn, ông ta giống như cáo già đã trải qua ngàn kiếp, làm cho Thẩm Ý Quân một lòng một dạ với ông ta và con gái của ông ta, cũng làm cho cô chưa từng ngẩng đầu được ở Hạ gia ngày nào, thậm chí, rõ ràng là biết cô vô tội, còn muốn cô gánh lấy tội danh, nếu ông ta thật sự là một người cha tốt, ông ta sẽ không làm cho Thẩm Ý Quân cạo tóc của cô, rút máu của cô, huỷ hoại tiền đồ rất tốt của cô.
Nếu muốn hỏi bây giờ Hạ Nhược Tâm cảm thấy ông ta thế nào, xin lỗi, cô chỉ thấy ông ta giống như một người lạ.
Lúc trước đã không có cảm tình gì rồi, bây giờ còn muốn cô biểu hiện ra tình cảm cha con thân thiết hay sao?
Cô không có mẹ, vì sao lại có cha dượng được chứ?
Hạ Nhược Tâm nở nụ cười giễu cợt, cô không vấn đề gì với Hạ gia, cũng không có quan hệ gì với Sở gia.
Vẻ mặt Hạ Minh Chính rất khó coi, giống như là bị cởi hết quần áo, những năm qua, ông luôn ra vẻ trang nghiêm, thế nhưng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, ông lại gống như bị phô bày tất cả.
"Nhược Tâm, mẹ con bị bệnh, cha đến..." Ông *** đôi môi khô khốc, có chút khó nói.
"Dù sao thì, đó cũng là mẹ con, xem như là cha xin con đi, con đi gặp bà ấy được không, mẹ con, rất nhớ con..."
"Nhớ tôi?" Hạ Nhược Tâm lặp lại hai chữ đó, "Bà ta lại muốn tôi làm gì cho Hạ Dĩ Hiên, gánh tội, hay là làm gì, tôi không còn gì cho mấy người tính toán nữa rồi." Hạ Nhược Tâm xoa cổ tay, "Tôi đã trả hết những thứ mà tôi thiếu bà ta, còn hai người..." Cô cười, đáy mắt lại lạnh như băng.
"Tôi chưa bao giờ thiếu hai người, đúng là tôi ăn tôi ở nhà ông, nhưng mà nếu không có tôi làm nền, nghĩ đến con đường trưởng thành của Hạ Dĩ Hiên đi, nhất định là rất nhàm chán đúng không?" Đúng vậy, không có một người chị vô dụng như cô, sao có thể có tấm bình phong tốt đẹp cho Hạ Dĩ Hiên như thế?
Ừ thì bây giờ Hạ Dĩ Hiên đã mạnh hơn rồi.
૮ɦếƭ rồi mà cũng có thể sống lại.
Sắc mặt già nua của Hạ Minh Chính nóng như muốn bốc cháy, "Nhược Tâm..." Ông lại kêu cái tên này, lúc này đứng ở đây, ông cảm thấy rất xấu hổ. Bây giờ ông mới biết, bốn mươi tuổi qua đi, có một số việc, từ lâu đã không thể thay đổi được nữa, có lẽ là do bọn họ chưa từng hiểu Hạ Nhược Tâm.
Tính tình của Hạ Nhược Tâm rất yếu đuối, cũng dễ bị khi dễ, thậm chí là nhịn nhục chịu đựng, tính tình như vậy, nếu gặp loại người hay tính kế thì nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất thảm, ví dụ như Hạ Minh Chính, ví dụ như Sở Luật, nhưng mà Hạ Nhược Tâm vẫn còn sống, giống như là cỏ dại.
Cho dù bị lửa đốt cháy hoàn toàn, thì đến mùa xuân vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng, mặc kệ là gặp phải khó khăn gì, Hạ Nhược Tâm cũng có thể giải quyết được, nếu không thể, cô sẽ nhịn, nếu đổi thành Hạ Dĩ Hiên, sợ là Hạ Dĩ Hiên đã ૮ɦếƭ hơn mười lần, nhưng mà Hạ Nhược Tâm lại không giống như vậy, Hạ Nhược Tâm chỉ cần có được một chút ánh sáng là sẽ cố gắng đi tìm ánh sáng của đời mình, người khác không thương cô, nhưng mà, nhất định cô sẽ tự yêu lấy chính mình, yêu người quan tâm mình, quan tâm đến người mình yêu.
Nhưng mà nếu họ không cần, như vậy, trái tim của cô sẽ rất cứng rắn.
Ví dụ như bây giờ, đối với Thẩm Ý Quân, cô đã không còn muốn để ý đến nữa, đối với Sở Luật, cô cũng không ôm ảo tưởng gì, cho dù bây giờ Sở Luật đã quay đầu, cho dù cô là người mềm lòng, nhưng mà, cô sẽ không quay về lối cũ.
Trước kia khi cô khó khăn, đều là tự cô bước tới, mà bây giờ, khi cô trải qua những ngày tốt đẹp thì bọn họ lại đến đây tìm cô, ra vẻ cha con thân thiết, ra vẻ một người cha tốt, bộ không thấy giả tạo sao?
"Nhược Tâm, theo cha đi gặp mẹ con một lần đi." Hạ Minh Chính hít sâu một hơi, cố gắng khuyên bảo.
"Cho dù thế nào, cho dù bà ấy thật sự không đúng, nhưng mà bà ấy lại là mẹ ruột của con."
"Nếu không sinh ra tôi thì tốt rồi." Trái tim của Hạ Nhược Tâm đã ૮ɦếƭ lặng từ lâu, cô không còn nhớ cái người mà cô đã từng gọi là mẹ nữa, cảm giác, cũng không còn ỷ lại như lúc trước, cô tin, Thẩm Ý Quân cũng như thế, chẳng phải bà ta luôn nói, hối hận vì đã sinh ra cô, mà không P0'p ૮ɦếƭ cô sao?
Cô cảm kích vì bà ta đã sinh ra cô, nhưng mà cũng chỉ như thế thôi, phải chi không có đứa con gái như cô, phải chi không có người mẹ như Thẩm Ý Quân, yêu thương con kế hơn cả con ruột của mình, phải chi không có một người như Hạ Minh Chính, chưa từng thích cô một ngày nào trong suốt mười năm, là cô tự mình đứng vững ở Hạ gia, như vậy còn chưa đủ sao?
"Rất xin lỗi, tôi còn có việc, tạm biệt." Cô không muốn nghe Hạ Minh Chính nói nhảm nữa, nói gì cũng vô nghĩa, nhiều lời thêm cũng vô dụng, cô lại ngại phiền.
Trong lòng của cô rất bình tĩnh, bởi vì nó giống như nhành liễu chạm vào mặt nước.
Không đúng, nên nói là giống như mặt nước tĩnh lặng, cái từ mẹ kia, không còn chút gợn sóng nào trong lòng cô nữa.
"Ầm" cô đóng cửa lại, cũng nhốt Hạ Minh Chính ngoài cửa, thậm chí còn không chú ý Hạ Minh Chính đã rời đi hồi nào.
Đi vào phòng bếp, cô làm như không có gì vướng bận, rửa cá, giết cá, đợi đến khi Cao Dật đi làm về rước Tiểu Vũ Điểm thì cô cũng đã làm xong bốn món ăn và một món canh, cá kho tàu, cá tím hấp, thịt xào, còn có một đĩa trứng gà vàng nhạt, còn có canh bí đỏ cùng với bánh mì hấp sữa.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm về rồi." Bóng dáng của Tiểu Vũ Điểm còn chưa xuất hiện thì đã nghe thấy tiếng kêu.
Hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã gan dạ hơn trước rất nhiều, giọng nói cũng nhanh nhẹn hơn trước, Hạ Nhược Tâm biết, đây không phải bởi vì người mẹ như cô, mà là bởi vì Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm đã xem Cao Dật như là cha của mình, có cha, giống như là có chỗ dựa vững chắc, ngọn núi đó lại rất vững chãi, dù thế nào, người cha giống như ngọn núi đó đã thực sự ở trong lòng Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật vừa vào cửa liền thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm chạy tới kệ đổi giày, đổi dép lê nhỏ cho mình, lại ngoan ngoãn lấy dép lê cho Cao Dật, đặt dưới chân Cao Dật, "Ba, mang dép đi."
Cao Dật vui vẻ ôm Tiểu Vũ Điểm, hôn lên mặt bé, "Tiểu Vũ Điểm của ba đúng là thông minh mà."
Câu nói Tiểu Vũ Điểm nhà cha đó, làm cho Hạ Nhược Tâm muốn khóc, nhưng không thể nói rõ cảm giác đó là gì, tóm lại là, nó rất phức tạp, cô lại không muốn nghĩ kỹ, bởi vì cô suy nghĩ quá nhiều cho nên mới làm bản thân ra nông nổi này.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, gương mặt nhỏ nhắn tròn như quả táo rất là đáng yêu.
Cao Dật đổi dép lê, ôm Tiểu Vũ Điểm đi rửa tay, anh lấy một ít nước rửa tay, đổ lê bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, một bàn tay rất to, một bàn tay rất nhỏ, đều đặt dưới vòi nước, "Về nhà rửa tay, trước khi ăn cũng rửa tay, rửa mu bàn tay rồi rửa lòng bàn tay, chà chà xà phòng rửa sạch, tạo thành thói quen cho mình, thói quen cho mình, la... la..."
Tiểu Vũ Điểm hừ hừ theo bài hát được dạy ở nhà trẻ, ngăn nắp đâu ra nấy.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy, trước đây cô đã làm sai rồi, con gái cần phải được tiếp xúc với xã hội, cũng phải học cách lớn lên, còn Tiểu Vũ Điểm trước kia, tuy là thông minh nhưng tính tình lại quá thẹn thùng, còn không thích nói chuyện, bây giờ thì đã sáng sủa không ít.
Rửa tay xong, Cao Dật lại kéo đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đi vào bàn ăn, ôm bé lên ghế, nhưng mà bởi vì còn quá nhỏ cho nên đôi chân cứ lắc lư trong không khí.
Hạ Nhược Tâm làm cơm xong, đặt trên bàn, Tiểu Vũ Điểm lập tức khoe bàn tay rất béo của mình.
"Mẹ, sạch sạch."
Ý của bé là, bé rửa tay rất là sạch rồi.
"Ừa, sạch rồi." Hạ Nhược Tâm nhéo đôi tay nhỏ bé của con gái, vừa dài vừa béo, lại còn rất mềm, Tiểu Vũ Điểm nheo đôi mắt to tròn, cái miệng hồng hào cũng giơ lên, đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy trái tim như bị hoà tan, cô chưa từng hối hận vì đã sinh Tiểu Vũ Điểm, mặc dù mẹ con hai người đã rất cực khổ, nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy nét mặt vui vẻ của con gái thì cô liền cảm thấy, mặc kệ là trải qua điều gì cũng đáng giá.
Hạ Nhược Tâm gắp một đũa cá, gỡ bỏ xương rồi đặt trong chén của Cao Dật.
"Cám ơn." Cao Dật lập tức ăn nó, anh rất vui vì đãi ngộ của mình giống như Tiểu Vũ Điểm.
Một đĩa cá, Hạ Nhược Tâm lại không ăn bao nhiêu, người ăn nhiều nhất, ngược lại lại là Cao Dật.
"Đã ăn no chưa?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi mình.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, sau đó ngại ngùng kéo váy xuống.
"Dạ ăn no rồi." Bé cười tít mắt, nụ cười ngây thơ của con nít, là điều dễ làm cho người khác mềm lòng nhất, nhất là đứa bé vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện như Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ ba tuổi, có thể bởi vì còn nhỏ mà không hiểu chuyện, nhưng Tiểu Vũ Điểm và mẹ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau những lúc khó khăn, cho nên ngược lại, bé rất hiểu chuyện.
Cao Dật cười cười, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm rồi ôm bé chuẩn bị đi chơi.
Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông, vậy mà có thể chơi nhà chòi với một cô bé, anh sẽ thay quần áo cho Pu'p bê, chải đầu, thậm chí còn nói chuyện với Pu'p bê.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, muốn ngủ.
"Được rồi, ba dẫn con đi tắm."
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vẫn còn rất nhỏ.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy mình không còn việc gì để làm, nhưng mà hình như Tiểu Vũ Điểm rất ỷ lại vào Cao Dật, có khi nửa đêm tỉnh dậy cũng sẽ đi tìm Cao Dật, tuy rằng người cha này đến chậm, tuy rằng người cha này không phải là cha ruột, nhưng mà đối với Tiểu Vũ Điểm, người cha này, là núi của con bé, cũng là bả vai của con bé.
Trong phòng tắm, Cao Dật nhéo đôi chân nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm, lúc đầu Tiểu Vũ Điểm còn từ chối, nhưng mà sau đó lại quen, cũng cho phép Cao Dật sờ chân của mình.
Đứa nhỏ rất dễ mệt mỏi, bé ngoan ngoãn dụi mắt, tựa vào vai Cao Dật, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy đứa nhỏ trong lòng Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm ngửi thấy mùi của mẹ cho nên ngủ càng sâu thêm.
Đi vào bên trong phòng ngủ, cô cẩn thận đặt con gái lên giường lớn mềm mại, sau đó đặt Pu'p bê của bé vào trong, Tiểu Vũ Điểm ôm Pu'p bê theo bản năng, cũng không tỉnh dậy.
Khi cô đi ra, Cao Dật vẫn còn ở bên ngoài, tay áo của anh tuỳ tiện kéo lên lộ ra cánh tay cường tráng, quần áo trên người hơi ướt nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến khí chất tao nhã của anh, người đàn ông này hoàn toàn khác với Sở Luật, Sở Luật âm trầm, khôn khéo, không từ thủ đoạn khi đối xử với kẻ thù, cho dù đã *** cũng muốn lột da người đó rồi đốt thành tro bụi, nhưng mà Cao Dật lại không giống như thế, anh rất ấm áp, ôn hoà, cũng rất ôn nhu, thế nhưng nụ cười của anh lại có sự lạnh lùng cự tuyệt người khác ở xa ngàn dậm.
Cao Dật phát hiện nụ cười yếu ớt bên khoé môi Hạ Nhược Tâm, anh phũ nước trên cánh tay, "Không còn cách nào, con gái của em rất thích nước, anh đi thay quần áo." Anh đi vào phòng ngủ của mình, khi đi ra thì quần áo đã được thay, nút áo bị mở hai cái lộ ra đường cong cơ *** hoàn mỹ, không thể không nói, anh có dáng người rất đẹp, làm một bác sĩ, nếu không có thân thể tốt thì không thể chịu nổi khi tiến hành phẫu thuật mấy tiếng, thậm chí là mười mấy tiếng.
"Nhược Tâm lại đây." Cao Dật ngồi xuống ghế sô pha, vẫy tay với Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đi qua, ngồi xuống, không biết vì sao, khi ௱ôЛƓ vừa mới chạm vào ghế thì cô đã giật mình, cô không có nhiều cơ hội tiếp cận với đàn ông như thế, ngoại trừ Sở Luật, mà Sở Luật trong trí nhớ của cô, đều là nỗi đau, cho nên bây giờ nhớ lại chỉ có nước mắt nhiều hơn nụ cười, cho dù là cười, cũng là cười nhạt mỗi khi bị người đàn ông đó bày kế.
Ngay cả tình cảm cũng có thể đem ra tính kế, như vậy, còn gì mà hắn không thể tính kế đây.
Nhưng mà Cao Dật lại không giống như thế, anh không thích tính kế, nhưng mà, cũng không phải là không có tâm tư gì, tuy rằng cô chưa hiểu rõ người đàn ông này, có lẽ anh cũng không phải người tốt, dù sao thì đối với mỗi người mà nói, tính tình ích kỷ đã có từ trong bụng mẹ. Nhưng mà, anh lại là người có chủ kiến, cũng là một người đàn ông kiên trì, đương nhiên, anh cũng có thể xem như là một người đàn ông tốt.
Số mệnh của Hạ Nhược Tâm không tốt, cho nên năm đó cô gặp được người thích tính kế như Sở Luật, mà không phải là Cao Dật.
"Đang nghĩ gì đó?" Cao Dật đối xử với Hạ Nhược Tâm như là đối xử với Tiểu Vũ Điểm, nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó anh liền phát hiện động tác của bọn họ có chút kỳ quái, thế nhưng giữa hai người cũng không quá xấu hổ, "Sao vậy, nghĩa tới chuyện gì, sao lại thất thần như thế?"
"Không có gì." Hạ Nhược Tâm cười, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như có thể phát ra những tia sáng ấm áp, trong suốt ****.
Cao Dật cũng không vạch trần việc cô rõ ràng có chuyện trong lòng mà không nói, đương nhiên, cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi. Suy nghĩ của cô gái này rất nhạy cảm, không thể gấp, cũng không thể ép buộc, nếu ép quá thì sẽ làm phản tác dụng.
"Đưa tay cho anh." Cao Dật cười ôn hoà, khoé miệng cong cong trời sinh rất có lực tương tác, hèn chi anh lại chọn nghề nghiệp như thế, ít nhất là với diện mạo đó thì sẽ không doạ mấy đứa nhỏ khóc, Hạ Nhược Tâm không dám tưởng tượng nếu người như Sở Luật trở thành bác sĩ, có lẽ người bệnh sắp ૮ɦếƭ cũng bị anh hù ૮ɦếƭ.
Dừng, cô lắc lắc đầu, đánh rơi ý tưởng đó, còn có, không thể nhắc lại cái tên đó, cũng không thể nghĩ tới người đó.
Cô nắm lấy cánh tay trái yếu ớt rũ xuống người, sau đó khó nâng lên một cách khó khăn.
Ngón tay ấm áp của Cao Dật đặt trên xương cốt của cô, Hạ Nhược Tâm co rụt lại theo bản năng, đau quá.
Thì ra, đau đớn như thế, không phải cứ quen là chịu được.
"Xương bị lệch rồi, tốt nhất là mổ, nhưng mà, rất vất vả." Cao Dật vuốt ve cánh tay Hạ Nhược Tâm, "Vết thương này là bị người ta bẻ gãy, lại không được điều trị cho tốt cho nên bây giờ xương đã nằm ở vị trí sai lệch mất rồi, muốn uốn nắn lại cũng không được."
"Không sao, em quen rồi." Hạ Nhược Tâm thật sự không để ý tới, cánh tay yếu ớt này đã ở bên cô bốn năm, cô cảm thấy mình không khác người bình thường cho lắm, bốn năm nay, cô chỉ dùng một cánh tay, chẳng phải lúc đó vẫn có thể tạo ra một mảng trời cho con gái, còn có thể giành việc với đàn ông hay sao.
Cao Dật buông tay cô ra, sau đó ngón tay di chuyển lên mặt cô.
Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy trái tim mình hơi rung động, đó là cảm giác rất kỳ lạ, rất cảm động, cũng cảm thấy rất biết ơn, thì ra, trên đời này, còn có một người như vậy, đối xử với cô như thế, không có thù hận, không có tính kế, mà chỉ có tình cảm chân thật.
"Anh là bác sĩ, anh sẽ chịu trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình, anh sẽ chữa khỏi bệnh của em."
"Em đâu có bệnh?" Hạ Nhược Tâm cười thản nhiên, trong lòng rất bình thản.
"Có." Vẻ mặt Cao Dật rất nghiêm túc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc