Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 93

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Những gì cô nhận được từ anh, chỉ có sự tàn nhẫn, chỉ có những vết thương, hay hận thù, kể cả những sự dịu dàng trước đó, anh cũng không thèm để vào trong mắt.
Người đàn ông kia đối tốt với cô như vậy, nếu anh là cô, anh cũng sẽ không bao giờ lựa chọn Sở Luật. Anh đột nhiên cười phá lên, đầy bất lực, bả vai run rẩy không ngừng.
Đều là anh tự làm tự chịu, cuối cùng anh cũng đã biết mùi vị hối hận là thế nào
Nhưng anh thực sự cam tâm sao?
Anh cẩn thận cất chiếc hôm trong иgự¢ áo mình, giống như lúc tới đây, đây là đồ của cô, anh vẫn muốn mang trả lại, ngay cả khi cô không muốn anh cũng sẽ để những thứ này được gần cô hơn một chút, còn anh, chỉ e là không có tư cách tới gần.
Cơ thể anh có chút lảo đảo, cố chấp đi về phía trước, từng bước đi nặng trĩu, nước mưa tràn vào giày anh, không còn sự hào nhoáng, hai chân ngâm trong nước, lạnh lẽo như băng.
Ngồi vào trong xe của mình, anh như người mất hồn khởi động xe, con đường phía trước không có một bóng người, thỉnh thoảng mới có xe đi qua,rõ ràng chỉ là một quãng đường ngắn chỉ mất mấy phút là đi hết, mà anh lại đi mất nhiều thời gian như vậy.
Lái xe về nhà đã là một loại bản năng, không có mục tiêu, cũng không có đích đến, Sở Luật cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm, chẳng qua lỗi lầm của anh thực sự quá lớn.
Khi anh xuống xe, mưa vẫn không ngớt, anh ngẩng đầu đón nhận những giọt mưa, một lúc lâu sau anh mới mở mắt, trong mắt chỉ có một màu đen kịt nặng nề.
Đây chính là màu sắc duy nhất trong thế giới của anh.
Đẩy cửa đi vào, Lý Mạn Ny vừa nhìn thấy anh lập tức vứt gối ôm xuống, "Luật, anh về rồi." cô chạy tới, thấy quần áo anh ướt đẫm, không khỏi có chút luống cuống.
"Luật, anh sao vậy, anh không mang ô sao? Sao lại để bị ướt thành như vậy?" Cô chạm vào anh, nhận ra nhiệt độ của anh chẳng khác gì đống quần áo ướt sũng, lạnh đến mức muốn đóng băng.
"Không sao." Sở Luật nhàn nhạt nói, "Anh đi nghỉ ngơi một chút, đừng quấy rầy anh." Anh ngừng lại nửa bước rồi đi thẳng vào phòng, anh không còn cách nào đối với Lý Mạn Ny như trước đây, anh càng đối tốt với cô, thì sẽ càng cảm thấy tội lỗi với người phụ nữ đó, anh đã không thể thay đổi được điều gì nữa rồi.
Đóng cửa lại, anh tự nhốt mình trong phòng.
Lý Mạn Ny đứng ngây ngốc trong phòng khách, tay cô vẫn giơ lên trong không trung, cô chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt nóng hổi liền rớt xuống, sắc mặt cô vô cùng ảm đạm, đôi môi hồng hào sớm đã nhợt nhạt đi rất nhiều.
Cô đột nhiên bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, một lúc lâu sau cô mới yếu ớt đứng lên, đặt tay lên bụng, có phải cô đã mang thai không? Cô dùng sức siết chặt nắm tay, không đến mức mừng rỡ như điên, nhưng nếu là thật, đứa bé này là của Sở Luật, đứa trẻ bọn họ chờ đợi suốt 4 năm cuối cùng cũng tới, có nghĩa, cô sẽ không bị mất đi tất cả nữa.
Cho dù Sở Luật phát hiện anh ấy không yêu cô, nhưng cô cũng sẽ là Sở thiếu phu nhân, vợ của Sở Luật, như vậy không phải cũng rất tốt sao? Chỉ là, cô cũng không biết, đứa bé này, là con của anh, hay là của người đàn ông đó.
Nhớ tới người đàn ông kia, cô dùng sức ôm chặt thân thể của mình, chỉ là cảm giác có một trận gió lạnh từ chân thổi lên, lạnh đến tận xương tủy.
Nâng tay, cô vuốt ve sợi tóc trên vai, trên gương mặt ôn nhu đầy nét lạnh lẽo.
Có lẽ ngày mai mưa cũng sẽ không ngừng, thậm chí có lẽ còn to hơn.
Cao Dật đem xe dừng lại, anh bả vai của Hạ Nhược Tâm, để cô ngồi trên xe, "Không có việc gì, em ngồi ở trong xe đi, một mình anh đi được rồi." anh không khỏi phân trần đóng cửa xe lại, sau đó đem dù bật ra, cũng chỉ có một đoạn đường ngắn mà thôi, anh đã thấy được cô nhóc ở kia rồi.
Anh buông xuống dù, vươn tay ôm lấy Tiểu Vũ Điểm từ tay cô giáo, anh gật đầu chào cô giáo, mà cô giáo không biết vì sao lại không dám nhìn anh, thậm chí là không thèm nói một lời, cúi đầu, Cao Dật cảm thấy có chút kì lạ, Tiểu Vũ Điểm trong lòng иgự¢ rất ngoan, không lẽ hôm nay đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.
"Hôm nay con bé có gây chuyện gì sao?" Cao Dật hỏi cô giáo, anh một tay cầm ô, canh ngay đầu Tiểu Vũ Điểm, sợ mưa sẽ tạt trúng bé.
"A, không có, không có, bé hôm nay rất ngoan." cô giáo vội vàng phẩy tay, chỉ là trong lòng chột dạ cực kỳ. Đúng vậy, đứa bé rất ngoan, nhưng lại bị người khác khi dễ.
"Ba, con muốn về nhà." Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm cổ của Cao Dật, thanh âm mềm mại của trẻ con chen lẫn ít tiếng nấc, đây cũng là câu nói đầu tiên của bé cả chiều nay, tay bé rất đau, bé chỉ muốn nhìn thấy mẹ, chỉ cần ba. Cũng chỉ muốn về nhà.
"Được, ba đưa con về nhà." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi về phía xe của mình, cô giáo thỉnh thoảng lại vặn vẹo tay, trời lạnh như thế nhưng trên trán cô toát đầy mồ hôi.
Mỗi đứa trẻ đều là cục cưng trong mắt bố mẹ, nếu bị khi dễ, đương nhiên không thể để yên, đặc biệt là người đàn ông này, cũng không giống một người bình thường, nếu thật sự nói cho anh biết, hôm nay có người khi dễ con gái của anh, anh còn không phá nát trường học của bọn họ.
May mắn, anh không biết, may mắn, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng không nói.
Cao Dật đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào trong xe, Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
"Mẹ..." Bé mở hai bàn tay của mình ra, để Hạ Nhược Tâm đem bé ôm vào trong lòng иgự¢.
Bé ôm Hạ Nhược Tâm, hai bàn tay vẫn nắm chặt, thỉnh thoảng hai hàng mi khẽ chớp.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mới mọc của con gái, cực mềm, nhưng mà lại là có chút thưa thớt, không có dày đặc như trước.
Tiểu Vũ Điểm nâng lên khuôn mặt nhỏ, sau đó lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm chỉ là nhớ mẹ thôi à." cô nhỏ giọng nói, tay nhỏ buông, bất quá đôi mắt vẫn cứ hồng hồng.
"A, tiểu nha đầu, con không nhớ ba hay sao?" Cao Dật đưa ra bàn tay, nhéo gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, anh đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị rồi.
"Tiểu Vũ Điểm cũng rất nhớ ba á" Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lúc lắc hai chân, bé rất rất rất nhớ ba mẹ.
Coi như không uổng công ba thường con như vậy, chỉ là, đột nhiên, Cao Dật nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ của Tiểu Vũ Điểm, trên mặt có một ít ngưng trọng. Anh quay đầu, tập trung lái xe.
Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ là dựa vào trong lòng иgự¢ Hạ Nhược Tâm, ngón tay nho nhỏ tựa như trước kia, nắm lấy quần áo cảu mẹ.
Sau khi về đến nahf. Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, kêu Hạ Nhược Tâm đi thay quần áo trước, sau khi Hạ Nhược Tâm đi, anh mới đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào lòng.
Kéo bàn tay của bé ra nhìn, quả nhiên, trong lòng bàn tay nho nhỏ có vài vết trầy, vệt đỏ trên bàn tay trắng nỏn, thật sự là có chút ghê người, tay đưa bé vốn rất nhỏ, làn da cũng mềm mại, cho nên vết thương quả thực có chút đáng sợ, hơn nữa còn sắp sưng lên.
"Sao lại bị thương rồi?"
Cao Dật tận lực để thanh âm của bản thân nhẹ một chút, để tránh dọa bé sợ.
Tiểu Vũ Điểm giật giật bàn tay nhỏ của mình, "Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận té ngã." Đôi mắt bé đỏ lên, giống như thỏ con vậy, làm Cao Dật vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
"Được, lần sau con phải cẩn thận một chút nha."
"Để ba thoa thuốc cho con" có lẽ sự tình không phải giống như lời của đứa nhỏ, nhưng mà, anh cũng không muốn hỏi tiếp, Tiểu Vũ Điểm thích thế nào liền thế ấy đi? Anh sẽ không bức Hạ Nhược Tâm, tự nhiên cũng sẽ không để đứa bé khóc, xem đi, đôi mắt đều hồng thành như vậy, hỏi nữa, không khóc ra tới mới là lạ.
"Dạ." Tiểu Vũ Điểm điểm gật đầu, Cao Dật lúc này mơi smang bé đặt lên sô pha, đem thuốc cùng băng gạt đến, vết thương tuy nhỏ nhưng cũng nên xử lí cho tốt.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng muốn giật tay lại, bởi vì, thật sự đau quá a, bé bậm chặt môi, chờ Cao Dật làm xong, sau đó băng lại.
"Xong rồi, Tiểu Vũ Điểm thật dũng cảm." Cao Dật xoa đầu bé, có lẽ là do sau khonagr thời gian trị liệu kia, đứa nhỏ này trưởng thành hơn những đứa bé cùng tuổi khác, cho dù đau, cũng có thể nhẫn.
Tiểu Vũ Điểm lúc này mới cười cười, nắm lấy bàn tay đã được băng lại, tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng đã đỡ nhiều lắm.
"Ừm." Cao Dật lại là chọc chọc đầu của bé, "Mấy ngày này không được vọc nước, bằng không, ba sẽ đánh tét ௱ôЛƓ của con."
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe sẽ bị tét ௱ôЛƓ, hai tay nhanh chóng bảo vệ ௱ôЛƓ nhỏ, bé không muốn bị đánh ௱ôЛƓ đâu, đau lắm.
Hạ Nhược Tâm đi ra, Tiểu Vũ Điểm vội vàng nhảy xuống hạ sô pha, nhanh chóng ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, "Mẹ, ba muốn đánh ௱ôЛƓ Tiểu Vũ Điểm." bé hướng về Hạ Nhược Tâm cáo trạng, đồng thời, còn hướng Cao Dật làm một cái mặt quỷ, làm Cao Dật bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Tại sao ba lại muốn đánh con?" Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, đến khi nhìn thấy băng gạt trên tay của bé, hơi hơi nhíu mi một chút, tay bé con của cô là sao?
"Không cần lo lắng, không có việc gì, chỉ là bị ngã, anh đã thoa thuốc cho con bé rồi, vài ngày này không cần ᴆụng nước, nếu ᴆụng đến nước, vậy...hừ hừ, ba liền cáo trạng" Cao Dật đứng lên, cũng là chuẩn bị đi đổi quần áo, bởi vì, quần áo của anh đã ướt một nữa rồi, mặc rất khó chịu.
Hạ Nhược Tâm cũng không hoài nghi, đồng thời tâm cũng là thả lỏng một chút. Cô nâng tay bé lên nhìn, bởi vì, đã băng tốt rồi, cho nên nhìn không ra cô vết thương có nghiêm trọng hay không.
Bất quá, xem bộ dáng của Cao Dật, cũng có thể đoán ra, sẽ không quá nặng, anh là bác sĩ, đối với phương diện này anh rất lành nghề.
Đương nhiên, cô cũng phải dạy dỗ con gái cho tốt, "Tiểu Vũ Điểm, nhớ kỹ chưa? Không được vọc nước, bằng khôngmẹ sẽ tét ௱ôЛƓ con." không biết có phải vì đứa nhỏ này lúc trước giúp cô giặt nhiều quần áo quá, nên một ngày không ᴆụng nước là không được, bây giờ cũng không thể trách con bé được.
Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, nâng tay lên một chút, vọc nước và bị tét ௱ôЛƓ, cái nào quan trọng nhỉ?
Cuối cùng, bé dùng sức gật đầu một cái, bởi vì, bị đánh sẽ đau, chơi nước sẽ không đau, nên cô chọn cái thứ hai.
"Còn may là con không ngu ngốc, bằng không mẹ thật sự muốn khóc rồi." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, chơi đùa với bé, mà không biết từ lúc nào Cao Dật đã đứng ở cửa cười ra tiếng, nếu, Tiểu Vũ Điểm thông minh một chút, anh liền phải khóc rồi, tiểu gia hỏa này, đủ tinh nghịch.
Tiểu Vũ Điểm nhìn nhìn Hạ Nhược Tâm, lại nhìn nhìn Cao Dật, trong mắt hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, bởi vì, bé vẫn là không biết bọn họ đang cười cái gì, Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của con gái, "Được rồi, mẹ đi nấu cơm, con chơi ở đây nhé."
Cô nhìn đồng hồ trên tường, ngay cả cô cũng đói bụng rồi chứ đừng nói là người khác.
"Ọt ọt..." bụng Tiểu Vũ Điểm phối hợp kêu một tiếng, sau đó lại thêm một tiếng, mẹ không nói thì không sao, đến lúc nghe thấy cơm rồi thì bụng bé lại bắt đầu than vãn.
"Mẹ đi nấu cơm đi ạ, Tiểu Vũ Điểm đi thăm oa oa." Tiểu Vũ Điểm nói xong, liền chuẩn bị đi chơi với 乃úp bê của bé, một ngày không có nhìn thấy oa oa, nhớ quá đi, bé bước nhanh về phòng, chuẩn bị chơi với oa oa.
Bất kể là bao lâu, con 乃úp bê đó đối với bé mà nói, vẫn là tất cả.
"Nhược Tâm, anh rất đói bụng." Cao Dật đem tay đặt ở trên bụng, vừa rồi cũng đã kêu, cho nên, bụng anh, có lẽ bây giờ nó đang khóc đó.
"Rất nhanh sẽ xong thôi." Hạ Nhược Tâm đem ngón tay day nhẹ trán, có khi cô cảm thấy, Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm thật giống nhau, đối với phương diện ăn uống, quả thực chính chịu đói một chút cũng không được.
Trong phòng bếp, Cao Dật đứng ở cửa, anh chỉ an tĩnh đứng nhìn người phụ nữ bận rộn trong bếp, người ta thương nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là soái nhất, nhưng anh lại cảm thấy, người phụ nữ lúc ở trong bếp mới mang lại cho người ta cảm giác ấm áp đẹp đẽ nhất.
"Nhược Tâm, anh nghĩ nếu anh không có em, chắc canh sẽ bị đói ૮ɦếƭ." anh đem bàn tay đặt lên bụng, dạ dày anh thực sự đã bị cô chiều hư rồi, bây giờ ngoài đồ ăn cô làm ra thì không có chổ nào có thể làm nó vừa lòng được.
"Anh làm sao mà ૮ɦếƭ đói được, em nhất định sẽ nấu xong đồ ăn trước khi anh ૮ɦếƭ đói." Hạ Nhược Tâm là thực thành thật trả lời, cô đương nhiên sẽ không để anh bị đói ૮ɦếƭ.
"Như vậy, em phải àm cơm cho anh ăn cả đời, như vậy cả đời này anh sẽ không có khả năng bị ૮ɦếƭ đói" Cao Dật đến gần cô, đứng ở sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, "Được không hả, Nhược Tâm?"
Hạ Nhược Tâm chỉ là mặc cho anh ôm, không nói được, cũng không có nói không được, mà cô thậm chí cũng không biết mình nên trả lời anh như thế nào.
Khóe môi Cao Dật hơi xụ xuống, nhưng rất nhanh lại cong lên, a, thơm quá, anh rất thích loại hương vị này, nếu cô không thích trả lời vấn đề này, như vậy, anh liền không hỏi, sớm muộn sẽ có một ngày, cô sẽ trả lời anh, mà anh hy vọng, đáp án của cô sẽ koong phụ lòng mong mỏi của anh, cũng là hy vọng, ngày đó, sẽ không quá xa.
Có lẽ là hôm nay người đàn ông kia thực sự đã kích thích tới anh, anh ta, chính là Sở Luật, vốn là người khá nổi tiếng trên các mặt báo, anh đương nhiên sẽ không thể nào không biết anh ta.
"Được." Hạ Nhược Tâm tiếp tục xắt rau, mà cô nói ra nói, lại là làm Cao Dật nửa ngày phản ứng không kịp.
"Nhược Tâm, vừa rồi em nói gì đó?" Cao Dật đột nhiên buông eo cô ra, có chút khẩn trương hỏi cô, anh không có nghe lầm đi, cô nói là "Được", có đúng không?
"Cá trong nồi có thể ăn được rồi." Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn về phía anh, sau đó chỉ vào cái nồi bên cạnh, "Nếu anh còn không buông em ra, thì có lẽ anh sẽ không được ăn cá đâu" cô nói, sau đó vội vàng đem nồi cá bưng qua bàn ăn.
Mà Cao Dật đứng đó, dùng tay xoa xoa trán, cái cảm giác kinh hỉ ( vừa mừng vừa sợ) lúc nảy thực sự không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên, anh ngưỡi thấy một mùi rất thơm, anh cúi đầu, thấy một cái thìa được đặt trước mặt mình, "Đây, anh uống trước một chút canh đi."Hạ Nhược Tâm cho anh uống canh trước, vì cô còn vài món chưa có làm xong đâu.
Cao Dật lấy cái thìa qua, vội vàng uống, đúng là thập phần mỹ vị, chỉ là, anh vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, người phụ nữ này, vừa rồi không có đem bệnh tim của anh dọa ra tới, mmà lúc anh cho là cô muốn trầm mặc, thì lại nghe thấy giọng của cô, tuy rằng cô đang quay lưng về phía anh.
Cao Dật, cho em thêm chút thời gian, đến khi em xác định sẽ không hối hận, mà anh cũng không, em sẽ đáp ứng anh, rồi sau đó, cô xoay người, cầm lại cái muôi của mình, mà trong mắt cô có một tia phức tạp rất nhỏ hiện lên, kỳ thật, vừa rồi từ "được" mà cô nói, là lời đáp ứng của cô, nhưng cô vẫn cần thêm chút thời gian nữa.
Cô cần biết Cao Dật có hối hận hay không, bởi vì, cô đã từng kết hôn, lại ly hôn, bên người mang theo một đứa con gái, hơn nữa, có khả nưng cô sẽ không thể sinh con nữa, như vậy cô, đối với Cao Dật mà nói, thật sự công bằng sao?
Cô kỳ thật là cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh.
"Nhược Tâm, không cần nghĩ quá nhiều, nghe theo lựa chọn của con tim mình đi, em cũng không thể biết được niềm hạnh phúc của anh? Cho nên, không thể tự mình cho là đúng rồi quyết định hết được." Cao Dật tựa hồ đã sớm biết cô suy nghĩ cái gì, vội vàng ngăn cản dòng suy nghĩ miên man của cô, bằng không nếu người phụ nữ này lại tiếp tục chui vào mai rùa, sẽ rất khó thoát ra. Mà anh cũng là tiếp nhận cá trong tay cô, cho cô nghĩ ngơi một lát.
"Được rồi, tiếp tục đi, anh còn đang đói đó, em mà còn ngây người nữa là anh ૮ɦếƭ đói mất."
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, lông mi hơi hơi run. Cô tựa hồ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Cô nhẹ nhàng cười, được rồi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, bọn họ như vậy, kỳ thật cũng không khác các cặp vợ chồng cho lắm.
Lý Mạn Ni đi ra từ bệnh viện, tay cô cầm một túi hồ sơ, kết quả đã ra tới, cô đúng là là mang thai, chỉ là tâm cô vẫn cứ là thập phần phức tạp, vừa kinh hỉ là vừa bất an.
Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, nhưng cũng không phải thời điểm. Nó có thể là của Sở Luật, nhưng cũng có thể là của người đàn ông kia.
Cô đem tay đặt trên bụng, môi gắt gao mím lại, đứa nhỏ này, mặc kệ có phải là của Sở Luật hay không, cô nói phải, thì nó là phải, nó là đứa con của Sở Luật và Lý Mạn Ni cô, là đứa nhỏ của Sở gia, là người thừa kế tập đoàn Sở thị tương lai, cũng là người giúp cô giữ lại tất cả, cô hôn nhân, chồng, và thân phận của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc