Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 91

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Ông Lý, bà Lý, xin chào." Hiệu trưởng nhà trẻ vội vàng đi ra, khom người chào hỏi, đứa trẻ nhà này cũng là một đại nhân vật, không thể đắc tội.
"Vâng." Mẹ Lý nâng cằm, trong mắt đương nhiên chính là dáng vẻ không cần chú ý đến người khác, bọn họ chỉ cần chú ý tới bà là được rồi, chồng bà là tổng giám đốc một tập đoàn, con gái lại là phu nhân của tập đoàn Sở thị, bà không để ai vào trong mắt cũng có thể hiểu được.
"Hai vị mời vào, bọn trẻ đều đang chờ ở bên trong." Hiệu trưởng nhà trẻ cảm giác hông mình sắp bị bẻ cong đến nơi, đám người có tiền này quả nhiên khó hầu hạ, rốt cuộc bọn họ mới chịu rời bước vào bên trong nhà trẻ.
Bọn họ ngồi phía trên, đố diện với bọn trẻ đang ngoan ngoãn ngồi phía dưới.
Mẹ Lý thỉnh thoảng quan sát đám trẻ con bên dưới, thân phận của bà hiện tại vô cùng tôn quý, nhưng bà cũng có chuyện vô cùng nuối tiếc, không thể trông cậy vào cháu trai, bà vẫn chưa tìm được một người phụ nữ có thể xứng đôi với con trai bà, giờ chỉ có thể dồn hết tâm trí cho cháu ngoại, nhưng tới giờ vẫn không có, bà và thông gia nhà họ Sở cũng rất mong chờ, hận không thể làm cho con gái có mang, sinh ra cháu ngoại, sau này liền có thể vô tư không lo rồi.
Cứ nghĩ tới việc không có duyên với cháu ngoại bà liền cảm thấy khó chịu, rõ ràng có cháu trai mà cứ như không có, thật sự không cam lòng, cho nên mới tài trở cho nhà trẻ này, bà thường tới đây nhìn ngắm bọn trẻ con, dù chúng là đứa trẻ của nhà người khác.
"Đứa trẻ kia thật đáng yêu." Mẹ Lý tròn mắt nhìn, dồn sự chú ý tới một đứa trẻ có dáng vẻ vô cùng thuần khiết, mắt to, cằm nhọn, gương mặt phúng phính bụ bẫm, vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn ra được dáng dấp như thiên tiên.
"Ồ, bà đang nói tới đứa bé tóc ngắn đó?" Hiệu trưởng nhà trẻ vội vàng hỏi.
"Đúng, chính là cô bé đó." Mẹ Lý nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, thật xinh đẹp, so với con gái bà ngày còn bé còn đẹp hơn.
"Vâng, cô bé là đứa trẻ xinh xắn nhất trong trường của chúng tôi." hiệu trưởng vừa nói với ra hiệu cho cô giáo, cô giáo lập tức hiểu ý, đi tới trước mặt đứa trẻ, ngồi xổm xuống.
"Tiểu Vũ Điểm, vị phu nhân kia thích con, nhớ phải thật lễ phép với bà nhé." Cô xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, vô cùng yên tâm với đứa trẻ này, bởi cô bé không những đáng yêu nhất, mà còn là đứa trẻ ngoan nhất, chưa bao giờ có xích mích, lại rất hiểu chuyện.
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu, để cô giáo dắt đi tới phía trước.
Cô bé tròn mắt nhìn bà Lý, không hề chớp mắt, mới chỉ là một đứa nhỏ bé bỏng như vậy, mà lại có ánh nhìn khiến bà Lý có chút không thoải mái.
Nhưng trước mắt nhiều người như vậy, bà buộc phải giữ gìn hình tượng của mình, chấp nhặt với một đứa trẻ không phải là việc một quý phu nhân nên làm.
Bà đi tới, ngồi xổm xuống.
"Nói cho bà nghe, con tên là gì?" Bà cô gắng để tỏ ra thật dịu dàng, giọng nói thật hòa ái, nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ giương mắt nhìn bà, một câu cũng không nói.
"Nói cho bà nghe con tên là gì, bà sẽ cho con kẹo được không?" Bà ngon ngọt dỗ dành, là trẻ con thì đứa nào chẳng thích ăn kẹo.
Nhưng đôi mắt trong veo của Tiểu Vũ Điểm như soi thấu được nụ cười dối trá của bà, cô bé vẫn lạnh lùng không có bất cứ biểu hiện nào.
"Bà Lý, tên thân mật của bé là Tiẻu Vũ Điểm, họ Cao, ba mẹ bé vẫn con chưa đặt tên chính thức." cô giáo ở bên cạnh vội vàng giải thích, ra sức nháy mắt với Tiểu Vũ Điểm. Bình thường cô bé không phải rất dễ bảo sao, sao hôm nay lại không ngoan như vậy?
Sắc mặt của mẹ Lý rất khó coi, bà chưa bao giờ gặp phải một người nào không để lại cho bà chút thể diện nào như thế này, cho dù chỉ là một đứa trẻ, kêu nó gọi bà cũng không chịu gọi.
"Con tên là Tiểu Vũ Điểm đúng không? Thật là đáng yêu. Ngoan, gọi một tiếng bà đi, con muốn gì thích gì bà cũng mua cho con." Bà có rất nhiều tiền, con rể của bà còn có nhiều tiền hơn, không phải dùng để hiếu kính với bà thì còn đề làm gì, bà muốn làm gì cũng được hết.
"乃úp bê, kẹo, đồ chơi, quần áo, con muốn gì cũng được, chỉ cần gọi một tiếng bà thôi, có được không?" Bà đặt tay lên vai Tiểu Vũ Điểm, dùng lực nắm thật chặt.
Tiểu Vũ Điểm vẫn cắn chặt răng không nói một lời, nhìn những cái móng tay đang bấu chặt vào vai mình, gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng bệch.
Đau quá.. mẹ ơi... mắt cô bé sũng nước nhưng tuyệt nhiên không nói một câu nào, sắc mặt bà Lý càng lúc càng lạnh hơn, đứa trẻ này thật đáng giận.
Nhìn bộ dáng Tiểu Vũ Điểm lúc này khiến cô giáo sợ tới ૮ɦếƭ lặng, "Bà Lý, Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ nên không hiểu chuyện." Các cô giáo đều nhìn thấy bà ta cố tình làm đau Tiểu Vũ Điểm, nếu ba mẹ của cô bé mà biết được, sẽ đau lòng đến mức nào chứ.
"Tôi không trách đứa bé, chỉ là muốn vui đùa với nó một chút, muốn nó gọi một tiếng bà mà thôi." Mẹ Lý miệng thì mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh băng, bà không tin rằng bà đã từng này tuổi mà lại không khuất phục được một đứa trẻ, bà không muốn chấp nhặt cô bé, nhưng ánh mắt của cô bé khiến bà thực sự khó chiu, chẳng qua chỉ muốn cô bé gọi một tiếng bà mà thôi, nếu còn không gọi bà sẽ không bỏ qua.
Bà bỏ tay ra khỏi vai Tiểu Vũ Điểm, toan muốn bế cô bé lên, nhưng cô bé một mực giùng giằng không cho bà bế.
"Con ngoan, gọi một tiếng bà thôi, có được không?" Bà ra sức Ϧóþ lấy gương mặt của Tiểu Vũ Điểm, chờ đợi một tiếng bà của cô bé.
Dù gương mặt của Tiểu Vũ Điểm bị Ϧóþ chặt, bị ăn tát, cô bé cũng quyết không hé răng một lời, người phụ nữ xấu xa này có ép buộc kiểu gì cô bé cũng sẽ cắn răng thật chặt, cô bé ghét con người này, cô còn nhớ rõ, chính bà ta, chính bà ta là người đã đánh mẹ.
Bà ta dám bắt nạt mẹ cô bé, đừng hòng bắt cô bé phải gọi bà ta là bà.
Trong ánh nhìn của đứa trẻ không hề che giấu sự chán ghét, khiến một người cao cao tại thượng, không bao giờ để ai vào trong mắt như mẹ Lý vô cùng tức giận,bà đột nhiên buông tay.
Sau đó có một tiếng thét chói tai vang lên, có cả của cô giáo và những đứa trẻ khác nữa.
Cô giáo vội vàng ôm lấy Tiểu Vũ Điểm vừa bị ngã, kiểm tra иgự¢ cô bé, "Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, nói cho cô con đau ở đâu?" Trời ạ, cho dù có là đại nhân vật, nhưng đứa bé vẫn còn quá nhỏ mà.
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, ôm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của mình, cô bé cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Ôi, thật xin lỗi, cánh tay tôi vẫn luôn không được tốt, cô bé có sao không?" Mẹ Lý vội vàng ngồi xổm xuống, miệng thì sôt sắng nhưng mắt thì trừng lớn nhìn Tiểu Vũ Điểm đầy cảnh cáo, dù sao cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, ôm tay nép vào lòng cô giáo.
Cô giáo cười vừa xấu hổ vừa căng thẳng, "Bà Lý yên tâm, đứa nhỏ không việc gì."
Cô giáo còn có thể nói gì, bà Lý đã nói như vậy rồi, bà ta không trách cứ gì thì thôi, làm gì có ai dám trách cứ bà, cho dù là vô tình hay cố ý, hiện tại đứa nhỏ không sao là tốt rồi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu phát kẹo thôi." Mẹ Lý đứng lên, quay đầu lại nói, "Hiệu trưởng, đứa trẻ này không ngoan, không nên để con bé làm làm tấm gương xấu ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác, đúng không hiệu trưởng?" Giọng bà có vẻ hờ hững nhưng rõ ràng là cố ý, hiểu trưởng nhìn thoáng qua Tiểu Vũ Điểm, lại nhìn bà Lý đang cả ✓ú lấp miệng em, chỉ có thể gật đầu, có một số người bọn ho không thể nào đắc tội, nhất là đám người cho bọn họ cơm ăn áo mặc.
Ông khoát tay một cái, cô giáo vô cùng khó xử, bê Tiểu Vũ Điểm lên rồi ra ngoài, đặt cô bé ngồi xuống rồi mới dịu dàng xoa đầu cô bé, "Tiểu Vũ ĐIểm ngoan, ngồi đây nghỉ ngơi một chút, bao giờ người phụ nữ đáng sợ kia rời khỏi cô sẽ đưa con về nhà có được không?"
Cô giáo cũng rất yêu thương đứa nhỏ này, bên ngoài sắp mưa rồi, cứ để cô bé ngồi ngoài này bị ướt thì phải làm sao?
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, rồi ngồi co ro lại, cô bé đã hiểu.
Thấy Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn, cô giáo mới đi vào, dù trong lòng rất không nhẫn tâm, nhưng vẫn phải chịu khuất phục trước hiện thực cuộc sống này, tầng lớp các đại nhân vật rất phức tạp, cho dù cô không phục, nhưng vẫn phải tuân theo, vì cô cần việc làm, cần cơm ăn, cần phải nuôi gia đình.
Mở cửa lớp, tiếng đám trẻ con bên trong đồng thanh vang lên.
"Các con có thích ăn kẹo không?" Hiệu trưởng hô to.
Bọn trẻ đáp lại, "Thích!"
"Các con có muốn ăn không?"
"Muốn!"
"Vậy chào bà một câu có được không, bà đã mang tới rất nhiều kẹo và đồ chơi cho các con."
"Vâng."
"Nào các con cùng càm ơn bà đi."
"Cảm ơn bà ạ." Những giọng nói non nớt đồng thanh hô lên, mẹ Lý vô cùng hài lòng gật đầu, trẻ con phải như vậy mới ngoan, chứ cứng đầu cứng cổ như con bé kia thật là làm cho người ta chán ghét.
Bên ngoài gió đã bắt đầu nổi lên, Tiểu Vũ Điểm túm chặt lấy chiếc áo khoác mà mẹ mặc cho sáng nay, kéo áo lên, để lộ đôi tay nhỏ bé bị trầy da, rất rất đau.
Cô bé mếu máo ngồi đó, từng giọt nước mắt to không ngừng rơi xuống bàn tay nhỏ bé, cô bé càng ngồi co ro hơn. Rất nhanh sau đó từ bên trong vang lên tiếng hát đứt quãng, dù âm điệu không được đúng lắm, nhưng giọng ca của nhữa đứa trẻ vẫn còn non nớt có thể luôn khiến người nghe tim mềm nhũn ra, trong mắt người lớn lúc nào cũng cảm thấy êm tai.
Tiểu Vũ Điểm nhìn bàn tay bị thương đặt trên đùi, thỉnh thoảng lấy tay áo chấm nước mắt.
Hạ Nhược Tâm nhìn bầu trời nhiều mây nặng trĩu, không chừng sắp mưa rồi, trong tay cầm một cái cô, chuẩn bị đi đưa cơm cho Cao Dật, bước chân cô nhanh hơn, chỉ mong không gặp mưa dọc đường.
"Hạ Nhược Tâm?" Một giọng nói mơ hồ vang lên, nhưng nó khiên cô dừng bước ngay lập tức, giọng nói này chính là..
"Hạ Nhược Tâm? Chị là Hạ Nhược Tâm? Là Hạ Nhược Tâm đúng không?" giọng nói kia đầy kinh ngạc, thậm chí còn mang theo chút khi*p sợ, "Chị?"
Một tiếng chị này khiến Hạ Nhược Tâm dường như đã nhìn thấy địa ngục.
Cô xoay người, nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, sợ tói mức lùi về sau một bước, Hạ Dĩ Hiên! Là Hạ Dĩ Hiên! Là người đáng lẽ đã ૮ɦếƭ từ 4 năm trước.
Mặc dù cô chưa từng làm điều gì khuất tất, cũng không sợ ma quỷ, nhưng một người được cho là đã ૮ɦếƭ từ 4 năm trước đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho dù là ai cũng không khỏi cảm thấy rờn rợn.
"Chị! Chị không nhận ra em sao?" Hạ Dĩ Hiên gặp được Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao cũng đã 4 năm không gặp rồi. Cô lấy lại thân phận của mình ở bên mọi người, có lẽ ai cũng bị hoảng sợ. Thời gian đầu khi cô mới xuất hiện, đến ba cô cũng bị dọa ૮ɦếƭ khi*p.
"Chị, chị đừng sợ, em không hề ૮ɦếƭ, thật đấy." cô cho rằng Hạ Nhược Tâm là bị cô dọa cho sợ liền vội vàng giải thích, trong nhà giờ chỉ còn một mình cô, vô cùng nhàm chán, liền có chút nhớ nhung người chị ngốc nghếch của mình, có chuyện gì Hạ Nhược Tâm đều có thể ra mặt thay cô, những gì tốt đẹp đều là Hạ Dĩ Hiên, còn bao nhiêu thứ hư hỏng xấu xa sẽ đề là Hạ Nhược Tâm, có một người chị như vậy, cô cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn.
"Cô, không hề ૮ɦếƭ." Hạ Nhược Tâm không thể tin nổi nhìn Hạ Dĩ Hiên, trên đời này còn chuyện gì khó tin hơn như vậy, khiến người ta cảm thấy điên cuồng, không còn sức lực mà tiếp nhận như vậy. Một người đã ૮ɦếƭ 4 năm rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, còn nói rằng mình không hề ૮ɦếƭ, vậy cái người đã ૮ɦếƭ là ai?
"Đúng vậy, em không hề ૮ɦếƭ, đúng là em bị tai nạn, nhưng em không sao cả." Hạ Dĩ Hiên hào phóng thừa nhận, cô trở lại với thân phận Hạ Dĩ Hiên, ba cô tự nhiên sẽ an bài tất cả.
Ví dụ như, cô bị tai nạn may mắn được người khác cứu, hôn mê mất 4 năm, đến giờ mới tỉnh lại, nhưng lại bị mất trí nhớ, tỉnh lại mới nhớ ra thân phận của mình.. còn rất nhiều lý do khác nữa, cái này phải xem ba cô sẽ làm thế nào.
"Vậy tại sao cô không nói cho tôi biết cô không hề ૮ɦếƭ? Tại sao trong 4 năm qua cô không hề xuất hiện?" Hạ Nhược Tâm siết chặt nắm tay, cô ta có biêt rằng, chỉ cần cô ta xuất hiện một lần thôi, có lẽ cô sẽ không gặp phải bi kịch, chịu đựng nhiều sự giày vò như vậy.
"Chẳng phải em ૮ɦếƭ rồi chị mới có thể được gả cho anh Luật, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Ai bảo chị không biết quý trọng chứ?" Hạ Dĩ Hiên không hề cảm thấy chút áy náy nào, "Vả lại, em chỉ là nhận ra rằng em không hề yêu anh ấy nên mới nhường lại cho chị, em cứ tưởng chị rất vui mới phải, dù sao chị cũng yêu anh ấy nhiều như vậy."
Hạ Dĩ Hiên ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong mắt vẫn có chút đố kỵ, tuy cô không yêu Sở Luật, nhưng để một người chị kém cỏi như vậy làm kẻ thay thế cho mình, cô thực sự không thích điều đó.
"Có điều này chắc chị không biết?" Cô đặt tay lên cổ mình, trên đó là một chiếc dây chuyền, không còn là tấm bùa hộ mệnh kia nữa, sự trống rỗng này không khỏi khiến cô khó chịu.
"Hồi bé em có lấy của chị một tấm bùa hộ mệnh, đó chính là của anh Luật đấy, người anh ấy muốn tìm hóa ra lại là chị." Hạ Dĩ Hiên bĩu môi một cái, "Em làm thế thân cho chị bao nhiêu lâu như vậy em vẫn còn tức đây này, 4 năm của chị đã làm gì chứ? Ăn cơm nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không có, loại người vong ân phụ nghĩa đúng là không dạy dỗ nổi."
"Đủ rồi!" Hạ Nhược Tâm lập tức cắt ngang.
"Hạ Dĩ Hiên, tại sao cô có thể ích kỷ như vậy? Cô không yêu thì cũng không thể náo loạn, coi nó như trò đùa như vậy, cô coi Sở Luật là cái gì? Là một món đồ sao? Cô coi ba cô là cái gì? Cô cho rằng nghe tin cô ૮ɦếƭ rồi ông ấy sẽ không bị tổn thương, không đau khổ sao?"
"Cô cho tôi là cái gì? Là kẻ ૮ɦếƭ thay cho cô sao?"
"Cô có bao giờ nghĩ rằng, tôi mang tội Gi*t cô 4 năm, 4 năm! 1500 ngày đêm, tôi đã gặp phải chuyện gì, đã phải nhận lấy cái gì? Tôi ăn cơm nhà các người tôi trả còn chưa đủ sao? Tôi mắc nợ cô mắc nợ nhà họ Hạ các người sao?Mẹ của tôi, bùa hộ mệnh của tôi, mọi thứ của tôi đều được dành cho cô, cô vẫn còn chưa thấy đủ hay sao?"
"Cô nói cô là thế thân của tôi, vậy cô đã được cái lợi lộc gì? Còn tôi thì nhận lại được cái gì? Cô có được tình yêu của anh ta, còn tôi phải hứng chịu sự hận thù của anh ta. Anh ta càng yêu cô bao nhièu thì càng hận tôi thấu xương bấy nhiêu."
Hạ Nhược Tâm gằn từng chữ một không khỏi khiến Hạ Dĩ Hiên phải lùi lại mấy bước.
Một câu cô cũng không thể phản bác, thâm chí còn có chút sợ hãi, người trước mặt đã không còn là Hạ Nhược Tâm nhu nhược một câu cũng không dám nói lại của ngày trước nữa, cô hiện tại sẽ không đứng yêu chịu Hi*p đáp, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt nữa.
"Chị ăn cơm nhà họ Hạ chúng tôi, ở nhà họ Hạ chúng tôi, là được nhà họ Hạ chúng tôi nuôi lớn." Hạ Dĩ Hiên không cam lòng tỏ ra yếu kém liền phản bác, nhưng chỉ có mình cô hiểu rõ rằng, trong lòng mình đang chột dạ và hoảng loạn đến mức nào, bởi Hạ Nhược Tâm đã nói đúng, cô rất ích kỷ, từ nhỏ đã ích kỷ như vậy, chỉ biết đến mình, không để người khác trong mắt.
Cô không thèm để tâm đến cảm xúc của ba, của Sở Luật, càng không màng tới Hạ Nhược Tâm, ngoài mặt cô thong dong nhởn nhơ 4 năm, không hề biết rằng nơi đây vì cái chêt của cô mà đã xảy ra bao nhiêu sóng gió, thậm chí mối quan hệ giữa hai nhà đã không còn cứu vãn được.
Thậm chí còn hủy hoại một người hoàn toàn vô tội là Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên nở nụ cười đầy châm chọc, "Cô vẫn ích kỷ như vậy, còn không phải ra nhà họ Hạ của cô nuôi lớn? Còn tôi thì không nỗ lực sao? Mẹ tôi không thương cô sao? Vì cô, mà ngay cả máu mủ của mình cũng không cần."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc