Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 88

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Chú..." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên quay đầu nhìn Cao Dật, chớp chớp hàng mi xinh đẹp.
"Sao vậy?" Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, "Sao con không gọi là ba nữa?" Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, dường như có chút không thoải mái.
"Bởi vì ở đây không có người lạ, nên con không được gọi là ba nữa."
Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, vuốt ve gương mặt cô bé, "Sau này Tiểu Vũ Điểm có thể gọi ba bất cứ lúc nào, kể cả khi có hay không có người lạ, em thấy sao, Nhược Tâm?" Cao Dật hỏi Hạ Nhược Tâm, nếu cô không đồng ý thì đứa nhỏ cũng sẽ không nghe theo. Người lớn anh còn không giải quyết được thì sao có thể làm ba của cô bé được chứ?
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, thấy Tiểu Vũ Điểm đang nhìn mình mỉm cười, cô liền có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, sự mong mỏi có một người cha ở đứa nhỏ còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô.
Cô đã để con gái thiệt thòi lâu như vậy, nay có người tình nguyện trao cho cô bé tình thương của ba mà cô nỡ ngăn cản sao?
Không thể, cô không thể.
Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm lúc nào cũng có thể gọi ba, cô lau đi hạt cơm trên khóe miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, gật đầu với cô bé.
"Con cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, nhoài người ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, "Mẹ là tốt nhất." rồi thơm lên mặt Hạ Nhược Tâm, còn Cao Dật chỉ biết tròn mắt nhìn cô nhóc này.
Đúng là có mẹ rồi thì quên luôn người ba là anh, nhưng so với anh cô bé còn muốn thương mẹ nhiều hơn.
"Tiểu Vũ Điểm, ba đối với con không tốt sao?" Anh quả thực có chút ghen tị.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt không hiểu nhìn sang, trên mặt đầy sự ngây thơ đáng yêu, Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, " Nói đi, nói với ba con là con rất thương ba."
Tiểu Vũ Điểm lúc này mới quay sang, leo lên đù* Cao Dật, Cao Dật vội vàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cô nhóc này tự cho mình là khỉ sao, không biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm sao, thật muốn tét cái ௱ô** nhỏ của cô bé một cái.
"Ba, Tiểu Vũ Điểm yêu ba." Nói xong cô bé cũng thơm lên mặt Cao Dật, thanh âm non nớt, không ai có thể chối từ được, tình yêu của Cao Dật dành cho cô nhóc càng lớn hơn, cô nhóc này đúng là đã thu thập được anh hoàn toàn rồi.
Tiểu Vũ Điểm cười vui vẻ, an vị trên đù* Cao Dật, quên khuấy luôn việc mới vừa rồi còn nghiêm túc nói muốn tự ăn cơm, giờ Cao Dật lại đút cho cô bé ăn, cô bé còn nhỏ, vẫn còn rất nhiều thời gian để học, cả một tương lai thật dài phía trước để lớn lên.
Quả thật Tiểu Vũ Điểm bây giờ cái gì cũng không thiếu, Cao Dật đã trao cho cô bé tất cả, lớn lao nhất chính là tình thương của một người ba.
Cho tới bây giờ Hạ Nhược Tâm cũng chưa từng thấy Tiểu Vũ Điểm tươi cười thực sự vui vẻ đến vậy.
Cô chuyển tầm mắt ra bên ngoài, từ ánh mắt đến khõe môi đều nở nụ cười thư thái. Cuộc sống cứ như vậy thật là hạnh phúc, cô không dám mong ước gì nhiều, cũng chỉ đến vậy mà thôi, để cô có thể suy nghĩ một chút, Cao Dật thật tốt, nhưng còn quá khứ của cô, vẫn chưa có cách nào quên đi được.
Cô sợ cô không xứng với anh.
Cũng sợ tương lai sẽ có một ngày anh hối hận, hối hận gặp phải một người như cô, hãy cứ để một thời gian nữa đi.
Cao Dật gần đó cũng chăm chú nhìn gương mặt cô, rõ ràng là đang suy tư xuất thần.
Hạ Nhược Tâm mở cửa, đưa tay lên che mặt, hóa ra ánh mặt trời buổi sáng lại chói chang như vậy, cô nheo mắt lại, có chút hưởng thụ sự ấm áp này.
Thời gian này thật vừa vặn, Tiểu Vũ Điểm đang đi học, Cao Dật đi làm, trong nhà chỉ có một mình cô, Cao Dật đã nói không đồng ý để cô ra ngoài làm việc, anh sợ vết thương trên tay cô bị tái phát, bởi đã bỏ lỡ thời gian chữa trị thích hợp nhất, cho nên bây giờ phải càng thêm lưu ý và cẩn thận.
Cô nhẹ nhàng xoa P0'p cánh tay trái, quả nhiên so với trước kia đã tốt hơn nhiều, không còn đau dữ dội nữa, cũng có nhiều sức lực hơn.
Thức ăn trong nhà không nhiều lắm, cô phải ra ngoài mua một ít, đúng rồi, cô hẳn là nên mua cho Cao Dật một chiếc áo sơ mi trắng, hình như một chiếc áo sơ mi của anh vừa bị rách, lúc giặt quần áo cô mới phát hiện ra, nhưng anh lại không để cô vá lại chỗ bị rách, dù cô thực sự muốn sửa lại chiếc áo, mấy năm nay cô không học thêm được bản lãnh gì nhưng may vá cũng không tồi.
Cô mở ví tiền ra đếm, bên trong có không ít tiền, chỗ này chắc là đủ, tiền đều là Cao Dật đưa cô để tiêu vặt, nói là vậy nhưng cô vẫn còn tiền lương của những tháng trước, không biết anh đã kiếm tiền từ đâu, cô nói rằng không muốn anh phải vất vả quá, cuộc sống của bọn họ rất tốt mà, nhưng anh chỉ cười, mặt mày bày ra vẻ thần bí, anh nói anh sẽ không để cô phải lo nghĩ.
Nhưng cô có thể nhìn ra anh rất mệt mỏi, anh luôn nói cô cố chấp, thật ra, anh mới là người cố chấp nhất.
Cô thực sự rất muốn làm cho anh một điều gì đó, không thể gấp, cần phải có thời gian mới được.
Chuẩn bị ví tiền xong, cô tới trung tâm thương mại trước, thời gian có nhiều, mà cô đi cũng rất thong thả, tâm trạng của cô lúc này rất tốt, thậm chí còn có hứng nheo mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời, cuộc sống bây giờ thực đúng với ước muốn của cô, đơn giản, yên tĩnh, và bình an, không cần quá nhiều, chỉ cần vậy là đủ rồi.
Cô bước vào trung tâm thương mại, đang là cuối tuần, người người ra vào đông nghịt, cô đến gần khu trang phục cho nam, xem xét từng mẫu một, cô chưa bao giờ mua quần áo cho đàn ông, càng không biết anh thích loại nào, nên chỉ có thể lần theo sở thích của mình.
Cô chạm vào một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, chất liệu này hết sức mềm mại, dường như có cả sợi tổng hợp và tơ tằm, cảm giác không tồi, cô nhãn hiệu bên trong cổ áo, quả thực rất đẹp, cô rất thích màu sắc này, nhưng không biết Cao Dật có thích hay không, mấy tháng ở chung, cô phát hiện anh chỉ thích quần áo màu sắc đơn giản, không thích quá sặc sỡ, vậy cứ lấy cái này đi.
Cô lại cầm lên nhìn ngắm một chút, cứ lấy thôi, dù sao cô cũng đủ tiền mua thêm một cái nữa, vẫn còn có thể mua nhiều thức ăn.
"Luật, anh nhìn xem cái này có được không?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, khiến cả người cô hơi run một chút, cô mím môi, cầm chặt chiếc áo trong tay. Sau đó một bàn tay thon dài xuất hiện trong đống quần áo.
"Luật, có đẹp không? Em cảm thấy rất hợp với anh." Người phụ nữ lại lên tiếng, người đàn ông chẳng qua chỉ ừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
Chỉ cần một chữ kia cũng đủ để Hạ Nhược Tâm biết rõ, người đang đứng sau lưng cô là ai.
Cô dùng sức hít một hơi thật sâu. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ hận hai người kia đến ૮ɦếƭ, 4 năm trước Sở Luật hận cô bao nhiêu thì 4 năm sau cô sẽ hận anh bấy nhiêu. Nhưng lúc này cô nhận ra, trong cô chẳng còn cảm xúc gì đối với bọn họ, cô chỉ muốn trở thành người xa lạ, vĩnh viễn không gặp, không nhìn thấy, không nói chuyện, không liên quan nữa...
Con gái cô hiện giờ rất tốt, cô cũng đang sông rất tốt, Hạ Nhược Tâm của trước kia đã ૮ɦếƭ rồi, vậy thì cứ để cho mọi hận thù ૮ɦếƭ theo đi.
Cô cầm chiếc áo đến quầy thu ngân, cô còn có rất nhiều việc phải làm, lát nữa phải đi mua thức ăn, nếu chậm trễ Cao Dật sẽ đói bụng mất, nếu không giờ nghỉ anh sẽ lái xe về nhà ăn cơm cùng cô.
Cô mới đi được một bước, liền bị một người ngăn lại, người này thậm chí còn che khuất lỗi đi phía trước bao gồm cả ánh sáng của cô nữa.
"Nhược Tâm, là em, là em đúng không?" Giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông vang lên, dường như có thể nghe ra được sự bất ngờ và vui mừng ở trong đó, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, gương mặt của Sở Luật hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt cô.
"Xin hãy tránh ra, tôi còn có việc." Trong giọng nói của cô chẳng có chút kich động nào, cô có thể cảm nhận rõ ràng, ngoài Sở Luật vẫn còn ánh nhìn đấy thù hận của người phụ nữ như muốn thiêu cháy cô.
Sở Luật mím môi, muốn tìm kiếm dâu hiệu nào đó trong mắt cô, là yêu hay là hận, nhưng hình như anh sai rồi, trong sắc mặt cô ngoài sự bình tĩnh thì cái gì cũng không có.
"Mời anh nhường đường cho tôi đi." Hạ Nhươc Tâm lên tiếng nhắc nhở một lần nữa, bọn họ là người dưng, anh không nên chặn đường cô.
Sở Luật thẫn thờ không thể nói gì thêm, đành buông tay Hạ Nhược Tâm, đứng qua một bên để cô ra ngoài, nhưng ánh mắt anh vẫn không thể rời khỏi cô, cứ như vậy nhìn theo bóng lưng cô rời đi, mấy tháng không gặp mà cô đã thay đổi thật nhiều, đã bắt đầu có da có thịt một chút, dường như gần đây cô sống rất tốt, nhưng cuộc sống của anh thì không ổn chút nào, anh luôn nhớ tới cô, thậm chí còn quên đi sự tồn tại của Lý Mạn Ny.
"Luật, quần áo ở đây chẳng đẹp gì cả, chúng ta đi sang gian hàng khác được không?" Lý Mạn Ny vội vã đi tới níu lấy cánh tay Sở Luật, trong mắt không khỏi hoảng loạn và sợ hãi.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, đứa trẻ kia chưa ૮ɦếƭ sao? Sao cô ta lại tới đây? Cũng không có biểu hiện điên cuồng nào, đáng lẽ cô ta phải phát điên rồi, phải suy sụp rồi, phải... ૮ɦếƭ rồi mới đúng!
Sao cô ta lại có thể thản nhiên như vậy?
Nhưng điều khiến cho Lý Mạn Ny lo sợ hơn cả không phải là sự thay đổi của Hạ Nhược Tâm, mà là thái độ của Sở Luật, anh không những gọi tên cô ta, trong ánh mắt anh nhìn theo cô ta còn đầy sự chờ mong như vậy.
"Luật, chúng ta đi gian hàng khác có được không?" Lý Mạn Ny cười gượng gạo nói, nhưng Sở Luật vốn dĩ không để vào tai lời nói của cô hay chú ý tới phản ứng của cô, trong ánh mắt, trong trái tim và cả tâm hồn anh lúc này chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Hạ Nhược Tâm đang tồn tại.
Anh áy náy lâu như vậy, hối hận lâu như vậy, dằn vặt lâu như vậy, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, cho đến lúc này khi cô đang đứng ngay trước mặt anh, anh thực sự không thốt nên lời, tài ăn nói của anh, những thủ đoạn đàm phán của anh, tất cả đều biến mất.
Hạ Nhược Tâm chỉnh lại túi xách, chuẩn bị còn đi mua những thứ khác, cô quay người bước đi, hàng mi khẽ run rẩy, vẫn là sự thương cảm nhàn nhạt, trong lòng cô không cách nào phủ nhận, đối diện với quá khứ thê thảm tới tan nát cõi lòng ấy, đau vẫn thật đau, thực sự không thể quên đi trong một sớm một chiều, những vết thương vẫn còn đó, cô có thể bỏ qua cho bọn họ, nhưng lại không thể quên đi nỗi đau còn lại.
Quá khứ, tất cả cũng chỉ còn là quá khứ, hiện tại cô sống rất tốt, vô cùng tốt.
Cô sụt sịt mũi một chút, đi về phía trước, chỉ cần rời xa thế giới của anh cô mới có thể được hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng, yêu anh chính là bất hạnh, nếu sớm biết cô mất 4 năm chật vật đau khổ lăn lộn, còn trả giá đại giới bằng 1 cánh tay thì cô đã không yêu anh rồi.
Sở Luật nhìn Hạ Nhược Tâm đang càng lúc càng rời xa mình, trên mặt âm u không một tia sáng, anh đột nhiên gạt tay Lý Mạn Ny ra, sải bước đi tới.
Anh không nói không rằng đi tới nắm chặt lấy tay Hạ Nhược Tâm, sợ nhất rằng chỉ cần buông tay cô sẽ lại biến mất.
"Anh có chuyện muốn nói với em." Anh không quan tâm đến sự cự tuyệt của cô, một mực kéo cô ra thang máy, mặc cho Lý Mạn Ny đứng đó một mình, hứng chịu mọi thứ, từ ánh mặc kỳ quặc của đám người xung quanh đến sự xấu hổ vì bị chỉ trỏ.
Bất kể trong hoàn cảnh nào, một người đàn ông dám bỏ rơi vợ mình cùng rời đi với một người phụ nữ khác, đối với vợ anh ta mà nói chính là nhục nhã, Lý Mạn Ny cúi đầu, ánh mắt vô cùng đáng sợ, cô cũng đi xuống thang máy, trái tim cô như vừa rớt xuống vực sâu lạnh lẽo.
Điều mà cô lo sợ nhất có phải sắp xảy ra không? Có phải cô sắp mất đi tình yêu mà cô luôn cẩn thận bảo vệ, thậm chí không từ thủ đoạn nào để có được?
Tay Hạ Nhược Tâm bị Sở Luật nắm chặt, cô cau mày nhìn anh, "Sở Luật, buông tay ra, tôi với anh không còn quan hệ gì nữa." Sỡ Luật vẫn không chịu buông tay.
"Không có quan hệ gì sao? Hạ Nhược Tâm, em đừng quên chúng ta là vợ chồng." Lồng *** Sở Luật phập phồng, anh đang tận lực để giọng nói của mình được bình tĩnh.
"Vợ chồng?" Lời này mà anh cũng dám nói, cô dùng sức thoát khỏi bàn tay anh, "Sở Luật, anh đừng quên anh đã kết hôn rồi, vợ anh tên là Lý Mạn Ny chứ không phải là Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Sở các người rồi."
Gương mặt Sở Luật dần trở nên trắng bệch, đúng, đây là sự thật mà anh không thể thay đổi được.
"Tại sao em không nói cho anh biết?" Sở Luật giật mạnh tấm bùa hộ mệnh trên cổ xuống, anh mạnh tay đến mức để lại trên cổ mình một vệt đỏ dài.
"Nói cho anh cái gì?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình, không biết có bị lưu lại dấu vết gì không, cô không muốn Cao Dật biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, rằng cô đã gặp loại người gì.
Sở Luật đưa tay ra, trong lòng bàn tay anh là một tấm bùa hộ mệnh rất nhỏ. Chính là tấm bùa mà Hạ Dĩ Hiên đã đeo trên cổ hai mươi mấy năm, làm bằng gỗ, lúc còn mới hẳn trông rất tinh xảo, nhưng bây giờ góc cạnh đã bị mòn hết, còn mang theo hơi ấm của người đàn ông.
Nó vốn dĩ thuộc về Hạ Nhược Tâm.
Cô nhìn nó, trong trí nhớ của cô, còn có lời hứa của anh với cô ngày đó.
Hạ Nhược Tâm nhìn tấm bùa trong tay anh, mắt hơi đỏ lên, cái này là của Hạ Dĩ Hiên, không đúng, là của Sở Luật, nhưng nó chưa bao giờ thuộc về Hạ Nhược Tâm, hóa ra, anh đã biết, nhưng biết rồi thì có ích gì, đã quá trễ rồi, trễ hơn 20 năm, bây giờ nói tới còn nghĩa gì sao?
"Tại sao không nói cho anh biết, em mới chính là cô bé anh gặp ngày đó, tại sao không nói với anh tấm bùa hộ mệnh này là của em?" Sở Luật siết chặt nắm tay, tấm bùa cắm thật sâu vào bàn tay anh.
"Còn anh thì sao?" Hạ Nhược Tâm nhìn anh, ánh mắt mờ mịt cái gì cũng không nhìn ra được, "Anh đã nói sẽ quay lại tìm tôi, nhưng người anh tìm chẳng qua chỉ là Hạ Dĩ Hiên mà thôi."
"Không phải, mười mấy năm nay, nếu không phải nhìn thấy tấm bùa trên người Hạ Dĩ Hiên, anh sẽ không nhận sai người." Sở Luật vội vàng giải thích, người đàn ông đang xúc động lúc này không còn là chủ nhân máu lạnh vô tình của tập đoàn Sở Thị, nắm giữ tài phú cả thiên hạ này - Sở Luật nữa, mà là người đàn ông muốn chuộc lỗi mà thôi, anh đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm, không biết có còn cơ hội vãn hồi hay không, phải làm thế nào để bù đắp?
"Đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi." Hạ Nhược Tâm chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn lên, bất kể tôi có phải là người mà anh muốn tìm hay không, người anh yêu sẽ chỉ là một mình Hạ Dĩ Hiên mà thôi, cứ cho rằng lúc ấy tôi nói cho anh biết anh có tin không? Khóe môi cô lúc này nhếch lên đầy khổ sở cùng châm chọc.
Biết, biết rồi thì sao, có thể làm được gì nữa, chuyện gì nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra hết rồi, cô vì yêu anh mà đã trả giá quá nhiều, cô cũng không còn thứ tình cảm đó với anh nữa.
"Em đừng đi." Sở Luật bước lên, "Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi em." Một Sở Luật trước nay cao cao tại thượng chưa bao giờ hối hận, chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ điều gì, anh là một là duy nhất, ai cũng không để vào mắt, nhưng lần này, anh thấp giọng xuống nước, để nói lời xin lỗi với một người phụ nữ, bởi anh thực sự đã sai rồi.
"Anh không thể vãn hồi được quá khứ, cũng không thể bù đắp hết được những tổn thương đã gây ra cho em, nhưng anh còn có cả nửa đời sau, anh sẽ dùng tất cả để bù đắp cho em, chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội, tất cả còn chưa muộn mà."
Anh vui mừng vì anh đã biết mọi chuyện, vui mừng vì anh vẫn có thể tìm được cô, bọn họ chẳng qua chỉ bỏ lỡ 4 năm mà thôi, bọn họ còn rất nhiều lần 4 năm nữa.
"Tất cả, bao gồm cả 4 năm hôn nhân của anh sao?" Hạ Nhược Tâm buông lỏng tay mình, nếu là 4 năm trước anh nói với cô những lời này, nhất định cô sẽ hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ, nhưng hiện tại hạnh phúc của cô chính là để anh ૮ɦếƭ đi.
Sở Luật gật đầu, "Anh bằng lòng." Anh nguyện cho cô tất cả. Chỉ cần cô muốn, điều gì cũng được. Bây giờ anh chỉ muốn giữ cô lại, sự hận thù ngày trước mà không cách nào quên được, không phải cũng là một loại tình yêu sao?
"Vậy cô ta thì sao?" Hạ Nhược Tâm chỉ ra phía sau lưng anh, "Anh sẽ làm gì với cô ta?"
Sở Luật hơi sửng sốt, anh xoay người, là Lý Mạn Ny mặt mày nhợt nhạt vừa tới không hề đúng lúc, đôi mắt anh tối đen phức tạp, Lý Mạn Ny đang không ngừng run rẩy, cô muốn biết câu trả lời, nhưng cũng sợ câu trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc