Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 86

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

"Thế cô cho rằng là thế nào?" Sở Luật cười lạnh, "Sở Luật tôi muốn loại đàn bà nào chả có, nếu không vì tấm bùa này tôi đã không thèm liếc nhìn cô." Cho tới bây giờ anh cũng chỉ vì lời hẹn ước hồi nhỏ với cô bé đó thôi, cho dù lớn lên cô có trở thành người như thế nào, cao thấp, mập hay xấu xí cũng không sao cả, anh đều chấp nhận, nếu không phải nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, cô chính là lựa chọn cả đời này của anh.
Hạ Minh Chính vẫn đang không hiểu bọn họ đang nói gì, hóa ra, Sở Luật và Dĩ Hiên từ nhỏ đã quen nhau, nhưng sao ông chưa bao giờ thấy Dĩ Hiên nhắc tới?
Hay là... ông đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn Thẩm Ý Quân vừa khóc rống lên, lẽ nào...
"Thật xin lỗi, anh Luật... em.." Hạ Dĩ Hiên đứng lên, cô có chút luống cuống, lời nói cũng không thể mạch lạc, cô không biết, thực sự không biết đằng sau tấm bùa đó là cả một câu chuyện như vậy.
"Anh Luật, thực ra thì..." Cô không biết phải nói ra thế nào, dường như chuyện này so với việc cô biến mất 4 năm qua còn khó chấp nhận hơn, cô đang do dự, trong lòng cô không muốn trở thành thế thân của một người khác, Hạ Dĩ Hiên cô vĩnh viễn không muốn là kẻ thay thế, đó là một sự sỉ nhục với cô.
Cô nhắm mắt lại, cắn răng nói.
"Anh Luật, thực ra tấm bùa đó không phải là của em." Rốt cuộc cô cũng nói ra được, nhưng đột nhiên một luồng gió phả vào mắt cô, cổ của cô liền bị P0'p chặt.
Cô sợ hãi mở mắt, không thể tin nổi, Sở Luật, người mà trước nay vẫn luôn cưng chiều cô lúc này đang muốn P0'p ૮ɦếƭ cô.
"Anh Luật... anh Luật buông tay...buông tay ra..."
Cô không ngừng vỗ vào bàn tay anh, Hạ Minh Chính và Cheryl cũng bị bất ngờ, vội vàng xông tới, sắc mặt Sở Luật lúc này vô cùng kinh khủng.
"Không phải cô thì là ai? Là ai? Mau nói cho tôi." Anh gằn từng chữ một, gương mặt dữ tợn, cô không phải là cô bé ngày đó, thì là ai, là ai mới được?
Lúc này Thẩm Ý Quân đứng lên, bà đi về phía Sở Luật, cầm lấy tâm bùa trong tay anh, hai mắt trở nên đờ đẫn vô thần.
"Cái này là của Tâm Tâm, đều là bác không tốt, là do bác đã tháo nó từ trên cổ con bé, khi đó, bác chỉ muốn cho Dĩ Hiên tất cả, mà quên mất rằng Tâm Tâm mới là con gái ruột của bác."
"Chính bác đã hủy hoại cuộc đời nó."
"Là bác."
"Chính là bác."
"Nếu không phải vì bác, bây giờ con bé chắc chắn rất hạnh phúc, Tâm Tâm yêu cháu như vậy, nếu ban đầu bác không lấy đi tấm bùa này, như vậy người cháu tìm chính là Tâm Tâm, hai đứa hẳn sẽ rất hạnh phúc mới đúng."
Bà cứ tự nói lẩm bẩm một mình, Sở Luật đột nhiên buông tay ra, Hạ Dĩ Hiên vội vàng nhào vào lòng Cheryl, cơ thể yếu ớt như cành liễu, không dám nhìn Sở Luật một lần nữa.
"Bác nói, tấm bùa này là của Hạ Nhược Tâm?" Sở Luật không thể tin nổi hỏi lại, anh cũng không hề ý thức được rằng chính anh đang hỏi câu này.
"Đúng, là bác đã sai, khi đó con bé cầu xin bác, con bé không cần Pu'p bê, chỉ cần tấm bùa thôi, nhưng là bác vẫn kiên quyết tháo nó xuống, mà quên mất rằng, khi đó con bé mới có 4 tuổi."
"Là bác có lỗi với con bé, ôi con gái tôi, tại sao tôi không ૮ɦếƭ đi, tôi mà là con người hay sao?" Nói đến đây, Thẩm Ý Quân đột nhiên tự giáng cho mình một cái bạt tai, âm thanh vang dội khiến Hạ Minh Chính không khỏi khiếp sợ.
"Ý Quân bà làm gì vậy?" Ông nắm chặt tay Thẩm Ý Quân, chỉ sợ bà lại tự làm tổn thương mình, đó là gương mặt của bà, bà thực sự không thấy đau sao? Hay trong tim bà còn đau đớn hơn cả vết thương trên mặt.
Sở Luật cảm thấy một màn trước mắt thật nực cười, khóc lóc, náo loạn, khóe môi anh nhếch lên đầy châm chọc, anh lấy lại tấm bùa trong tay Thẩm Ý Quân rồi sải bước ra ngoài, sau lưng anh giống như một hồi tuồng kịch náo nhiệt vậy.
Nhược Tâm, em thật đáng thương, có một người mẹ như vậy, còn có một người chồng như anh.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm bùa, nước mắt rơi xuống, anh rất ít khi khóc, kể từ khi còn bé.
Giờ lại khóc vì một người phụ nữ, anh đã nợ cô quá nhiều, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trả hết được.
Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, nhưng lời xin lỗi của anh cô lại có thể nghe thấy hay sao? Cô có thể tha thứ sao? Ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao có tư cách để cầu xin cô tha thứ.
Trong xe, anh gục đầu xuống tay lái, ngón tay anh siết lấy *** áo, nơi mà trái tim như bị xé nát, đau đớn vô cùng đáng sợ.
Anh đau đến mức không thể hô hấp bình thường.
Một lúc thật lâu sau, anh ngẩng đầu, khởi động xe, anh muốn gặp cô, nhất định phải gặp, cho dù dùng cả nửa đời sau của anh để bù đắp cho cô, chỉ cần cô đồng ý.
Không, bất kể cô có đồng ý hay không, anh cũng sẽ bù đắp cho cô, dùng tất cả mọi thứ và con người Sở Luật này.
Chẳng qua anh dường như đã quên mất, còn có một người mà anh không thể bỏ qua sự tồn tại của người đó.
Chính là người vợ mà anh đã bày ra mọi thủ đoạn để lấy về, Lý Mạn Ny.
Giữa hai người phụ nữ, anh chỉ có thể chọn một, nhưng thực sự sẽ dễ dàng như vậy sao?
Xe dừng lại, anh đi vào trong quán R*ợ*u đó, đám phụ nữ bên trong ăn mặc hở hang diêm dúa lòe loẹt đi đi lại lại, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười trêu chọc của bọn họ với đám đán ông, còn trái tim anh thì không ngừng co rút.
Mọi thứ đều là tại anh, nếu ban đầu anh không mù quáng trả thù, không đuổi tận giết tuyệt, dồn cô vào đường cùng, cô sẽ không phải đến nơi này, tất cả đều là lỗi của anh.
Anh tìm đi tìm lại mấy vòng đều không tìm được cô.
Gương mặt anh trắng bệch, vừa xoay người liền thấy Thẩm Vi không biết đã đứng ở chỗ đó từ bao giờ,
"Là cô?" Anh hỏi, người đàn bà trước mắt này luôn khiến anh có ác cảm, vô cùng không muốn dây dưa vào.
"Anh tới tìm cô ấy sao?" Thẩm Vi cười nhạt hỏi Sở Luật, sau đó ngồi vắt vẻo lên ghế, trong nụ cười của cô đầy sự châm chọc trào phúng.
"Nói, cô ấy đang ở đâu, các người đã đưa cô ấy tới nơi nào rồi?" Hai mắt Sở Luật vằn đỏ, mặc dù đang cực lực duy trì sự bình tĩnh, nhưng toàn thân anh mọi cơ bắp đều C*ng c*ng, sự hung dữ và lạnh giá tỏa ra từ anh, người khác hoàn toàn có thể nhận ra anh đang rất rất hỗn loạn, sớm đã mất đi sự kiểm soát.
Anh phải biết được tin tức của cô, ngay lập tức!
Thẩm Vi nhếch đôi môi đỏ mọng lên.
"Loại đàn bà như cô ta, thứ "gái điếm" đó, anh còn tìm làm cái gì, anh Sở Luật, anh không sợ thân phận cao quý của anh bị dơ bẩn, gia phong nhà anh bị miệt thị sao? Nếu muốn tìm đàn bà, trong nhà anh chẳng phải đã có một người rồi sao? Đây không phải là chỗ anh nên tìm, cứ cho là tôi ra mặt tìm, cũng phải có tiền."
Thẩm Vi một thân diêm dúa lòe loẹt đứng lên, Sở Luật híp mắt lại, những lời này vốn dĩ là những lời trước kia ngày nào anh cũng nói với Hạ Nhược Tâm, lúc này được nói ra từ miệng người khác, anh mới cảm thấy tim mình thắt lại, cứ như bị người ta cắt đi một miếng thịt.
Không đâu, không phải vậy đâu, anh không biết, thực sự không biết nữa.
"Tôi đã nói rồi, cô ta không có ở đây, anh Sở có thể tự mình điều tra, cô ta còn sống hay ૮ɦếƭ không liên quan gì đến tôi, bởi kẻ dồn ép cô ấy vào con đường này, không phải là tôi, mà chính là anh."
Thẩm Vi mím môi, xoay người rời đi, anh sẽ đi tìm, chỉ cần anh muốn là có thể tìm được, nhưng dáng vẻ của Sở Luật lúc này, dường như cũng đã nhận ra rằng tất cả đã quá trễ rồi.
Khi trái tim người phụ nữ bị tổn thương quá sâu, cô ấy sẽ không thể yêu được ai khác được nữa, trừ bản thân mình.
Vẻ mặt kinh khủng như vậy, rõ ràng đã yêu người ta đến điên cuồng, nhưng tại sao lại không thể dũng cảm thừa nhận chứ, để lúc này lại muốn cứu vãn, nào có đơn giản như vậy.
Phụ nữ không phải là đồ vật, bảo đến thì đến bảo đi thì đi.
Sở Luật sầm mặt nhìn bóng người biến mất trước mắt mình, không thốt ra được câu nào, anh đấm mạnh vào tường, không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn này, bởi lòng anh cũng sớm ૮ɦếƭ lặng rồi.
Anh xoay người đi ra ngoài, khí chất cường thế trước kia luôn tỏa ra từ anh, giờ lại trở nên suy yếu, hóa ra anh vẫn luôn cô độc, cái gì gọi là hận, cũng chỉ là cái cớ cho anh không muốn buông tay mà thôi.
Không yêu thì sao lại sinh hận, hận càng nhiều, không phải yêu sẽ càng sâu đậm sao?
Anh đi ra ngoài, trời đã tối, từng làn gió thỉnh thoảng vẫn thổi qua gương mặt anh, cảm thấy có chút đau rát. Anh đặt tay lên *** mình, đau đớn ở nơi này dường như sẽ không bao giờ nguôi ngoai được.
Ngồi ở trong xe của mình, điện thoại di động đổ chuông không ngừng, anh cầm lên xem, đã có mấy cuộc gọi nhớ, đều là của Lý Mạn Ny.
Bỏ điện thoại xuống, lúc này anh mới nhớ ra trong nhà anh còn có một người phụ nữ, anh vẫn cho rằng chuyện lấy vợ hoàn toàn là do bản thân mong muốn, 4 năm trước tại sao anh lại lấy cô, bởi vì, anh sợ, sợ mình sẽ tiếp tục bị người phụ nữ kia ảnh hưởng, sợ mình sẽ quên mấy Dĩ Hiên.
Vậy nên anh mới cưới Lý Mạn Ny, anh đối với Hạ Nhược Tâm ác độc bao nhiêu, còn đối với Lý Mạn Ny càng tốt bấy nhiêu, 4 năm qua anh cũng cảm thấy tội lỗi, cuối cùng anh lại buộc tội nhầm người.
Chính anh chưa từng suy nghĩ tìm hiểu sâu sắc vấn đề, có lẽ anh vốn không hề suy nghĩ, càng không muốn suy nghĩ.
Anh đặt tay lên *** mình, anh cẩn thận hàn gắn từng mảnh vỡ trong trái tim này là vì cái gì? Chính anh cũng không biết sao? Anh cố gắng đè nén còn chưa đủ sao?
Trong sâu thẳm tận cùng nội tâm đột nhiên phun trào, anh bất lực đặt tay lên tay lái, điện thoại bên cạnh vẫn liên tục đổ chuông, anh tắt máy rồi ném ra bên ngoài, hai mắt vằn lên những tia máu, đầy nóng nảy và cuồng loạn.
Lúc này anh không muốn bị quấy rầy, nếu còn ồn ào, anh sẽ *** mất, sẽ tự kết liễu chính mình.
Lý Mạn Ny cúp máy, lại nhìn một bàn đầy thức ăn, anh chưa bao giờ thất hẹn với cô, lần lại lại làm sao? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vật, anh có thực sự đang bận rộn không?
Cô đặt tay lên bụng mình, đứa bé này rất quan trọng với cô, nó mất đi, tình cảm giữa bọn họ cũng mất đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô vội vàng chạy ra, thậm chí còn có chút kích động, anh đã về, cô biết rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cô mà.
"Luật, anh về rồi." Cô vội vàng mở cửa, quả nhiên là Sở Luật, vừa nói cô vừa nhào vào lòng Sở Luật.
Sở Luật đưa tay ngăn cản Lý Mạn Ny, giọng nói đầy mệt mỏi và có phần lạnh lùng, "Anh rất mệt, đi nghỉ trước." Vừa nói anh liền đi lướt qua cô, những cử chỉ thân mật qua loa lấy lệ cũng không có nữa. Anh thực sự mệt mỏi, có một số việc anh phải suy nghĩ thật cẩn thận.
"Luật, hôm nay anh sao vậy?" Lý Mạn Ny sững sờ, xoay người nhìn theo bóng lưng anh, lẩm bẩm hỏi, hôm nay anh thật lạ, nhưng lạ ở chỗ nào cô không đoán ra được.
Một bàn thức ăn vẫn còn nguyên, không ai động vào.
Sở Luật đi vào phòng mình, ném cặp táp sang một bên, toàn thân chịu đựng sự đè nén thật khó khăn, anh reo mình xuống ghế, mi tâm đau buốt, anh xoa P0'p liên tục cũng không đỡ, anh lấy chìa khóa mở một chiếc ngăn kéo.
Bên trong là một tủ đầy ngọc trai, cả chuỗi đã bị anh kéo đứt, nhưng cô đã nhặt lại từng viên ngọc trai, anh không cho phép cô mang theo bất kỳ thứ gì của nhà họ Sở, dĩ nhiên bao gồm cả những viên ngọc trai này.
Ánh sáng trong phòng ấm áp và nhu hòa, những viên ngọc trai tinh xảo óng ánh trong suốt, mỗi viên đều có cùng kích thước, màu sắc hoàn mỹ, đáng tiếc, nó đã bị đứt đoạn lẻ tẻ, không còn hoàn chỉnh nữa.
Khóa ngăn kéo lại, anh vào trong phòng nhỏ, nằm sấp xuống giường, hôm nay anh không muốn tới căn phòng chung đó, anh không muốn nằm cạnh người phụ nữ nào khác, càng không muốn tự ép buộc mình đi giúp người phụ nữ đó sinh con.
Anh mệt mỏi, không sinh được con, có lẽ vì anh đã làm quá nhiều việc xấu, nên giờ phải chịu báo ứng.
Nằm trên giường, anh siết chặt *** áo mình, nhắm mắt lại, Lý Mạn Ny ở bên ngoài do dự đặt tay lên nắm cửa, cuối cùng vẫn không dám làm gì, dường như lúc này khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.
Không gì có thể phá bỏ khoảng cách này.
"Tôi đã nói, sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật lớn." Người đàn ông lấy ra một cây gậy gỗ, híp mắt lại, vô cùng tàn nhẫn hung hăng giáng thẳng xuống cánh tay người phụ nữ.
Người phụ nữ thét lên vô cùng thảm thiết, anh lạnh lùng xoay người, không liếc nhìn người phụ nữ đang co giật từng cơn nắm dưới đất.
Bàn tay anh hung hẵn siết cổ cô, hận đến mức muốn P0'p ૮ɦếƭ cô, "Cô không chỉ là một ả đàn bà hèn hạ, cô còn là một Con đ***!" những lời lẽ tuyệt tình không ngừng tuôn ra từ miệng anh, anh không màng đến đau đớn khổ sở mà anh mang đến cô.
Khi đó anh một chân nhẫn tâm nghiền nát người phụ nữ đó, chân kia còn không quên đạp thêm một cước xé gân.
"Anh có từng yêu em không?" Cô thống khổ hỏi, nước mắt từng giọt rơi không ngừng.
"Cô mà xứng với tình yêu sao? Tôi nói cho cô biết, Sở Luật tôi có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu Hạ Nhược Tâm cô."
"Sở Luật, anh đừng đi, em van xin anh, đừng cưới cô ta có được không, em xin anh..." Cô ôm chân anh, lại bị anh đá văng ra.
Cả người anh co rúm lại, cuối cùng vẫn không hề quay đầu mà rời khỏi nhà họ Sở. Nơi này sẽ rất nhanh có một căn phòng mới, một nữ chủ nhân mới, trong tay cô không còn gì cả, không một đồng nào cả, anh lại muốn cô trở thành kẻ ăn mày.
Thực ra không phải đâu, không phải như vậy đâu, anh chỉ là muốn cô quay về cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho cô, thực sự có thể buông tha cho cô.
"Anh ơi..." Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo anh, "Anh phải đi sao?"
Anh rất thích gương mặt đáng yêu của cô, ngón tay đặt lên tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô mà anh vừa đích thân đeo lên. Anh đã nói cô hãy chờ anh trở về, anh nhất định sẽ trở về, nói được là làm được.
Đúng vậy, anh đã trở về, nhưng anh đã nhận nhầm người, yêu sai người,. thù sai người, hận sai người mất rồi.
Anh lấy tay day day mắt, dường như chỉ một tia sáng nhỏ cũng có thể làm đau mắt anh. Anh ngồi dậy, trong mắt vằn đỏ, anh của bốn năm trước, thực sự là anh hay sao?
Anh chính là một kẻ tàn nhẫn, vô nhân tính như vậy sao?
Ánh cúi nhìn hai bàn tay của mình, chính hai bàn tay này đã hủy hoại người con gái anh chọn làm vợ từ nhỏ, nhưng mãi sau anh mới phát hiên ra người anh đã thực sự hủy hoại chính là bản thân mình.
Anh ngồi dậy châm một ***, rồi hút hết điếu này đến điếu khác, có thể là do tâm sự trong lòng thật nặng khiến anh quên đi thời gian, quên cả đói khát, nơi này thật lạnh lẽo biết bao, anh đã ở nơi này rất lâu, cũng rất lâu rồi anh không còn thực sự vui vẻ và chân thành nữa.
Nhưng không chỉ có mình anh không ngủ được, Lý Mạn Ny rốt cuộc cũng không ngủ được, ngồi dậy đi ra ngoài.
Sở Luật thở ra một luồng khói, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng lên đi mở cửa, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhà này ngoài anh ra chỉ còncó cô thôi.
Cô ôm choàng lấy anh từ phía sau.
"Luật,em nằm một mình rất sợ, không ngủ được, anh sang ngủ cùng em được không?"
Lý Mạn Ny cắn môi, nép sát cả người vào lưng Sở Luật, cơ thể anh liền chấn động, cũng không đẩy cô ra, đây là vợ anh, mọi sai lầm đều là do anh, cô không hề có tội.
"Được." Anh nắm tay Lý Mạn Ny, ôm vai cô đi về phía phòng ngủ, hai người nắm xuống giường, Sở Luật gượng gạo ôm cô vào lòng, ép mình nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cô.
"Luật, anh vẫn yêu em đúng không?" Lý Mạn Ny đặt tay lên ***g *** Sở Luật, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, anh có yêu cô chăng? Vì sao càng ngày cô càng không thể cảm nhận được nữa.
Cô đang chờ câu trả lời của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn nhăm nghiền, phải đến khi cô buồn bã bỏ cuộc, anh mới từ từ mở đôi mắt tối đen, đầy sự phức tạp.
"Mạn Ny, chúng ta đã là vợ chồng."
Anh ςướק đi mọi thứ của một người phụ nữ để dâng hiến cho cô, tất cả thân phận, danh dự, địa vị của cô ấy vẫn còn chưa đủ hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc