Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 85

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Có vài người có thể tha thứ, mà có người lại không thể tha thứ.
Tình yêu trễ hẹn hai mươi mấy năm, có thể bù đắp lại sao? Cho dù ông nguyện ý bù đắp, như vậy, người khác thì sao, có nguyện ý nhận không?
Mà ánh mắt của Thẩm Ý Quân vẫn vô hồn.
"Thật sao? Anh nói thật sao, Tâm Tâm sẽ về sao? Sẽ tha thứ cho em sao?" Đột nhiên Thẩm Ý Quân bắt lấy quần áo của Hạ Minh Chính, thậm chí là còn kéo rất mạnh, Hạ Minh Chính chỉ có thể gật đầu, sau đó cười khổ, tất cả đều là lỗi của ông, cuối cùng lại làm cho mẹ con Thẩm Ý Quân đi đến tình cảnh này.
"Đúng vậy, nếu gặp được đứa nhỏ đó, chúng ta sẽ đối xử tốt với nó, nhất định." Hạ Minh Chính cũng là đang cam đoan với mình, nếu thật sự có ngày như vậy, ông sẽ đối xử tốt với Hạ Nhược Tâm giống như là Hạ Dĩ Hiên vậy.
"Tiên sinh..." Giọng nói sợ sệt của bảo mẫu vang lên.
"Chuyện gì, chẳng phải tôi đã nói, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến quấy rầy tôi sao?" Sắc mặt Hạ Minh Chính không được tốt cho lắm, ông không thích người khác quấy rầy Thẩm Ý Quân, bây giờ tinh thần của bà không tốt, mà tâm tình của ông lại không tốt.
"Nhưng mà tiên sinh, Sở tiên sinh đến..." Bà cũng không muốn quấy rầy ông chủ đâu, nhưng mà người đó đã đến rồi, lời nói của bà lại giống như quả bom làm cho sắc mặt của Hạ Minh Chính thay đổi, ông ngẩng đầu, không ngăn kịp rồi, bởi vì, Sở Luật đã đứng trước mặt bọn họ.
Lặng lẽ xuất hiện, không hề có dấu hiệu báo trước.
"A Luật, sao con lại tới đây?" Dù sao thì cũng là người trên thương trường nên Hạ Minh Chính khôi phục sự bình tĩnh nhanh hơn bảo mẫu rất nhiều. Ông đứng dậy đi tới bên cạnh Sở Luật, Sở Luật là người mà ông rất thưởng thức.
Sở Luật ngước mắt lên, khoé môi cũng nâng lên, nhưng mà lại có sự ấm áp.
"Không có gì, chỉ là lâu rồi chưa đến thăm bác trai và bác gái, đúng lúc hôm nay lại đi ngang qua, cho nên đến thăm hai người."
Trong lòng Hạ Minh Chính lại không ngừng hít sâu.
Đáng tiếc, đây là người mà ông xem trọng, cứ tưởng là sẽ trở thành con rể của ông, nhưng mà lại bị Lý gia kia cản trở, đúng là không cam lòng mà, huống chi Sở Luật còn từng kêu ông là cha vợ, tuy rằng đó không phải là con gái ruột của ông.
Sở Luật nhìn chăm chú vào Hạ Minh Chính, rồi lại cúi đầu nhìn Thẩm Ý Quân vẫn không nói một lời từ nãy đến giờ, anh luôn cảm thấy nơi này có một bầu không khí rất quỷ dị, mà cảm giác của anh, tuyệt đối sẽ không sai.
Hạ gia đã xảy ra cái gì?
"Không ngờ con lại nhớ đến chúng ta, là Nhược Tâm của chúng ta có lỗi với con." Hạ Minh Chính vỗ vai Sở Luật, mà đến bây giờ ông còn cho rằng, bốn năm nay, tất cả đều là lỗi của Hạ Nhược Tâm, sắc mặt của Sở Luật lại âm u thêm một chút.
Thẩm Ý Quân ở bên cạnh nghe thấy cái tên Hạ Nhược Tâm thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Luật, gương mặt già nua hơn quá khứ rất nhiều, giống như là đột nhiên bị mưa gió thấm vào lấy đi tất cả tuổi trẻ.
"A Luật, con cũng thấy đấy, gần đây thân thể bác gái không tốt, cho nên, bác không thể giữ con lại." Hạ Minh Chính vội vàng ngồi bên cạnh Thẩm Ý Quân, đỡ lấy thân thể của bà, trong lời nói cũng có ý tứ đuổi khách.
Sở Luật cúi đầu, thản nhiên nhìn Thẩm Ý Quân, anh không rõ vì sao một người bình thường lại biến thành cái dạng này, Thẩm Ý Quân là người phụ nữ rất chú trọng đến cuộc sống, nhưng mà, bây giờ bà, nhìn thế nào cũng giống như đã già đi 10 tuổi.
"Bác trai, bác gái không được khỏe sao? Nếu bác cần cháu hỗ trợ cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuy Dĩ Hiên đã mất, cháu cũng không còn là con rể của bác, nhưng cháu vẫn là Sở Luật thân quen với mọi người, hai nhà chúng ta vân còn mối quan hệ tốt."
Sở Luật nhàn nhạt mở miệng, quan sát thái độ của Hạ Minh Chính, càng thêm hoài nghi mấy phần, anh nhìn ở bậc thềm cửa có 2 đôi giày của một nam một nữ.
Nhà họ Hạ hiện giờ chỉ còn mỗi Hạ Minh Chính và Thẩm Ý Quân, anh rất muốn biết hai đôi giày này là của ai.
"Không có việc gì, chỉ là già rồi hay cả nghĩ thôi, nghĩ ngơi vài ngày sẽ không sao cả." Hạ Minh Chính thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu, dường như đang lo lắng điều gì.
Sở Luật có để ý điểm này nhưng không nói ra.
"Vâng, nếu không có việc gì thì tốt rồi." Sở Luật nhếch môi đáp lời.
"Ba, bọn con ra ngoài trước..." Đúng là càng lo lắng việc gì thì nó chắc chắn sẽ xảy ra, chung quy giấy không gói được lửa, chỉ là không ngờ lại đúng lúc Sở Luật đang ở đây.
Hạ Dĩ Hiên, người mà được cho rằng đã ૮ɦếƭ, lúc này đang sống sờ sờ đúng trên cầu thang, tay trong tay với một người đàn ông da trắng.
"Luật,... anh Luật..." Nụ cười của Hạ Dĩ Hiên đông cứng lại, cô thực sự không hề chuẩn bị tâm lý gặp anh, cũng không biết phải dùng thân phận gì để gặp anh, cô muốn tránh xa người đàn ông này, anh có thể dễ dàng tha thứ cho người tùy hứng, kẻ nào muốn sinh sự anh cũng có thể tương kế tựu kế để loại bỏ, nhưng vĩnh viễn không thể chịu đựng được việc bị người ta lừa dối, mà việc cô đã lừa dối anh thì vô cùng lớn.
Một người giả ૮ɦếƭ.
"Tôi nghĩ các người nên giải thích xem, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Sở Luật dùng sức hít sâu một hơi, *** không ngừng phập phồng, hóa ra, cô thực sự còn sống, người con gái mà anh cho rằng đã ૮ɦếƭ 4 năm nay thực sự vẫn còn sống, lúc này đang đứng trước mắt anh, lành lặn không thiếu một sợi tóc.
Anh không hề vui mừng mà lại vô cùng tức giận vì bị lừa dối, lửa hần bùng lên lan khắp cơ thể như muốn xuyên thủng linh hồn của anh.
Hạ Dĩ Hiên len lén liếc nhìn Sở Luật, rồi lại nhìn sang người đàn ông da trắng bên cạnh, tay hai ngừoi càng siết chặt nhau hơn, gương mặt già nua của Hạ Minh Chính chỉ có thể cau lại bất lực, đúng là gia môn bất hạnh, con gái của ông, dù nó đã gây ra tai họa gì thì nó vẫn là đứa con gái duy nhất của ông.
Hạ Dĩ Hiên cúi thấp đầu, sỡ hãi không dám nhìn Sở Luật, so với 4 năm trước còn sợ hơn, anh dường như càng thêm lạnh lùng càng khó đến gần, cô đang vô cùng bất an, không biết phải nói gì, cô đã lừa dối anh được 4 năm rồi.
Còn là một lời nói dối vô cùng động trời.
"Dĩ Hiên, em nói xem." Sở Luật ngồi xuống nói, nếu hôm nay anh không nhận được một câu trở lời thỏa đáng sẽ không một ai được rời khỏi đây. Anh lạnh lùng nhìn Hạ Dĩ Hiên, tình yêu trong quá khứ dành cho cô sớm đã không còn nữa, nếu còn chút cảm xúc nào thì chính là hận vì bị cô lừa dối.
Gương mặt anh lúc tức giận vẫn luôn đáng sợ như vậy.
"Chuyện đó..." Hạ Dĩ Hiên nhìn ba mình, muốn tới gần ông, nhưng ba không thể bảo vệ được cô, thái độ của Sở Luật chính là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
"Ba..."
Hạ Dĩ Hiên rơi nước mắt, cô thực sự rất sợ.
Hạ Minh Chính có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép, bây giờ gọi ông thì có ích gì, người ૮ɦếƭ rồi còn sống sờ sờ đứng đây, còn cái gì giấu diếm được nữa.
"Ba." Hạ Dĩ Hiên vội vàng trốn sau lưng Hạ Minh Chính, ông lại kéo Hạ Dĩ Hiên ra ngoài, đẩy cô lên phía trước.
"Dĩ Hiên, chuyện của con chính con phải nói cho rõ, không là hôm nay thì một ngày nào đó con vẫn phải nói."
"Nhưng mà..." Trên trán Hạ Dĩ Hiên toát đầy mồ hôi lạnh, là một ngày nào nó, nhưng ít ra cũng không phải bây giờ chứ?
Sở Luật chính là muốn biết ngay lập tức.
Hạ Dĩ Hiên cầu xin không được, trốn tránh không được, chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng nói.
"Luật... anh Luật... em xin lỗi." Cô nhìn Sở Luật, một câu xin lỗi này thì thay đổi được cái gì, một câu xin lỗi có thể trả lại 4 năm cho Sở Luật sao?
"Nói!" Sở Luật châm một ***, tròng mắt tối đen như ao tù nước đọng, ở cái thế giới mà ngay cả người ૮ɦếƭ cũng có thể sống lại thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Bốn năm trước..." Hạ Dĩ Hiên siết chặt áo, hiển nhiên là vô cùng căng thẳng, lắp bắp nói, "Anh Luật, khi đó, em cũng nghĩ rằng em yêu anh, bởi vì anh đối với em rất tốt, lại thương yêu em như vậy."
"Chỉ là, trước khi chúng ta kết hôn, em đã gặp Cheryl." Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, suy nghĩ rối rắm, có một số việc là do cô hồ đồ, một lúc lâu sau mới đáp, "Sau khi gặp anh ấy, em mới phát hiện ra tình cảm của em và anh không còn giống như trước nữa, bởi vì em đã phải lòng một người đàn ông khác, em ăn không ngon ngủ không yên, em cũng từng đau khổ, từng từ bỏ, nhưng cuối cùng em vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình."
"Cho nên, ngày đó, em giả giọng chị, nói chị phải đưa em ra ngoài, thật ra, là Cheryl đưa em ra ngoài, tai nạn xe cộ đó đúng là thật, nhưng Cheryl đã kịp thời cứu em, lúc đấy chúng em thương lượng, có lẽ đây là một cơ hội tốt, cho nên, em mới theo Cheryl ra nước ngoài, thực ra em không hề ૮ɦếƭ, mà là chúng em bỏ đi."
"Thật xin lỗi, xin lỗi anh..."
Người đàn ông tên Cheryl bên cạnh lúc này trợn hai mắt nói, "Hạ, chúng ta không phải mới quen nhau được 2 năm sao? 4 năm trước anh cùng em ra ngoài lúc nào? Cứu được em lúc nào? Hạ, có phải em không khỏe nên nhớ nhầm rồi không?"
Hạ Dĩ Hiên cứng người lại, "Cái đó, cái đó..." Cô lúng túng vội vàng bổ sung, "Sao em có thể nhớ nhầm chứ?" Thực ra cô đã quên mất ban đầu là mình mê mẩn người đàn ông nào đó, tên là gì, trong lúc nóng ruột không thể nghĩ ra nổi.
"Tôi đã nói rồi..." Cheryl ôm lấy bả vai Hạ Dĩ Hiên, "Vị tiên sinh này, cho dù trong quá khứ anh từng có quan hệ gì với Hạ, tôi nói cho anh hay, hiện tại người yêu của cô ấy là tôi chứ không phải anh."
Hạ Dĩ Hiên mỉm cười gượng gạo.
Chỉ có anh ta mới ngu ngốc không hiểu ý tứ của Hạ DĨ Hiên, còn cho rằng cô nhớ nhầm, nhưng thực ra cô nhớ đúng rồi, chẳng qua không nhớ được tên người đàn ông khi đó mà thôi.
Hạ Dĩ Hiên quan sát sắc mặt Sở Luật, trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào, nhưng chính lúc như thế này anh mới trở nên đáng sợ nhất, bởi cô hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, là muốn một đao giết cô, hay muốn băm vằm cô thành trăm mảnh.
Sở Luật nhếch môi, một lúc lâu không nói gì, thậm chí anh cũng không còn gì để nói, không ngờ, thật không ngờ, người phụ nữ anh yêu mấy năm nay...người phụ nữ mà anh cho rằng ngây thơ đáng yêu lại chơi anh một cú thật ngọt ngào như vậy.
Anh đứng lên, thân hình cao lớn của anh tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên khiến cô co rúm lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh,"Luật... anh Luật... em xin lỗi... em biết em sai rồi... em biết lỗi rồi..."
Người đàn ông này luôn luôn tạo ra áp lực, từ trước đến giờ đều như vậy, khiến người ta sợ hãi kinh hoảng.
"Em nói, em phát hiện em đã yêu một người khác, cho nên mới giả ૮ɦếƭ để bỏ đi?" Anh chậm rãi hỏi.
Hạ Dĩ Hiên rùng mình, rồi gật đầu.
"Em nói, tất cả từ đầu đến cuối đều là do một mình em làm ra, Hạ Nhược Tâm chẳng qua là bị em lợi dụng để che mắt người khác về nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của em?"
Giọng anh càng lúc càng trở nên rét lạnh hơn.
Hạ Dĩ Hiên lại gật đầu.
Bởi vì lúc đó, trừ người chị ngu ngốc đó ra, cô thực sự không thể tìm được người có thể giúp cô đánh lạc hướng để ra ngoài, mà cô thì sợ Sở Luật biết được mọi chuyện.
"Em ở nước ngoài tiêu dao 4 năm, nhưng em có biết vì em mà người phụ nữ vô tội đó đã mang tội giết em bao lâu không?" Sở Luật siết chặt hai nắm tay, nếu không phải là ở đây, anh không dám chắc có thể không P0'p ૮ɦếƭ người phụ nữ ích kỷ này, cô có biết người phụ nữ kia vì cô "૮ɦếƭ" mà đã trải qua những điều gì?
Hóa ra, cô ấy vẫn luôn vô tội, cô thực sự cái gì cũng chưa bao giờ làm, chẳng qua không có bất kỳ ai tin tưởng cô.
Ngay cả hôn nhân của cô, cũng là anh bày cạm bẫy khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ.
Vậy Sở Luật anh rốt cuộc là cái loại gì? Anh trả thù là vì cái gì?
Hóa ra, hận thù 4 năm qua đều là sai lầm, anh lại vì một người phụ nữ mà gây tổn thương nghiêm trọng cho một người phụ nữ vô tội khác.
"Đưa cho tôi!" Sở Luật đưa tay ra, trong mắt tối đen lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô, cô phải trả lại cho anh, vì cô không còn xứng với nó nữa rồi.
Cô không còn là Hạ Dĩ Hiên trước kia, anh cũng không còn là Sở Luật trước kia nữa rồi.
Tất cả giữa bọn họ đã sớm kết thúc từ 4 năm trước rồi.
"Đưa cái gì cơ?" Hạ Dĩ Hiên lùi lại ra xa khỏi Sở Luật, giống như con chim sợ ná vậy, chỉ cần một hành động của anh cũng có thể dọa cho cô thất sắc, dẫu sao, cô đang chột dạ, giống như sắp bị đòi mạng.
"Bùa hộ mệnh của tôi." Sở Luật vẫn đưa tay ra, nếu không đưa cho anh, anh sẽ tự tay giật nó xuống, nếu không vì ước hẹn thời thơ ấu, anh vì cái gì mà đợi cô, yêu thương cô nhiều năm như vậy.
Kẻ nào dám lừa gạt Sở Luật này, bất kể kẻ đó là ai, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó ૮ɦếƭ không có chỗ chôn, ngay một cái xương cũng không còn.
"Bùa hộ mệnh...đây ư?" Hạ Dĩ Hiên đặt lên lá bùa trên cổ mình, ý anh là cái này sao? Bùa hộ mệnh cô đeo hai mươi mấy năm sao có thể là của anh được? Rõ ràng chính là...
"Trả lại cho tôi!" Sở Luật siết chặt nắm tay, không còn muốn nhiều lời với cô nữa. Anh chỉ muốn lấy lại bùa hộ mệnh của mình, đó là do mẹ anh tự tay đi cầu phúc cho anh, là thứ mà anh quý trọng nhất, anh muốn lấy lại đồng nghĩ với việc lấy lại tooàn bộ tình cảm anh dành cho cô,bao gồm cả những kỷ niệm là khi anh đích thân đeo tấm bùa này cho cô.
Từ nay về sau, trong cuộc sống của Sở Luật này Hạ Dĩ Hiên sẽ không còn tồn tại nữa.
Hạ Dĩ Hiên vội vàng tháo tấm bùa trên cổ xuống, đặt lên lòng bàn tay anh, trong lòng cô cũng có chút tiếc nuối, dù sao cô đã đeo nó hơn 20 năm, chưa bao giờ tháo xuống.
Cô cảm thấy cổ mình trống vắng, trong lòng mất mát, mắt cô lại rơm rớm nước.
Sở Luật nắm chặt tấm bùa trong tay, sau đó sải bước ra ngoài, nếu hôm nay anh không tới e rằng không biết đến bao giờ anh mới nhận ra Sở Luật anh cũng có ngày bị người ta coi như con khỉ mà đùa bỡn.
Anh tinh thông đoán biết tính toán lòng người, không ngờ có ngày anh lại bị người ta mưu hại như thế này.
"Luật, anh Luật..." Hạ Dĩ Hiên đặt tay lên cổ đột nhiên mở miệng.
"Cô còn có chuyện gì?" Sở Luật dừng bước, bàn tay vẫn còn căng cứng, đau đớn và tức giận tấm bùa được ấn sâu vào lòng bàn tay anh.
"Anh Luật, cái bùa đó thực sự là của anh sao?" Hạ Dĩ Hiên thận trọng hỏi, cô cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.
"Sao? Cô quên rồi?" Sở Luật cười lạnh nhìn cô, "Cái này..." Anh thả tấm bùa xuống nắm lấy sợi dây của nó, tấm bùa đung đưa qua lại, giống như đồng hồ bỏ túi thôi miên, người khác nhìn vào không khỏi có cảm giác quỷ dị.
Từng câu anh nói ra đều lạnh như băng.
"Hồi cô còn nhỏ, tôi đã tận tay đeo cái này lên cổ cô, tôi còn nói, tôi sẽ trở lại tìm cô, tôi đã thực hiện lời hứa, còn cô thì không."
Hạ Dĩ Hiên liền ngây người, cả Thẩm Ý Quân cũng vậy, bà đột nhiên nhìn tay mình, khóc rống lên.
Sở Luật không hề để ý tới sự khác thường của Thẩm Ý Quân, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy nực cười, thật không thể tin nổi.
"Anh nói, thứ anh tìm kiếm đến tận bây giờ không phải là Hạ Dĩ Hiên, mà là tấm bùa đó đúng không?" Cô ngồi phịch xuống ghế salon, trong lòng có một loại cảm giác rất khó chịu, mặc dù cô không yêu Sở Luật, nhưng cô không hề muốn mình trở thành kẻ thay thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc